Từ lúc tối đen đến rạng sáng, Tĩnh An cũng không có ngủ, cô mở to mắt, vẻ mặt trống rỗng nhìn màn hình máy tính trước mắt.
Trên màn hình là một đài truyền hình nào đó đang phát tin việc Tĩnh An tông xe vào hơn một tháng trước.
Tĩnh An không biết mình đã xem tin tức này bao lâu, hình như là xem từ lúc mình trở về từ buổi chụp ảnh tới bây giờ.
Nói chính xác hơn là ngẩn người cho tới bây giờ.
Cô nhớ, ban đầu từ bệnh viện trở về cái nhà này, D.Đ.L.Q.Đ khoảnh khắc mở cửa cô sợ hãi cỡ nào.
Cá căn phòng là hình, trên tường, trên trần nhà, trên đất... Khắp nơi đều là người kia nhếch mi cười yếu ớt hoặc vẫy chào hỏi thăm hoặc mặc đồ hóa trang hoặc...
Người kia...
Tiêu. Mạc. Phàm.
Hướng vào trong phòng là những thứ áp phích, hình ảnh được cắt bỏ từ tạp chí hoặc báo chí, chính là lúc Tĩnh An còn là Đan Ninh, có một cuốn album gốc quý giá, đủ để khiến người hâm một Tiêu Mạc Phàm kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng.
Trong album này, cất giấu những tấm ảnh riêng tư của cô và Tiêu Mạc Phàm, những hình kia Tiêu Mạc Phàm không có dáng vẻ ngôi sao, cười lên thì khuôn mặt lưu chuyển rực rỡ thật giống như một thiếu niên bướng bỉnh.
Ngày đó, cô đã trở thành Tĩnh An cười điên cuồng, xé nát từng tấm từng tấm ảnh trong phòng, cho đến khi móng tay nứt ra, cho đến khi đầu ngón tay rách da bật máu, cô vẫn tiếp tục vừa cười vừa xé ảnh.
Chẳng qua là nụ cười này, không biết có giống như cảnh diễn trên TV không, so với khóc còn khó coi nhìn...
Nhìn độ phủ sóng trên mạng, cô vuốt khuôn mặt bây giờ của mình, mặc dù không có thân thể xinh đẹp như Đan Ninh, lại có cảm giác đoan trang thời thượng hơn.
Không nghĩ tới...
Cái thân thể xa lạ này,
thì ra chủ nhân thật sự của nó cũng là một cô gái đồng cảnh ngộ với Đan Ninh .
Ngay ban đầu sau khi mình thông qua tin giải trí nghe tin cô ấy làm vậy cũng ngạc nhiên sợ hãi, đồng tình người mẫu nữ nhỏ tuổi này, cũng cảm thán trên đời này cũng có một người giống như mình, nghe tin Tiêu Mạc Phàm kết hôn bị đả kích đến thương tích đầy mình như vậy.
Chỉ có điều, cô ấy lựa chọn dùng tánh mạng phát tiết phẫn nộ của cô ấy.
Mà mình, cũng là lựa chọn chán nản rời khỏi.
Nhưng vậy thì như thế nào, kết quả cuối cùng, không phải bọn họ cũng vì anh ta mà chết sao?
Chẳng qua là, cô may mắn hơn cô ấy một chút...
Ông trời cho cô mượn thân thể của cô ấy dùng, D.Đ.L.Q.Đ sống lại một cuộc sống mới.
**************
Bởi vì chuyện bị loại khỏi buổi chụp ảnh quần áo mùa đông, thái độ Trần Sâm đối với Tĩnh An càng ác liệt hơn.
Dường như là muốn kết thúc hợp đồng với Tĩnh An, để cho Tĩnh An một mình tự sinh tự diệt.
Đến nỗi những ngày qua, không có sắp xếp công việc Tĩnh An chỉ có thể một mình ở nhà chờ đợi.
Đối với hành động coi thường của Trần Sâm, tĩnh an không có thể hiện bất mãn.
Trong mấy ngày này, không, phải là từ sau khi Đan Ninh sống lại vào thân phận Tĩnh An, ngoài lúc ăn cơm và ngủ ra thì nhất định phải chờ đợi, mỗi ngày cô đều rất bận, bận rộn không ngại phiền toái vào trong căn phòng nhỏ bày ra các loại tư thế, vẻ mặt, sau đó sửa chữa từng chút từng chút khuyết điểm trong đó.
Đối với chuyện này cô có thái độ rất nghiêm túc, cô không cho phép các bộ phận như chân, phần eo, và phần cổ của mình xoay không được tự nhiên, thậm chí tỉ mỉ đến ngay cả gót chân, cùi chỏ, cổ tay và các khớp nối xương lộ ra cũng đều phải điều chỉnh thích hợp.
Ngoài trừ cái này, Tĩnh An còn luyện tập các loại thần thái bên ngoài, chân đi trên giày cao gót dày cộm nặng nề đầu đội quyển sách giữ thăng bằng đi qua đi lại trong phòng.
Cũng thật may là, phòng dưới lầu cũng không có khách vào ở trọ, nếu không cách âm không tốt trong tòa nhà thì ai có thể chịu được tiếng "cạch cạch" không ngừng trên trần nhà.
Mặc dù ở trong mắt người khác Tĩnh An ngày ngày làm những chuyện này có hơi biếи ŧɦái điên cuồng.
Nhưng Tĩnh An biết, cô cần trong thời gian ngắn nhất lấy lại những kỹ năng người mẫu mà cô từng vứt bỏ, hơn nữa phải làm đến trình độ hoàn mỹ hơn.
Có lúc Tĩnh An nghĩ, nếu như Đan Ninh lúc 18 tuổi đến 21 tuổi có loại tập trung tinh thần say mê như bây giờ, nói không chừng mình cũng có thể đến thành phố nổi tiếng thời thượng từ sớm, phát huy tài hoa của mình trên đấu trường quốc tế, nói như vậy, có lẽ, cô sẽ không... gặp gỡ Tiêu Mạc Phàm.
Hôm nay Tĩnh An, kết thúc nhiệm vụ mà mình sắp xếp sớm một chút.
Cô ngồi trước máy vi tính, xem tin tức trên mạng nói về công ty người mẫu Tinh Quang trở thành đại diện "FAINT SCENT".
Về việc đại diện "FAINT SCENT" lần này cũng rất thú vị, mặc dù xác định rõ là Tinh Quang, lại không có nói để cho người mẫu nào của Tinh Quang đại diện.
Mà ý tứ của Tình càng thú vị hơn, lại đem cơ hội đại diện cho tất cả người mẫu nữ dưới tay Tinh Quang, D.Đ.L.Q.Đ cho dù là sơ cấp giống như Tĩnh An cũng có thể tham gia giành lấy cơ hội đại diện này.
Mặc dù không hiểu cấp trên của Tình Quang là có ý gì.
Nhưng Tĩnh An cũng sẽ không ngây thơ cho rằng Tinh Quang sẽ dễ dàng đem cơ hội đại diện cho một người mẫu không chút tên tuổi như cô vậy, cho dù là cô có thực lực này.
Mà có lúc loại thực lực không có quyền này lai cách xa thực tế với người có chỗ dựa.
Con ngươi Tĩnh An ảm đạm, nhưng cũng biết rõ bây giờ mình thiếu chính là cơ hội.
Mà cơ hội này, nếu chờ người khác cho, không bằng mình chủ động giành lấy.
Cho dù cơ hội này là nhỏ bé như thế .
Tĩnh An gọi điện thoại cho Trần Sâm.
Nói ra ý mình muốn tham gia giành đại diện "FAINT SCENT" lần này ra.
Đúng như dự đoán làm cho Trần Sâm chê cười.
"Nếu như em không sợ mất mặt, tôi lại có gì để nói. Vừa đúng lúc bây giờ tôi ở trong công ty, sẽ giúp em báo tên đăng ký." Trần Sâm chưa nói, Tĩnh An là người mẫu nữ duy nhất dưới tay anh ta chủ động yêu cầu tham gia chọn người.
Tinh thần can đảm, nhưng cũng ngu muội buồn cười.
Chẳng lẽ cô cho là mình có thể thành công giành được cơ hội đại diện
"FAINT SCENT"?
Sau khi cúp điện thoại, trong mắt Trần Sâm chỉ có đùa cợt.