Biên tập:
Nguyệt Tận
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phiên ngoại vô trách nhiệm, vốn không có liên quan gì đến chính văn, dùng để giải trí, không thích thì cứ bỏ qua.
Lời của editor:
Không phải chính văn nên ngôn từ dùng ở đây có hơi thô tục và BỰA, nếu không thích thì các hạ cứ bỏ qua:”> *Cúi đầu*
Ánh sáng, âm thanh, MC Tiểu Hàn bước ra!
“Chào mọi người, ta là Sơn Linh Hàn Hàn trong tiểu thuyết《Ô Hắc 》a. Lần này bị bà Dược Dược chộp tới làm MC. Lý do chính là ta tròn mũm mĩm a, cực kỳ dễ gây hảo cảm nga…” Dưới ánh đèn nhu hòa, thân mình cầu cầu của Tiểu Hàn phe phẩy đôi cánh bé xíu, từ từ đáp xuống, hai cánh tay củ sen nho nhỏ cật lực nắm lấy microphone, cúi đầu chào khán giả.
Hậu trường:
Photographer phụ trách quay phim và chụp ảnh mắt lạnh nhìn cái tên đang ngồi bắt chéo chân, tay ngoáy ngoáy cái lỗ mũi – Hắc Sắc Cấm Dược, hỏi: “Sao tự nhiên để cái tiểu nhục cầu không chút tráng khí kia đi làm MC dẫn buổi phỏng vấn phu thê này vậy, cái thân có chút xíu đó áp trụ nổi mấy thằng cha trong《 Phong Vô Nhai 》không?”
Hắc Sắc Cấm Dược mặt cứ bơ bơ ra đó, tiếp tục móc mũi, cười khẩy: “Nó mà áp chế được, tui gọi nó làm gì. Phỏng chừng lúc phỏng vấn, sẽ có uýnh lộn nga… A hahahhahaha haha.
Ha hả!! Tui thích nhìn mỹ nam uýnh nhau nha! Hay nhất là uýnh tới quần áo rách tơi rách tả! Sứt đầu mẻ trán nha!!”
Photographer đơ mặt….quay đầu hét vào tai trợ lý: “Quay phim! Quay phim đi! Đừng có mà đờ ra đó! Cắt lương mi bây giờ!”
Sân khấu:
Tiểu Hàn hắng giọng, tay béo mập hướng về phía tấm màn sân khấu: “Trước tiên xin cho tràng pháo tay chào đón Tổng Thụ đại thúc của《 Phong Vô Nhai 》,
Nhai phó các chủ.”
Theo ánh đèn hội tụ, màn sân khấu hé mở, một vị nam nhân tóc xám mặc hắc sắc trường bào, tay cầm huyết tiên bước nhanh ra. Ánh mắt băng lãnh đầu tiên tập trung vào Tiểu Hàn đang cà lơ phất phơ giữa không trung, khủng bố mà hỏi: “Tổng Thụ là cái khỉ gì?”
“…..” Tiểu Hàn vô thức lui về phía sau vài bước, sợ hãi lí nhí: “Ta hông biết nha, ta chỉ đọc theo kịch bản thôi a…..”
Sau đó cũng lơ đi nhãn thần ngày càng sung huyết của Nhai, Tiểu Hàn khôn ngoan tiếp tục giới thiệu: “Kế tiếp xin mời các vị Tổng Công của《 Phong Vô Nhai 》a, ủa? “Các vị” hả? Hổng phải 1 x 1 sao…”
Đang lảm nhảm, màn sân khấu lần nữa hé mở, bước ra trước tiên chính là một nam tử tuấn mỹ, mặt mày lạnh lùng, y phục tử sắc làm nổi bật song nhãn màu ám tử, cô lãnh mà kiêu ngạo.
” Hơ, vị trên sân khấu, ư….chính là tra công mặt than, Nghiêm Lăng Phong.” Tiểu Hàn cầm tờ giấy, cố gắng đọc to, không chút nhận ra đường nhìn lạnh lẽo của Nghiêm Lăng Phong đang bắn thẳng vào người mình.
“Tiếp tục a….” MC vươn tay, màn sân khấu lại mở ra: “Biếи ŧɦái diện cụ nam tử, Mặc Khê Đoạn…”
Ánh đèn hội tụ, nam tử với mái tóc ám kim ưu nhã bước ra, y bào tuyết trắng thêu hoa văn ám kim, giản đơn mà hoa mỹ. Diện cụ tinh xảo che khuất gương mặt hoặc nhân nơi hắn, chỉ để lộ đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm, cùng với nụ cười ưu nhã nơi khóe miệng. Dù rằng nụ cười đó khi nghe giới thiệu tới tên mình lại co co giật giật vài cái.
Mà hai nam tử vừa bước ra liền nhìn về phía đối phương, nhất thời, một thứ sát khí bạo ngược lượn lờ giữa hai ánh nhìn giao tiếp, chốc lát sau, không hẹn mà cùng bước về phía Nhai.
Tiểu Hàn lại tiếp tục cúi đầu đọc to: “Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, quỷ ngược tổng công, BOSS…”
Đang nói, mọi ngọn đèn trong trường quay tắt ngóm….Bên dưới khán phòng chợt trở nên tĩnh lặng.
Hắc ám khiến người ta như muốn ngạt thở, cùng với thứ cảm giác áo bách làm kẻ khác mao cốt tủng nhiên lan tràn khắp khán phòng….
Nhai đứng trong bóng tối, một nỗi sợ hãi khó hiểu khiến hắn khống chế không được mà phát run, vô thức lùi về phía Nghiêm Lăng Phong, thắt lưng bỗng nhiên căng chặt, cả người rơi vào một cái ôm vững vàng.
Trong lòng ngực ai đó, một thứ khí tức nam tính quen thuộc mà lại như xa lạ nháy mắt vây phủ lấy hắn, chưa kịp phản ứng, cằm đã bị thô bạo nâng lên, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt….
“Ư……” Đôi môi bị che phủ, Nhai thống khổ kêu lên một tiếng đau đớn, hắn tránh không kịp, để đầu lưỡi ướŧ áŧ kia có cơ hội xâm nhập khoang miệng, tùy tiện quấy nhiễu.
Bỗng nhiên, ánh đèn bất ngờ sáng lên, khán giả dưới đài lột cái mặt nạ rụt rè kia ra mà hét ầm lên, ban đầu các quý cô đây giữ trật tự chỉ là để gây ấn tượng tốt cho mấy anh đẹp trai trước mặt, đồng thời cũng tránh làm cho ba ảnh hết hồn.
“A a a a a a! Đại BOSS!!!!!”
“Ngầu quá~ Ngầu quá nha!!!!! Tướng đô quá nha! Ảnh đang hun Nhai thúc kìa a a!!”
“Ai nha nha nha! Đúng là chịu không nổi mà! Máu mũi của tui ~~~~”
Còn khủng bố hơn cái đám hỗn loạn dưới đài, trên sân khấu, nam nhân tóc bạch kim với thân hình cao lớn mà cường kiện kia, tay ôm lấy thắt lưng Nhai, tự tiện nhấm nháp đôi môi của đối phương, tư thái chình ình dòng chữ “ta đếch coi ai ra gì”. Mái tóc dài trắng như tuyết bạo ngược mà xinh đẹp phi tán giữa không trung, khuôn mặt chiến thần tuấn mỹ rồi lại mê hoặc như loài ác ma, mơ hồ tản ra thứ khí tức nguy hiểm cực độ.
“Đã lâu không gặp….Búp bê của ta.” Hồi lâu, như thỏa mãn rồi, nam nhân mới chậm rãi liếʍ láp đôi môi, buông tha cho Nhai – người sắp ngất đi trong lòng ngực hắn.
Mà lúc hắn phát ngôn câu này, ai cũng thất thần.
Thanh âm nơi nam nhân rất đặc biệt, như truyền đến từ địa ngục, lại trầm khàn đến cực độ, cái loại từ tính quả là có lực xuyên thấu cực phú, nguy hiểm…mà cũng gợi cảm đến đáng ngờ…
Cứ như thì thầm vào tai vậy…Làm cho người ta chịu không được mà càng hãm sâu vào.
Lúc này, đôi môi hắn cũng đang dán bên tai Nhai, cúi đầu cười khẽ: “Ngươi đang run sao? A….. Ta sẽ không tổn thương ngươi nữa đâu, không cần phải sợ….”
“…….” Nhai nhìn nam nhân trước mắt, nỗi sợ khiến hắn không ngừng run rẩy, ấy vậy mà hết lần này tới lần khác vẫn chẳng thể động đậy….
Cái gì hắn cũng chẳng nhớ, vì sao lại sợ hãi đến vậy….
Hai bên trái phải, hai nam tử kia vừa có phản ứng lại, song nhãn đã tuôn ra sát khí kinh người, vũ khí cũng nằm trên tay, sắp đánh nhau tới nơi. Lúc này, âm thanh nghe không ra hỉ nộ của Dược Dược từ loa phát thanh truyền ra:
“Phỏng vấn còn chưa bắt đầu mà uýnh nhau là thế lào?? Vừa phải thôi! Cách xa nhau ra!!!” Sau đó lại lợi dụng lực khống chế mà tách bốn người ra.
Tràng diện lại trở nên hỗn loạn, Tiểu Hàn lượn lờ giữa không trung, chẳng biết tại sao miệng lại mếu máo, ủy khuất lí nhí: “Ta nhớ chủ nhân a…..Ta hông muốn ở lại chỗ này đâu, ca ca tóc trắng kia nhìn sợ quá à “`…..55555555”.
Vị trí cuối cùng cũng đã được xác định.
Nhai – kẻ mặt mày đang có chút tái nhợt – ngồi một mình một bên, chính giữa là MC Tiểu Hàn, sát bên là Nghiêm Lăng Phong cùng Mặc Khê Đoạn. Còn BOSS thì ngồi một mình, tay chống cằm, ưu nhã tọa đối diện với Nhai, chẳng nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Nhai, khẽ vẽ nên nụ cười hoặc nhân mà nguy hiểm nơi khóe môi.
“Bây giờ bắt đầu phỏng vấn nha, chủ đề lần này chính là 99 câu hỏi phu thê. Rồi, câu hỏi thứ nhất, mấy người tên gì?”
Tiểu Hàn cầm xấp giấy, cẩn trọng mà thăm hỏi.
Nhai: ….. (Lảng tránh đường nhìn của BOSS, không có tâm trí mà trả lời)
Nghiêm Lăng Phong: ….. (Trừng mắt nhìn BOSS, không có tâm trí mà trả lời)
Mặc Khê Đoạn: …… (Nhìn Nhai với BOSS, rơi vào trầm tư)
BOSS: A, tên của ta, hắn biết. (Hai mắt nhìn Nhai)
Tiểu Hàn méo miệng, mới câu thứ nhất mà hỏi chẳng ra cái khỉ khô gì…..
Đang lúc nó phiền muộn thì nghe thấy mệnh lệnh từ bộ đàm, Tiểu Hàn sửng sốt, liền lặp lại lời mà mình đã nghe: “Nhai, Nghiêm Lăng Phong, Mặc Khê Đoạn, các ngươi tốt nhất nên phối hợp để phỏng vấn, bằng không tới lúc ta bố trí BOSS với Nhai ngồi cùng một cái sopha thì đừng có ở đó mà khóc. Xét thấy câu hỏi đầu tiên hơi bị ngu nên phắn thẳng qua câu thứ hai.”
Nhai: …….
Tiểu Hàn: “Tính cách của các ngươi như thế nào?”
Nhai nhíu mày, thấp giọng trả lời: “Cố chấp, không biết thay đổi.”
Nghiêm Lăng Phong: “Hơi lạnh lùng.”
Mặc Khê Đoạn sờ sờ cằm, cười đểu nói: “Trượng phu mẫu mực.”
Tiểu Hàn: ….. (Lạc đề rồi đại ca à…..)
BOSS: ……. (Hai mắt tiếp tục nhìn Nhai, không trả lời)
Tiểu Hàn: Aish, vậy còn tính cách của đối phương?
Nhai: “Ngươi hỏi ai?”
Tiểu Hàn: “Ngươi phải phụ trách hết luôn 3 người….”
Nhai trầm mặt, lạnh lùng trả lời: “Nghiêm Lăng Phong khó chịu, Mặc Khê Đoạn biếи ŧɦái….”
Tiểu Hàn chỉ chỉ BOSS đang ngồi cười: “Còn hắn?”
Nhai: “…..câu tiếp theo.”
Tiểu Hàn: “Rồi rồi, không muốn trả lời thì ta phắn qua mấy tiểu công của ngươi mà hỏi…. Nghiêm Lăng Phong?”
Nghiêm Lăng Phong: “Không muốn bình luận.”
Mặc Khê Đoạn: “Rất mâu thuẫn.”
Tiểu Hàn: …. ( Tính cách mâu thuẫn là cái quỷ gì a? Ngươi hổng trả lời bình thường được một câu cho ta hay sao….)
BOSS cúi đầu cười, ám ách lên tiếng: “Tính cách của Nhai..rất khả ái, cũng rất ngon miệng.”
Nhai xanh mặt….
Tiểu Hàn: “Mấy người các ngươi gặp nhau khi nào? Ở đâu?”
Nhai nhìn lướt qua Nghiêm Lăng Phong: “Mười năm trước, ta gặp hắn ở ven bìa rừng”
Nghiêm Lăng Phong: “Như trên.”
Mặc Khê Đoạn nhìn Nhai, chậm rãi lên tiếng: “Hắn không nhớ, ta không nói được.”
Tiểu Hàn: ….. (Ta không còn trông cậy vô cái khả năng trả lời bình thường của ngươi nữa rồi, thiệt sự…)
BOSS không nói gì, vẫn cười cười, chỉ là nụ cươì đó, lại khiến Nhai phát lạnh.
Tiểu Hàn: “Ấn tượng đầu tiên về đối phương?”
Nhai nhìn vào mắt Nghiêm Lăng Phong: “Tiểu hài tử rất khả ái mà cũng rất ôn nhu…..” Lại liếc qua Mặc Khê Đoạn: “Cái tên khoái giả vờ thần bí.” Nhìn về phía BOSS: “…….” Trầm mặc.
BOSS: “Thế nào, không nhận xét gì ta sao? Nói.”
Nhai nhíu mày, hồi lâu, cúi đầu lầm bầm: “Ngươi không phải con người.”
BOSS:
“……”
Tiểu Hàn: “….. Ý, ý của hắn chắc là..ngươi không phải nhân loại…..)
BOSS: “Câu tiếp theo.”
Tiểu Hàn: “Nga….” (Người ta còn chưa trả lời mà….)
Tiểu Hàn: “Thích đối phương ở điểm nào?”
Nhai nhìn Nghiêm Lăng Phong, nửa ngày, chậm rãi trả lời: “Ta đã không còn nhớ rõ….A……”
Nghiêm Lăng Phong: …..
Mặc Khê Đoạn: “Rõ ràng rất chi là tàn nhẫn, vậy mà bị chút hành động nhỏ nhặt của ai đó làm cho cảm động…. Rất ngốc.”
Tiểu Hàn: “…….”
BOSS nhìn sâu vào Nhai, cười: “Tiếng khóc.”
Khán giả lạnh người……
Tiểu Hàn: “Ghét đối phương ở điểm nào?”
Nhai lắc đầu, không muốn trả lời: “……”
Nghiêm Lăng Phong nhìn thoáng qua Nhai: “Điều mà ta ghét nhất ở hắn, hắn kỳ thực không biết….cũng có thể là do hắn không biết, sự tàn nhẫn nơi hắn làm ta chán ghét.”
Nhai nhíu mày, muốn nói gì đó, rồi cuối cùng cũng trầm mặc.
Mặc Khê Đoạn: “Ghét hắn cứ ôm ghì lấy cái tên cặn bã kia không buông tay, trong mắt chẳng có bất kỳ ai khác. Ta đếch biết cái thứ ba phải này có gì hay ho mà hắn thích đến vậy.”
Nhai: “Chuyện của ta, ngươi có tư cách gì mà xía vào.”
Mặc Khê Đoạn: “Vậy sao? Chúng ta thân mật đến thế, ngươi còn nhìn người khác làm chi a….”
Nghiêm Lăng Phong: “…..Có ý gì?”
Nhai sắc mặt tái nhợt, không nói nên lời.
Lúc này, BOSS nhàn nhạt mở miệng: “Ghét hay thích thì được cái gì? Hắn không phải là của các ngươi.”
Mọi người trầm mặc: “…..”
Tiểu Hàn: “Vậy..các ngươi xưng hô đối phương thế nào?”
Nghiêm Lăng Phong: “Nhai.”
Thành Thủy Duyệt: “Nhai thúc.”
….
…….
Mọi người hết hồn, chưa kịp phản ứng, khán giả kích động lôi đầu cái tên mới vừa phát ngôn xong xuống khỏi sân khấu, miệng kịch liệt chửi thề: “Khốn nạn, ngươi có cái quyền đách gì mà gọi Nhai thúc hả??? Tụi ta hận ngươi nhất ở chỗ đó!”
“Đúng! Phỏng vấn phu thê nhà người ta, ngươi mò tới làm cái gì hả?? Chó chết! Đánh nó!”
“Đập vào mặt nó!”
“Đau quá!! Làm gì vậy??? A!! ….Đừng mà……Ui!! Á!”
Dưới đài phát sinh bạo động, bảo vệ tham gia dẹp loạn, tràng diện lộn xộn không chịu được.
Nghiêm Lăng Phong vẻ mặt hắc tuyến mà nhìn: “…..”
Nhai cười nhạt, liếc mắt nhìn Nghiêm Lăng Phong: “Thế nào? Không đi cứu tiểu bạch thố của ngươi hay sao?”
Nghiêm Lăng Phong diện vô biểu tình nhìn thoáng qua Nhai: “Ta không ra tay với nữ nhân.”
Mặc Khê Đoạn lướt qua cảnh tượng bên dưới, cười mỉa: “Oa…..Đám nữ nhân này thiệt là hung dữ quá mà…. Í? Hình như muốn thiến hắn luôn rồi kìa, dễ thương quá đi…..Hắn khóc rồi kìa, ngươi hông đi giúp hắn thiệt hả?”
(Tận: Khốn nạn vừa thôi cha nội =.=”)
Nghiêm Lăng Phong lắc lắc đầu: “Không sao, cảnh vệ lôi hắn ra rồi.”
BOSS: “Hắn ồn ào quá. Khóc lóc hoài làm ta rất khó chịu.”
Tiểu Hàn: “Câu tiếp theo, câu tiếp theo!”
Tiểu Hàn: “Mấy người muốn được đối phương gọi là gì?”
Nhai: “Tùy. Không quan trọng.”
Nghiêm Lăng Phong: “Nghiêm.”
Mặc Khê Đoạn: “Tướng công.”
Tiểu Hàn run bần bật: “…….”
BOSS: “Tên của ta.”
Nhai: “……”
Tiểu Hàn: “Nếu muốn tặng lễ vật cho đối phương, ngươi tặng gì?”
Nhai: “Nếu là Nghiêm Lăng Phong, tặng xác của Thành Thủy Duyệt. Còn Mặc Khê Đoạn, dây thừng để thắt cổ.”
(Tận: …. *đơ mặt*)
Tiểu Hàn chỉ chỉ BOSS đang cười híp mắt: “Còn hắn a?? Ngươi không được lơ hắn nha, ngươi phải phụ trách hắn a.”
Nhai: “……”
BOSS: “Không sao, lễ vật gì, ta tự mình lấy……”
Nghiêm Lăng Phong lạnh lùng nhìn lướt qua BOSS, chậm rãi lên tiếng: “Ta không biết nên tặng cái gì.”
Mặc Khê Đoạn: “Lễ vật hả? Ta – đã tắm rửa sạch sẽ”
(Tận: em lạy anh… *lạy*)
Nhai: “……”
BOSS nhìn Nhai mà cười cười quỷ dị, nhẹ giọng nói: “Ta tặng cái gì, tới lúc đó ngươi sẽ biết.”
Tiểu Hàn: “Ngươi muốn được tặng cái gì?”
Nhai lắc lắc đầu, không nói gì: “……”
Mặc Khê Đoạn: “Sao không nói?”
Nhai: “Vô nghĩa, câu tiếp theo.”
Tiểu Hàn: Nga…… (Sao hổng để mấy người kia trả lời a…..Tại sao a, tại sao ta hông dám kháng nghị a, tại sao aaaa!)
Tiểu Hàn: “Bất mãn điều gì ở đối phương? Thường là chuyện gì?”
Nhai: “Nghiêm Lăng Phong có tâm sự gì, cũng không tìm ta mà nói, còn ta thì chẳng bao giờ biết hắn đang nghĩ cái gì, đoán thôi cũng phát mệt rồi.”
Sau đó, nhìn về phía Mặc Khê Đoạn: “Ngươi ngu vừa thôi! Biết rõ sẽ chẳng được gì, cưỡng cầu để làm chi? Cuối cùng kẻ chịu thống khổ sẽ là ai?”
Mặc Khê Đoạn: “Những lời này sao ngươi không tự nói với bản thân mình?”
Nhai cười cười, lựa chọn im lặng.
BOSS không nói gì.
Tiểu Hàn: “Các ngươi nghĩ mình có tật xấu gì?”
Nhai: “Nhẹ dạ.”
Thành Thủy Duyệt: “……Thứ gì khiến ngươi sản sinh ra cái lỗi giác đó vậy?”
Nhai: “…..”
….
……..
Đang lảm nhảm, khán giả lần nữa xông lên, tha đầu hắn đi, vừa tha vừa chửi thề: “Con thỏ chết tiệt! Thế nào còn chưa chết! Không chết đã đành, còn chạy tới đây quậy phá!”
“Sán cho nó bạt tai! Còn dám bảo Nhai nhà tụi ta nói sai. Chán sống, chán sống rồi!”
Tiểu Hàn: “Chúng ta tiếp tục…”
Mặc Khê Đoạn thả lỏng tay: “Ta không có tật xấu nào hết.”
Nghiêm Lăng Phong: “Thiếu quyết đoán….”
BOSS: “Quá thiện lương.”
BOSS nói xong, toàn thể đơ người…..
Tiểu Hàn: “Tật xấu của đối phương?”
Nhai: “Tâm của Nghiêm Lăng Phong, quá lạnh lùng. Mặc Khê Đoạn, ngu không chịu được.”
Tiểu Hàn tiếp tục chỉ chỉ BOSS: “Hắn đâu hắn đâu hắn đâu??”
Nhai chỉ lắc đầu: “…….”
BOSS: “A, ta trong mắt ngươi, quả nhiên không có lấy một khuyết điểm.”
Nhai: “…….”
Nghiêm Lăng Phong: “Câu tiếp theo….”
Tiểu Hàn: “Đối phương làm chuyện gì sẽ khiến ngươi khó chịu?”
Nhai liếc mắt nhìn Nghiêm Lăng Phong: “Che chở cho con thỏ vô dụng của hắn. Còn Mặc Khê Đoạn, cái gì của hắn cũng khiến ta khó chịu.”
Tiểu Hàn không nói gì, chỉ chỉ BOSS, Nhai không nhìn, BOSS cười.
Nghiêm Lăng Phong: “Không hỏi ý kiến ta, tự ý quyết định.”
Mặc Khê Đoạn: “Nhớ cái tên đầu gỗ kia hoài, không chịu thay đổi.”
Tiểu Hàn: “Quan hệ hiện nay đạt tới trình độ nào rồi?”
Nhai cúi đầu cười, nhìn hướng Nghiêm Lăng Phong: “Quan hệ hiện tại? Sắp chẳng còn bất kỳ quan hệ nào nữa rồi.”
Nghiêm Lăng Phong quay đầu nhìn hắn, trầm mặc.
Mặc Khê Đoạn nhẹ nhàng vỗ tay: “Tốt, tốt, vậy trèo tường ra nhanh đi nha, ta đứng đầu tường chờ ngươi lâu lắm rồi á….”
Nhai lạnh lùng liếc Mặc Khê Đoạn: “Ta với hắn có vấn đề gì, không liên quan tới ngươi.”
Mặc Khê Đoạn cười: “Chí ít cũng (đã) có quan hệ (rồi).” (Hệ thống tiêu âm)
Nhai phát hỏa: “Câm miệng!!!!!!!!”
BOSS một bên cười khẽ: “Thật không, Mặc Khê Đoạn? Ngươi nếu đã chiếu cố Nhai nhà ta đến vậy, ta hiển nhiên cũng phải tìm thời gian mà hảo hảo đáp lễ ngươi.”
Mặc Khê Đoạn cười nhạt: “Xin đợi.”
BOSS: “Không cần khách khí.”
Tiểu Hàn nhìn nhìn bầu không khí thoạt nhìn có vẻ hòa hợp kia, thực tế đã lượn lờ hung quang, tự nhiên muốn khóc…
(5555555 ta muốn về nhà, ta nhớ chủ nhân a…….Ta muốn làm nũng aaaa…..)