Từ Triết không thể nói cho Kim Thu biết sự thực này, vì vậy chỉ có thể úp úp mở mở an ủi cô: “Đương nhiên, bọn chúng nhất định sẽ bị trừng phạt.”
Kim Thu khá vui vẻ: “Vậy thì tốt.”
Từ Triết liền thở dài, anh ta vốn muốn an ủi cô vài câu, lại đột nhiên nhìn thấy một chiếc áo sơ mi nam được phơi ngoài ban công, vì vậy lời chưa kịp ra khỏi miệng liền bị thay đổi: “Thật ngại quá, tôi có thể mượn dùng phòng vệ sinh một chút không?”
Kim Thu hơi lúng túng, thế nhưng vẫn gật đầu: “Xin cứ tự nhiên.”
Đương nhiên Từ Triết không phải vì đi vệ sinh mới vào phòng vệ sinh, mục đích duy nhất chỉ vì để xem nhà cô còn thứ đồ nào ‘không bình thường’ như vậy hay không, nhưng làm anh ta vui mừng chính là, không có, khăn mặt, bàn chải đánh răng cùng cốc súc miệng đều chỉ có một bộ, hơn nữa đều là của nữ, không tồn tại bất kỳ đồ dùng nào của đàn ông.
Từ Triết yên tâm, đồng thời hơi lúng túng với bản năng nghi ngờ của mình, khi đã điều tra qua nhiều vụ án, theo bản năng liền muốn điều tra thêm một phen, may mà không làm ra trò cười gì, còn áo sơ mi trên ban công? Rất nhiều phụ nữ độc thân đều sẽ phơi vài bộ quần áo đàn ông trên ban công để tránh bị kẻ trộm rình mò, anh ta cảm thấy Kim Thu rất cảnh giác, vì vậy càng thêm hài lòng với cô.
“Làm phiền cô lâu như vậy, thật ngại quá.” Từ Triết cười nói, “Đúng rồi, có phải cô đã đổi điện thoại không?”
Kim Thu lúc này mới nhớ ra, Từ Triết tìm đến nhà cô có lẽ là vì cô đã đổi số điện thoại nên anh ta không gọi được, vì vậy cô nói số điện thoại hiện tại của mình. Khi tiễn anh ta đến cửa, cô đột nhiên nói: “Từ Triết, lần này cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Anh ta nói, “Chúng ta là bạn bè mà, không phải sao?”
Kim Thu trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng nói: “Đúng, rất vui khi có một người… bạn như anh.”Ánh mắt của cô trong suốt kiên định, Từ Triết nhanh chóng hiểu được hàm ý của cô, hơi sững sờ, sau đó nghĩ lại, nếu cô đã gặp phải chuyện như vậy, không muốn yêu đương cũng là chuyện bình thường, không nên ép cô làm gì.
Vì vậy Từ Triết nhún vai, thoải mái nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Lúc này Kim Thu mới nở nụ cười, trước khi đi Từ Triết dặn cô: “Nếu xảy ra chuyện gì, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, nếu đã là bạn bè thì đừng khách sáo.”
Lòng Kim Thu hơi cảm thấy hổ thẹn, vì vậy vội vàng đồng ý, xem ra quan hệ của hai người dường như càng thêm thân mật hơn một chút, Bạch Tuyên rất không vui, chờ đến khi cô tiễn khách xong, anh liền ra sức hạ thấp Từ Triết: “Vợ, chỗ đó của anh ta rất nhỏ, em ở cùng anh ta sẽ không hạnh phúc.”
“… Cái gì?” Kim Thu không hiểu.
Bạch Tuyên có lý chẳng sợ nói: “JJ của anh ta rất nhỏ!” Anh vừa bịa đặt vừa nghĩ, dù sao cô cũng không thể đi chứng thực, nhân cơ hội này không bôi đen hắn thì còn chờ đến khi nào? Phải tận dụng hết mọi thời cơ để tấn công tình địch, bất kể thủ đoạn là gì! —–
Xin chào, bạn tốt “Bạch Tuyên thông minh” của bạn đã login.
Kim Thu phun một ngụm trà ra ngoài: “Anh điên rồi à, nhìn trộm người ta đi toilet?” Cô nhớ trong kho sách điện tử của mình có không ít tiểu thuyết BL, liền sởn tóc gáy, “Bạch Tuyên, không phải anh có hứng thú với anh ta đấy chứ, anh cong rồi sao?”
Bạch Tuyên gặp phải câu chất vấn như vậy, đương nhiên cuống lên: “Làm sao có thể! Anh không hề thích đàn ông!”
“Vây anh nhìn trộm anh ta đi toilet làm gì, thật biếи ŧɦái.” Cô hơi lắc đầu, nhân tiện bổ sung một câu, “Hơn nữa ‘cái kia’ to hay nhỏ đâu có quan hệ trực tiếp gì đến tình yêu chứ?”
Bạch Tuyên nghe cô nói vậy, càng cuống hơn, mặt đỏ bừng lên: “Không được vợ, em không được thích hắn.” Anh ôm cô, liên tục nói, “Không được thích hắn.”
Kim Thu vừa bực mình vừa buồn cười: “Ngoan, em nói thích anh ta khi nào, chỉ giỏi đoán lung tung.” Cô dựa vào l*иg ngực anh, duỗi hai tay ôm anh, “Người em thích là Bạch Tuyên, biết chưa?”
“Thật sao?”
“Thật.”
Anh được vuốt ve, dựa vào người cô như một chú mèo đang sưởi nắng ngủ gật: “Vợ là tốt nhất.”
Kim Thu ngẫm lại, cảm thấy nên nói rõ ràng với anh: “Bạch Tuyên, em đã thích một người thì sẽ chỉ thích người đó, không do dự không lưỡng lự, vì vậy anh yên tâm, xem như bây giờ anh hơi kỳ lạ, nếu em đã lựa chọn anh, em sẽ không có ý định đi tìm người khác, anh xem, trái tim em cũng chỉ nhỏ như thế, để một người vào là đủ rồi.”
“Anh cũng vậy, anh chỉ thích một mình em, trên cả thế giới này cũng chỉ thích một mình em.” Anh ngoan ngoãn thổ lộ.
Kim Thu mỉm cười nói: “Nhưng em đã từng nói, yêu cầu của em đối với bạn trai rất nghiêm ngặt đó, bây giờ em sẽ nói những điều này luôn.”
“Em nói đi, anh nhất định sẽ làm được.”
“Thứ nhất, không được nói dối em, thứ hai, không được mềm lòng, thấy cô gái nào cũng thương xót tội nghiệp, cho dù anh không có ý gì khác, em cũng sẽ không vui.” Kim Thu nói, “Anh rõ chưa, có thể hiểu rằng, em rất ích kỷ, em hy vọng anh chỉ thuộc về một mình em.”
Nếu không ai khác có thể nhìn thấy anh, nếu anh ở bên cạnh em, vậy em liền muốn ích kỷ giữ lấy anh, một mình có được anh, người khác cho rằng em mãi mãi độc thân cũng không sao, em chỉ hy vọng anh có thể thuộc về duy nhất một mình em.
“Em muốn rằng, anh chỉ thuộc về một mình em.” Kim Thu cường điệu thêm lần nữa, “Anh là của em, em cũng sẽ là của anh, nếu có một ngày anh không cần em nữa, em cũng sẽ không níu giữ lại anh.”
Cô có kiêu ngạo của cô, giả sử ngày nào đó anh thích người khác, muốn nói chia tay, cô dù không nỡ đến đâu, khó chịu đến đâu, cũng sẽ không níu giữ —- cô có lòng kiêu ngạo của riêng mình, dù trong lòng thầm nhủ ‘Em yêu anh’ một ngàn lần, cũng sẽ không nói cho anh biết trước khi anh xoay người đi mất.
Giống trước đây khi cô không giữ lại Đỗ Thiên Trạch như vậy. Đây không phải một thói quen tốt, có lúc quá mức kiêu ngạo sẽ bỏ lỡ đi cơ hội, dẫn đến hối hận cả đời, nhưng vào lúc ấy, Kim Thu thật sự không có suy nghĩ muốn giữ anh lại.
Suy cho cùng chỉ do mọi người vẫn còn quá trẻ, quá kiêu căng tự mãn. Kim Thu nhớ tới chút chuyện cũ này, lòng cảm thấy phiền muộn, nếu đó là Bạch Tuyên, cô có giữ anh lại hay không nhỉ? Cô không biết.
Bạch Tuyên nghe thấy câu nói này của cô, trái lại nở nụ cười, đầu mày đuôi mắt đều là ý cười, làm cho khuôn mặt vốn đẹp trai của anh càng trở nên sáng ngời: “Anh là của em, anh là của một mình em, Bạch Tuyên là của Kim Thu, Bạch Tuyên là của duy nhất Kim Thu.”
Lời này nếu đặt trong tiểu thuyết, cô nhất định sẽ cười nhạo, mắng một câu ‘buồn nôn’, nhưng lúc này lời nói khí phách ấy do chính anh nói ra, cô liền cảm thấy hai má mình nóng lên, vành tai tê rần, trong đầu chỉ có mấy tiếng ong ong, trên thế giới này ngoại trừ anh cũng không còn nhìn thấy bất kỳ người nào, không nghe thấy bất kỳ ai khác nói gì.
Đúng là quá mất mặt, hoàn toàn mất mặt.
Anh ngẫm nghĩ còn cảm thấy chưa thỏa mãn: “Nếu anh thay lòng, đó chắc chắn không phải lòng của anh, anh sẽ móc ra cho em!”
Kim Thu không giống nữ chính trong tiểu thuyết che miệng anh không cho anh thề, mà ngược lại hỏi: “Đào cho em làm gì?”
“Nấu canh!” Bạch Tuyên xua tay, đột nhiên lại có ý khác, “Không, băm anh ra, sau đó làm bánh bao thịt, hoặc đốt thành tro, pha với nước làm thuốc, có thể bổ sung can-xi đúng không?”
Kim Thu buồn nôn: “Dừng lại dừng lại, đầu anh toàn thứ gì không thế, Mã phu nhân chỉ cắn Đoàn Chính Thuần một miếng… Anh để em ăn, em cũng không thèm vui vẻ đâu.”
Bầu không khí đang yên đang lành bỗng chốc bị anh phá hủy: “Quá buồn nôn, trong một khoảng thời gian dài chắc chắn em sẽ không muốn ăn bánh bao thịt, cũng không muốn uống sữa nữa đâu.”
“… Oa oa, anh biết có thứ trắng trắng như sữa bò đấy, em muốn uống không?” Trình độ nói chuyện của Bạch Tuyên từ núi cao ngay lập tức rơi xuống đáy vực, anh còn không tự biết, vẫn đứng đó vô cùng phấn khởi đưa ra sáng kiến, chỉ cần cô lộ ra một chút dao động, anh nhất định sẽ ngay lập tức cởϊ qυầи.
Kim Thu im lặng, bạn trai của mình không thể biếи ŧɦái như vậy! Nhưng cô ngẫm lại, quá buông thả tùy hứng sẽ hại thân, cô không thể để mặc anh tiếp tục như thế, liền tính kế trong lòng: “Anh vừa nói, anh là của em đúng không?”
Anh không hề do dự trả lời: “Đúng.”
“Vậy thì, cũng bao gồm cơ thể của anh đúng không?” Cô cười híp mắt đào hố cho anh nhảy, Bạch Tuyên không chút do dự nhảy xuống: “Đương nhiên.”
“Tốt lắm, sau này không có sự cho phép của em, anh không thể… cái kia.” Kim Thu chọc nhẹ vào l*иg ngực anh, “Hiểu chưa?”
Bạch Tuyên: “Ừm.” Anh ngoan ngoãn gật đầu, “Anh sẽ nghe lời vợ.”
Không được, nghe lời hiểu chuyện như vậy, Kim Thu lại không nỡ, đầu ngón tay vuốt ve từ đầu mày đến khóe môi anh, Bạch Tuyên thấy biểu cảm của cô tràn đầy yêu thích, khóe môi cũng vô thức nhếch lên, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, trên thế giới không có gì tốt đẹp bằng chuyện người mình thích cũng thích mình.
“Anh sẽ nghe lời em.” Anh nỉ non nói, hôn nhẹ ngón tay cô, “Vợ có tâm sự gì, cũng có thể nói cho anh.”
Tâm sự thì không có, nhưng chuyện để tám thì có một, Kim Thu dựa vào ngực anh kể chuyện của Quách Đình: “Có phải anh cảm thấy rất khéo đúng không?”
Bạch Tuyên cân nhắc một chút: “Anh cảm thấy… cô ta rất lợi hại.”
“Lợi hại?” Kim Thu khó hiểu, nhưng Bạch Tuyên gật đầu chắc chắn: “Ừm, cô ta theo đuổi đàn ông rất lợi hại.”
“Vì sao?”
Bạch Tuyên không thể nói rõ nguyên nhân: “Là cảm giác, ừm, giống như ngày đó nghe thấy cuộc điện thoại từ đồng nghiệp kia của em, anh có thể cảm giác được cô ta đang thăm dò em.”
“Giác quan thứ sáu?” Kim Thu mỉm cười, “Giác quan thứ sáu của đàn ông sao?”
Bạch Tuyên lắc đầu: “Không phải, có thể do anh quá ngốc, không nói rõ được, Quách Đình kia, thời gian cùng địa điểm xuất hiện của cô ta đều quá trùng hợp, phát sinh quan hệ với ‘anh rể’, lại làm quan hệ giữa anh rể và chị gái tan vỡ, không muốn anh ta phụ trách lại làm Vệ Thiên Hành nhớ đến mình, bây giờ lại, ạch, đúng, lạt mềm buộc chặt, lùi một bước để tiến hai bước, thực sự rất thông minh, vợ à em phải đề phòng cô gái này.”
Tuy Kim Thu cảm thấy Quách Đình không yếu đuối như đã biểu hiện ra bên ngoài, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghe Bạch Tuyên nói, dường như thật sự là có âm mưu quỷ kế: “Anh đừng nói với em cô ấy đều đã lên kế hoạch tất cả mọi chuyện, thật sự có rất nhiều tính toán trong lòng đấy nhé.”
“Em xem thử đi, ngày mai lúc cô ta cùng ông chủ em ăn cơm có bảo anh ta đừng hiểu lầm Quách Quỳnh, nhưng lại làm Vệ Thiên Hành càng ghét Quách Quỳnh hơn không.” Bạch Tuyên ngắm nghía ngón tay cô, đan mười ngón của mình vào lắc lắc, “Nếu là anh, anh chắc chắn sẽ không để tình địch có cơ hội ‘chờ thời trở lại’ đâu!”
Ví dụ như tên Đỗ Thiên Trạch, lại ví dụ như tên Từ Triết kia, bọn họ đừng hòng cướp đi Kim Thu từ tay anh! Bạch Tuyên nói thầm trong lòng, cũng không dám để Kim Thu biết.
“Được, em sẽ chờ xem sao.” Kim Thu cũng không hoàn toàn tin tưởng quan điểm của Bạch Tuyên, nhưng nếu Quách Đình thật sự không đơn giản, sau này cô phải cẩn thận tránh việc bán đứng chính mình, có Lam Như Vân mọi lúc mọi nơi nghi thần nghi quỷ cũng đã đủ để cô đau đầu.
Bất hạnh thay, Bạch Tuyên có IQ và EQ đều ở trạng thái bình thường, lại có lực quan sát và sức phán đoán kinh người đối với một số chuyện nào đó ——–
Quách Đình mặc một chiếc quần dài, bên ngoài choàng một chiếc áo khoác, trông vòng eo vô cùng tinh tế, nhỏ nhắn thướt tha, đang nghiêm túc ngồi trước mặt Vệ Thiên Hành, cắn nhẹ môi dưới, dáng vẻ khó xử: “… Tôi thật sự không còn cách nào khác mới nhờ đến Vệ tiên sinh, lấy chuyện lúc trước… làm trao đổi, là tôi lật lọng, xin lỗi.”
Vệ Thiên Hành đương nhiên ước rằng có thể thanh toán món nợ này sớm một chút, vì vậy vui vẻ hòa nhã: “Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô giải quyết ổn thỏa.”
Vẻ mặt Quách Đình tỏ ý cảm kích, nhưng do dự một lúc, muốn nói lại thôi, đến nửa ngày mới lắp bắp: “Theo lí mà nói, tôi không có quyền gì tới khuyên Vệ tiên sinh, nhưng Quách Quỳnh chị ấy… hoàn toàn một lòng một dạ với ngài, nếu không phải vì tôi, hai người cũng sẽ không cãi nhau, đều do tôi không tốt.” Trong mắt Quách Đình ẩn hiện ánh lệ dịu dàng, “Vệ tiên sinh, xin anh làm hòa với chị tôi đi, đều là lỗi của tôi.”
Mỹ nhân rơi lệ, lại ‘lê hoa đái vũ’ như vậy, tuy trong lòng Vệ Thiên Hành rất không kiên nhẫn với Quách Quỳnh, hắn cũng không hề nổi nóng: “Không liên quan đến cô, là tính cách chúng tôi không hợp.” Quách Quỳnh quá thẳng thắn quá bá đạo, mấy năm gần đây càng ngày càng lớn lối, hắn cũng đã không còn cảm giác mới mẻ với cô ta.
Nói tóm lại, chán rồi. Đàn ông thay lòng đổi dạ, vốn không cần bất kỳ lý do gì.
“Đúng, xin lỗi, là do tôi vượt quá giới hạn.” Quách Đình dường như bị hắn dọa sợ, lập tức im miệng, “Tôi về trước, nếu chị biết tôi gặp ngài sẽ không vui.”
Không vui? Vệ Thiên Hành quét mắt đến cổ tay sưng đỏ vô tình để lộ ra ngoài của Quách Đình, hơi nhíu mày: “Tay cô sao vậy?”
“Không sao.” Cô ta dường như hơi giật mình, đứng dậy liền muốn rời khỏi, Vệ Thiên Hành nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay Quách Đình, kéo tay áo lên nhìn, phát hiện trên cổ tay trắng nõn có vài vệt máu kết vảy: “Đây là gì?”
Quách Đình nói: “Tôi làm vỡ bát, bị đứt tay.”
Nhìn vết thương này rõ ràng là bị người cắt qua, Kim Thu ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, thấy thế liền nhìn qua vài lần, không thấy rõ vết cắt nông sâu bao nhiêu, cũng không xác định được do tự cô ta làm hay do người khác làm, nhưng Vệ Thiên Hành lập tức nhớ đến việc lúc trước mỗi khi Quách Quỳnh nổi nóng liền thích cầm vật sắc nhọn đâm người khác, có lúc là kéo, có lúc lại là trâm cài đầu, nhớ một lần cô ta gây gổ với người khác ở hậu trường, suýt chút bị paparazi đưa tin ra ngoài, vẫn phải do Vệ Thiên Hành đè ép xuống mới có thể ổn thỏa.
Hắn lập tức nghĩ tới Quách Quỳnh: “Chị cô đánh cô?”
“Vệ tiên sinh.” Quách Đình thành khẩn nói, “Anh không cần tức giận vì tôi, chuyện này vốn là tôi sai, nếu không phải lúc đó tôi ngủ trên giường chị, chuyện như vậy cũng sẽ không xảy ra, trong lòng chị ấy rất khổ sở, thật sự rất khổ sở, bình thường tính tình chị ấy rất tốt.”
Bình thường tốt tính, cũng có nghĩa là bây giờ tính tình không tốt? Sau khi Kim Thu nghe lời nói đó của Bạch Tuyên, trong lòng vẫn rất khó chịu, một bên cảm thấy mình quá cả nghĩ, một bên lại cảm thấy chuyện này có vấn đề.
Nhưng việc cô nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là, cuối cùng Vệ Thiên Hành lên tiếng: “Cô dọn ra ngoài ở đi, tôi sẽ tìm chỗ cho cô.”
Hắn giải quyết dứt khoát, Quách Quỳnh không có bất kỳ cơ hội biện giải nào liền đã bị định tội. Đàn ông yêu thích người nào, sẽ trăm phương nghìn kế gỡ tội cho cô ta, làm sao cũng tốt, nhưng một khi đã không thích, nhìn gì cũng thấy sai, cho dù có bằng chứng hay không, mọi tội danh cô ta đều sẽ bị gán lên, càng biện giải sẽ càng sai.
Kim Thu sáng suốt chọn cách im lặng, nhưng sự thận trọng lần này của cô đã mang đến cho cô chút phiền phức.