Trường Hận

Chương 18: Mất trí nhớ

Sau khi tôi trở về tiểu viện của mình, tổng quản sơn trang tới bẩm báo với tôi: "Phu nhân, công tử đã tìm về cho người một a hoàn mới, bây giờ đang đứng chờ bên ngoài, phu nhân có muốn gặp thị một chút luôn bây giờ không?"

A hoàn mới?

Kỳ thực tôi bây giờ không thiếu a hoàn nhưng đây là tâm ý của Cẩn Du phu quân, tôi đương nhiên phải trân trọng, thế là bèn nói: "Kêu thị vào đây đi."

Ả a hoàn mới này có tướng mạo khá thanh tú, cặp mắt tròn xoe mọng nước long lanh, trên người vận một chiếc áo màu hồng, nhìn bộ dạng thì có vẻ khá hoạt bát. Có điều lúc này vẻ mặt thị lại khá quái dị, hơn nữa còn gọi tôi một tiếng "Quận chúa".

Tôi không kìm được bật cười. "Ta đâu phải là Quận chúa gì, ngươi cứ gọi ta là phu nhân được rồi."

Thị lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt quái lạ.

Tôi cũng chẳng mấy để tâm, sau khi quan sát thị một chút bèn hỏi: "Ngươi tên gì vậy?"

"Dạ, nô tỳ tên Đào Chi, Đào trong hoa đào, Chi trong chi nhánh."

Tôi nói: "Cái tên này không tệ, ta rất thích hoa đào." Rồi lại hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Bẩm phu nhân, Đào Chi năm nay mười tám."

Tôi nói: "Đã mười tám rồi cơ à, được hứa gả cho ai chưa? Ở tuổi này cũng nên thành hôn rồi." Hơi dừng một chút, tôi lại tiếp: "Chắc là ngươi có ý trung nhân rồi đúng không?"

Thị lộ rõ kinh ngạc, tôi thấy thế thì bèn cười nói: "Vừa rồi ta hỏi ngươi đã được hứa gả cho ai chưa, ngươi lộ rõ vẻ mong chờ, cho nên ta mới đoán là ngươi đã có ý trung nhân. Nhìn vẻ mặt của ngươi lúc này, xem ra ta đã đoán đúng rồi."

Đào Chi thở phào một hơi, chỉ nói: "Phu nhân quả là lợi hại."

"Cặp mắt lửa ngươi vàng này của ta xưa nay luôn nhìn người rất chuẩn, chẳng sai bao giờ."

"Vậy..." Đào Chi khẽ cất tiếng hỏi: "Phu nhân có yêu công tử không?"

Tôi không chút do dự nói ngay: "Chàng là phu quân của ta, ta không yêu chàng thì còn yêu ai được nữa."

Thời gian một ngày thực là dài quá đỗi, sau khi Cẩn Du phu quân rời đi, tôi thực chẳng biết phải làm gì nên cảm thấy hết sức buồn chán. Trong sơn trang chỉ có mỗi mình Đào Chi là còn có thể trò chuyện với tôi, những người khác thì đều tỏ ra khép nép cung kính, thực là nhạt nhẽo vô cùng.

Tôi liền nói với Đào Chi: "Chi bằng chúng ta hãy ra ngoài sơn trang dạo chơi một chút."

Đào Chi do dự một lát rồi mới nói: "Để nô tỳ đi xin phép Lý tổng quản."

Tôi cau mày bảo: "Ta muốn ra ngoài mà con phải xin phép Lý tổng quản ư? Đây là thứ đạo lý gì vậy?"

Đào Chi nói: "Phu nhân tùy tiện ra ngoài, nếu công tử về không thấy phu nhân đâu thì ắt sẽ lo lắng. Nô tỳ kỳ thực cũng chỉ đi nói với Lý tổng quản một tiếng thôi, như thế công tử mà về thì còn biết là phu nhân đã ra ngoài.

Ước chừng một tuần hương sau Đào Chi mới quay trở lại. Thị nói: "Lý tổng quản đã chuẩn bị sẵn xe ngựa ở bên ngoài rồi. Công tử cũng đã sai người chuyển lời về, nói là phu nhân cứ việc ra ngoài thoải mái vui chơi."

Tôi thầm nghĩ có thể quãng thời gian trước đầu mình bị thương nặng quá, cho nên sau khi rời khỏi sơn trang tôi cảm thấy mọi cảnh vật xung quanh đều vô cùng xa lạ, cứ như thể tôi mới tới đây lần đầu. Tôi đành hỏi Đào Chi: "Gần đây có thị trấn nhỏ nào không vậy?"

Đào Chi suy nghĩ một chút rồi đáp: "Dưới núi có trấn Phù Dung."

Tôi nói: "Vậy hãy tới trấn Phù Dung đó đi."

Sau khi tới trấn Phù Dung, tôi và Đào Chi cùng xuống xe ngựa, sau lưng có không ít tùy tùng đi theo. Trong trấn này có rất nhiều thứ đồ mới mẻ, khiến tôi nhìn không chớp mắt.

Về sau khi đi tới một con hẻm nhỏ, Đào Chi chợt dùng giọng hưng phấn nói: "Quận chúa, bên kia có bán tiểu thuyết kìa."

Tôi hơi sững ra, sau đó liền không khỏi có chút dở khóc dở cười, hỏi: "Đào Chi, sao ngươi cứ gọi ta là Quận chúa mãi thế?"

Đào Chi tới lúc này mới ý thức được là mình đã lỡ lời, bèn ra vẻ hối lỗi nói: "Em nhất thời nhanh miệng nên mới gọi nhầm như thế."

"Trước đây ngươi từng hầu hạ vị Quận chúa nào ư?"

Đào Chi khẽ gật đầu.

Tôi nói: "Chuyện này không thể trách ngươi được, có một số thói quen rất khó sửa trong thời gian ngắn." Rồi tôi lại đưa mắt nhìn qua phía bên kia. "Có điều nghe ngươi nói vậy, ta tự dưng cũng muốn mua một ít tiểu thuyết về rồi đây."

Người bán tiểu thuyết là một phụ nữ trung niên tuổi chừng bốn, năm chục, thấy tôi đang chọn tiểu thuyết thì bèn nhiệt tình giới thiệu với tôi những cuốn đang bán chạy nhất ở chỗ bà ta.

Tôi cắt ngang lời bà ta, khẽ ho một tiếng, nói: "Ta khá thích xem các loại tiểu thuyết mà bên trong có nói tới chuyện tình ái."

Bà ta cười hà hà nói: "Ta biết mà, các vị cô nương thường đều thích xem những loại tiểu thuyết này. Được rồi, để ta chọn cho cô mấy cuốn, đảm bảo sẽ khiến cô hài lòng."

Sau khi trả tiền xong, Đào Chi hỏi tôi: "Phu nhân, người thực sự thích xem những cuốn tiểu thuyết mà bên trong có nói tới chuyện tình ái ư?"

Tôi đáp vẻ thản nhiên: "Lẽ nào còn sai được chắc? Trên thế gian này, chuyện tình ái chính là thứ cuốn hút người ta nhất. Ta đặc biệt thích cái cảm giác khi mà nụ tình chớm nở, cũng giống như ta với Cẩn Du phu quân vậy..."

Tôi bỗng ngây người.

Tỉ mỉ ngẫm lại, từ đầu chí cuối người mà tôi thích chỉ có duy nhất một mình Cẩn Du phu quân, cái từ "nụ tình chớm nở" này xem ra chỉ có thể dùng được trên người Cẩn Du phu quân mà thôi.

Nhưng...

Vừa rồi tôi vô thức cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng lắm. Tại sao lại như vậy nhỉ?

"Phu nhân sao vậy?"

Tôi khẽ lắc đầu. "Không có gì. Ta thấy hơi mệt rồi, chúng ta đi tìm quán trà nào đó nghỉ tạm thôi."

Tôi chọn vị trí gần cửa sổ ở lầu trên, lại gọi một bình trà Dương Hà Xuân Lục và mấy đĩa điểm tâm đặc sắc của quán. Nhìn qua cửa sổ xuống phía dưới, chỉ thấy người ngựa qua lại nườm nượp, náo nhiệt vô cùng. Tôi khẽ nhấp một ngụm trà rồi bèn cười nói với Đào Chi: "Trà ở đây được pha không tệ, lần sau ta phải gọi Cẩn Du phu quân đi cùng mới được."

Đào Chi cúi gằm mặt xuống, tôi không thể nhìn rõ thần sắc của thị.

"Phu nhân lúc nào cũng nghĩ đến công tử như vậy, công tử mà biết ắt sẽ mừng lắm."

Tôi nói: "Nghe ngươi nói thì cứ như là ta trước đây không thích Cẩn Du phu quân lắm vậy."

Tiểu nhị rất nhanh đã mang lên mấy đĩa đồ điểm tâm đặc sắc mà tôi gọi, trong đó có một đĩa bánh hạt dẻ, thoạt nhìn cũng khá tinh tế. Tôi cầm đũa gắp thử một cái lên, sau đó liền khẽ cắn một miếng.

"Mùi vị khá tệ, cũng không đủ ngọt."

Đào Chi nói: "Đây là nơi làm bánh điểm tâm tốt nhất trong trấn Phù Dung này rồi."

"Vậy ư? Ta từng được ăn loại ngon hơn rồi cơ. Ở..." Tôi hơi sững người, ở đâu nhỉ? Tôi rõ ràng đã từng được ăn loại bánh hạt dẻ ngon hơn nhưng bây giờ lại không sao nhớ ra nổi là mình đã ăn ở nơi nào.

Tôi khẽ cười tự giễu, sau đó liền đưa tay lên vỗ đầu mình. "Trí nhớ của ta đúng là ngày càng tệ hơn rồi." Nói ra thì tôi đúng là ẩu đoảng, chỉ đi bình thường trên đường thôi mà cũng bị ngã đập đầu vào vật cứng đến nỗi mất cả trí nhớ, thực là xui xẻo quá chừng.

Chợt có hai giọng nói vang lại, tôi bèn ngước mắt lên nhìn, thấy ngồi ở ngay cạnh bàn mình có hai người một nam một nữ tuổi tác tương đương nhau. Người nam kia tướng mạo đôn hậu thành thực, người nữ thì đeo khăn che mặt, có điều đôi mắt hạnh long lanh kia đúng là hết sức ưa nhìn.

Tôi thấy hai người bọn họ chuyện trò hết sức vui vẻ, vị cô nương kia tỏ ra hào hứng phấn chấn, còn nam nhân ở phía đối diện thì thỉnh thoảng lại đỏ bừng mặt lên. Tôi bèn nói với Đào Chi: "Đào Chi, ngươi có tin không, nếu nam nhân ở bàn kế bên mà cưới vị cô nương kia, y nhất định sẽ yêu chiều cưng nựng cô ấy như một món bảo bối của mình vậy."

Đào Chi lộ vẻ tò mò hỏi: "Sao phu nhân lại cho rằng như vậy?"

Tôi hơi hất hàm về phía đó, nói: "Ngươi nhìn các món đồ điểm tâm của bọn họ đi, đồ ngọt chiếm tới quá nửa, đều là loại con gái thích ăn. Hơn nữa ngươi để ý thấy chưa? Mỗi khi vị cô nương kia nói chuyện, nam nhân kia ắt đều nghiêm túc lắng nghe, mà chỉ cần chú ý thấy chén trà của đối phương đã cạn là y lại lập tức rót đầy. Ngoài ra, ánh mắt của y khi nhìn về phía vị cô nương kia cũng hết sức chăm chú."

Thị lén đưa mắt nhìn về phía bàn bên cạnh, sau đó không kìm được ngạc nhiên bật thốt: "Phu nhân, khả năng quan sát của người đúng là lợi hại quá chừng!"

Tôi cười nói: "Đương nhiên rồi."

Đột nhiên nghe vị cô nương mắt hạnh kia nói: "Hôm qua ta nghe cha ta nói Thái tử điện hạ đã tới trấn Phù Dung chúng ta rồi, hình như là để tìm kiếm một người nào đó. Ôi, nói tới Thái tử điện hạ, ta thật hâm mộ Thái tử phi quá chừng. Thái tử điện hạ đối xử với cô ấy còn tốt hơn với chính bản thân, bảo vệ cô ấy tới mức một giọt nước cũng không lọt qua được. Trước đây ấy à, Thái tử điện hạ từng vì vị Thái tử phi này mà lặn lội tới tận Thiên Long triều xa xôi, chỉ mong cô ấy chịu gả cho mình."

Tôi nghe xong thì bèn nói với Đào Chi: "Thì ra Thái tử điện hạ lại chung tình như vậy, ta cứ ngỡ người trong hoàng tộc ai cũng đều đa tình lắm cơ."

Đào Chi nở một nụ cười gượng gạo.

Tôi lại nói tiếp: "Thiên Long triều ở cách Đại Phụng triều xa như vậy, Thái tử điện hạ có thể chạy tới tận đó theo đuổi Thái tử phi thực không phải là một việc dễ dàng gì."

Tôi cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, khi đặt chén trà xuống thì vô ý liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trên đường lúc này vẫn tấp nập người qua lại, có điều hơi khác với lần trước một chút, lần này không ngờ tôi lại nhìn thấy một nam tử chẳng khác nào người trời. Chỉ thấy nam tử này tướng mạo tuấn tú vô song, trên người vận một chiếc áo gấm Thục thêu hoa văn hình cây trúc, đứng giữa đám đông thực chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.

Tôi kéo Đào Chi lại, chỉ vào nam tử đó, nói: "Đào Chi, mau nhìn kìa, nam tử kia thật là tuấn tú quá chừng."

Đào Chi nhìn theo hướng chỉ của tôi.

Tôi vốn cứ ngỡ sau khi nhìn xong Đào Chi cũng sẽ sinh lòng cảm khái giống như mình, chẳng ngờ thị lại đột nhiên biến hẳn sắc mặt, vội vàng đóng cửa lại. Tôi cau mày hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Đào Chi mặt mày tái nhợt đáp: "Chao ôi, phu nhân, người đừng trách Đào Chi, Đào Chi chỉ sợ bị công tử trách phạt thôi. Phu nhân cũng biết tính của công tử rồi đấy, nếu biết phu nhân khen một nam nhân khác ở bên ngoài thế này, sau khi quay về công tử nhất định sẽ ghen cho mà xem."

Lời này quả thực có lý, Cẩn Du phu quân xưa nay vốn không thích tôi nhìn các nam tử khác, nếu biết được những lời tôi đã nói hôm nay, sau khi quay về chàng ắt sẽ không vui. Tôi không muốn Cẩn Du phu quân như vậy, bèn nói với Đào Chi: "Vừa rồi ta nói cái gì, ngươi cứ coi như là chưa từng nghe thấy nhé."

Đào Chi gật đầu một cái thật mạnh. "Dạ, phu nhân, Đào Chi biết rồi."

Tôi tỏ vẻ hài lòng nói: "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau về thôi."

Xe ngựa đang chờ sẵn bên ngoài quán trà, nhưng khi tôi vừa rời khỏi quán trà, chuẩn bị lên xe ngựa thì chợt có người cất tiếng gọi: "A Uyển!"

Tôi vô thức ngoảnh đầu lại nhìn, thấy nam tử mà vừa rồi cứ ngỡ là người trời kia không ngờ lại đang nhìn tôi với vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ rồi chỉ sau nháy mắt y đã bước tới trước mặt tôi.

Tôi không kìm được thầm khen ngợi: Khinh công lợi hại quá!

Y chợt nắm lấy cổ tay tôi, lại gọi tôi một tiếng "A Uyển" nữa.

Tôi nghe mà cứ có cảm giác mơ mơ hồ hồ, bèn thấp thỏm hỏi: "Công tử, có phải công tử nhận nhầm người rồi không?" Sau đó lại dời ánh mắt về phía cổ tay mình, hơi dùng sức cựa một chút. "Công tử, nam nữ thụ thụ bất thân!"

Nhưng y lại càng dùng sức nắm chặt lấy cổ tay tôi.

"A Uyển, ta là Thẩm Hành, sư phụ của nàng đây mà."

Tôi từ nhỏ tới lớn chưa từng bái sư bao giờ, thật uổng cho nam tử này có tướng mạo tuấn tú như vậy mà lại mắc tật thích nhận bừa người khác làm đồ đệ. Tôi tức giận trừng mắt nhìn y. "Ta thực sự không quen biết ngươi, Đào..."

Ớ? Đào Chi đâu rồi?

Tôi ngó quanh bốn phía nhưng chẳng thấy bóng dáng Đào Chi đâu. Vừa rồi chúng tôi rõ ràng còn cùng đi ra từ trong quán trà cơ mà.

"Nàng là Tiêu Uyển, là thê tử mà Thẩm Hành ta đã cưới hỏi đàng hoàng."

Tôi ngầm quan sát nam tử tuấn tú trước mặt, thấy y thần sắc nôn nóng, ánh mắt chân thành, xem chừng không có vẻ gì là giả bộ. Bây giờ nghe y nói thế, tôi đoán chừng thê tử của y - Tiêu Uyển thực sự rất giống với tôi, mà có lẽ thê tử của y đã mất tích mấy năm rồi nên hôm nay khi nhìn thấy tôi y mới có vẻ luống cuống như vậy.

Tôi xưa nay vốn rất có hảo cảm với những người chung tình, bây giờ thấy bộ dạng này của y thì bất giác mềm lòng, bèn nói: "Công tử, công tử thực sự đã nhận nhầm người rồi. Ta không phải là Tiêu Uyển. Ta họ Tạ, tên chỉ có duy nhất một chữ Uyển thôi." Y biến hẳn sắc mặt, trong mắt lộ ra những tia chấn động tột cùng. Tôi lại nói tiếp: "Hơn nữa ta có phu quân rồi, ta với phu quân là thanh mai trúc mã, đã thành hôn được nhiều năm. Phu quân của ta tên là Cẩn Du, bây giờ chúng ta đang sống với nhau trong núi."

Có lẽ y cũng biết là mình đã nhận nhầm người, bàn tay đang nắm cổ tay tôi dần buông lỏng.

Thừa dịp ấy tôi bèn rút tay ra, sau đó nhảy lên xe ngựa, vội vàng nói với phu xe: "Mau đi thôi!"

Lời còn chưa dứt, không ngờ nam tử tuấn tú tên gọi Thẩm Hành kia cũng nhảy theo lên xe ngựa của tôi. Tôi cả kinh thất sắc, vội hô lên: "Cứu, cứu với!" Khi tôi ra ngoài thì có rất nhiều tùy tùng đi theo, nhưng bây giờ đám tùy tùng ấy chẳng biết đã biến đi đâu mất, ngay đến gã phu xe cũng trở nên rất quái lạ, nghe thấy chủ nhân của mình kêu cứu mà lại không thò đầu vào trong xem thế nào, đã thế còn lập tức nhảy xuống xe bỏ trốn.

Dõi mắt nhìn theo bóng lưng luống cuống của gã phu xe ấy, tôi bất giác cảm thấy ủ rũ vô cùng.

Hết cách, tôi đành rúc mình vào trong một góc của xe ngựa, sau đó nhìn chằm chằm vào Thẩm Hành vẻ cảnh giác.

Y nhìn tôi chăm chú suốt một hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng. "Đưa tay ra để ta bắt mạch cho nàng nào."

Người này điên lắm, tôi còn lâu mới nghe lời hắn.

Tôi nói: "Ngươi hãy để ta xuống xe ngựa trước, ta sẽ cho ngươi bắt mạch." Chiếc xe ngựa này quá hẹp, tôi muốn trốn cũng chẳng biết phải trốn đi đâu, có lẽ phải xuống được xe ngựa rồi thì tôi mới có cơ may trốn thoát.

Thẩm Hành tỏ ra hết sức cố chấp. "Nàng cho ta bắt mạch trước rồi ta sẽ để nàng xuống xe ngựa."

"Ta đâu có bị bệnh, tại sao ngươi phải bắt mạch cho ta chứ?" Y nhất định là muốn thừa dịp bắt mạch để làm ra những chuyện bất lợi với tôi, đừng hòng tôi để cho y được như ý nguyện. Tôi lập tức trợn trừng mắt nhìn y. "Thẩm Hành, ta thực sự không phải là Tiêu Uyển, ngươi nhận nhầm người rồi!"

Thẩm Hành nghe xong thì dường như đã nhận ra sự thực, thế là bèn buồn bã tránh người qua một bên.

Tôi bất giác cả mừng, nhưng khi sắp có thể nhảy xuống dưới xe ngựa thì thân thể bỗng trở nên tê dại, trước lúc mất đi ý thức, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất...

Thẩm Hành là một tên dối trá!

"Thái tử nói Công chúa đã bị mất trí nhớ, không nhận ra chúng ta nữa rồi."

"Chờ khi Công chúa tỉnh lại, chúng ta phải nói với Công chúa tên của mình ngay mới được."

"Ôi, phen này Công chúa bị người ta bắt đi nhất định là đã phải chịu không ít nỗi khổ, nhìn xem kìa, khuôn mặt Công chúa gầy đi nhiều quá."

Tôi bị những tiếng rì rầm trò chuyện ấy làm cho tỉnh giấc, khi mở mắt ra thì liền nhìn thấy khuôn mặt của hai vị cô nương đang không ngừng đưa qua đưa lại trước mặt mình. Tôi đưa tay lên định day đầu, vị cô nương mặc áo màu vàng nhạt lập tức đỡ tôi ngồi dậy. "Công chúa, người rốt cuộc đã tỉnh rồi. Em là Lê Tâm, a hoàn tùy thân của người đây."

Vị cô nương mặc áo màu xanh lục còn lại thì nhét vào sau lưng tôi một chiếc gối mềm. "Em là Bích Dung, cũng là a hoàn tùy thân của Công chúa. Thái tử đã đi sắc thuốc cho Công chúa rồi, sẽ quay lại rất nhanh thôi."

Nghe thấy những từ ngữ xa lạ này, tôi bất giác ngây người ra đó.

"Cái gì mà Thái tử với Công chúa chứ? Các ngươi đang nói cái gì vậy?" Nhớ lại chuyện xảy ra trước lúc mình mất đi ý thức, tôi hít vào một hơi khí lạnh, nhìn chằm chằm vào a hoàn tên gọi Lê Tâm kia. "Ngươi là người của Thẩm Hành ư?"

A hoàn này dường như đã bị giọng điệu và vẻ mặt của tôi dọa cho sợ hãi, vội ra sức lắc đầu thật mạnh. "Em là người của Công chúa."

Tôi nói: "Ta không phải là Công chúa."

"Em..." Thị lúng túng không biết phải làm sao.

A hoàn tên gọi Bích Dung kia thì tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, thị cất giọng dịu dàng hỏi tôi: "Phu nhân có chỗ nào không thoải mái không?"

Tôi đưa tay vỗ đầu, cảm thấy mình trước tiên cần phải bình tĩnh mới được. Tình hình hiện giờ có vẻ không bình thường cho lắm, trong đầu tôi chất chứa đầy những mối nghi hoặc. Thái tử trong lời của bọn họ rốt cuộc là ai đây? Tại sao tôi đột nhiên lại trở thành Công chúa?

Tôi hỏi: "Thái tử mà các ngươi vừa nói tới là ai vậy?"

Bích Dung đáp: "Chính là người mà phu nhân vừa mới..." Thị hơi dừng một chút rồi mới tiếp: "Nhắc đến."

"Thẩm Hành là Thái tử ư?"

Bích Dung gật đầu.

Tôi đột nhiên nhớ tới những lời mà mình nghe được từ miệng vị cô nương mắt hạnh trong quán trà kia: Thái tử điện hạ từng vì vị Thái tử phi này mà lặn lội tới tận Thiên Long triều xa xôi, chỉ mong cô ấy chịu gả cho mình.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, không ngờ gã Thẩm Hành dối trá này lại có lai lịch lớn đến thế!

Hiện giờ tôi đã rơi vào tay người hoàng gia, muốn trốn thoát chỉ e sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn. Tôi đúng là xui xẻo quá chừng, chẳng qua chỉ ra ngoài dạo chơi một chút mà lại bị người ta nhận nhầm là một người khác, hơn nữa đối phương còn là đương kim Thái tử điện hạ nữa chứ.

Nếu biết tôi đã rơi vào tay Thái tử, Cẩn Du phu quân ắt sẽ vô cùng nôn nóng. Nhưng bá tánh bình dân thì làm sao có thể đấu lại người của hoàng gia có quyền có thế, dù có liều cả tính mạng thì chỉ e đến cuối cùng cũng vẫn chẳng ích gì.

Tôi thực sự không muốn Cẩn Du phu quân vì mình mà phải mất đi tính mạng đâu.

Không được, tôi phải nghĩ cách nào đó để ứng phó với tay Thái tử ỷ thế hϊếp người này xong.