Biên tập:
Nguyệt Tận
Đương nhiên, đây chỉ là ước vọng một phía của Nhai mà thôi.
Chính hắn cũng hiểu rõ. Nếu sự trả giá của hắn thật sự có thể đổi lấy sự đền đáp từ người kia, vô luận lấy thứ gì để đổi, hắn làm nhiều việc như vậy, ít nhất cũng đủ để khiến người nọ vứt bỏ Thành Thủy Duyệt mà về bên cạnh hắn. Nào phải như bây giờ, xem hắn như không có gì.
Sự thật, hết thảy những gì mà hắn đã làm, đối với người kia vốn chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thậm chí sự tồn tại của hắn, cũng chỉ là vô nghĩa.
Người nọ sẽ không vì hắn mà vui mừng, thậm chí cũng không vì hắn mà phẫn nộ, chỉ biết dùng gương mặt băng lãnh vạn năm bất biến kia mà nhìn hắn.
Hắn nguyện ý trả giá hết thảy vì y, mà y ngay cả một nụ cười cũng keo kiệt.
Hắn có chết hay không, đâu có nghĩa lý gì, ngay cả bản thân hắn còn không quan tâm, người khác hà cớ gì phải lưu tâm đến hắn?
Nghĩ đến đây, trên mặt Nhai, xuất hiện một nụ cười vi diệu đến mức không thể nói thành lời.
Cả người hắn như buông lơi hết thảy, trong lúc dốc toàn lực vào một kích cuối cùng, tựa như đang chờ mong thứ gì được giải thoát.
Mặc Khê Đoạn đứng đối diện, nhìn thấy nụ cười không cách nào hình dung được kia trên khuôn mặt hắn, động tác tấn công liên tiếp nhất thời đều lâm vào thế bị kìm hãm, trái tim đột nhiên nhói đau……
Ngay tại thời điểm hai người sắp đối mặt nhau…….
Một thân ảnh tuyết bạch chợt xuất hiện giữa hai người. Ngay sau đó, Nhai được một lực nhu hòa đẩy qua một bên, còn có cả bình dược còn mang theo thân nhiệt nhàn nhạt nơi người nọ ném vào ngực hắn.
Kia trong nháy mắt, Nhai cơ hồ ngẩn cả người ra, ngơ ngác nhìn thân ảnh thon dài đang đưa lưng về phía mình, cùng quyết đấu với Mặc Khê Đoạn kia.
Nam tử mà hắn ngay cả huyễn tưởng cả ngàn vạn lần, cũng chưa một lần ảo vọng rằng y sẽ xuất hiện.
Nghiêm Lăng Phong…….
“Nghiêm……” Nhai khàn giọng gọi một tiếng, thanh âm có chút
khống chế không được kích động mà phát run.
Y đến…chỉ là để bảo hộ mình hay sao?
Mà hắn, cũng có một ngày được y bảo hộ hay sao?
Đây không phải là ảo giác……..
Đến tận giờ phút này, Nhai vẫn chưa xác định được, tình cảnh trước mắt có đang thật sự diễn ra hay không, hay chỉ là do hắn tưởng tượng.
Hắn đã thất vọng quá nhiều rồi, thế cho nên, ngay cả ảo tưởng hắn cũng chẳng dám…..
Hắn đã tuyệt vọng không biết bao nhiêu lần, thế cho nên, một chút bố thí nho nhỏ này, cũng đủ khiến hắn kích động đến mức chẳng còn là bản thân……
“Uống thuốc trước đi” Thản nhiên phân phó một câu, Nghiêm Lăng Phong đầu còn chưa quay lại đã đi về phía Mặc Khê Đoạn, song nhãn xưa nay băng lãnh đến mức cơ hồ chẳng có chút xúc cảm, trong nháy mắt đã ánh lên tia sát khí bạo ngược.
“………….” Nhìn thoáng qua Nhai hai mắt đã hơi đỏ lên, đôi gò má Mặc Khê Đoạn nhịn không được mà run rẩy, đồng tử u lam ẩn sau lớp diện cụ, phút chốc đã nhìn về phía Nghiêm Lăng Phong, cuồn cuộn thứ sát ý ngập trời.
“Oanh!”
Ngay sau đó, Nhai chỉ thấy hai luồng khí đáng sợ va chạm vào nhau, hai thân ảnh, một bạch một kim đã sớm điên cuồng tấn công nhau. Mà tốc độ của bọn họ lại cực kỳ nhanh, khiến cho Nhai, kẻ nội lực đã bắt đầu biến mất triệt để, gần như chỉ còn có thể nhìn hai người công kích lẫn nhau, tàn ảnh sau đó lại cứ như vậy mà phân khai.
“………….” Nhai đứng tại đó cũng chẳng biết được, công lực Nghiêm Lăng Phong đã sớm vượt qua cả mình. Mà thực lực biểu hiện ra bên ngoài của Mặc Khê Đoạn lúc này, cũng hoàn toàn không phải ở cấp bậc vừa nãy.
Từ xa nhìn lại, hai người cứ như hùng sư mắt đỏ ngầu sát khí, dùng toàn những chiêu thức tàn nhẫn để công kích, vị trí của bọn họ chuyển dời rất nhanh, những nơi đi qua, đều khiến các kiến trúc chung quanh sụp đổ, dòng khí bởi vì đấu khí chạm vào nhau mà bốc lên, cuồn cuộn cả trời bụi mù cùng lá khô, nhất thời, lại khiến người ta nhìn không rõ thân ảnh.
Chỉ nghe “bính bính” hai tiếng, Mặc Khê Đoạn đã bị Nghiêm Lăng Phong một cước đá thẳng xuống mặt đấy, tiên huyết theo đó mà tiêu phi, Nghiêm Lăng Phong vừa mới tới gần, lại bị Mặc Khê Đoạn một cước hất văng, nện cả cơ thể vào cột đá phía bên kia. Ngay sau đó, hai người lại hung mãnh tấn công nhau.
Nhai ở xa chứng kiến, sắc mặt cũng tái nhợt.
………….Hai người kia, như thế nào lại ra tay hung ác đến vậy.
Cứ như hận không thể đem đối phương ra mà phanh thây vạn đoạn.
Nhất là Nghiêm Lăng Phong, Nhai chẳng tài nào tưởng tượng nổi hắn lại có thể ra tay vượt trội như vậy………Loại phương thức công kích này, tựa như đã mất đi lý trí, cơ hồ không chút kỹ xảo phiêu lượng, biểu hiện ra ngoài, chỉ có điên cuồng.
Có lẽ là do lúc trước đánh nhau cùng Nhai, đã tiêu hao rất nhiều thể lực, Mặc Khê Đoạn rốt cuộc đã dần dần rơi vào thế bại trận, toàn thân hắn chỉ toàn huyết là huyết, hiển nhiên đã trở thành nỏ mạnh hết đà
Mà Nghiêm Lăng Phong cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, trường bào tuyết bạch đã sớm dơ bẩn không chịu được, trên mặt chảy xuống vết máu ghê người.
“……………” Kịch liệt thở hổn hển, động tác nơi Mặc Khê Đoạn đã cực kỳ trì độn, song nhãn lộ ra một tia tuyệt vọng, hắn xoay đầu nhìn về phía Nhai, hai mắt ánh lên tia tình tự phức tạp.
Nghiêm Lăng Phong mặt không chút thay đổi, đang muốn tiếp tục công kích, chợt một thủ vệ cuống quýt chạy đến bên người Nghiêm Lăng Phong lớn tiếng nói: “Các chủ! Thành công tử đã trúng Khôi Thạch độc của Ngũ Độc Uyển! Tình trạng thập phần nguy hiểm!!”
“!!!” Nghiêm Lăng Phong sắc mặt hơi đổi, Khôi Thạch độc, một trong những kì độc của Ngũ Độc Uyển, người trúng độc nếu không được các cao giai Kiếm Thánh cùng nhau bảo vệ tâm mạch, như vậy không tới nửa canh giờ, toàn thân sẽ hóa thạch mà chết.
“Nhai, còn lại giao cho ngươi.” Nhìn thoáng qua Mặc Khê Đoạn hỗn thân đều là thương tích, trạng thái hiển nhiên vô cùng kém, Nghiêm Lăng Phong
lập tức ném lại cho Nhai một câu, tiếp đó, thân ảnh thon dài với tốc độ cực nhanh đã biến mất ngay tại chỗ.
……………………..
……………………..
……………………..
“………..” Nam nhân tóc xám đứng ở đó, trong tay vẫn gắt gao nắm lấy bình dược mà đối phương đã đưa cho ban nãy, tựa hồ, còn sót lại đôi chút hơi ấm….
Lại thế nào cũng chẳng tin được, người kia, cứ như vậy mà bỏ mình đi mất rồi…….
Kia một khắc, thời gian đối với hắn mà nói, cứ như bùn lầy dày đặc, lặng lẽ trôi đi bằng cái thứ tốc độ cực kỳ chậm chạp, thế cho nên, thời điểm thân ảnh nam tử kia dần biến mất khỏi tầm mắt, hắn lại không có bất kì phản ứng gì.
Chỉ nhìn lăng lăng về phía đó, mãi đến khi thắt lưng bị người nam nhân chặt chẽ kéo vào trong lòng ngực……..
“Nguyên lai, đây là địa vị của ngươi ở trong lòng hắn hay sao?”
Thanh âm nam nhân trầm thấp mà tà mị, ôn nhu vang lên bên tai hắn. Nam tử mới vừa rồi còn thảm hại, giờ phút này, khóe môi đã cong thành mạt cười lạnh cho một gian kế đã thực hiện thành công, gắt gao ôm lấy nam nhân đang sững sờ trước ngực, đầu lưỡi sắc đỏ, cũng ác chất liếʍ láp vành tai băng lãnh của nam nhân.
“Hắn lẽ nào lại không phát hiện, ngươi kỳ thực….một chút nội lực cũng chẳng còn hay sao? Hắn thậm chí còn lười mang ngươi đi…..” Nói xong, nam tử đã cúi đầu bật cười thành tiếng…..
Mà lời nói của Mặc Khê Đoạn, nam nhân một câu cũng chẳng nghe được………
“……………” Cứ như thứ mộc đầu nhân, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Nghiêm Lăng Phong đã ly khai.
Muốn mở miệng hảm trụ người kia, nhưng đôi môi tái nhợt đã không còn chút huyết sắc, có run rẩy cách mấy, một âm thanh cũng chẳng phát ra được…..
Bỗng nhiên trong lúc đó……
Hắn đã chẳng suy nghĩ được gì nữa……
Đã chẳng thể nào……
Mãi đến khi cả người bị Mặc Khê Đoạn ôm lấy mang đi………
Song nhãn đỏ ngầu nơi Nhai, vẫn cứ nhìn về phương hướng Nghiêm Lăng Phong ly khai……
Gắt gao nhìn chằm chằm……
Hắn cảm thấy trái tim mình, như có thứ gì đó……
Rạn nứt, rơi………
Bình dược vừa rồi còn gắt gao nằm trong tay nam nhân, trong giây phút bị ôm đi kia, cũng lặng yên không tiếng động, theo lòng bàn tay băng lãnh đó mà rơi xuống…….
Nện vào mặt đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ………….
*
*
*
*
*
*
(Đệ nhất quyển hoàn)