Hướng Dương Tràn Ngập Ánh Nắng (TFBoys)

Chương 9: Hiểu lầm đáng tiếc, liệu còn tình bạn?

Nó vào lớp, ngồi về chỗ của mình. Tiếng bàn tán bắt đầu rộn lên. Tất cả mọi người đều đang chú ý vào màn hình điện thoại sau đó chỉ chỏ vào nó. Không cần đoán nó cũng biết, chuyện vừa rồi đã có người đăng lên. Thiên Tỉ cũng về chỗ ngồi, thấy lạ cậu mở điện thoại và phát hiện máy đã được gửi đến một đoạn video. Mở ra xem, thì thấy cảnh nó cãi nhau và đẩy Tú Nghiêng xuống dưới cầu thang.

Tiếng chuông vào lớp reo lên, cô giáo bắt đầu giảng dạy. Nhưng mọi chuyện nào có để yên như thế. Một cô bạn trong lớp đứng lên thưa.

" Thưa cô! Bạn Tú Nghiêng đâu rồi ạ?"

Cô giáo lúc này mới chú ý đến, chỗ của Tú Nghiêng. Quay sang hỏi nó.

" Hướng Dương em có biết bạn ấy đi đâu không?"

Nó im lặng không trả lời hay nói đúng hơn

là không thể. Thấy nó rơi vào tình huống khó xử, cậu muốn đứng lên giúp nó thì Vương Nguyên vào lớp tiến đến cô giáo nói gì đó rồi đi về chỗ ngồi. Cô ra hiệu cho nó ngồi xuống và tiếp tục dạy học. Nó thắc mắc nhưng không nói gì nữa.

Buổi học kết thúc, do hôm nay phải trực nhật lên nó ở lại, đợi cô Ninh ra khỏi lớp, cô bạn vừa nãy cùng một số người tiến lại gần. Vênh bản mặt hách dịch cùng với giọng nói chanh chua cô ta bắt đầu gây chuyện.

" Các cậu, trong lớp chúng ta hình như có thứ gì đó rất bẩn à nha. Cái thứ đó nên tống cổ ra khỏi lớp mới đúng."

Sau đó là tiếng gật đầu của lũ bọn xung quanh. Đến người ngốc cũng biết cô ta đang nói ai, nhưng nó không đáp lại, nếu nó đáp lại thì chẳng phải là thừa nhận mình đã làm hay sao. Nó chẳng để ý đến lời nói đó, lẳng lặng cất sách. Bị nó cho ngó lơ, cô ta tức giận đến đỏ mặt. Cầm lấy mấy quyển sách của nó vứt xuống và lấy chân đạp lên. Nó lúc này đã nhịn đủ, bàn tay nắm lại khiến vết thương vừa nãy chưa khỏi lại càng rách rộng hơn. Thẳng thắn mặt đối mặt, lời nói thốt lên cứng cáp.

" Tôi nhớ không lầm thì cậu tên là Diệu Lam đúng chứ. Chúng ta chưa lần nào tiếp xúc với nhau thì phải. Hành động này của cậu cũng chẳng sạch sẽ gì. Vậy cậu nói đi tôi và cậu ai sạch hơn?"

Diệu Lam tức tối, cô ta thẹn quá nhưng vẫn cố gắng cãi lại. Ngữ khí cũng thay đổi.

" Tao không sạch cũng chưa đến lượt mày nhắc. Còn hơn nhiều so với kẻ muốn gϊếŧ bạn của mình."

" Tôi không muốn gϊếŧ ai cả, cũng chẳng muốn nhắc nhở gì cậu. Tránh ra dùm." Nó nói rồi cầm lấy cặp định ra về.

Nhưng cô ta nào có để im, liền giơ chân khiến nó vấp ngã, đầu gối đập xuống đất chày thành từng mảng. Máu chảy thấm đẫm gấu váy. Nó cảm nhận được từng cơn đau đến thấu xương. Nhưng chỉ nhíu mày lại, việc này đã là gì so với mẹ kế nó đánh. Diệu Lam được nước ra hiệu cho mấy đứa đằng sau tiến lên. Bọn họ cầm tóc kéo nó lên, sau đó là một cái tát in rõ năm ngón tay vào bên má của nó. Nó đau nhưng không hé răng nửa lời. Nhìn về phía cậu và Vương Nguyên họ đến lúc này vẫn đang thất thần. Tự cười với bản thân nó đang hi vọng cái gì chứ? Sự thương cảm, giúp đỡ hay cứu giúp. Nhưng vẫn muốn hỏi họ một câu.

" Thiên Tỉ, Vương Nguyên hai cậu có tin tôi không? Trả lời đi có hoặc không?"

Cả hai cậu đưa mắt nhìn nhau muốn nói. Nhưng chưa kịp thì bị Diệu Lam cướp lời.

" Mày nghĩ gì vậy? Bọn họ sao có thể tin đứa như mày được."

"Tôi không hỏi cậu, Thiên Tỉ cậu nói đi cậu tin tôi không?"

Bị nó đáp trả Diệu Lam tức tối đẩy nó xuống sàn nhà. Đúng lúc đó Tuấn Khải vào lớp, anh chạy đến đỡ nó dậy. Nhìn sang chỗ Vương Nguyên và cậu gật đầu ý là để anh giải quyết. Rồi nói.

" Mọi người mau giải tán việc này hội học sinh sẽ tham gia."

Nghe xong bọn họ ra về, cậu và Vương Nguyên tiến lại chỗ nó muốn giải thích nhưng nó đã cầm lấy cặp và chạy đi. Nó cứ chạy mãi mặc kệ những vết thương đang chảy máu, trái tim nó hiện giờ rất đau. Kí ức năm xưa lại nổi lên, hồi đó cũng giống hôm nay nó luôn bị bạn bè cô lập. Trời đổ mưa tầm tã, những cơn gió lạnh buốt táp vào nó như chiếc roi. Nó chẳng buồn trú mưa cứ thế mà bước đi. Sau đó không chịu được liền ngất đi. Nó mơ màng thấy bóng dáng quen thuộc giơ tay ra nắm lấy hình bóng đó, và...

________________________________