Nhật Ký Tu Dưỡng Của Gối Ôm

Chương 29

Chủ nhật, ngày 18 tháng 11 năm 20XX. Trời âm u.

Mình thật là ngốc bạch ngọt nha? Lời nói của bác sĩ Tịch vẫn vang vọng bên tai ta. Nhưng là một thanh niên xã hội khoa học tốt có thể đọc làu làu

bát vinh bát sỉ(1)

vì sao sẽ là ngốc bạch ngọt đâu? Y có phải là đang mắng mình không?

Thịnh tiên sinh sờ thịt mềm mền trên bụng mình hỏi mình làm sao, tay Thịnh tiên sinh dưới chăn bông trêu chọc, phản ứng của mình hình như quá mức lãnh đạm, mình ngồi dậy hỏi Thịnh tiên sinh có biết ngốc bạch ngọt là ý tứ gì không.

Thịnh tiên sinh nhìn nửa thân trần của mình ánh mắt lưu luyến trên lòng ngực một lát, tay lại tiếp tục dưới chăn bông tác loạn, mình bị ôm đến trước l*иg ngực rộng lớn rắn chắc của Thịnh tiên sinh, giọng nói trầm thấp bên tai vang lên “Em chính là ngốc bạch ngọt.”

Mình sửng sốt, một trái tim trầm đến đáy vực, đệt, đã ngốc đến độ mọi người đều biết nơi nơi đều đạt thành nhận thức chung a?

Thịnh tiên sinh ngậm môi mềm hơi hơi nhếch lên của ta, nói rằng “Vừa ngốc, vừa trắng, lại còn ngọt.” Đầu lưỡi đã cạy ra răng cửa luồn vào, một hôn lưỡi kịch liệt lại tìиɧ ɖu͙©.

Mình bị hôn đến hô hấp dồn dập, đầu một mảnh hỗn độn, mơ mơ màng màng cảm thấy nghe Thịnh tiên sinh vừa giải thích như vậy, ngốc bạch ngọt cũng không đến nỗi khó tiếp nhận như thế.

Hôn lưỡi về sau sẽ phát sinh cái gì, đương nhiên là nghiệm chứng xem có bao nhiêu ngốc nghếch, bao nhiêu trắng mềm, và bao nhiêu ngọt ngào, mà không phải sửa sang quần áo cho nhau rồi cúi đầu đi ra ngoài.

(1) Thuyết “Bát vinh, bát sỉ” của Hồ Cẩm Đào. Kiểu như

5 điều Bác Hồ dạy ấy. Search gg ra ngay.