Đổi qua bản edit khác nên xưng hô đổi lại chút nha
Mấy ngày nữa lại trôi qua, ta càng cảm thấy không khoẻ. Cả ngày uể oải chẳng muốn làm gì. Dù ta ăn gì thì trong ngực cũng rất khó chịu, luôn có cảm giác muốn nôn, nhưng dù cố gắng đến mấy ta cũng không nôn được gì.
Hôm lễ Thất Tịch[2], ta cuối cùng không nhịn được nữa mà đi tìm Thẩm Hoành.
[2] Lễ Thất Tịch: tổ chức vào ngày 7/7 Âm lịch hàng năm; là ngày Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau; là ngày lễ tình yêu ở phương Đông.
Ta hỏi: “Thái tử điện hạ, mấy ngày trước ngài nói qua nửa tháng nữa phu quân sẽ hồi âm cho tôi, nhưng hôm nay cũng đã qua nửa tháng rồi, sao còn chưa nhận được hồi âm?”
Thẩm Hoành mặt không đổi sắc nói: “Có lẽ do trên đường đã xảy ra chút chuyện. Nàng cũng biết bây giờ đang là mùa hạ, thường có mưa to, đường đi lại xa xôi gập ghềnh, gặp hôm mưa, đường sẽ rất lầy lội, nên người truyền tin mới có thể bị chậm trễ.”
“Thật chứ?”
Thẩm Hoành nói: “Ừ, là thật.”
Ta thở dài, hôm nay là lễ Thất Tịch, ta vốn còn đang ngóng trông có thể trải qua với Cẩn Du phu quân. Nhưng đến hôm nay ngay cả hồi âm cũng không có, thật khiến người ta buồn bực mà. Thẩm Hoành lại nói với ta:
“Tối nay tại sông hộ thành có thả hoa đăng, A Uyển có muốn đi xem không?”
Thật ra ta rất thích thả đèn hoa đăng, chẳng qua bây giờ trong người hơi không thoải mái, nên chẳng còn hứng đi thả hoa đăng nữa. Ta lắc đầu, nói:
“Không đi, hôm nay là đêm Thất Tịch, sẽ có nhiều người đi thả đèn hoa đăng, càng nhiều người tôi càng cảm thấy không thoải mái.”
Thẩm Hoành nhìn ta, “Đã nhiều ngày thấy nàng không ngon miệng, nếu muốn ăn món gì cứ nói với ta, ta sẽ làm cho nàng. Có muốn ăn bánh hạt dẻ không?”
Ta lại lắc đầu.
Dạo gần đây ta luôn cảm thấy không ngon miệng, đến bánh hạt dẻ ta thích nhất cũng không khơi dậy được hứng thú của ta. Ta nói:
“Thời tiết oi bức, nếu có nước ô mai để giải khát thì thật tuyệt.”
Thẩm Hoành cười nói: “Vừa đúng lúc mấy ngày nay ta đã sai đầu bếp làm nước ô mai, ta sẽ sai người mang vào cho nàng.”
Ước chừng chỉ một lát sau đã có gã sai vặt bưng chén nước ô mai vào. Ngày bình thường ta không thích ăn chua, thế mà hôm nay khi chưa uống chén nước vào bụng, chỉ mới ngửi thấy có vị chua thôi mà đã thèm rồi, vừa nâng chén nước lên đã uống cạn sạch.
Ta dùng khăn tay lau miệng, hỏi: “Còn nữa không?”
Gã sai vặt lại bưng thêm một chén vào, ta lại uống loáng một cái là xong.
“Một chén nữa đi.”
Gã sai vặt nhìn Thẩm Hoành, Thẩm Hoành lại cười nói: “Chén cuối cùng nhé, quá tam ba bận, uống nhiều cũng không tốt.”
Ta nói: “Được.”
Khi ta uống hết chén ô mai thứ ba, ta liếʍ liếʍ khóe môi, còn chưa hết đã, ta liền nói:
“Nước ô mai rất ngon, mấy ngày nay tôi luôn thấy ngực không thoải mái, ăn một chút liền buồn nôn, không ngờ hôm nay chỉ mới uống ba chén nước ô mai thì l*иg ngực cũng không khó chịu muốn nôn nữa.”
Ta xoa xoa mũi, khẽ cười một tiếng.
“Chắc do trời nóng quá, trước kia tôi cũng không thích ăn chua lắm.”
Thẩm Hoành hình như đang nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt liền thay đổi, cứ nhìn ta chằm chằm. Ta bị hắn nhìn như vậy thì trong lòng hơi sợ, giọng cũng nhỏ dần, “Sao... sao vậy?”
Thẩm Hoành nghiêm túc nói: “Đưa cổ tay nàng cho ta.”
Ta nói: “Tôi không bị bệnh.”
Thẩm Hoành nói: “Ta bắt mạch cho nàng.”
Ta không lay chuyển được hắn, đành vươn tay ra, hai ngón tay của Thẩm Hoành đặt lên mạch đập của ta, hắn nhắm mắt bắt mạch. Lần này thời gian bắt mạch rất lâu, Thẩm Hoành không nhúc nhích giống như tượng gỗ.
Ta gọi một tiếng: “Thái tử điện hạ...”
Lúc này Thẩm Hoành mới mở mắt ra, hắn im lặng nhìn ta, cũng không nói gì. Bị một đại phu nhìn với ánh mắt như vậy thật khiến người ta không yên lòng. Ta hỏi:
“Tôi bị bệnh gì không trị được hả?”
Thẩm Hoành tái mặt.
“Nàng có... thai.”