Biên tập:
Nguyệt Tận
“Ngươi đang làm cái gì?”
Nghiêm Lăng Phong vừa nghe tin vội vàng chạy đến đây, song nhãn băng lãnh nay cuồn cuộn nộ khí ngập trời. Tay hắn, lại vì trường tiên của Nhai mà không ngừng tuôn ra máu tươi.
“Gϊếŧ hắn.” Nhai chỉ thản nhiên nói ra hai chữ.
“……….” Nghiêm Lăng Phong quay đầu nhìn Thành Thủy Duyệt toàn thân đầy máu ở một bên, điểm huyệt đạo cầm máu cho hắn, trầm mặc giây lát, ánh mắt lần thứ hai trực diện đối chọi cùng Nhai, khóe miệng, lại gợi lên một mạt cười lạnh, sau đó, từng bước một hướng Nhai đi tới.
Điều này khiến vẻ mặt Nhai, có chút biến đổi.
“Ngươi muốn gϊếŧ hắn như thế nào?” Nghiêm Lăng Phong vươn tay, thong thả vỗ về đôi gò má tái nhợt kia, nhẹ giọng hỏi, thần thái, lại có chút ôn nhu.
“…………”
“Một roi quất chết…….” Ngón tay thon dài mà trắng nõn, dọc theo hai má Nhai, nhẹ nhàng vuốt ve xuống bờ môi khẽ run rẩy kia của hắn.
“Hay vẫn là cái thói quen mà ngươi ưa thích, tiếp tục chặt đầu hắn rồi vứt lên bàn ta?” Phong giờ phút này, kề sát bên Nhai, sát đến độ hô hấp của y cũng đã phun khẽ bên tai đối phương, phảng phất chút lãnh hương nhàn nhạt.
“………….” Nhai lẳng lặng nhìn Nghiêm Lăng Phong, vẫn trầm mặc như cũ, mãi đến khi phát hiện trên tay Nghiêm Lăng Phong, vô thanh xuất hiện một chiếc chủy thủ ẩn giấu hàn quang sắc bén, nhẹ nhàng đùa giỡn nơi cổ hắn.
Đồng tử Nhai phút chốc co rút, chẳng biết vì sao, đột nhiên lại có loại cảm giác cực kỳ mệt mỏi, thế nên, hắn không hề động đậy.
Song nhãn quan sát Nghiêm Lăng Phong, càng lúc lại càng bình tĩnh.
Ấy thế mà giây tiếp theo sau đó, hành động của Nghiêm Lăng Phong, lại vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Chỉ thấy chủy thủ lạnh lẽo đang bỡn cợt nơi cổ hắn, bỗng nhiên chuyển hướng một cách quỷ dị, không hề báo trước, cắt thẳng vào đùi của chính Nghiêm Lăng Phong, tiên huyết theo đó mà vẩy ra tung tóe.
Nhất thời, một vết thương kích cỡ cùng vị trí hệt như của Thành Thủy Duyệt, bất ngờ xuất hiện trên đùi Nghiêm Lăng Phong.
“Nghiêm Lăng Phong!!!!” Mạnh mẽ chưởng văng chủy thủ kia ra, Nhai cứ như loài dã thú bị thương, song nhãn gắt gao nhìn chằm chằm Nghiêm Lăng Phong, cả người không áp chế được mà phát run.
Sắc mặt, dĩ nhiên cũng trở nên tái nhợt.
“Như vậy, ngươi vừa lòng chưa?” Lãnh tiếu trên gương mặt Nghiêm Lăng Phong đã sớm vô ảnh vô tung mà tan biến, chỉ còn lại vẻ băng lãnh cùng sự hờ hững vạn năm bất động kia.
“…………….” Nhai lặng nhìn Nghiêm Lăng Phong, từng thớ thịt trên khuôn mặt không khống chế được mà run rẩy, trong khoảnh khắc, khóe môi lại vẽ thành nụ cười thê lương: “Ngươi muốn cảnh cáo ta, nếu ta đả thương hắn nơi nào, ngươi liền tự làm bản thân mình bị thương nơi đó hay sao?”
Nghiêm Lăng Phong chẳng nói một lời, nhưng ánh mắt bình thản đó rõ ràng chính là đáp án.
“……………” Nhai vẫn cười, sợi tóc màu xám, khẽ phi tán qua khóe mắt. Rất lâu sau đó, từng câu từng chữ theo miệng hắn, chầm chậm mà tuôn ra: “Nghiêm Lăng Phong……”
“Ngươi vĩnh viễn so với trong tưởng tượng của ta, vẫn luôn tàn nhẫn như vậy, cứ hết lần này đến lần khác thách thức cực hạn của ta.”
Ngữ tất, Nhai chậm rãi lui về phía sau, chẳng nhìn nam nhân kia lấy một lần, phi thân rời đi.
Nghiêm Lăng Phong đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn theo phương hướng Nhai vừa ly khai trong giây lát, rồi mới xoay người tiến về bên cạnh Thành Thủy Duyệt……..
*
*
*
*
Giữa rừng sâu không một bóng người, hồng mang sắc bén chợt lóe, một khối đại thụ cao ngút trời
bị phá thành từng mảnh nhỏ rồi đổ rạp, trên mặt đất, dĩ nhiên là một đống hỗn độn.
“………..” khói bụi qua đi, nam nhân tóc xám đứng giữa những mảnh cây tan tác, cúi đầu thở hổn hển. Song nhãn sau lúc phát tiết có chút mệt nhọc, lại tràn ngập ánh nhìn sắc bén mà dữ tợn cùng hỗn loạn.
“Ha ha…….” Bỗng chốc, hắn nhẹ cười ra tiếng, tại đây, nơi rừng rậm trống trải, lòng chợt dấy lên loại cảm giác bất cứ khi nào cũng có thể bị chìm ngập trong nó. Ngay sau đó, tiếng cười càng lúc càng lớn, thanh âm cứ như hung hăng rót vào lòng người từng giọt, từng giọt bi thương nói chẳng nên lời.
Nghiêm Lăng Phong ơi Nghiêm Lăng Phong……..
Ngươi luôn biết cái gì có thể tổn thương ta nặng nhất……
Ngươi biết rõ, một đao này, nếu đâm vào ngươi, so với đâm vào trên người ta, còn đau gấp trăm ngàn lần, buốt gấp vạn ngàn lần……..
Mà ngươi, lại vì kẻ kia, không chút do dự liền tự đả thương mình…….
Kỳ thật, ngươi cần gì đem bản thân ra mà uy hϊếp ta, nếu ta thật sự muốn gϊếŧ hắn, ngay từ lúc roi đầu tiên quất xuống, đầu hắn còn nằm nơi đó hay sao?
Cho nên ngươi chả cần phải ở trước mặt ta mà cường điệu như vậy, hắn trong lòng ngươi quan trọng thế nào…….
Chỉ có thằng ngốc mới nhìn không ra……
Mẹ nó! Đúng! Ngươi thắng, ta đã không còn dám chạm tới hắn nữa rồi…….
Nhai cười, trong đầu hồi tưởng lại ánh mắt lạnh lùng ban nãy của Nghiêm Lăng Phong, tiếu ý nơi khóe miệng vô thức sâu sắc thêm vài phần, chỉ là ngón tay thon dài kia, lại chẳng khống chế được mà run rẩy.
Nhãn thần, bắt đầu phiêu lãng……..tựa hồ, đang hồi tưởng cái gì đó…….
“Thúc thúc……”
“Ngươi bị thương……Đừng lo, ta sẽ không thương tổn ngươi đâu……”
Nhai khẽ nghiêng đầu, thanh âm non nớt của Nghiêm Lăng Phong năm đó chợt vọng về trong tâm trí hắn, cùng với bàn tay khi ấy vươn về phía mình.
“Ngươi hiểu ta nói gì không?”
“Thúc thúc, đây chỉ là sét đánh thôi mà……..Đừng sợ”
“Ta cảm thấy ngươi cứ như một con vật vậy………Ân, ngươi muốn cùng ta học nói sao? Hảo! Ta dạy cho ngươi.”
Cố nghĩ, Nhai lại chỉ nhớ được vài phần, những thứ khác, chẳng tài nào trở về được trong tâm trí hắn. Nhai chỉ nhớ, bản thân đã rất lạnh, cũng rất đau, mà thân thể nhỏ bé đã ôm lấy hắn kia, lại ấm áp đến kì lạ……
Khi ấy, rõ ràng ấm áp đến thế, vì cớ gì bây giờ, lại lạnh lẽo như vậy……..
Hài tử năm xưa đưa hắn ra khỏi vực thẳm, từ bao giờ, đã trở thành thế này………..
Mà hắn, cứ hệt như gã ngốc, đau khổ tìm lại trên người đối phương, từng chút một ấm áp…..
Nhưng hắn nhớ rõ, Nghiêm Lăng Phong từng có một lời hứa, câu nói đó, hắn cho rằng mình cả đời cũng chẳng bao giờ quên……..Ấy thế mà lúc này, một chút ký ức cũng không về với Nhai.
Lời nói rõ ràng quan trọng đến vậy…….
Phải chăng bởi vì hắn quên, thế nên, chính bản thân Nghiêm Lăng Phong cũng quên?
Hay là, cơ bản chẳng có hứa hẹn nào năm đó, hết thảy…đều là hắn lỗi giác?
Nhai nghĩ cả nửa ngày, cái gì cũng không nhớ ra, càng lúc lại càng hỗn loạn.
Thực tế, ngoài lời hứa năm đó ra, Nhai từng mất đi một phần khác trong kí ức, trí nhớ đó, là tất cả những gì xảy ra trước khi hắn gặp Nghiêm Lăng Phong…….
Hắn chẳng rõ bản thân từng làm ra chuyện gì, chỉ biết, phần kí ức đã mất đi kia, tràn ngập nỗi sợ hãi cùng sự thống khổ.
Hắn lại vì muốn thoát khỏi nơi đó, có thể là một ai đó, mới chạy đến nơi này……
“Ư……..” Càng nghĩ, đầu càng đau dữ dội…….Nhai vô thức ôm chặt lấy đầu, quỳ rạp xuống đất, thở dốc một cách khó khăn…..
Bờ mi màu xám, dưới ánh trăng mờ ảo lại khẽ run rẩy, phảng phất chút yếu đuối hiếm có ở con người này.
.