Trường Hận

Chương 13-1: Chỉ hôn

Buổi đêm trong cung thực không thể so được với buổi đêm trong vương phủ, dù cảnh đêm không có gì khác biệt, ánh trăng cũng nguyên vẻ dịu dàng, nhưng tự nơi đáy lòng tôi chúng lại không hề giống nhau. Tôi ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, cảm thấy ngôi nhà mà mình vẫn luôn lấy làm nơi nương tựa đã dần thay đổi rồi.

Đột nhiên, giọng nói của mấy cung nữ nhất loạt vang lên: “Thái tử điện hạ vạn phúc.”

Tôi vô thức sinh lòng cảnh giác, mãi tới khi khuôn mặt của huynh trưởng lọt vào tầm mắt mới thầm thở phào một hơi. Tôi thiếu chút nữa thì quên mất, danh hiệu Thái tử điện hạ này sớm đã chẳng còn thuộc về Tư Mã Cẩn Du nữa rồi.

Huynh trưởng hôm nay mặc một chiếc áo gấm thêu hình kỳ lân sẫm màu, khi đi tới chân bước mạnh mẽ, mặt mang nét cười. Dường như từ sau khi cha đăng cơ tới nay, nụ cười trên mặt huynh trưởng chưa bao giờ biến mất.

Có điều ngẫm lại cũng phải, huynh trưởng bây giờ là Thái tử, sau này nhất định sẽ là Hoàng đế, được nắm giang sơn gấm vóc của Thiên Long triều trong tay, chẳng lẽ lại có thể không cao hứng được sao?

“A Uyển.” Huynh trưởng ngồi xuống bên cạnh tôi. “Sao cứ buồn bực không vui mãi thế? Có phả muội không thích nơi này không? Ta sớm đã nói rồi mà, cung điện này nằm nơi hẻo lánh, xung quanh cũng không có cảnh sắc gì đẹp, sống ở đây lâu rồi sẽ dễ dàng cảm thấy không thoải mái lắm.”

Tôi uể oải ngáp dài một cái. “Nơi này cũng rất tốt mà.”

Huynh trưởng chăm chú quan sát tôi suốt một hồi lâu, sau đó liền đuổi tất cả các cung nữ xung quanh ra ngoài, nói: “A Uyển, ta biết muội không vui vì điều gì. Nhưng muội thử nghĩ mà xem, muội bây giờ là công chúa duy nhất của Thiên Long triều, xứng làm chồng muội thực sự chỉ có mỗi Thái tử Đại Phụng triều mà thôi. Hơn nữa, nữ tử dù gì cũng phải gả chồng, mà Thái tử Đại Phụng triều đã từng hứa với ta là đời này sẽ chỉ cưới một mình muội thôi, lẽ nào muội còn lo y đối xử với muội không tốt? Cứ như ta thấy, một vị lang quân như ý như vậy dù có đi khắp thiên hạ muội cũng chẳng tìm được người thứ hai đâu.”

Huynh ấy thấy tối không nói gì thì bèn nói tiếp: “Tuy ta đã đồng ý với A Hành là sẽ để y chính miệng nói với muội, nhưng ta nghĩ bằng vào sự thông minh của muội thì sớm đã đoán ra thân phận của y rồi.”

Tôi mím chặt môi, khẽ gật đầu.

Huynh trưởng hỏi: “Phải chăng muội giận y về việc y giấu giếm thân phận?”

Tôi dời mắt ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, khẽ nói: “Đâu có.”

Huynh trưởng lại tiếp tục khuyên nhủ: “A Uyển, muội từ nhỏ đã không giống với người bình thường, việc này muội bây giờ chắc cũng đã biết. Muội đã không hiểu gì về tình ái, vậy thì gả cho một người bằng lòng đối tốt với muội không phải là rất tốt ư? A Hành đối xử với muội thế nào thì muội cũng biết rồi, ngay cả cha mẹ cũng chưa chắc làm được những điều mà A Hành đã làm đâu.”

Lời này của huynh trưởng không phải là không có lý, song tôi thực sự không thể nào ưa nổi người của kiếp trước. Chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan tới kiếp trước, tự nơi đáy lòng tôi liền cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa Thẩm Hành còn là sư phụ của tôi, tôi thực sự không tìm được lý do nào có thể thuyết phục mình yên dạ yên lòng mà gả cho y.

Tôi cố rặn ra một nụ cười, nói: “Vẫn là huynh trưởng suy nghĩ sâu xa, huynh cứ yên tâm, muội sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ gả chồng.” Hơi dừng một chút, tôi ngập ngừng nói tiếp: “Tam Hoàng tử trong mật thất ở vương phủ…”

“Hắn đã chết từ mấy hôm trước rồi. Trước đây hắn được giữ lại chẳng qua là để đề phòng bất trắc, lỡ như có xảy ra chuyện gì thì còn có thể dùng làm con tin, bây giờ đương nhiên chẳng cần phải như vậy nữa.” Huynh trưởng nhìn tôi, hỏi: “Sao tự dưng muội lại nhắc đến hắn vậy?”

Tôi bèn nhất nhất nói lại với huynh trưởng chuyện mà mình đã đáp ứng với Dịch Phong khi trước.

Huynh trưởng trầm ngâm một chút rồi bèn nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chẳng qua là một thi thể mà thôi, chắc y cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì được.”

Tôi khẽ gật đầu. “Vậy mấy ngày nữa muội sẽ về vương phủ một chuyến.”

Huynh trưởng nói: “Thời gian này muội hãy chú ý bồi dưỡng tình cảm với A Hành đi. Y hoàn toàn thật lòng với muội đấy, muội đừng làm y bị tổn thương.”

Huynh trưởng muốn tôi đi bồi dưỡng tình cảm với Thẩm Hành, tôi suy nghĩ suốt hai ngày liền, tới ngày thứ ba thì đi tìm Thẩm Hành. Thẩm Hành hiện giờ không ở trong hoàng cung mà ở lại dịch trạm - nơi đón tiếp sứ thần Đại Phụng triều - cùng với Thiện Lăng.

Khi tôi đi tìm Thẩm Hành thì vừa khéo gặp Thiện Lăng. Thiện Lăng nói: “Y vừa mới ngủ lúc trời tờ mờ sáng, hãy để y ngủ thêm một lát.”

Tôi hỏi: “Sư phụ rất bận sao?”

Thiện Lăng đưa mắt lườm tôi. “Thái tử một nước có thể không bận được sao? Hơn nữa y vì cô mà chẳng quản ngàn dặm xa xôi tới Thiên Long triều, nửa năm nay chẳng biết đã có bao nhiêu công văn bị chất đống lại nữa.”

Tôi chỉ còn biết gượng cười.

Thiện Lăng dường như còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một tiếng ho lớn cắt ngang. Tôi ngoảnh đầu qua nhìn, thấy người vừa ho chính là Thẩm Hành mà mình lâu rồi chưa gặp. Y nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ hỏi: “A Uyển, sao lại tới đây thế?”

Tôi thấy sắc mặt y không được tốt lắm, quầng mắt tím đen, mũi thì hơi đỏ, liền hỏi ngược lại: “Sư phụ bị ốm rồi ư?”

Tôi còn chưa dứt lời thì Thiện Lăng đã lên tiếng đáp thay: “Đã ốm mấy ngày rồi, vì sợ lây bệnh cho cô nên mới không đi gặp. Cô làm vị hôn thê kiểu gì thế? Không biết qua đây thăm nom gì cả!”

Thẩm Hành nghe thế thì ngay đến đôi tai cũng trở nên đỏ bừng. “Chẳng qua là bị nhiễm phong hàn thôi mà, không có gì nghiêm trọng, bây giờ cũng đã gần khỏi rồi. “ Hơi dừng một chút, Thẩm Hành lại nói tiếp: “Sư đệ, công văn ta đã phê duyệt xong, đệ hãy phái người đưa về đi.”

Sau khi Thiện Lăng rời đi, Thẩm Hành nhìn tôi chăm chú.

“A Uyển, trước đây ta ẩn giấu không cho con biết thân phận, ta…”

Tôi cắt ngang lời của Thẩm Hành: “Con hiểu nỗi khổ tâm của sư phụ mà, sư phụ không cần phải giải thích làm gì.” Một nét cười thoáng hiện trên bờ môi, tôi khẽ hỏi: “Sư phụ bây giờ rảnh chứ? A Uyển đã hẹn gặp Dịch Phong ở vương phủ, sư phụ có muốn cùng A Uyển qua đó không?”

Thẩm Hành hơi sững người. “Con… không để bụng ư?”

Tôi chớp chớp mắt. “Để bụng cái gì?”

“Con sắp phải gả về làm vợ ta…”

Tôi cười nói: “Sư phụ, A Uyển đã nghĩ kĩ rồi. Con là người không có trái tim, gả cho ai mà chẳng vậy. Hơn nữa sư phụ đối xử với A Uyển tốt như thế, A Uyển đương nhiên là bằng lòng gả cho sư phụ rồi. A Uyển chỉ sợ sư phụ sau này sẽ chán ghét A Uyển thôi…”

Thẩm Hành vội vàng cắt ngang lời tôi: “Sao lại thế được? Con bằng lòng gả cho ta, bằng lòng cùng ta chung sống một đời, đó đã là một điều may mắn lớn cho ta. Huống chi, ta dù có chán ghét ai thì cũng không bao giờ có thể ghét A Uyển được.”

“Vậy không phải là ổn rồi sao? Bây giờ sư phụ có cùng con tới vương phủ không đây?”

Thẩm Hành mừng rỡ gật đầu nói: “Có chứ! Chỉ cần có A Uyển ở bên, bất kể là đi tới đâu ta cũng đều bằng lòng.”

Tôi nói với Bích Dung đang đứng sau lưng: “Ngươi đi bảo phu xe chuẩn bị một chút đi, nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ khởi hành tới phủ Tây Lăng Vương.”

Bích Dung thoáng liếc mắt nhìn qua phía Thẩm Hành, rồi khẽ đáp “vâng” một tiếng.

Sau khi tới vương phủ, tôi và Thẩm Hành vừa xuống xe ngựa thì đã nhìn thấy Dịch Phong đang đứng chờ ngoài cửa. Y hôm nay mặc một bộ đồ màu trắng như trước đây thường hay mặc, cung kính hành lễ với tôi. “Dịch Phong bái kiến Công chúa điện hạ, Công chúa điện hạ vạn phúc.”

“Khỏi cần đa lễ, đứng dậy đi.”

Dịch Phong đứng thẳng người dậy, trước tiên là đưa mắt liếc qua phía Thẩm Hành đang đứng cạnh tôi, nhếch môi cười nói: “Chúc mừng.” Sau đó mới lại quay sang nói với tôi: “Đa tạ Công chúa điện hạ đã giữ đúng lời hứa.”

Tơi lắc đầu nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, không cần phải cảm ơn.”

Sau đó, tôi kêu người giao thi thể của tam Hoàng tử cho Dịch Phong. Dịch Phong lại cảm ơn tôi lần nữa rồi liền đánh xe ngựa dần dần rời khỏi tầm mắt của tôi. Tôi có cảm giác Dịch Phong đã hơi khác một chút so với trước đây, y bây giờ không còn nhìn tôi bằng ánh mắt oán trách nữa, thay vào đó là một vẻ cam chịu số phận sau khi biết rõ mọi chuyện đều đã được an bài.

Tôi đưa tay sờ cằm, tỏ vẻ khó hiểu nói: “Dịch Phong hình như hơi khác đi rồi.”

“Có lẽ y đã suy nghĩ thông suốt rồi cũng nên.” Thẩm Hành nói. “Trước đây y vẫn luôn oán trách ông trời đối xử bất công với y, không cho y một xuất thân tốt, trong cơ thể còn có một phách của con, từ đó vô cớ gặp phải bao nhiêu điều rắc rối.”

Tôi thở dài than: “Chẳng trách trước đây mỗi lần nhìn thấy con y lại tỏ ra bất mãn như vậy…”

Thẩm Hành nói: “Bây giờ Tư Mã Cẩn Du đã mất tích, sẽ không còn ai tới làm phiền y nữa, chắc hẳn cuộc sống của y sau này sẽ dễ chịu hơn nhiều. Với tài năng sẵn có, nếu y chịu tĩnh tâm khổ luyện cầm nghệ, sau này nhất định sẽ đạt được những thành tựu phi phàm.”

Tôi bật cười nói: “Cầm nghệ của Dịch Phong dù có tiến bộ đến mấy thì cũng không bằng sư phụ được.”

Nét cười trong mắt Thẩm Hành bất giác càng trở nên nồng đậm. “Nếu con muốn nghe, sau này ta sẽ gảy cho con nghe đến khi nào chán thì thôi.”

“Dạ.”

Bất giác tôi và Thẩm Hành đã cùng nhau đi vào rừng đào. Tôi nhất thời nổi hứng, liền nói: “Phụ hoàng đã cho xây dựng một mật đạo bên dưới rừng đào này, nhưng con còn chưa biết là nó thông tới đâu, bây giờ thời gian hãy còn sớm, hay là chúng ta xuống dưới đó xem thử nhé?”

Thẩm Hành đưa mắt liếc nhìn tôi.

Chẳng rõ vì sao, tôi tự dưng lại thấy hơi chột dạ, liền lẳng lặng thu ánh mắt về, chẳng đợi Thẩm Hành trả lời đã ấn nút phát động cơ quan. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, dười chân chúng tôi xuất hiện một dãy cầu thang đá.

Tôi đi xuống trước, Thẩm Hành bước theo sau, rồi hai chúng tôi cùng tiến vào mật đạo.

Mật đạo này hơi u ám, Thẩm Hành bèn lấy ra một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, cảnh vật xung quanh lập tức trở nên sáng tỏ. Tôi cười hì hì, nói: “Viên dạ minh châu này đẹp quá.”

“Nếu như con thích, trong phủ của ta vẫn còn nhiều, chờ con qua bên đó rồi ta sẽ sai người khảm hết chúng lên tường, đến lúc đó khỏi cần phải thắp đèn nữa. mà nếu con cảm thấy sáng quá, thì chỉ cần dùng vải che đi là được.”

Trong giọng nói của Thẩm Hành ngợp đầy một vẻ khát khao, rồi y chợt hỏi: “A Uyển, con cảm thấy thế nào?”

Tôi chẳng có lòng dạ đâu mà nghe, chỉ tùy ý trả lời: “Dạ, hay lắm.”

Một hồi lâu sau, hai người chúng tôi rốt cuộc đã đi tới cửa ra của mật đạo, ra ngoài xem thử thì không ngờ lại là một rừng cây ở ngoại thành. Tôi nói: “Không ngờ mật đạo này lại dài đến vậy.”

Thẩm Hành nói: “Mật đạo này kỳ thực còn thông đến cả hoàng cung nữa đấy.”

Tôi bất giác cả kinh. “Còn thông đến hoàng cung ư? Là nơi nào của hoàng cung vậy?”

“Trong cung có một khu rừng trúc nằm cách cung điện mà con hiện đang ở không xa, một cửa ra khác của mật đạo được đặt tại chính nơi đó.”

Tôi cất lời cảm khái: “Xem ra khi xưa phụ hoàng thực sự đã phải bỏ ra không ít tâm tư.”

Khi sắp tới giờ thắp đèn, tôi và Thẩm Hành mới cùng nhau rời khỏi vương phủ.

Bởi vì không cùng đường nên tôi và Thẩm Hành phải tách nhau ra ở trước cửa vương phủ. Trước khi lên xe ngựa, Thẩm Hành kéo tay tôi, nói: “Trời đêm lạnh giá, con hãy khoác tạm áo choàng của ta đi.” Dứt lời, Thẩm Hành liền cởi chiếc áo choàng trên người mình xuống. Khi giúp tôi buộc dây áo choàng lại, y ở cách tôi rất gần, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được những hơi thở nóng bỏng phả ra từ trên người y.

Sau khi buộc dây xong, Thẩm Hành nhìn tôi chăm chú, lại khẽ cất tiếng gọi tôi.

“A Uyển.”

Trong tiếng gọi ấy có ẩn chứa vô số tâm trạng phức tạp, tôi thực lòng không hiểu được những tâm trạng đó của y đại biểu cho điều gì, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Dạ.”

Thẩm Hành nói: “A Uyển, ta hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng con. Đối với Thẩm Yến, người trong trái tim y là Tạ Uyển, nhưng đối với ta bây giờ, con là Tiêu Uyển. Ta sẽ đối xử với con thật tốt, chỉ cần là thứ mà con muốn có, ta nhất định sẽ mang về cho con. Nếu con không thích sống trong hoàng cung, sau này chúng ta sẽ không sống trong hoàng cung nữa. Cho nên…”

Lần này tôi có thể nghe ra được ý khẩn cầu bên trong lời của Thẩm Hành.

“Hãy yên lòng yên dạ mà gả cho ta, được không?”

Tôi cụp mắt xuống, khẽ gật đầu.

Thẩm Hành nắm chặt bàn tay tôi, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng không sao giấu nổi.

Y tiễn tôi lên xe ngựa, rồi lại nói với Bích Dung: “Hãy chăm sóc Công chúa cẩn thận, đêm đến nhớ đốt thêm lò sưởi, nước trà trên bàn thường xuyên phải được giữ ấm đấy.”

Bích Dung nhất nhất vâng lời.

Sau khi trở lại hoàng cung, Bích Dung rõ ràng có vẻ muốn nói gì đó mà lại thôi. Tôi biết thị muốn nói gì, sau khi nhón một quả nho bỏ vào miệng, tôi mới hờ hững nói: “Bích Dung, ngươi phải nhớ kĩ những lời mà ngươi từng nói đấy.”

“Bích Dung nhớ chứ, Bích Dung là người của Công chúa.” Thị cắn chặt môi. “Nhưng, Công chúa thực sự không định thay đổi chủ ý ư?”

Tôi lắc đầu.

Thị khẽ thở dài. “Bích Dung rõ rồi.”

Tôi hỏi: “Có phải ngươi cảm thấy ta rất tàn nhẫn, rất vô tình không?”

Bích Dung nói: “Bích Dung không dám, Bích Dung chỉ biết quyết định của Công chúa chính là quyết định của Bích Dung thôi.”

Tôi nhổ mấy hạt nho ra, sau đó mới nói: “Ừm, ngươi biết thế là tốt.” Cuộc hôn nhân này tôi nhất định phải trốn chạy. Cả cha, mẹ và huynh trưởng ai cũng nói là muốn tốt cho tôi, nhưng lại chưa có ai từng hỏi tôi xem tôi có bằng lòng hay không.

Nếu Thẩm Hành không phải là Thái tử Đại Phụng triều, có lẽ bọn họ đã chẳng khăng khăng như vậy. Tôi đưa mắt liếc nhìn đám thị vệ tuần tra đang lặng lẽ đi qua bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ quả đúng là người nhà tôi có khác, ở bên nhau đã bao năm, tuy tôi giả vờ ngoan ngoãn nghe lời nhưng họ vẫn không yên tâm, mắt thấy ngày thành hôn đã sắp tới, số lượng thị vệ được phái ra rõ ràng là càng lúc càng nhiều.

Thực ra bên phía cha mẹ và huynh trưởng thì không có gì, tôi tin là mình có thể trốn thoát ngay dưới con mắt của bọn họ. Người duy nhất mà tôi lo lắng là Thẩm Hành, lúc ban ngày tuy tôi đã giả bộ như vậy rồi nhưng chẳng rõ y đã chịu tin chưa.

Ngẫm lại vẻ mặt và điệu bộ của Thẩm Hành khi đó, có lẽ là y đã tin rồi.

Chuyện tôi muốn bỏ trốn chỉ có ba người biết, đó là tôi, Bích Dung và Lê Tâm.

Tôi tin Bích Dung, vì tôi biết Bích Dung sẽ không làm trái di nguyện của Bích Đồng. Còn về Lê Tâm thì cũng không có gì đáng lo, thị đi theo tôi đã nhiều năm, tính tình thế nào tôi biết rất rõ, vả lại trong tay tôi còn giữ khế ước bán thân của Lê Tâm, chắc hẳn sẽ chẳng thể xảy ra biến cố gì được.

Trung tuần tháng Hai, đội nghi trượng đón dâu của Đại Phụng triều đặt chân đến Thiên Long triều, cũng vào dịp này mà Thẩm Hành lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người với thân phận là Thái tử. Thái tử Đại Phụng triều đích thân bái phỏng có thể nói là hết sức nể mặt Thiên Long triều, phụ hoàng và các vị đại thần đều cười tới nỗi không khép miệng lại được.

Đêm trước ngày đưa dâu, cha mẹ và huynh trưởng đều tới trò chuyện với tôi, chủ yếu là muốn nhắc nhở tôi sau này phải hầu hạ phu quân cẩn thận, đừng để cho người Đại Phụng triều chê cười. Tôi tỏ vẻ bình thản như thường, đáp ứng tất thảy.

Sau giờ Tuất, cung điện của tôi rốt cuộc đã trở nên yên tĩnh. Tôi đuổi toàn bộ các cung nữ ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Bích Dung. Trên chiếc sạp quý phi có bày một chiếc áo cưới màu đỏ rực vừa tinh tế vừa lộng lẫy, tôi ngó mắt nhìn thử, rồi liền hạ thấp giọng nói: “Mau ra ngoài xem thử xem Lê Tâm đã về chưa đi!”

Lời còn chưa dứt, hai mắt Bích Dung đã sáng bừng lên, thị chỉ tay vào sau lưng tôi, nói: “Công chúa, về rồi kìa.”

Tôi ngoảnh đầu nhìn, thấy Lê Tâm đang bưng theo một chiếc khay chạm trổ hoa văn hình những đám mây, bước đi vội vã về phía mình. Thị đưa tay vỗ ngực bồm bộp, tỏ vẻ sợ hãi nói: “May mà em giả vờ như thật, gạt được gã thị vệ đi tuần, chứ không thì nguy to. Cũng nhờ có chiếc áo cưới của Công chúa để trên khay, thế là gã mới tin em đấy.”

Tôi hỏi: “Khi đi ra từ trong mật đạo, có ai nhìn thấy ngươi không?”

“Dạ không.” Lê Tâm đáp. “Công chúa cứ việc yên tâm, em cẩn thận lắm.”

Tôi bảo Bích Dung giở chiếc áo cưới đó ra, màu sắc đỏ rực bên trên làm tôi cơ hồ muốn hoa cả mắt. Tôi đưa tay sờ thử rồi trầm ngâm nói: “Chất vải hình như không được giống lắm thì phải.”

Lê Tâm nói: “Đương nhiên rồi, vải dùng để may áo cưới của Công chúa chính là loại gấm Thục tốt nhất trong cung, còn đây thì chỉ là thứ được làm ra vội vã ngay trong đêm ở bên ngoài, cũng chỉ có vẻ ngoài là giống mà thôi, so về chất liệu thì dù có nói là một trời một vực cũng không quá.”

Bích Dung nói: “Kỳ thực cũng không sao, hai chiếc áo cưới này nhìn xa nhìn gần đều giống nhau cả, sẽ không có ai phát hiện ra sự lạ đâu.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, bảo Lê Tâm cất đi. Đúng vào lúc này chợt có người tới gõ cửa, sau đó là tiếng nói: “Công chúa, Thái tử điện hạ của Đại Phụng triều sai người đưa nước lê tuyết dầm dường tới, nói là bữa tối hôm nay Công chúa ăn hơi ít, bây giờ chắc đã đói rồi.”

Tôi đưa tay sờ bụng, đúng là hơi đói thật.

Bích Dung đi mang hộp đồ ăn đó vào, Lê Tâm mở ra xem thử, rồi không kìm được mừng rỡ thốt lên: “Còn có một đĩa điểm tâm nữa này, là bánh hạt dẻ mà Công chúa thích ăn nhất.”

Tôi ghé mắt nhìn thoáng qua một chút, rồi bèn ngoảnh đầu đi nói: “Các ngươi cứ giữ lấy mà ăn, ta không đói.” Sau khi đào hôn, tôi sẽ không bao giờ gặp lại Thẩm Hành nữa, đương nhiên cũng cần phải quen với cuộc sống không có đồ ăn mà y làm.

Vả lại, vì đồ ăn mà phải trả giá bằng cả cuộc đời thì hiển nhiên là không đáng chút nào.

Tôi ngó nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhủ thầm ngày mai sẽ phải rời khỏi Thiên Long triều để tới Đại Phụng triều rồi, mong là mọi việc đều thuận lợi