Nhật Ký Tu Dưỡng Của Gối Ôm

Chương 27

Thứ sáu, ngày 16 tháng 11 năm 20XX, trời không mưa.

Mấy ngày nay thầy dạy nấu ăn thêm lớp cho mình, học một món cá sốt chua ngọt, bởi vì khẩu vị Thịnh tiên sinh thiên ngọt, lại thích ăn cá, nên món ăn này tồn tại thực sự là để cho mình gian lận mà.

Lúc học mình không dám gϊếŧ cá, thế nhưng lại cố tình không muốn mượn tay người khác, cuối cùng đem phòng bếp biến thành cực kì tanh máu, sợ rằng sau khi thầy giáo giảng xong khóa này cho mình sẽ bị tâm lý ám ảnh mất, mình mang nỗi lòng áy náy gửi cho thầy một bao lì xì dày cộp.

Trước khi về nhà mình vòng qua chợ mua một con cá chép lớn, về nhà trước hết nuôi ở trong ao, kỳ thật vì trên lớp huấn luyện gϊếŧ cá quá khó coi, thầy giáo nói nhìn liền không thèm ăn, cho nên, mình vẫn đợi trù nương nghỉ trưa dậy giúp mình làm, tốt xấu để con cá này giữ thể diện chia tay trần thế.

Buổi chiều lúc xuống phòng bếp quả nhiên cá đã được ướp tốt đặt trong bát tô, mình cúi gần nhìn kỹ một chút, trên lưng cá rạch ba đường, da tróc thịt bong, mình mặc tạp dề vào, cầm ra gừng, tỏi và hành, bắt đầu chuẩn bị công tác

Trù nương và quản gia ngồi trong phòng khách uống trà, thỉnh thoảng ngắm mình một cái, cười đến cực kỳ hiền từ, cũng thật là bao dung, thật sự không sợ mình làm nổ phòng bếp?

Chiên đến bột phấn trên da cá nổ vàng óng mới vớt ra, đường ngọt dấm chưa nước non nêm cả nửa buổi hương vị còn không đúng, trù nương vạn năng thấy mình mù mịt chuyển động trong bếp chạy tới cứu viện.

Trải qua trù nương biểu diễn, mình lại một lần nữa ý thức được, có vài loại kỹ năng là trời sinh, ví như trù nương trời sinh liền tự mang các loại kỹ năng nấu ăn, mát xa, cắm hoa, mà mình, ngẫm lại còn là cứ chuyên tâm làm một cái gối ôm là được rồi.

Trù nương nhìn bộ dáng uể oải của mình an ủi nói “Ai có thể trời sinh đã khéo léo đâu, làm nhiều lần mới khá.”

Lúc ăn cơm chiều Thịnh tiên sinh về nhà, đĩa cá sốt chua ngọt không tệ lắm bị trù nương trực tiếp đặt trước mặt Thịnh tiên sinh, Thịnh tiên sinh nhìn mình mặc tạp dề, đại khái cũng đoán ra được chuyện gì xảy ra, kỳ thật gϊếŧ cá là trù nương, nêm chua ngọt cũng là trù nương, đương thời điểm mình ngại ngùng nói là chính mình làm quản gia và trù nương đã gật đầu trước tiên, thật là đồng đội tốt nhất Trung Quốc, mà đứng một bên không nói một câu, mình đây chính là viết kép của tâm-cơ-boy.

Thịnh tiên sinh nếm thử một chút nước sốt trước, hương vị rất tốt bởi vì trù nương tay nghề cực cao không thể chối cãi, chỉ là hương vị thịt cá, Thịnh tiên sinh biểu tình có chút khó lường, nhưng vẫn gắp một khối to bỏ vào trong bát.

Mình chính mình cũng dùng đũa trạc một ít.

Chua ngọt ngon miệng, vô cùng tươi mới, ngoài cháy trong mềm, hiên nhiên những từ ngữ hình dung tốt đẹp này đó hoàn toàn cùng với đĩa cá này không có liên hệ.

Mình tựa hồ nghe thấy con cá kia giương mắt trắng đối với mình rít gào: đừng khóc trước mặt bản bảo bảo, ô uế đường luân hồi của bản bảo bảo ta!!

Bụm mặt.