Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 28: Khai trương

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Trà lâu trong sự duy trì của “các giới xã hội” mà dần to lớn, kỳ hạn công trình tiến độ cực nhanh. Đừng nhìn mấy tên du côn và nha dịch hoàn toàn đều là người thường, nhưng một nhóm người đều có khí lực lớn, bị uy danh sát thần Trấn Nam tướng quân chấn nhϊếp, bọn họ quả thực dùng tẫn hết khí lực, hoàn toàn không dám nhàn hạ.

Vài công tượng phụ trách sửa chữa trang hoàng, nguyên bản còn có chút lo lắng đề. Bọn họ đều là ở An Giang Thành kiếm ăn, chỗ nào không biết những người này khó chơi, nào dám sai sử mấy người đó? Kết quả Đại Hùng hừ cũng không hừ một tiếng, những người này liền toàn bộ ra sức làm cu li.

Ôn Luân đối bản lĩnh của Đại Hùng càng nhìn cao hơn một chút: “Có thể đổi một bộ công phu dạy ta không?”

Đại Hùng trên cơ bản đối tức phụ vẫn là nói gì nghe nấy, nhưng yêu cầu này hiển nhiên thực khó xử: “Muốn luyện kiến thức cơ bản rất vất vả.” Tức phụ ngay cả một bộ dưỡng sinh quyền còn đánh đến thất linh bát lạc, đổi một bộ? Y không có bộ nào đơn giản hơn so với bộ dưỡng sinh quyền kia.

Thực vất vả? So sáng sớm đứng lên chạy vòng vòng còn vất vả sao?

Đại Hùng nhìn ánh mắt tức phụ nghiêm túc, không khỏi cố gắng thuyết minh: “Cần phải dậy từ sáng sớm.”

Ôn Luân cảm thấy dậy sớm không phải vấn đề: “Ta hiện tại cũng đã dậy sớm. Ta không phải buổi sáng mỗi ngày đều đứng lên đánh quyền sao?” Thân thể là của mình, đây là xã hội chữa bệnh đều dùng trung dược, cậu vẫn là thực bảo trọng chính mình.

“Không, đệ phải thức dậy sớm hơn.” Đại Hùng cảm thấy vẫn là dùng hành động thực tế, đánh tan suy nghĩ của tức phụ càng dễ hơn. Y cũng không tin mỗi ngày buổi sáng tức phụ đều ỷ vào giường nướng, có thể trời chưa sáng liền thức dậy được.

Đại Hùng đúng.

Ôn Luân ngày hôm sau trực tiếp liền thừa nhận sai lầm, nhưng vẫn không chịu buông tha luyện võ: “Thời điểm nào luyện mà không giống nhau? Vì cái gì nhất định phải luyện sớm như vậy?” Trời đều còn chưa sáng đâu, vừa ra khỏi cửa trực tiếp đông thành cún, như vậy cũng có thể luyện võ?

Đại Hùng biết nghe lời phải: “Tạm thời vẫn ở trong phòng đánh đánh quyền thôi, chờ sau khi trời ấm, chúng ta luyện cái khác?” Trước kéo dài, chờ đến lúc đó tuyệt đối khiến tức phụ quên luyện võ! Ân, cùng lắm thì mỗi ngày buổi sáng y sẽ làm tức phụ không rời giường được!

Mắt Đại Hùng sáng lên, đó cũng là một biện pháp tốt!

Ôn Luân không phát hiện tiểu tâm tư của Đại Hùng, chỉ có thể bất đắc dĩ mà tiếp tục một người ở trong phòng luyện tập thể dục theo đài, hoàn toàn tìm không thấy kɧoáı ©ảʍ làm võ lâm cao thủ, càng luyện càng không có sức.

Đại Hùng nhìn tức phụ đem một bộ dưỡng sinh quyền, từng ngày từng ngày liên tục đánh quyền cũng không nhẫn chỉ ra chỗ sai. Mấy ngày nay chuyện của tức phụ rất nhiều, những trà bao trên núi đưa xuống dưới, thiết kế trà lâu cơ hồ tất cả đều là chủ ý của Ôn Luân, yêu cầu cậu lúc nào cũng khắc khắc nhìn chằm chằm.

Vốn là vài công tượng đối Ôn Luân người này thường thường bức bách nhìn chăm chú người, ý kiến còn vô cùng nhiều, trong lòng đều có chút không thoải mái. Nhưng mà ngại một pho tượng sát thần đứng ở bên, bọn họ cũng không dám hé răng. Ai có thể sau lưng không nói thầm vài câu?

Những người này đều là Hoàng chưởng quỹ tìm tới, toàn bộ đều là công tượng nổi danh trong phủ thành, tửu lâu quán trà khách điếm xuất từ tay bọn họ đếm không hết, đều có một bộ lưu trình cùng bộ lộ. Ôn Luân sở đề xuất, nhiều ít dẫn theo một chút bóng dáng người hiện đại, trong mắt nhóm công tượng xem ra đều là thập phần không quy củ.

“Trà lâu nên có một bộ dáng trà lâu, hiện tại này thành cái dạng gì?”

Ôn Luân thiết kế trà lâu, hoàn toàn không có bộ dáng trà lâu, ngược lại có chút như là thư phòng cùng tú lâu.

Không khí Tề quốc coi như cởi mở. Đối nữ tính ước thúc cũng không lớn, thậm chí có nhiều châu quận còn có nữ quan. Nam nữ chi phòng cũng không có nghiêm trọng cỡ nào. Tại Ôn Luân xem ra, tiền nữ nhân cùng tiểu hài nhi là dễ kiếm nhất. Buông tha thị trường nữ tính căn bản là không có khả năng.

Hoa Vĩnh nghiên cứu chế tạo ra tới phối phương trà bao, nói trắng ra chính là dưỡng sinh giảm béo trà ở hiện đại. Xinh đẹp, trường thọ, đây là cộng đồng nhân loại theo đuổi. Đương nhiên, không thể nói đến trắng ra như vậy, cần được nâng cao một chút.

Trang hoàng xong gia cụ toàn bộ được chà lau sạch sẽ, trang hoàng đơn giản đến qua quýt, Ôn Luân tự mình mang lên một bộ sách, đem một chậu dã trà đào từ trong núi cùng phong lan mang lên, nhất thời liền bày biện ra kiểu dáng thảnh thơi. Bàn không nhiều lắm, hoàn toàn không có cái loại trà lâu có thể cho một đám người ngồi nghe thuyết thư hoặc là nghe diễn.

Mặt khác một bên lại là phủ kín các loại… Bích Hà đem một cái đệm dựa con gấu bản Q (chibi) để xuống, lại chộp vào tay xoa bóp, nhìn xem trái phải không người, nhảy lên đệm mềm một cái…

“Bích Hà?” Ôn Luân đi tới, không thấy được bóng người Bích Hà cảm thấy hết sức kỳ quái, vừa mới rõ ràng nhìn đến người vào đây a?

Đệm mềm trong góc phòng run run rẩy rẩy, Bích Hà mặt đỏ bừng từ bên trong đi ra: “Đại thiếu gia.”

Ôn Luân nhếch môi, ho khan một tiếng: “Ngươi chậm rãi bố trí, chuẩn bị cho tốt rồi bảo ta.”

Bích Hà khom người: “Vâng.” Xoay người kéo lấy lỗ tai một con thỏ bản Q, khiến nó lắc lắc. Rõ ràng con thỏ không sinh thành như vậy, thấy thế nào vẫn đều nghĩ là cái con thỏ đâu? Ân, thứ này nhìn rất dễ thương, quay đầu lại chính mình cũng làm vài cái. Nàng nhìn lão hổ bằng vải bố dài chấm đất bên kia, giương tay sờ sờ cái đuôi tròn vo, quay đầu lại xách xách cún con phì đô đô… Như thế nào chơi vui như vậy?

Trong khoảng thời gian này chưởng quỹ bố trang cười đến vẹo miệng. Sát thần hay không sát thần, hắn cũng mặc kệ. Hắn chỉ quản là có thể kiếm được tiền! Mấy ngày nay trà lâu cách vách từ chỗ hắn đặt không ít vải dệt, còn trực tiếp để cho tú nương của bố trang bọn họ chế tạo gấp gáp nhiều đồ vật như vậy. Vài thứ kia không khó làm, giá tiền cũng thoải mái, yêu cầu duy nhất chính là trước khi trà lâu khai trương, bọn họ không thể đem thứ này bán ra.

Loại này yêu cầu đối chưởng quỹ bố trang mà nói, quả thực không phải yêu cầu. Cơ hồ tất cả nhân gia nhà giàu, bao gồm cả nhà giàu mới nổi, tất cả đều có một bộ quy củ của mình. Những quy củ này bao gồm các loại quần áo đồ dùng hoa văn đồ án. Tú nương cũng khó nhận được việc thoải mái như vậy, tất cả đều vui vẻ ra mặt.

Trừ bỏ những người này ra, Ôn Thành cùng đám bạn cùng trường của hắn cũng đều cười liệt miệng.

Từ khi lần trước bọn họ bị Ôn Luân trấn trụ, mạc danh kỳ diệu sao ba lần 《Tề luật 》, liền đối Ôn Luân nhớ thương không quên. Đám người bọn họ ở trong thư viện, thuộc loại học trò bị nhóm tiên sinh đã nửa buông tha, nhưng từ sau khi đột nhiên thu được kia ba lần 《Tề luật 》, nhóm tiên sinh liền sửa cách nhìn đối bọn họ.

“Biết sai có thể thay đổi, thiện mạc đại yên (biết sai lầm và có thể sửa, không gì tốt đẹp hơn).” Vì thế, nhóm tiên sinh đối bọn họ một đám người này nhất thời yêu cầu nghiêm khắc lên.

Đám người Ôn Thành bị trói buộc ở thư viện, rời đi trung tâm thành đã lâu, nhiều ngày đi qua như vậy, thế nhưng hoàn toàn không biết sự kiện sát thần được thượng tầng trung lưu truyền đến ồn ào huyên náo. Bọn họ phái ra vài người đều là thân phận hạ nhân, cũng không tìm hiểu được tình hình cụ thể.

Lúc này bọn họ nhìn trúng ngay ngày trà lâu khai trương, hướng nhóm tiên sinh xin nghỉ: “Gia huynh quá hiếu, thật sợ gia huynh làm lụng vất vả, hôm nay trà lâu khai trương, có nhiều việc sợ là rất vất vả…”

Nhóm tiên sinh đối biểu hiện trong những ngày gần đây của đám người ăn chơi trác táng này coi như vừa lòng, lập tức không chờ Ôn Thành nói xong, liền hào phóng mà cho nghỉ, còn nói: “Cùng đi!”

Ôn Thành vì xin phép có thể nói dùng bất cứ thủ đoạn nào, đối Ôn Luân hiếu thảo không tiếc vì cha đi xung hỉ khen thêm. Hoàn toàn không nghĩ tới tiên sinh thế nhưng hưng trí như vậy! Xem ra hắn cũng không thể quá tỏ vẻ cái gì, chỉ có thể chống khuôn mặt tươi cười mang theo vài vị tiên sinh cùng đi. Vài vị tiên sinh trên đường hỏi học vấn của Ôn Luân, Ôn Thành cũng chỉ có thể nuốt nước đắng nói tốt.

Nhóm tiên sinh còn chưa tới trà lâu, trong lòng liền đối Ôn Luân có ba phần ấn tượng tốt.

Chờ đến trước trà lâu, Ôn Thành bọn họ còn chưa thế nào, vài tiên sinh ngược lại sợ ngây người.

An Giang Thành thân là phủ thành, lưng tựa sông Bình Phục, thập phần giàu có và đông đúc, văn nhân mặc khách tuyệt đối không ít. Nhưng có thể xưng trên có danh vọng, thậm chí có thể xưng đến đại gia, đương thời cũng không vài người.

Nhưng hiện tại, vài vị đại gia này thế nhưng tất cả đều tụ tập ở cửa trà lâu! Hơn nữa khi bọn hắn nhìn đến vị lão thái thái cười đến vẻ mặt hiền lành đứng phía trước, miệng cũng nhịn không được nới rộng ra.

“Đó là Lăng Thanh bà bà?” Canh Lăng Thanh, xuất thân đại tộc kinh thành, sau lại gả đến danh môn ở An Giang Thành, một thân họa kỹ lúc chưa lấy chồng khϊếp sợ toàn bộ giới hội hoạ. Theo tuổi tác nàng càng cao, đã rất ít có họa tác đưa ra. Nhưng hôm nay có không ít mấy bức họa, đã có thể nói kỹ tiến hồ đạo, tuyệt đối là đại gia trong giới hội hoạ. Cùng nàng họa một dạng nổi danh, đó là nàng xấu tính.

Cười thành như vậy nhất định không phải Lăng Thanh bà bà!

Giống như Lăng Thanh bà bà, các lão tiên sinh bình thường nói năng thận trọng cũng đang xoay người nói chuyện trong đám người hỗn loạn, Diêu Thanh cơ hồ bị bao phủ.

Trà lâu khai trương, Ôn Luân nhờ người đem Thúy Liên, Bích Hà, Lý Nhị cùng Diêu Thanh tất cả đều đưa hộ xuống núi.

Ôn Luân mời vài đại gia cũng không có ý tứ gì khác, trên thực tế, cậu cũng không có nhận tri quá nhiều về địa vị của những người này. Trong ấn tượng của nguyên thân, những người này là bạn bè của Diêu Đại tiên sinh. Diêu Đại tiên sinh mất, cậu liền nhân cơ hội này muốn cho bọn họ gặp mặt Diêu Thanh. Loại học thần như Diêu Thanh này, đi theo cậu là hoàn toàn lãng phí, nếu như có thể được bọn họ coi trọng, Diêu Thanh học tập liền không thành vấn đề.

Nghi thức đơn giản qua đi, tất cả mọi người vào trong điếm. Các loại bài trí khiến những văn nhân mặc khách cảm thấy thập phần thư thái.

“Thật không hổ là Diêu Đại tiên sinh cao túc.”

“Trà là phong nhã vật, vốn là nên như thế!”

“Những thuyết thư hát hí khúc, mặc dù cũng giải quyết một phần, rốt cuộc không bằng lão hữu chúng ta đàm luận văn vẻ tới sảng khoái.”

Đối phương kinh ngạc: “Di? Đây là dã trà trăm năm sở chế?”

Thị giả trả lời: “Vâng, sinh trưởng ở sơn cốc tuyệt địa, người ở tuyệt tích, cũng không biết có mấy trăm năm, vẫn là chủ nhân gia ngẫu nhiên phát hiện.”

Trà thang trong veo cùng bọn họ đã từng sở ẩm có khác biệt rất lớn, chỉ là “Mấy trăm năm” vừa ra, nhất thời đã đem những ánh mắt sáng như sao hấp dẫn đi. Có thành tựu như vậy, hiện giờ bọn họ tuổi cũng không nhỏ, đối với dưỡng sinh trường thọ việc này rất là coi trọng. Thứ nào tuổi tác kéo dài sẽ làm cho bọn họ cảm thấy chính mình cũng có thể dính vào một chút phúc trạch.

Vài vị tiên sinh đi theo Ôn Thành mà đến giờ phút này đã là trợn mắt há hốc mồm. Vốn là lấy địa vị của bọn họ, ở trong An Giang Thành cũng có thể coi như là uyên bác chi sĩ. Bọn họ nghe Ôn Thành nói xong, cảm thấy Ôn Luân này không tồi, nghĩ dựa vào địa vị của bọn họ, cũng không phải không thể giúp đỡ một phen. Nhưng nhìn nhìn nhân gia nào yêu cầu mình giúp đỡ, mình yêu cầu cậu ta giúp đỡ còn kém không nhiều lắm đâu!

Đám người Ôn Thành vốn đang không rõ, nghe nhóm tiên sinh giải thích. Một cái lại một cái tên, thẳng đem bọn họ đánh đến đầu đầy sao.

Giả đi? Ôn Luân, ca của hắn nào có lợi hại như vậy? Ca của hắn, hắn còn không biết, ngay cả thị trấn đây cũng là lần đầu tiên đi ra nha!

_______________________________