Phi Lễ Vật Nhiễu

Chương 5

Quý Quân Lăng ở Tần gia bốn năm ngày, bệnh đã tốt hơn. Vốn Tần Nhung an bài y dưỡng bệnh trong chính gian phòng của hắn. Nhưng Quý Quân Lăng chết cũng không đáp ứng, y chính là sợ bị người ta phát hiện y cùng “Tần thú” có quan hệ.

Như vậy có thể nào lại ngủ ở chung một phòng như thế? Thật sự không lay chuyển được tú tài, Tần Nhung đành phải dọn dẹp một gian phòng khác mà an bài y vào ở. Chính là hai phòng lại ở chung trong một viện, bằng không hắn khuya khoắt qua đó sờ một cái quả thật rất khó khăn.

Quý Quân Lăng vào ngụ tại nhà hắn là lúc đang bệnh, thế nên Tần Nhung đối với y cũng không thế nào động thủ động cước. Chờ đến khi y khỏi bệnh hoàn toàn, tử da^ʍ tặc này liền nửa đêm chạy đến trong phòng y, không thèm để ý tới y kêu to “Phi lễ”, mà lại một lần đưa y ấn trên giường, ăn hết cả thịt lẫn xương không còn chút cặn.

Vốn Tần Nhung còn có ý nương nhẹ y, bất quá này mới là lần thứ hai, y lại bệnh nặng mới khỏi, hắn còn thầm nghĩ thôi thì làm qua loa xong chuyện. Ai biết con mọt sách này trong đầu tắc lại toàn là rơm rạ, thân thể lại mềm mại giống như bông.

Tần Nhung lại hôn lại sờ, lúc mới vừa cắm vào, dâʍ ɭσạи thư sinh cư nhiên ăn ngon quen mùi, hai chân gắt gao bám cứng trên người hắn, rêи ɾỉ liên tục,

hơi thở mong manh cùng âm thanh ngắt quãng khiến cho Tần Nhung nhiệt huyết sôi trào, thiếu chút nữa mười năm công lực bị tiểu thư sinh này làm cho tan biến, nếu không phải hắn đau khổ nhẫn nại, chỉ sợ sớm liền văn chương trôi chảy ( chưa đến chợ đã hết tiền ^^).

Nếu thư sinh đầu gỗ này là trời sinh phong lưu, Tần Nhung tự nhiên cũng sẽ không giậm chân tại chỗ, tự nhiên vật tẫn hưởng dùng. Hai người dán

trên giường điên phượng thật hoàng, mây mưa vu sơn làm cho đến thiên hôn địa ám. Thẳng cho đến khi Quý Quân Lăng thật sự chịu không nổi, liên thanh cầu xin đến mê đi, lúc này hắn mới dừng tay. Lại nhìn chỗ tư mật nơi hai người hoan hảo kia bị hắn làm đến vừa đỏ vừa sưng, cũng may không xuất huyết. Vì thế Tần Nhung liền loạn bôi thuốc rồi cảm thấy mỹ mãn ôm y mà ngủ.

Ngày hôm sau, lúc trời đã sáng, Quý Quân Lăng mới từ trên giường ngồi dậy. Tần Nhung da^ʍ tặc kia đã chạy đến không thấy bóng người. Trước giường lại thay y đặt một bộ quần áo mùa đông mới loại hảo hạng, hài lụa cùng những vật liên quan. Mỗi một kiện đều là sau khi

Quý Quân Lăng dọn vào, Tần Nhung sai người gấp rút đặt làm rồi mang về gấp. Này thật đúng là đại tục nhân chỉ biết cơm ăn áo mặc, tâm tư đặt trên đồ dùng vật chất tự nhiên so với kẻ khác cũng hao phí nhiều hơn. Y trang hài lụa tinh ý dị thường, ngay cả ngọc quan buộc

tóc cũng là đồ tinh nhã không thể tả được. Tuy rằng Quý Quân Lăng trong lòng không nhận tình của hắn, nhưng là mỗi một thứ cầm ở trong tay vẫn không tự chủ được phải lật lại xem hơn vài lần.

Gã hầu đứng ở cửa nghe được động tĩnh bên trong liền đánh bạo hỏi y “Quý công tử đã tỉnh? Chẳng hay có muốn tiểu nhân hầu hạ không?”

Quý Quân Lăng vừa nghe đã nóng nảy vội vàng đuổi người đi “Không cần, không cần. Ngươi mau nhanh lui xuống.” Y dây dưa với Tần Nhung một đêm, sợ nhất người ta biết đến việc ấy, này sao còn dám gọi người vào hầu hạ.

“Kia tiểu nhân đi rồi …Tần gia vốn dặn…”

“Chờ một chút.” Vừa nghe tên Tần Nhung, Quý Quân Lăng liền luống cuống “Ngươi thấy Tần Gia từ đâu bước ra?”

Gã hầu lớn tiếng trả lời “Tất nhiên là từ gian phòng của Tần Gia, còn có thể từ phòng người nào nữa a? Quý công tử không còn gì sai bảo sao?”

“Không có, ngươi đi đi.” Quý Quân Lăng lúc này mới thở ra một hơi, hơi chút yên lòng. Y càng về sau càng lo, nếu như Tần Nhung bước ra khỏi phòng của y mà bị người ta thấy được, chuyện của bọn họ sẽ bị người khác biết, y làm sao còn mặt mũi bước ra ngoài gặp người nữa? Vừa nghĩ tới đêm qua, nhất thời lại bắt đầu phát giận tên Tần Nhung háo sắc, cũng không quan tâm y có nguyện ý hay không đã liền ấn y lên giường. Thân thể của chính y cũng không chịu thua kém, chỉ bị hắn sờ soạng vài cái, hôn vài hớp liền nhuyễn đến rối tinh rối mù, cư nhiên còn đĩnh thân mình cầu hắn, thật sự là…

Đình đình đình! Này đó hình ảnh tìиɧ ɖu͙© lướt nhanh qua đầu, phi lễ chớ nghĩ mới tốt. Quý Quân Lăng nghiến răng nghiến lợi tự an ủi mình mà nói, việc này cùng y là không có vấn đề gì đi. Đều là do cầm thú kia câu dẫn y, chính y cũng là nam nhân bình thường, du͙© vọиɠ khơi lên thì còn có biện pháp nào khác? Cho nên trách đi trách lại đều là phải trách Tần thú, còn y là trong sạch vô tội. Sắc lang kia không biết duyệt quá bao nhiêu người mới luyện được kỹ thuật tìиɧ ɖu͙© như thế. Nghĩ đến đây một chút, Quý Quân Lăng trong lòng liền nhịn không được nổi lên một cỗ chua cay bất mãn, “Phi, tử da^ʍ tặc.”

Tần Nhung mới vừa đẩy cửa tiến vào liền nhìn đến Quý Quân Lăng lại đang sinh khí lại là mặt đỏ ngồi ở trên giường mắng chửi người. Vỗ tay bước qua, “Tốt, ta vừa mới đi trong chốc lát, ngươi liền mắng chửi ta.”

Quý Quân Lăng cũng không nghĩ tới chính mình cư nhiên lập tức đã bị bắt quả tang tại trận, quay đầu không để ý tới hắn, cầm lấy lược chải tóc. Nhưng là y dùng không quen ngọc quan kia, bèn tức giận ném nó lại trên bàn, “Ngươi lại đùa giỡn ta.”

Tần Nhung nghe y cố tình gây sự chỉ cười ha ha, “Ta vốn an bài gã sai vặt cùng nha hoàn ở cửa hầu hạ ngươi, là chính ngươi không cần. Hiện tại chải đầu không được lại trách ta?” Nói xong với lấy lược từ trong tay của y mà thay y chải đầu, “Đành phải để cho Tần đại gia ta đến hầu hạ ngươi đi.”

Quý Quân Lăng mới không tin hắn đã chuẩn bị cho tốt, không cho là đúng liền nói, “Da mặt ta không dày được như ngươi, ngày hôm qua ngươi vừa mới… Ta làm sao lại không biết xấu hổ mà gặp ngoại nhân?”

Tần Nhung nghe ra chút việc lừa mình dối người, vừa nói vừa lắc đầu, “Ngươi này sĩ diện đến chết, tật xấu hại thân đời này không biết có sửa được hay không.”

Quý Quân Lăng không để ý tới hắn, từ trong tay hắn đoạt lại lược, phát hiện Tần Nhung đã đem đầu tóc của y buộc lên gọn gàng, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, “Ngươi như thế nào có thể

làm được?”

Tần Nhung cười thỏa mãn nói, “Ngươi không biết chuyện vặt khuê phòng. Thật ra chải đầu cũng tốt, họa mi cũng hảo,

có thể làm cho nữ nhân thật vui vẻ. Tần Nhung ta vang danh bên ngoài, ngươi lại không cho là chỉ nhờ tay lược chải đầu sẽ làm người người nhu thuận yêu thương nhung nhớ? Đáng tiếc ngươi không phải nữ nhân, nếu không lần sau ta sẽ thay ngươi họa một hàng mi tuyệt mỹ, bảo đảm ngươi sẽ khăng khăng một mực nhớ về ta.”

Quý Quân Lăng nghe hắn không chỉ có làm càn chuyện phong lưu tình với chính mình, còn nghĩ hắn đã ô nhục nữ nhân, tức giận đến cả người phát run, lập tức dùng sức từ trên mái đầu gọn gàng của y ném đi thứ ngọc quan tinh mỹ kia, “Ngươi cút cho ta!”

Kia ngọc quan được làm tỉ mỉ như vậy lại ngay lập tức vỡ tan trên đất. Tần Nhung cố ý vì y làm ngọc quan này, chất ngọc cực mỹ, lại thỉnh thợ ngọc nổi danh nhất Dương Châu thành suốt đêm thay hắn chế tạo gấp gáp, vốn là nghĩ muốn làm vui lòng y. Ai ngờ tấm lòng này con mọt sách đã không nhận lại còn vô tình đem đập nát đi. Tần Nhung nhất thời thu hồi sắc mặt vui đùa, cười lạnh một tiếng, “Ngươi bảo ta cút? Ngươi chẳng lẽ quên ngươi hiện tại ngụ tại nhà ai sao?”

Quý Quân Lăng trừng mắt nhìn hắn, mắng: “Là chính ta có khả năng muốn đến nhà của ngươi ở chắc. Chính là ngươi dùng không ít thủ đoạn bức ta ở lại đây..”

Tần Nhung giận dữ bật cười, “Đúng vậy, chính là ta làm cho ngươi ra như vậy. Chỉ là tối qua lại không phải ta kêu ngươi dùng hai cái đùi gắt gao ôm lấy thắt lưng của ta rêи ɾỉ liên tục, tới lúc sau lại còn liều mạng cầu ta, mau một chút, sâu một chút.”

Hắn nói ra mỗi câu đều là những câu mà Quý Quân Lăng sợ nghe nhất, bộ dáng phong tao ngày đó chính y cũng không muốn nhớ lại, còn Tần Nhung lại nói không ngừng, từng câu từng chữ giống như mũi tên nhọn đâm vào trong lòng y.

“Này đều phải trách ngươi đồ da^ʍ tặc, nếu không nhờ ngươi, ta như thế nào lại biến thành như vậy?” Nói xong câu đó, Quý Quân Lăng tức giận đến tông cửa xông ra, lại gặp tiểu nha hoàn đang vừa vặn đẩy cửa vào, một chén dược nóng bỏng tay cứ như vậy toàn bộ đổ hết vào người y.

“A, đau quá!”

Vốn Tần Nhung vẫn đang sinh khí, nghe thấy y kêu đau, liền lập tức quay sang nhìn, tiểu nha hoàn sợ ngây người vẫn đứng ở nơi đó. Vội vàng mắng một câu, “Người chết rồi sao a, đi lấy dược chữa phỏng đến.”

Quý Quân Lăng vốn lòng còn đang ấm ức, nghe ra trong giọng nói của hắn vẫn ác thanh ác khí, liền quay đầu muốn bỏ đi.

Tần Nhung đưa tay giữ chặt lấy y, nửa có nửa không kéo y vào lòng, mở lời ôn nhu an ủi, “Tốt lắm, chỉ là chút việc nhỏ, có cần tức giận như vậy không? Ta cũng chỉ nói…, chính là ngươi cũng quá không quý trọng đồ vật ta tặng ngươi, ngươi có biết ta vì cái này mà tốn ít nhiều tâm tư?”

Quý Quân Lăng cười lạnh, “Tần gia các ngươi có tài có thế, chỉ là đập vỡ dải ngọc quan liền đau lòng thành như vậy? Một cái tục vật mà thôi, có thể thấy được ngươi chỉ là tục nhân, mắt chỉ xem được tới mức đó.”

“Tục vật?” Tần Nhung cười lạnh, “Ngươi này mọt sách đến mức cả ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được lại đã quên mùi vị đói khổ lạnh lẽo không nhà suốt mấy ngày nay? Chờ trời cao mở mắt cho ngươi biết được giá trị của tục vật này, đến lúc ấy ngươi mới có thể thông suốt.”

Quý Quân Lăng cắn răng không nói lời nào, nước mắt lại không tự chủ được mà rơi.

Tần Nhung tuy rằng sinh khí, nhưng là thấy y tóc đen dài xõa rối tung đứng trong tuyết trắng, mu bàn tay ửng hồng một mảnh, trong lòng lại sinh ra vài phần không đành lòng, đưa tay giữ chặt, “Không so đo với ngươi, có

đau không?”

Quý Quân Lăng lùi về sau mà cúi đầu, “Nếu không phải ta phải vào ở nơi này bị ngươi khi dễ, ngươi còn muốn nói chuyện này.”

Tần Nhung nhìn đến bộ dáng nhỏ bé như vậy của y, giật mình. Hắn tuy rằng thái độ làm người phong lưu nhưng là đối tình nhân luôn luôn vẫn là ôn nhu săn sóc, nếu không cũng không đến mức nổi danh Dương Châu thành.

Quý Quân Lăng, người này ở trong lòng Tần Nhung hắn chính là cảm giác thật sự phức tạp. Lúc trước hắn mới vừa thấy y liền cảm thấy chán ghét nói không nên lời, chỉ cảm thấy y cổ hủ đến cực điểm, một chút cũng không biết nhân gian khó khăn, quả thực chính là không đúng tí nào; sau lại đối y nổi lên sắc tâm, thế là lại xuất ra công phu thu phục nhân tâm với y, vừa đấm vừa xoa để biến y thành người dễ bảo. Thế nên trong lòng hắn cũng là rắp tâm bất lương nghĩ muốn chiếm tiện nghi, ý niệm trong đầu cũng tính toán nhiều một chút; chỉ có lúc này thấy y không nói hưu nói vượn, lại là bộ dáng ủy khuất ẩn nhẩn, thật là làm cho người ta sinh ra vài phần trìu mến.

Chính mình tuy rằng sinh khí hao tổn tâm cơ,

thật vất vả làm ra dải ngọc quan định lấy lòng y, thế nhưng lại bị y như vậy dẫm nát. Nhưng dù sao cũng là chính mình nói lời thái quá … Bèn chầm chậm kéo y đến giường, lộ ra vẻ mặt hiền hòa, cũng không phải không biết thư sinh này đầu óc không thực tế, tình hình là do y vô tình nghe chuyện tình thú, thư sinh cứng nhắc hủ lậu chắc

là cảm thấy mất mặt đến mức hận không thể lập tức chết đi, nên mới làm ra chuyện tình như vậy.

Một lần nữa nhìn y vốn hung hăng như vậy, mà giờ lại đứng cô đơn ở nơi đó rơi lệ khổ sở, cũng thật sự đáng yêu động lòng người. Vì thế dụng tâm lấy lòng y, đổ tại tính tình mà giải thích “Đúng là ta sai rồi! Chỉ cần ngươi thích, đừng nói một viên ngọc quan, chính là ngươi muốn gì ta đều cho ngươi.” Nói xong xoay người lấy một đôi bình ngọc đặt ở trên giá đưa cho y, “Đây là bạch ngọc bình gia truyền của tổ tiên Tần gia, ngươi nếu thích cũng quăng ngã đi!”

Quý Quân Lăng hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không cần lấy bộ dáng ngày thường chiều chuộng nữ nhân đến để lấy lòng ta. Ta đường đường là người đọc sách hiện giờ bị ngươi như vậy ô nhục, chờ ta một khi đạt được chí lớn, nhất định sẽ đem việc hôm nay phải chịu mà làm trầm trọng thêm để trả lại cho ngươi.”

Tần Nhung liên tục gật đầu “Đúng vậy đúng vậy, ngươi hiện tại chính là tạm thời nhẫn nại. Chờ ngươi Nhất Phi Trùng Thiên, ta tự nhiên phải biết nghĩ biện pháp đến lấy lòng ngươi. Hôm nay trước không nên tức giận, nhanh xoa dược, tay ngươi vốn phải nên trân quý, tương lai còn dựa vào để viết ra kinh thế văn vẻ, nếu như bị phỏng thế làm sao được.”

Quý Quân Lăng nghe hắn nói khoa trương, không khỏi dào dạt đắc ý, “Ngươi thật khờ, ta là tay phải viết chữ, phỏng chính là tay trái.”

Tần Nhung thấy y nở nụ cười, liền nhanh thoa mật ngọt lên môi mà xưng tụng y, “Không viết văn vẻ cũng không được a, phỏng đến phá hủy ta cũng đau lòng chứ”

“Ai phải nghe ngươi nói cái loại lời hạ lưu này.”

“Hảo, đúng là hạ lưu. Thỉnh quý công tử đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân mà xoa dược đi.” Tần Nhung cầm dược cẩn thận xoa trên mu bàn tay y, thấy y vô cùng đau đớn, lại cẩn thận thổi thổi, “Hoàn hảo không có nặng lắm, hai ngày nữa sẽ tốt. Đừng ăn tương du, để ý gió độc.”

Quý Quân Lăng không cho là đúng liền nói, “Nam tử sợ cái gì gió máy?”

Tần Nhung nhẹ nhàng cầm bàn tay của y lên hôn một cái, “Không được cãi.” Nói xong lớn tiếng hướng cửa cửa mà sai, “Từ hôm nay trở đi, phân phó phòng bếp trong vòng 3 ngày nấu ăn không được đổ tương du, làm món nhẹ thôi.”

Quý Quân Lăng nhìn hắn, trong lòng y không biết vì cái gì đột nhiên có chút vui mừng không nói được, ngay cả trên mặt cũng không tự chủ mà mỉm cười.

Quý Quân Lăng ở tại Tần gia qua không sai biệt lắm một tháng, ban ngày còn thật sự đọc sách, buổi tối liền cùng Tần Nhung chăn êm nệm ấm. Tần Nhung đối với y thật sự thích, hai người ở trên giường hòa hợp. Chuyện long dương cùng đông cung y dạng mà dạy y, Quý Quân Lăng tuy rằng luôn mồm phi lễ chớ nhìn, vậy mà cũng chỉ là hoa tâm to nhỏ giống nhau.

Mặc kệ y có nguyện ý hay không cả người đều bị dạy dỗ qua. Hơn nữa y làm người tuy rằng cổ hủ, nhưng là thân mình mẫn cảm, này một tháng nay, đêm nào cũng là đêm xuân, kia long dương lại đông cung y cũng học được không ít. Này y trang vừa cởi đã không còn có nửa điểm bộ dạng của

người đọc sách.

Tuy rằng lúc bình thường rõ ràng Quý Quân Lăng không phải là người dâʍ ɭσạи, chính là Tần Nhung há miệng lưỡi nạm hoa sen, lươn lẹo thủ đoạn, nửa cưng nửa dọa, làm y mười lần lại có chín lần thật dễ bảo. Cho dù có một lần y không chiều theo, bị Tần Nhung sờ sờ xoa bóp, vừa đùa vừa lật, thân mình mẫn cảm cũng tự nhiên giơ cờ xin hàng, đến cuối cùng lại còn mở miệng cầu xin.

Hôm nay Quý Quân Lăng vốn đang ở trong phòng đọc sách, đột nhiên nghe được ngoài hoa viên đang náo nhiệt lên. Bởi vì sắp có Lễ mừng năm mới nên Tần phủ cao thấp đều rất bận rộn, làm y cũng dần thấy quen. Đang đắc ý vì vừa đọc được câu chữ tốt lành, đột nhiên hạ nhân kêu một tiếng xưng hô khiến cho y chú ý.

“Biểu tiểu thư, ngươi chậm đã. Tần gia đã phân phó trông nom người a. Chúng ta hầu hạ sơ suất một chút cũng sẽ liền bị phạt đó.”

Biểu tiểu thư? Đó không phải là… Quý Quân Lăng không chút nghĩ ngợi mở cửa, liền xông ra ngoài. Quả nhiên ở hoa viên đã thấy người bên ngoài không phải là Trương Uyển Như sao. Một đám hạ nhân như sao quanh trăng sáng đều vây quanh nàng, thật cẩn thận hầu hầu hạ hạ.

Uyển Như cười nói, “Bất quá mới hai tháng không gặp, biểu ca liền khẩn trương thành như vậy.”

“Tần gia phân phó, chúng tiểu nhân không dám không nghe. Một mình người lúc bình thường Tần gia đã có chiếu cố. Hiện tại người đã hoài thai tự nhiên càng quan tâm.”

Quý Quân Lăng nghe xong lời này đột nhiên trong lúc đó cả người giống như rơi vào bên trong băng động, vừa sợ vừa giận. Lúc y phục hồi tinh thần lại thì đã muốn đứng ở trước mặt Uyển Như, “Ngươi mang thai?”

Uyển Như cũng không nghĩ tới đến Tần gia lại có thể nhìn thấy Quý Quân Lăng trong một khoảng

thời gian ngắn nên cũng hoảng sợ, “Quý công tử, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Quý Quân Lăng sau mấy tháng không thấy nàng, dáng vẻ tròn trịa lên một ít, dung mạo mang theo một cỗ hiền lành mềm mại đáng yêu, so với lúc trước gả cho y mỗi ngày khóc nỉ non hoàn toàn không phải là một. Trong lòng nhớ tới Tần Nhung đối với y nói được lời ngon tiếng ngọt cũng không cần phải suy nghĩ đắn đo. Nếu là Tần Nhung nguyện ý, trên đời làm sao còn có người không bị hắn chiều đến mức dễ bảo?

Hắn như vậy yêu thương biểu muội, tự nhiên y đối với nàng lại không thuận mắt, cũng không lạ lẫm nàng ta mặt hoa nhuộm toàn màu hạnh phúc. Huống chi nàng lại mang thai đứa nhỏ của bọn họ, tự nhiên, tự nhiên…

Uyển Như thấy y lẳng lặng đứng, trên mặt biểu tình giống như bi thương lại giống như oán hận. Chỉ cảm thấy y cùng dĩ vãng cảm giác hoàn toàn bất đồng, một cỗ mị khí không gọi tên được lại không tự chủ theo trên người y phát ra.

“Quý công tử, quý công tử?”

Quý Quân Lăng ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng liếc

một cái, thật nhanh xoay người trở lại gian phòng của mình, dùng sức đóng cửa. Hắn cũng không biết vì cái gì mà biết Uyển Như mang thai tại một khắc kia trong lòng bối rối như vậy, đối với nữ nhân này thật không có nửa điểm tình nghĩa vợ chồng, chỉ có oán hận nói không nên lời. Cầm lấy sách rồi lại một chữ cũng đọc không vào, trong lòng lại phiền lại loạn. Rõ ràng căn bản không muốn nghe đến thanh âm nữ nhân kia, chính là rồi lại không tự chủ được dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên kia hoa viên.

Đứng ngồi không yên, đợi trong chốc lát, thanh âm trong hoa viên dần dần trở nên xa hơn, nử tử kia kia tựa hồ ly khai. Bình thường Tần thú rảnh rỗi liền quấn quít lấy y lúc này cũng không biết chạy đi nơi đâu, làm cho Quý Quân Lăng phiền não nói không nên lời, lại hình như có vô tận thua thiệt.

Thật vất vả đợi cho trời trở tối, Tần Nhung vừa cười to vừa từ

ngoài tiến vào, nhìn đến y vẫn còn đọc sách, tức giận hỏi, “Tối như vậy làm sao không đốt đèn? Người hầu hạ ngươi đâu hết rồi?”

Quý Quân Lăng trong lòng khó chịu tức giận quay về hắn, “Không thắp đèn cũng không chết được, hô to gọi nhỏ để làm gì?”

Tần Nhung là quan tâm y, ai ngờ y lại thói cũ nặng ý không nhìn được người tốt tâm, đành phải gọi nha hoàn đến, thắp sáng ánh nến, với tay ôm lấy y, “Hôm nay trong nhà có khách nhân đến, đi đại sảnh ăn cơm đi.”

Quý Quân Lăng biết hắn nói tới ai, gạt tay hắn ra mà tức giận đến cả người phát run, “Ngươi cho làm ta không biết người đến chính là biểu muội ngươi, nữ nhân này thực nhàm chán. Làm gì còn muốn kéo ta đi nhìn nàng?”

“Tuy rằng nàng cũng chỉ từng là Quý phu nhân, nhưng là hiện tại ngươi cùng ta ở một chỗ, mọi người là người một nhà, ngày lễ ngày tết khó tránh phải chạm trán, nể tình trên người nàng có thai, ngươi đi nói vài lời nhẹ nhàng đi. Không phải vừa lúc hóa giải ân oán trước kia sao? Ta không phải cố ý làm khó dễ ngươi, ngươi nghe ta đi!” Nói xong kéo y hướng cửa đi ra.

Quý Quân Lăng nghe được chính là càng thêm tức giận, chết sống không chịu cùng hắn đi, mắng to nói: “Ai cùng nàng là người một nhà? Trên người nàng có thai đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Hai người các ngươi cái vô cùng cao hứng làm gì kéo ta đi nhìn náo nhiệt? Bất quá là muốn xem chê cười ta thôi, ta mới không để ngươi làm thế.”

Tần Nhung nghe y nói có điểm cổ quái đành phải buông tay y ra, nhếch lên khóe miệng, lạnh lùng cười rộ lên, “Ngươi không phải tới bây giờ vẫn còn ghen với nàng, hận nàng gả cho người bên ngoài, mang thai đứa nhỏ? Có phải hay không cảm thấy được nàng vốn là của ngươi, chính là chính ngươi cố chấp cổ hủ mới đem chuyện tốt này cho người ta, trong lòng ghen tị hối hận nên mới không chịu đi?”

Tâm trí Quý Quân Lăng khó chịu mà chính y cũng không rõ nguyên nhân, nghe Tần Nhung nói đạo lý rõ ràng, chỉ quay đầu đi không thèm để ý tới.

Động tác của y ở trong mắt Tần Nhung căn bản là chứng thực tội danh, trong lòng cũng “Đằng” mà nhảy lên một cỗ lửa giận không tên. Hắn lạnh lẽo cười, “Ngươi hiện tại hối hận cũng có ích lợi gì? Lúc trước ngươi nếu hảo hảo chiếu cố biểu muội, nghe lời dượng cô ta nói, chuyện tốt như vậy làm sao có thể đến tay Triệu Nhị Lang? Có thể thấy được ngươi đọc sách thánh hiền gì đó đến mất trí, tất cả đều là nói bừa nói vượn, đến lúc ngươi cần một chút cũng không dùng vào thực tế được, ngược lại chỉ biết dẫn ngươi chạy vào tử lộ”

Quý Quân Lăng vừa nghe hắn ô nhục thánh nhân vốn là phải lập tức nhảy dựng lên, chính là y nghe được một sự khác lại càng quan tâm, không khỏi bắt lấy tay Tần Nhung hỏi, “Triệu Nhị Lang là ai? Đứa nhỏ trong bụng biểu muội ngươi không phải là của ngươi sao?”

Tần Nhung càng nghe càng không hiểu ra sao, “Biểu muội đã gả cho Triệu Nhị Lang, như thế nào lại hoài thượng hài tử của ta? Thật sự là mạc danh kỳ diệu!”

“Nguyên lai không phải là hài tử của ngươi!” Quý Quân Lăng vừa rồi lòng tràn đầy ủy khuất buồn bực, lúc này lại như vén mây lại thấy mặt trời, trong lòng mừng vui. Mắt thấy Tần Nhung dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn y liền không khỏi chột dạ một phen, liền quay đầu, “Ngươi nhìn ta như thế để làm gì?”

Tần Nhung đưa tay với lấy y, thấy y không cự tuyệt, được một tấc lại muốn tiến một thước mà ôm y, “Ngươi vừa rồi mạc danh kỳ diệu phát giận, này đây là vì nghĩ

đứa bé kia là của ta?”

Quý Quân Lăng cảm thấy được trên mặt nóng lên, mạnh miệng nói: “Phi, ta đường đường một người đọc sách. Quan tâm ngươi việc nhỏ này mà làm gì? Đứa nhỏ là ai cùng ta có cái gì quan hệ?”

Tần Nhung nghe xong chính là cười ha ha, cũng không phản bác ngược lại còn liên tục gật đầu.

Quý Quân Lăng bị bộ dáng của hắn làm cho giận cực kỳ, cố gắng phủ nhận thật lực, “Ta nói chính là sự thật, ta thật sự không cần.”

“Đúng đúng, ngươi không cần, ngươi một chút cũng không cần.” Ngươi chỉ là đánh nghiêng bình dấm chua mà thôi. Câu nói sau cùng Tần Nhung chưa dám nói ra, cũng là nhìn Quý Quân Lăng cười càng dữ tợn, rốt cục lại một lần nữa nhịn không được cười to.

“Ngươi lại đang suy nghĩ chuyện hạ lưu gì, cười đến đáng sợ như vậy?”

Tần Nhung tự nhiên sẽ không nói thật, ôm y nói, “Ta là trong lòng cao hứng biểu muội sẽ sinh đứa nhỏ, ta muốn làm cậu. Thường thường đã nghĩ muốn cười to.”

Quý Quân Lăng nghe xong chua chát nói, “Ngươi thích đứa nhỏ như vậy, làm sao chính mình không nạp thê sinh một đứa đi?”

Tần Nhung thật tình suy nghĩ, “Ta nổi danh bên ngoài là người phong lưu thành tính, thú

nữ tử tốt về thủ ở nhà cũng an phận không được vài ngày. Tội gì hại người?”

Quý Quân Lăng cúi đầu khẩu khí càng phẫn nộ, “Ngươi không lấy về nhà, lại đi ra bên ngoài ngoạn chẳng lẽ sẽ không là hại người?”

Tần Nhung không cho là đúng liền nói, “Ngươi đều nói ở bên ngoài là ngoạn. Nếu là ngoạn mọi người cũng sẽ không coi là thật. Nếu là lấy về nhà tự nhiên sẽ đối hắn hảo, nếu là không thể cưng chìu hắn thương hắn cả đời một đời, thân là trượng phu đích không phải không đúng tý nào?”

Quý Quân Lăng giãy khỏi tay hắn, “Cho nên ngươi khinh thường ta, cảm thấy ta không xứng làm hảo phu quân.”

Tần Nhung cũng không có dối gạt liền hỏi lại y, “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi là một phu quân tốt?”

Quý Quân Lăng tâm hào phóng nói không nề nang, “Ta đường đường là người đọc sách làm sao lo lắng cho việc sinh kế nhỏ nhoi kia? Tài trí của ta là để dành cho đại sự tương lai phải dùng.”

Tần Nhung lắc đầu, “Nhà còn không có lấy cái gì để bình thiên hạ? Ngươi đọc sách đọc đến chết cuối cùng cũng chỉ là chết vì đọc sách.”

“Ngươi này đại tục nhân sẽ

không hiểu lời ta.”

Tần Nhung lười dạy dỗ bèn ôm lấy y, “Không nói nữa, đã đói bụng, đi đại sảnh ăn cơm.” Lúc này đây Quý Quân Lăng không có cự tuyệt, chính là giãy tay hắn, “Đi ra bên ngoài không cần do dự như vậy.”

Hai người đang đi đến phòng khách, Uyển Như cùng Triệu Nhị Lang chính ngồi ở chỗ kia chờ bọn hắn. Gặp bọn họ chạy tới, đứng lên đón chào.

Tần Nhung cười vui vẻ an bài cho bọn họ ngồi xuống rồi hỏi: “Cô dượng thân thể có hảo không? Hai ngày này vội những chuyện khác, không tiện đến vấn an. Biết muội mang thai nhi tử nhất định vô cùng vui vẻ đi?”

Triệu Nhị Lang nhìn Uyển Như dịu dàng cười, gật gật đầu, “Bọn họ như chưa từng được vui vẻ như vậy, mỗi ngày cười đến mức phấn khởi.”

“Đó là tự nhiên. Gia ta nghe được ngươi mang thai cháu ta, cũng sẽ nghĩ đến cả ngày mà mỉm cười.”

Quý Quân Lăng nghe bọn hắn nói nhiệt tình như vậy, chính y hoàn toàn chen vào không lọt, miệng cũng không muốn, đành làm thinh, chú tâm dùng cơm.

“Quý công tử, ta và Uyển Như có được hạnh phúc ngày hôm nay, ít nhiều nhờ ngươi ngày đó thành toàn.” Triệu Nhị Lang cùng Uyển Như thành khẩn hướng Quý Quân Lăng đưa chén rượu mời, “Hiện tại ngươi ở Tần gia phủ đọc sách, tôi cùng nương tử cầu chúc ngươi tới kì thi vào mùa xuân năm sau đỗ đạt, từ nay về sau sĩ đồ một đường bằng phẳng”

Quý Quân Lăng vốn định cắm đầu ăn cơm, ai biết bọn họ cư nhiên chủ động lại chào hỏi, Tần Nhung lúc trước lại dặn dò qua y một phen, đành phải tâm không cam lòng không muốn mà bưng chén rượu lên, “Tôi cũng cầu chúc nhị vị hạnh phúc mỹ mãn, bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.”

“Nhận lời tốt của huynh.” Triệu nhị lang cao hứng đến mức chỉ biết ngây ngô cười, quay đầu thấy Uyển Như đang chuẩn bị uống rượu liền nhanh tay ngăn cản, “Nương tử, rượu của nàng ta sẽ uống thay.”

Quý Quân Lăng gặp người nam nhân này bộ dạng khoan thai tướng mạo đường đường, đối Uyển Như không chút nào không thấy ra vẻ trượng phu gia trưởng, ngược lại che chở bội phần. Cũng khó trách Uyển Như trên mặt lúc nào cũng tràn đầy hạnh phúc viên mãn mà vui vẻ. Hoàn toàn không giống như lúc ở với y trước kia, y mọi thứ đều theo làm theo lời thánh nhân dạy, lại làm cho nương tử suốt ngày khóc sướt mướt. Này Triệu Nhị Lang sở tác sở vi đều không dựa trên sách vở, lại làm cho người ta tươi vui như cây đón gió xuân. Rốt cuộc là y làm sai, vẫn là y hoàn toàn không thể hiểu thấu lời thánh nhân dạy?

Tần Nhung thấy y ngơ ngác nghĩ

ra được sự tình, thân thủ thay y gắp thức ăn, “Ăn vài thứ đi.”

Quý Quân Lăng ngẩng đầu thấy Triệu Nhị Lang đã thay Uyển Như gắp thức ăn, Tần Nhung nhìn y mỉm cười, “Vợ chồng trong lúc có nhau tương thân tương ái như vậy mới tốt, ngươi trước kia sở tác sở vi làm sao giống trượng phu trong nhà, so với quỷ đòi nợ cũng không bằng.”

“Ngươi mới là quỷ đòi nợ.” Quý Quân Lăng trong lòng mất hứng trả lời lại một cách mỉa mai.

Tần Nhung nhẹ giọng trêu đùa nói, “Ta là quỷ đòi nợ, chính là đến đòi chuyện sai trái, không phải cái khác.”

“Hạ lưu.”