Trường Hận

Chương 6-2: Không có trái tim (tiếp)

Khi tôi tỉnh lại thì vừa hay là thời điểm dùng bữa trưa.

Đào Chi và Lê Tâm vẫn một mực chờ bên ngoài phòng, thấy tôi ra ngoài thì đều thở phào một hơi. Đào Chi nói: “Vừa rồi Lan Phương cô cô có tới đây kêu tiểu thư qua bên phu nhân dùng bữa trưa đấy.”

Lê Tâm thì nhắc nhở tôi: “Quận chúa, búi tóc của người rối rồi kìa.”

Tôi đưa tay sờ thử, nói: “Đào Chi, ngươi vào đây bới lại tóc giúp ta đi!”

Đào Chi bới tóc rất có nghề, thủ pháp cực kỳ khéo léo, chỉ loáng một cái trên đầu tôi đã xuất hiện một búi tóc tinh tế được bới kiểu đám mây lành. Đào Chi đưa tay tới định cầm lấy cây trâm cài tóc mà tôi vừa tháo xuống, tôi bèn cười nói: “Không dùng cái này nữa.” Rồi tôi đưa tay chỉ. “Hãy dùng cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa này đi.”

Đào Chi khẽ thưa “vâng” một tiếng, khi cài trâm lên búi tóc của tôi, bàn tay thị có hơi cừng đờ. Qua chiếc gương đồng, tôi có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của Đào Chi, rồi liền mỉm cười hờ hững hỏi: “Đào Chi, người cảm thấy bổn Quận chúa đối xử với ngươi thế nào?”

Đào Chi cắn chặt môi đáp: “Quận chúa đối xử với Đào Chi rất tốt.”

Tôi lại hỏi: “Liệu ngươi có phản bội ta không?”

“Dạ không.” Đào Chi trả lời rất nhanh.

Tôi hỏi tiếp: “Ngươi cảm thấy Thái tử thế nào?”

Đào Chi hơi sững ra, tôi bèn cười bảo: “Ngươi không phải thường hay nói là ta và Thái tử điện hạ rất xứng đôi sao?”

Đào Chi cung kính đáp: “Thái tử điện hạ chính là rồng phượng trong loài người, nếu Quận chúa có thể gả cho Thái tử, chẳng bao lâu sau ắt sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ.”

Tôi nói: “Toàn bộ Thiên Long triều đều biết rằng cha ta đứng về phía tam Hoàng tử, nếu ta gả cho Thái tử thì há chẳng phải là một cái tát vào mặt cha ta ư?”

Đào Chi cúi đầu thưa: “Đào Chi không hiểu những việc này lắm.” Thế rồi thị lại ngẩng đầu lên. “Thế tử gia hiện đang đứng về phía Thái tử mà, tại sao Quận chúa…”

Tôi nói bằng giọng như cười mà chẳng phải cười: “Ta cũng không hiểu những việc này lắm.”

Khi dùng bữa trưa, cha và huynh trưởng đều đã trở về, có điều sắc mặt hai người bọn họ lại mang nhiều suy tư. Cha mặt mũi đen thui, còn huynh trưởng thì lại tỏ ra bướng bỉnh. Tình cảnh thế này kỳ thực không hề hiếm thấy trong mấy tháng vừa qua, kể từ lúc huynh trưởng mời Dịch Phong về để thể hiện lập trường của mình thì cha chưa từng tỏ ra vừa mắt với huynh trưởng.

Bữa trưa diễn ra trong không khí khá nặng nề, mẹ liên tục khuyên nhủ cha và huynh trưởng nhưng xem chừng chẳng có bao nhiêu hiệu quả.

Thẩm Hành từng nói với tôi, cha rất được tam Hoàng tử tin tưởng, còn huynh trưởng thì hiện đang là tâm phúc của Thái tử, sau này bất kể ai kế vị thì bọn họ cũng đều không có mối nguy về tính mạng, cùng lắm chỉ là bị cách chức mà thôi.

Mẹ chợt nói: “Mấy hôm trước ta có vào cung trò chuyện với Hoàng hậu. Hoàng hậu nói Đại Phụng triều hình như có ý giao hảo với Thiên Long triều chúng ta, thay đổi hẳn thái độ nước sông không phạm nước giếng…”

Tôi nghe thế thì không khỏi cảm thấy có chút quái lạ, Đại Phụng triều có ý giao hảo với Thiên Long triều, dù nghe thế nào thì đây cũng giống như là chuyện triều chính. Trong cung đã có luật rồi, nữ quyến nơi hậu cung không được can dự chuyện triều chính, Hoàng hậu thân là mẫu nghi một nước cớ sao lại đi làm một chuyện không hợp với quy củ vậy?

Trừ phi Đại Phụng triều muốn liên hôn với Thiên Long triều…

Quả nhiên, mẹ lại nói tiếp: “Đại Phụng triều có ý cưới Thái tử phi ở Thiên Long triều chúng ta.”

Cưới Thái tử phi? Vậy đây hẳn nhiên là chuyện hôn nhân của Thái tử Đại Phụng triều rồi. Thái tử phi sau này sẽ trở thành mẫu nghi một nước, nếu Thiên Long triều muốn bày tỏ thành ý, vậy thì người được gả đi nhất định sẽ là Công chúa Văn Dương, trưởng nữ của Hoàng hậu nương nương.

Nghĩ đến việc Công chúa Văn Dương sắp phải gả đi xa tới tận Đại Phụng triều, tôi bất giác cảm thấy sảng khoái, chờ sau khi lấy chồng rồi, cô ta nhất định không thể thường xuyên quay về tìm tôi gây sự.

Sau khi nghe thấy những lời này, khuôn mặt vốn xám xịt của cha tức thì lộ ra mấy tia tươi cười, bộ râu ngắn ngủn hơi rung rung, không khí trên bàn ăn liền tốt lên không ít. “Thái tử điện hạ của Đại Phụng triều văn có thể định quốc, võ có thể an bang, thực là rồng phượng trong loài người.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cha lại biết được chuyện này? Chẳng phải mọi người đều nói Thái tử Đại Phụng triều từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, cho nên được đưa tới Bồng Sơn thanh tu tĩnh dưỡng ư?” Thường ngày khi tôi giao du với các nữ tử quyền quý, chủ đề mà bọn họ thích nói tới nhất chính là Thái tử của hai triều. Thái tử Đại Phụng triều hành tung thần bí, nghe nói đến bây giờ vẫn chưa có mấy người từng nhìn thấy bộ mặt thật của y.

Cha vuốt râu cười nói: “Lời đồn không thể hoàn toàn tin tưởng được.”

Tôi đưa mắt liếc nhìn thần sắc của cha, tự nhủ người không biết nội tình khéo lại tưởng Thái tử Đại Phụng triều kỳ thực là cốt nhục của cha ấy chứ. Thường ngày khi nói về huynh trưởng, cha chưa từng tỏ ra tự hào thế này bao giờ.

Sau khi dùng bữa trưa xong, tôi lén kéo huynh trưởng lại một góc kín đáo, nhỏ giọng hỏi: “Tên của Thái tử điện hạ là do ai đặt vậy?”

Huynh trưởng liếc nhìn tôi vẻ khó hiểu. “Tất nhiên là do bệ hạ đặt rồi.”

Tôi thở phào một hơi, nhủ thầm chuyện này có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

Có điều cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, về danh nghĩa thì là bệ hạ đặt, nhưng thực chất là Thái tử điện hạ tự chọn đấy.” Hơi dừng một chút, huynh trưởng lại nói tiếp: “Khi điện hạ ra đời, vì là trưởng tử nên bệ hạ vô cùng cao hứng, khi đặt tên cũng rất trịnh trọng, cho triệu tập tất cả người của Lục bộ lại suy nghĩ cả ngày lẫn đêm, cuối cùng lựa ra được rất nhiều cái tên. Ban đầu tên mà bệ hạ chọn không phải là Cẩn Du, nhưng khi dùng cái tên đó để gọi Thái tử, Thái tử liền khóc rống lên. Mọi người cảm thấy rất lạ, Hoàng hậu bèn nói rằng có lẽ Thái tử không thích cái tên này. Bề sau bệ hạ thử gọi rất nhiều cái tên, nhưng Thái tử vẫn cứ khóc, mãi đến khi gọi ra hai chữ Cẩn Du thì Thái tử mới thôi không khóc nữa. Kể từ đó, Thái tử liền có tên là Tư Mã Cẩn Du.”

Huynh trưởng cười nói: “Nói ra kể cũng lạ, Thái tử khi đó chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ, không ngờ đã biết tự chọn tên cho mình rồi.”

Tôi nghe mà hoang mang tột độ, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngớt.

Câu nói mà Tần Mộc Viễn đã nói trong giấc mơ lại một lần nữa vang lên: “Kiếp sau, ta sẽ lại lấy tên là Cẩn Du, đến lúc đó nàng muốn không gọi cũng không được nữa rồi.”

A Phù sau khi quay về liền bẩm báo với tôi, Đào Chi vào giờ Thân ba khắc đã đến Nhất Phẩm lâu, một khắc sau mới từ trong phòng nhất phẩm trở ra.

Tôi trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Có nhìn ra bên trong phòng nhất phẩm có những ai không?”

“Bẩm Quận chúa, chỉ biết là hai nam tử thôi.”

Tôi hỏi tiếp: “Sau đó Đào Chi về phủ luôn chứ?”

A Phù đáp: “Dạ phải, Quận chúa.”

Tôi mân mê cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa trong tay, lặng im một lúc lâu rồi mới nói: “Sau này ngươi không cần đi theo Đào Chi nữa.” Đặt cây trâm đó xuống, tôi lại nói tiếp: “Ngươi hãy giúp ta thêm một chuyện này nữa, có biết viết chữ không?”

A Phù do dự một lát, cuối cùng khẽ thưa: “Có biết một chút.”

Tôi đưa tới một tờ giấy trắng: “Giờ Thân một khắc ngày mai, phòng nhất phẩm Nhất Phẩm lâu. Hãy viết ra một câu như thế, sau đó giấu vào trong đồ ăn của Đào Chi.”

Ngày hôm sau, sau khi dùng bữa sáng xong, tôi uể oải ngồi dựa người trên chiếc sạp mỹ nhân xem sách, Đào Chi và Lê Tâm một mực ở bên hầu hạ. Ánh mắt Đào Chi thường xuyên như vô tình hữu ý liếc về phía tôi, tôi biết rõ cả nhưng không vạch trần.

Khi chỉ còn cách giờ Thân một canh giờ tôi mới đặt sách xuống, sau đó nói: “Hiếm có hôm nào trời cao trong xanh thế này, nằm ở đây thực là ngột ngạt quá.” Tôi nói với Lê Tâm: “Đi lấy một chiếc áo choàng tới đây, bổn Quận chúa phải ra ngoài đi lại một chút. Sư Phụ chắc sẽ về trong mấy ngày này thôi, có lẽ ra ngoài còn có thể gặp được sư phụ ấy chứ.”

Lê Tâm lấy áo choàng tới khoác lên người cho tôi. Tôi nói: “Hai người không cần đi theo ta, ta chỉ ra ngoài đi lại một chút thôi, có A Phù ở bên là sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.”

Đào Chi và Lê Tâm cùng thưa “vâng” một tiếng.

Sau khi rời khỏi vương phủ, tôi ngồi kiệu tiến thẳng đến Nhất Phẩm lâu. Có vết xe đổ của lần trước, lần này tôi đặt phòng nhất phẩm ngay từ sớm, sau khi tới Nhất Phẩm lâu liền đi vào bằng cửa ngách.

Chưởng quỹ bước tới ân cần tiếp đón tôi. Tôi làm bộ nghiêm túc dặn dò: “Chớ có làm ầm lên, tuyệt đối không thể để người nào biết là bổn Quận chúa đang ở đây. Nhớ lấy, bất kỳ người nào cũng vậy.”

Chưởng quỹ vội vàng đáp “dạ”.

Tôi lại dọa thêm: “Chuyện này có liên quan tới tính mạng mấy người, nếu ông tiết lộ ra ngoài, Nhất Phẩm lâu này của ông sẽ lập tức bị san thành bình địa đấy.”

Chưởng quỹ bất giác hơi biến sắc.

Thấy đã đạt được hiệu quả, tôi bèn ung dung ngồi xuống uống trà, ngắm cảnh thu trên sông. Khi sắp tới giờ Thân một khắc, có người tới gõ cửa phòng, tôi ra hiệu cho A Phù thay đổi giọng nói cất tiếng đáp lại: “Vào đi.”

Cửa bị chậm rãi đẩy ra, tôi trước tiên nhìn thấy một ống tay áo hẹp màu ngó sen, sau đó mới là khuôn mặt của Đào Chi.

Thân thể Đào Chi bất giác đờ ra tại cửa, trên mặt ngợp đầy vẻ chấn động, rồi thị nhìn chằm chằm vào tôi, tỏ ra không thể nào tin nổi. Tôi cười nhạt nói: “Không vào ư?”

Đào Chi tới lúc này mới tỉnh táo trở lại, lắp bắp hô lên: “Quận… Quận chúa.”

Tôi ngoảnh đầu qua nói với A Phù: “Ngươi ra ngoài canh chừng, đừng cho bất cứ ai tiến vào.”

A Phù đóng cửa phòng lại, trong tròng nhất phẩm chỉ còn lại tôi với Đào Chi. Tôi nhấp một ngụm trà, sau đó mới nhướng mày nhìn Đào Chi. “Sao còn không lại đây?”

Đôi môi run lên lẩy bẩy, Đào Chi bước từng bước về phía tôi, tốc độ rất chậm. Có điều không sao cả, tôi có thừa sự nhẫn nại. Chờ tới khi Đào Chi đã đứng trước mặt mình, tôi hỏi: “Ngươi đi theo Thái tử được bao lâu rồi?”

Khuôn mặt Đào Chi trở nên trắng bệch. “Đào Chi không biết Quận chúa đang nói gì.”

Tôi buông chiếc chén sứ men trắng xuống, nói: “Nếu ngươi chịu thành thực khai ra tất cả, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”

Đào Chi vẫn nói: “Đào Chi thực sự không biết Quận chúa đang nói gì.”

Tôi lấy từ trong tay áo ra cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia, đập bộp một cái xuống bàn, cười khẩy hỏi: “Đào Chi, ngươi có nhớ việc ta từng thưởng hương liệu cho ngươi không? Ngươi có biết tại sao ta phải thưởng hương liệu cho ngươi không?”

Đào Chi bất giác mở to đôi mắt, rất nhanh sau đó thị dường như đã hiểu rõ nguồn cơn, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Cô… đặt bẫy tôi?”

Tôi hờ hững hỏi: “Thái tử sai ngươi đặt nó lên người ta sau khi ta ngủ đúng không? Chắc ngươi cũng biết cây trâm này có thể khiến ta gặp ác mộng, còn làm tổn hại đến thân thể của ta nữa. Ta tự thấy mình đối xử với ngươi không tệ, để cho ngươi được thoái mái ăn mặc chi tiêu.” Tôi nhìn thị chăm chú. “Đào Chi, Thái tử đã hứa hẹn gì với ngươi?”

Đào Chi cắn chặt môi, rồi thị đột nhiên cất giọng hằn học: “Cô không hiểu gì hết cả.”

Mãi một hồi lâu sau, Đào Chi mới cười khẩy một tiếng, nói tiếp: “Đối xử với ta không tệ? Không, ta chỉ là một con cờ có thể có có thể không trong phủ Tây Lăng Vương mà thôi, tác dụng của ta chính là làm cho Quận chúa vui vẻ. Quận chúa mà vui, ta sẽ được sống yên lành, còn nếu Quận chúa không vui, ta ngay cả gặp mẹ lần cuối cũng không thể.”

Tôi chợt sững người, mẹ của Đào Chi không phải đã qua đời từ sáu năm trước rồi ư?

Đào Chi lạnh lùng nói: “Cô không biết gì hết, cô chỉ biết là mình đang không vui, thế là liền ở trong phòng mà nổi cáu, tất cả chỉ bởi vì Thế tử gia không chịu chiều theo ý của cô.”

Tôi nghe mà mơ mơ màng màng, chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện Đào Chi nói.

Tôi cau mày nói: “Chuyện này ngươi không thể trách ta được. Nếu ngươi muốn đi gặp mẹ mình lần cuối, vậy thì hoàn toàn có thể đi xin phép Lý tổng quản cơ mà. Khi đó ta không hề biết trong nhà ngươi đã xảy ra chuyện như vậy.”

Đào Chi cười thê lương nói: “Lý tổng quản nói là Quận chúa thích ăn bánh điểm tâm mà ta làm, cho nên ta không thể đi được.” Rồi thị chợt đổi giọng, nói tiếp: “Ta rất bất bình! Rõ ràng chúng ta tuổi tác tương đương, dựa vào đâu mà cô vừa mới không vui thì liền có một đống người dỗ dành cô, còn ta thì ngay cả gặp mẹ mình lần cuối cũng không thể chứ?”

“Cho nên ngươi mới phản bội ta?”

Đào Chi không trả lời, chỉ cắn chặt môi dưới.

Tôi thở dài hỏi: “Có phải Thái tử đã đáp ứng với ngươi rằng sau khi việc thành sẽ để ngươi làm trắc phi không?”

Thân thể Đào Chi lập tức trở nên cứng đờ.

Tôi đoán chừng phàn đoán của mình mười phần thì đúng tới tám, chín, vì vừa rồi nghe Đào Chi nói như vậy thì hiển nhiên là thị bất mãn với xuất thân của mình, do đó muốn thay đổi hiện trạng, mà để được như thế thì chỉ có một cách là tìm lấy một phu quân tốt thôi. Có điều, đâu phải ai cũng làm được trắc phi, vả lại, Tư Mã Cẩn Du sao có thể dễ dàng đáp ứng để cho thị làm trắc phi như thế chứ?

“Ngươi có biết tại sao ta lại hẹn gặp ngươi ở đây không? Hôm qua khi gặp người của Thái tử, lẽ nào ngươi không cảm thấy kỳ lạ về việc bọn họ chọn nơi gặp mặt là Nhất Phẩm lâu? Khắp thành Kiến Trung này có ai mà không biết Nhất Phẩm lâu là nơi Bình Nguyệt Quận chúa ta thích đến nhất?” Hơi dừng một chút, tôi nói tiếp: “Nếu không bởi vì Thái tử cố ý để ta biết, ta há có thể phát hiện ra chỗ sơ hở của ngươi nhanh như vậy?”

Sắc mặt Đào Chi sau nháy mắt đã trở nên tái nhợt.

Tôi đứng dậy nói: “Sau này ngươi không cần về phủ nữa, ngươi muốn đi theo ai thì tùy ngươi.”

Tôi đi vòng qua Đào Chi, nhưng khi bàn tay còn chưa chạm tới cánh cửa thì chợt nghe thị cười nói: “Quận chúa, cô không biết gì hết. Cô là một người không có trái tim, cô không hiểu gì về tình ái, cô không thể nào biết được ta cam lòng làm việc cho Thái tử chẳng phải bởi vì chàng hứa cho ta làm trắc phi, mà bởi vì ta ái mộ chàng, cho nên ta cam lòng vì chàng mà làm bất cứ chuyện gì, dù chàng chỉ lợi dụng ta thôi ta cũng vẫn cảm thấy ngọt ngào vô hạn.”

Tôi hơi sững người ra, Đào Chi lại nói tiếp: “Cô không hiểu rằng thứ quý giá nhất trên thế gian này chính là tình cảm, cho nên khi Dịch Phong công tử đoạn tuyệt quan hệ với cô, cô cũng không thương cảm. Quận chúa, kỳ thực ta còn may mắn hơn cô đấy, bởi vì ta có trái tim.”

Khi rời khỏi Nhất Phẩm lâu, không hiểu sao tôi lại có chút ngơ ngẩn.

Tỉ mỉ nghĩ lại, có một số lời Đào Chi nói rất đúng, tôi quả thực không hiểu gì về chữ tình cả. Thấy Đào Chi làm ra chuyện như vậy, tôi kỳ thực chỉ có chút tiếc nuối vì sau này sẽ mất đi một a hoàn tùy thân, ngoài ra chẳng có tâm trạng gì khác.

Tôi muốn nặn ra một tia thương cảm hoặc tức giận, đáng tiếc là chẳng có chút tác dụng nào, lòng tôi vẫn hoàn toàn trống rỗng. Dường như Đào Chi nói đúng, tôi thực sự không có trái tim.

Chợt có một làn hương ngào nhạt xông vào trong mũi, tôi ngẩng đầu nhìn, thấy bóng dáng Thẩm Hành đã lọt vào trong mắt. Trong tay y có một túi hạt dẻ rang đường, rất thơm, khiến tôi thèm thuồng.

Chuyện của Đào Chi lập tức bị quăng tuốt lên tận chín tầng mây, tôi hưng phấn chạy ngay tới trước mặt Thẩm Hành. “Sư phụ, người về rồi sao?”

“Ừm, chuyện đã giải quyết xong rồi. Khi quay về, ta vừa hay nhìn thấy ngoài cửa thành có người bán hạt dẻ rang đường, lại nghĩ con sẽ thích nên liền mua lấy một túi.” Thẩm Hành cười nói: “Chúng ta tìm một chỗ nào ngồi xuống ăn nhé?”

Tôi vốn định sau khi rời khỏi Nhất Phẩm lâu sẽ đi tìm Tư Mã Cẩn Du, vì Tư Mã Cẩn Du đã tặng cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó cho tôi, ắt hẳn cũng biết tác dụng của nó. Tần Mộc Viễn trong giấc mơ có lẽ chính là Tư Mã Cẩn Du bây giờ, tôi nghĩ, tôi nên đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng.

Tôi bây giờ đã tin có kiếp trước kiếp này, nhưng như thế không có nghĩa là tôi bằng lòng tiếp nhận mọi chuyện rối rắm của kiếp trước. Bất kể kiếp trước tôi nợ ai, hoặc ai nợ tôi, thì đó cũng đều là con gái của cha mẹ tôi, là em gái của huynh trưởng tôi mà thôi.

Có điều, Thẩm Hành nửa đường xuất hiện cùng với túi hạt dẻ rang đường thơm lừng kia đã khiến cho tôi không chút do dự tạm thời đi vào trong một quán trà ở gần đó. Sau khi ngồi xuống, tôi nôn nóng định bóc hạt dẻ ra ăn ngay nhưng Thẩm Hành lại gạt tay tôi ra, nói: “Cẩn thận bỏng đấy! Để ta!”

Nói xong, Thẩm Hành liền kêu tiểu nhị của quán trà mang tới một chiếc bát sạch, bỏ hạt dẻ đã bóc vỏ vào trong bát. Tôi cầm một hạt lên ăn, trong bụng tức thì ngợp đầy cảm giác hạnh phúc khó mà dùng lời miêu tả.

Thẩm Hành vừa bóc hạt dẻ vừa hỏi tôi: “Mấy ngày nay có gặp ác mộng nữa không?”

Tôi lại ăn một hạt dẻ nữa. Thẩm Hành đưa cho tôi một chén trà, cười nói: “Ăn từ từ thôi, cả túi này đều là của con mà.”

Tôi đưa tay sờ mũi, cười hì hì, nói: “Chỉ tại con đã lâu rồi không được ăn cái này thôi. Thường ngày trong vương phủ cha mẹ đều không cho phép con ăn những thứ bán ở các sạp hàng bên ngoài.” Tôi khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó mới nói cho Thẩm Hành biết các phát hiện có liên quan tới cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa, ngay cả chuyện trong mơ cũng không bỏ sót.

Khi nói tới Tạ Uyển, tôi thở dài than: “Sư phụ, nữ tử cùng tên với con trong giấc mơ kia thực là oan ức quá mà, chết thì đã chết rồi, vậy mà gã Tần Mộc Viễn đó còn muốn đeo bám cô ấy tới tận kiếp sau. Còn cả gã Thẩm Yến kia nữa, lúc sinh tiền thì không chịu trân trọng, bây giờ cô ấy chết rồi, còn tranh giành cái gì nữa chứ?”

Sắc mặt Thẩm Hành hơi tái đi, bàn tay đang bóc hạt dẻ cũng hơi run rẩy. Tôi không hề lưu tâm, chỉ hỏi: “Sư phụ, người tin là có kiếp trước kiếp này không?”

Đặt hạt dẻ vào trong bát, Thẩm Hành thấp giọng đáp. “Tin.”

Tôi ghé lại gần Thẩm Hành, hạ thấp giọng nói: “Sư phụ, con nói với người một chuyện nhé, con hoài nghi gã Tần Mộc Viễn trong giấc mơ đó chính là Tư Mã Cẩn Du. Nếu người không xuất hiện, con vốn định đi tìm Thái tử để nói cho rõ ràng đấy.”

“Nói cái gì?”

Tôi đáp: “Tất nhiên là bảo hắn buông bỏ chuyện quá khứ rồi. Dù con thực sự là Tạ Uyển thì bây giờ cũng đã là Tiêu Uyển rồi, kiếp trước từng xảy ra chuyện gì căn bản không liên quan tới con.” Hơi dừng một chút, tôi nhón lấy một hạt dẻ nữa bỏ vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Cứ như con nghĩ, người mà Tần Mộc Viễn thích có lẽ chính là Thẩm Yến đấy.”

“Khụ… khụ khụ khụ!”

Thẩm Hành đột nhiên ho lên sù sụ. Tôi nôn nóng hỏi: “Sư phụ, người sao vậy?”

Thẩm Hành uống hết hơn nửa chén nước, sau đó mới nói: “Ta không cẩn thận bị sặc thôi.”

Tôi yên tâm hẳn, thế là lại nói tiếp: “Tuy đến bây giờ con vẫn chưa hiểu được cảm giác thích là như thế nào, nhưng thường ngày đã nghe nhiều rồi, cho nên con cảm thấy Tần Mộc Viễn hình như thích Thẩm yến. Nếu Tần Mộc Viễn không thích Thẩm Yến thì tại sao suốt mười năm liền lại đều ở bên Thẩm Yến? Hai người bọn họ ngày đêm ở bên nhau, hơn nữa lại có chung một hứng thú…”

“Hứng thú gì vậy?”

Tôi đáp: “Chính là dựng mộ cho Tạ Uyển ở dưới gốc đào ấy. Nếu hai người bọn họ đến với nhau, chưa biết chừng sau này trong lúc thương tâm còn có thể trò chuyện với nhau về Tạ Uyển ấy chứ.”

Thẩm Hành không nói năng gì, mãi tới lúc này tôi mới phát hiện sắc mặt y không dễ coi cho lắm. Tôi đột nhiên nhớ ra Đại Phụng triều dân phong nề nếp, quan hệ đồng tính nhất định là điều cấm kỵ, thế là vội vàng dừng lời rồi chuyển chủ đề: “Sư phụ, người cũng ăn đi này.”

Tôi nhón một hạt dẻ đưa tới bên miệng Thẩm Hành, tới lúc này sắc mặt y mới khá hơn một chút, trong mắt ngợp đầy vẻ dịu dàng như thường ngày. Y há miệng ngậm lấy hạt dẻ giữa hai ngón tay tôi, khi bờ môi y chạm vào đầu ngón tay tôi, tôi lập tức cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp mềm mại lướt qua.

Phía bên cạnh có một cô nương kêu “úi chao” một tiếng, sau đó ôm mặt hô: “Ta chịu hết nổi rồi, tình cảnh này thực là ướŧ áŧ quá đi.”

Tôi hơi sững ra, đúng lúc này Thẩm Hành chợt cầm một hạt dẻ lên đưa tới bên miệng tôi. “A Uyển cũng ăn đi này.”

Tôi phát hiện lúc này ánh mắt của mọi người xung quanh đều đang đổ dồn về phía hai người bọn tôi, mà hạt dẻ trong tay Thẩm Hành thì lại gần ngay gang tấc, dường như nếu tôi không ăn thì có hơi thất lễ, nhưng nếu ăn thì lại cũng không được ổn cho lắm.

Tôi tiến thoái lưỡng nan.

Thẩm Hành chợt thu tay về, uể oải nói: “Hạt dẻ này bị bẩn rồi.”

Tôi không kìm được thầm thở phào một hơi, vẫn là Thẩm Hành tốt nhất, biết giải vậy cho tôi.