Khất Phu

Chương 6

Nhan Thủy Nhu vừa được tự do, lập tức lùi lại vài bước, cùng hắn duy trì khoảng cách trong phạm vi an toàn.

Triệu Lỗi phía sau đuổi đến vừa vặn nhìn thấy một màn cũng hồi phục lại tinh thần, công chúa trong cảm nhận của hắn, hoàn mỹ ôn nhu, cư nhiên ở cùng nam nhân ôm ấp, thân còn..... Lúc này đã kích thật là quá lớn, " Thủy Nhu, muội cùng hắn.... các ngươi...." Thanh âm hắn run run ngay cả nói cũng không hoàn chỉnh.

"A Lỗi ca, huynh đừng hiểu lầm...." nói đến một nữa nàng cũng không biết nói gì tiếp, hiểu lầm cái gì đây?? Hiểu lầm nàng cùng A Lực có cái gì?? Trên thực tế, bọn họ xác thực là không có xảy ra chuyện gì, chuyện này tuy rằng không có tương lai, nhưng.......

"Ngươi không có nhìn lầm, nàng là nữ nhân của ta." A Lực bước lên ôm lấy thắt lưng của nàng, hàm xúc ý tứ tuyên cáo "Nàng muốn cùng ta thành thân, hiện tại ngươi đã hiểu chưa?"

"Ngươi, ngươi là ai??"

"Hắn là....." Ai, biết như thế nào giải thích thân phận của hắn đây? Hôm nay Nhan Thủy Nhu thật sự khốn quẫn ngay cả nói cũng không ra lời, nàng thực sự khó xử, không biết làm thế nào để giới thiệu hắn, lai lịch của hắn không rõ ràng, nói như thế nào cũng không tốt lắm, hơn nữa lỡ như để cho người khác biết thân phân của hắn, có thể làm ảnh hưởng đến an toàn tính mạng hắn hay không??

"Hắn là bà con xa của chất nhi" Trương Đông Toàn tiếp tục nói: " Một tháng trước đến nương nhờ ở phủ, bởi vì trong người mang bệnh, luôn ở trong phòng, nên mọi người đều không có gặp qua."

"Chất nhi??" Triệu Lỗi hoang mang nhìn Trương Đông Toàn, "Hình như ta chưa từng nghe ngài nhắc qua?"

"Nói là bà con xa thân thích, có cái gì quá đáng" Trương Đông Toàn phất phất tay, "A Lỗi, ngươi đi về trước đi, ta còn có việc muốn xử lý." Hôm nay ông đã động viên A Lỗi, mới cho hắn dũng khí tới gặp Nhan nha đầu, vốn là muốn hợp tác Nhan nha đầu cùng A Lỗi, ai biết lại gặp phải chuyện này.

Cái tên xú tiểu tử kia thật đáng giận, đây là " dưỡng hỗ sẽ để hậu hoạn", hắn lại dám khinh bạc Nhan nha đầu nhu thuận đáng yêu, lại còn bị A Lỗi bắt gặp. Ai, hiện tại trong tâm chỉ có thể nghĩ đem chuyện kia dẹp xuống trước, bằng không chuyện Nhan nha đầu cùng ở chung với nam nhân xa lạ liền hai tháng trời mà đồn ra ngoài, sẽ làm cho thanh danh Nhan nha đầu hoàn toàn bị hủy đi, về sau trong trấn sẽ không thể ngẩng cao đầu.

"Nhưng, Toàn bá bá...."

"A Lỗi, chuyện hôm nay ngươi xem như không thấy gì hết, cũng không được nói lung tung." Tuy rằng biết tính nết A Lỗi có thể tin tưởng, nhưng vẫn có lời để an tâm.

"Con đã biết, Toàn bá."

"Con về trước đi, có chuyện gì để sau hẵng nói."

"Nga, vậy con đi trước." Triệu Lỗi thành thật rất nhanh đã bị Toàn bá đuổi đi, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.

Toàn bá vô lực ngồi trên ghế nhìn A Lực, lửa giận đã nguôi muốn trở lại, "Nói đi, ngươi tính làm sao bây giờ??"

Trong lòng ông rõ ràng đã biết kết cục chuyện này sẽ như thế nào, nhưng vẫn là nhịn không được muốn hỏi.

" Ta nói thật lòng, ta muốn cưới nàng."

Toàn bá trầm mặc thật lâu thật lâu, rốt cuộc cũng mở miệng: "Khi nào?"

Ông nhận thua, nếu không thích A Lực tại sao lại như thế? Nhan nha đầu rõ muốn bị hắn khinh bạc đi, lại còn bị A Lỗi nhìn thấy, giấy thì không gói được lửa, nhất là mấy ngày ngày ông đã nhận ra, Nhan nha đầu đã thực sự động tâm, thực sự thích tên xú tiểu tử A Lực này, tuy rằng ông đã thực sự ngăn cản, thậm chí còn tìm A Lỗi muốn hợp tác cho hắn và Nhan nha đầu, nhưng tất cả điều đã quá trễ.

Còn gì có thể ngăn cản cả hai thích nhau? Một khi đã như vậy, ông còn ngăn trở làm gì.

"Càng nhanh càng tốt." Chướng ngại lớn nhất đã thông qua, tâm tình A Lực thực sự vui vẻ.

"Ngươi phải cam đoan thật sẽ đối đãi tốt với Nhan nha đầu, tuyệt đối không khi dễ nàng." Toàn bá hung hăng trừng hắn, "Bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Hừ, còn cần ông phải nói."

"Tốt lắm, các ngươi thành thân đi, ta không có ý kiến." Hắn nhìn ra được tên tiểu tử A Lực này tuy rằng hiện tại mất trí nhớ, không tiền bạc, nhưng hắn thực sự chăm chỉ lại cũng rất có trách nhiệm. Hơn nữa đầu óc thông minh, cái gì không biết nhất quyết phải học, nếu có thời gian học hỏi hắn nhất định có khả năng nuôi sống chính mình cùng lão bà, hơn nữa quan trọng nhất là, hắn cũng thích Nhan nha đầu.

Bọn họ đều thích lẫn nhau, tình cảm đã sớm nảy sinh, Trương Đông Toàn ông dựa vào đâu có thể ngăn cản? Dù sao cũng đúng như A Lực nói, dù ông có quan tâm có lo lắng, thì ông cũng chỉ là người ngoài, hôn sự của Nhan nha đầu, ông muốn cho chính nàng lựa chọn, vốn là hy vọng nàng có thể hạnh phúc, bởi vì ông vốn xem nàng như là con gái mình mà đối xử.

A Lực hài lòng nở nụ cười, lần đầu tiên cảm thấy Toàn bá cũng không phải chướng mắt như vậy, hắn rốt cuộc cũng có được nàng, có thể quang minh chính đại đem nàng ôm và trong lòng mà không cần bận tâm đến ánh mắt của bất cứ kẻ nào, hắn có thể bảo vệ nàng, quan tâm nàng, hắn nguyện chính mình nỗ lực cố gắng làm cho nàng từ nay về sau có thể có một cuộc sông vô ưu vô lo, chỉ cần nàng mỗi ngày ở cạnh bên mình, hắn liền thỏa mãn.

Từ nay về sau, nàng và hắn thân càng thân, muốn như thế nào được thế đó, loại cảm giác này thật sự rất tốt, tốt đến nổi hắn hận không thể lập tức tiến hành.....

"Nhưng là, ta có ý kiến." Một tiếng nói ôn nhu nhưng kiên định ở trong phòng cất lên, hai nam nhân đồng thời ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía Nhan Thủy Nhu.

"Ta không đồng ý." Nàng ngước nhìn bọn họ, ánh mắt trong suốt sáng ngời, "Ta không đồng ý thành thân."

"Nhan nha đầu, con làm sao vậy??? Không phải con thích tiểu tử này sao? Hiện tại hắn muốn kết hôn với con, sao con lại không đồng ý?"

A Lực ở một bên, sắc mặt trở nên xanh mét, nữ nhân này thật muốn làm khó hắn, hiện tại còn ở đây nháo cái gì làm cho không khí không được tự nhiên??

"Toàn bá, xin cho con cùng A Lực một mình nói chuyện, được không?" Nàng chuyển hướng ôn nhu mỉm cười nhìn Toàn bá thỉnh cầu.

Ai, Lại còn muốn nói chuyện gì đây?? Ông đã già, thực không hiểu nổi bọn trẻ phát sinh chuyện gì, liền giao cho chính bọn họ xử lý, mặc kệ Nhan nha đầu muốn thành thân hay không, muốn gả cho ai, ông đều đã xem nàng như con gái ruột của minh, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Trương Đông Toàn đứng dậy yên lặng đi ra ngoài.

Trong phòng chợt vắng lặng, im lặng đến nổi cả tiếng hít thở đều có thể nghe thấy, hắn với khuôn mặt lạnh băng mà đạm mạc, yên lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng nhẹ giọng hỏi: "Nàng mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa."

Âm thanh thực ôn nhu, nhưng lại làm cho bản năng của nàng cảm giác được nguy hiểm, nàng có một chút khϊếp đảm lui về phía sau vài bước, ngón tay ở trên tà áo vân vê vài lần như cấp thêm dũng khí, mới mở miệng nói: "Ta không muốn thành thân."

"Vì sao?" Hắn nổi giận khẽ quát: "Vì sao nàng không muốn thành thân với ta, nàng không thích ta?"

Mặt nàng thoáng đỏ, "Huynh rõ ràng biết, người ta thích là huynh." Mỗi lần thổ lộ, nàng đều then thùng.

"Vậy vì sao không chịu gả cho ta?" Nếu thích, thành thân không phải là chuyện đương nhiên sao?

Chính bởi vì quá thích hắn, cho nên nàng mới không dám gả cho hắn.

Nhưng hắn cũng sẽ không biết được, biết được trong lòng nàng ngoài rối rắm còn có mâu thuẫn, rõ ràng nàng rất muốn như vậy, muốn trở thành nương tử của hắn, nhưng nàng không dám, thích quá sâu sau này sẽ không thể khống chế cảm giác sợ hãi, nếu tương lai nàng mất đi hắn, nàng biết làm sao để tiếp tục sống? Nhưng những lời này, nàng biết nói như thế nào cho hắn hiểu?

"Bởi vì ta hiện tại mất trí nhớ, không có cách nào cho nàng một tương lai đảm bảo? Là thấy ta cái gì cũng không có, cho nên....."

Nàng bước lên che môi của hắn lại, nàng không thích hắn nói ra những lời tự hạ mình như vậy, "Không phải." Thanh âm của nàng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, muốn bình ổn tức giận của hắn, "Huynh biết rõ không phải như thế mà." Yêu cầu của nàng cũng không cao, không cần vinh hoa phú quý, không cần cao lương mỹ vị, nàng chỉ muốn một hạnh phúc bình thường mà thôi, "Huynh mất trí nhớ, không biết chính mình là ai, nhưng huynh có nghĩ tới không, huynh có thể là vương tôn công tử, có địa vị hiển hách?" Ví như, Bảo Thạc vương gia.

"Nếu thật thì sao?" Chuyện trước kia thật sự quan trọng như vậy sao?? Dù sao hắn nghĩ cũng không nghĩ ra.

"Sẽ không được tốt lắm, đối với huynh, ta chỉ là một cô gái bình thường, hoàn toàn là không xứng với huynh." Nhớ tới lúc trước hắn cưỡi ở trên lưng ngựa ngạo khí mười phần, khi đó trong mắt hắn toàn khinh thường, lại nhớ đến lúc hắn giống tên bình thường đâm xuyên qua lòng của nàng, khi đó nàng có thể không cần cũng không để ý, nhưng là hiện tại nàng rất để ý cũng thực để ý, bởi vì nàng thích hắn.

Nhưng nàng hiểu được hắn cùng với nàng chênh lệch thực sự quá xa, đời này của nàng cho dù có cố gắng như thế nào cũng không thể với tới hắn, cho dù là rồng ở trên cạn, nhưng như thế nào, nó cũng là rồng.

"Nàng thật sự là nhàm chán." Hắn trừng nàng,"Kia chính là giả thiết, hoàn toàn không có khả năng là thật, được rồi, cho dù là thực sự thì thế nào, ta thích nàng, muốn kết hôn với nàng, tình cảm này sẽ không bởi vì mất trí nhớ hay chuyện gì khác mà thai đổi, nàng thực sự không tin ta như vậy?"

Đôi mắt đen của hắn hiện lên tia thống khổ thực rõ ràng, "Nàng đối với bản thân liền không hề tin tưởng như vậy sao?"

"Đúng." Nàng trực tiếp thừa nhận sự tự ti cùng bất lực của chính mình: "Ta đối với bản thân không hề tin tưởng, ta thực sự quá bình thường, có cái gì hấp dẫn được sự chú ý của huynh đây?"

"Ta đây, nàng tin tưởng ta sao?"

Nàng rất muốn lắc đầu, nhưng là nàng thực tín nhiệm hắn, toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, không hề có bất kì lý do nào, cho nên nàng lại gật đầu.

"Nàng đã tin tưởng ta, đương nhiên cũng có thể tin tưởng phán đoán của ta, ta cho rằng nàng là người đáng để ta lấy làm vợ, như vậy là được rồi." Trong ánh mắt hắn như bảo thạch thâm thúy mà mê người, "Ngược lại nàng không nghĩ, có thể ta là một người xấu không có chuyện ác nào không làm cường đạo cướp bóc, bởi vì bị cừu gia hoặc bị quan phủ đuổi bắt, mới bị rớt xuống vách núi đen, như vậy ngược lại người không xứng là ta, nàng có vì chuyện này mà ghét bỏ hoặc là không muốn gả cho ta không?" Hắn thực tâm hỏi.

Nàng làm sao có thể hy vọng hắn là hạng người sau, "Ta sẽ không." Nàng lắc đầu, bất luận hắn là ai, nàng cũng nguyện không ghét bỏ hắn.

"Vây là được rồi, nàng sẽ không, ta cũng sẽ không! Thích chính là thích, thực sự đơn thuần cũng là đơn giản, nàng không cần suy nghĩ nhiều như vậy."

Nàng có thể chứ? Có thể không để ý thân phận của hắn và nàng, không để ý tương lai một khi hắn khôi phục trí nhớ sẽ chán ghét nàng mà thuận theo chính tâm mình gả cho hắn, cùng hắn thành thân sao? Nàng dám sao, nàng thực sự muốn sao?

"Nhu nhi, gả cho ta, để ta chăm sóc nàng." Hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng mà nói nhỏ: "Nàng suy nghĩ đi, sau khi chúng ta thành thân, sẽ có bao nhiêu điều tốt đẹp.... mỗi ngày đều có thể ôm nàng, đem nàng đặt ở trên giường hôn cho đến khi không thở nổi, đem y phục nàng xé mở, hôn lần lần thân thể mỗi một nơi một ít, ta có thể cho nàng tràn ngập yêu thương, mãi cho đến khi nàng cầu xin ta ngừng lại, nhưng ta sẽ không ngừng lại, ta sẽ tiếp tục, không ngừng mà sẽ tiếp tục....."

Ác ma dụ dỗ phàm nhân bất quá cũng chỉ như thế sao??? Thân thể của nàng bởi vì lời nói tà ác mà run run, cũng bởi vì tương lai tốt đẹp mà run sợ, nàng muốn, rất muốn tất cả những lời tốt đẹp đó.

"Nói đi, Nhu nhi, nói cho ta biết, nàng có muốn lấy ta hay không?"

"......"

"Thật, Ta sẽ đem tất cả những gì là của ta cho nàng, bao gồm cả chính mình."

"Được." Nàng là phàm nhân, nàng không thể chống lại những lời dụ hoặc đó, tương lai kia thật tốt đẹp lắm, hơn nữa nơi đó còn có hắn, hắn là quan trọng nhất, nàng muốn thử một lần!

Ngày thành thân rất nhanh liền chọn được, là mười ngày sau.

Ngày hai mươi sáu tháng ba, nàng gả đi.

Tuy rằng Nhan Thủy Nhu vẫn cảm thấy quá nhanh, nhưng Toàn bá lại hừ lạnh, "Nhìn qua ánh mắt của tên tiểu tử A Lực kia, ta chỉ sợ mười ngày còn quá chậm với hắn." Câu nói đầu tiên làm cho nàng cúi đầu, không dám có ý kiến gì nữa.

Trên thực tế, gừng càng già càng cay, Toàn bá lo lắng cũng đều có lý do, từ khi nàng đáp ứng thành thân, hành động của hắn càng ngày càng lỗ mãng, càng ngày càng làm càn, ngày đó còn muốn đem nàng đến trên giường, váy áo tất cả đều......

Nếu không phải nàng sợ hãi đến rơi nước mắt, chỉ sợ hiện tại bọn họ cũng đã.... Cho dù cuối cùng hắn cũng dừng lại, nhưng là toàn thân nàng trên dưới ngay cả nơi thầm kín cũng đều bị hắn chạm qua....Nhưng là người nào đó vẫn chưa thỏa mản ghé vào người nàng mà gầm nhẹ, nói đợi cho đến đêm động phòng hoa chúc, xem hắn yêu nàng như thế nào! Đáng sợ cỡ nào, lại nhiều ngọt ngào cùng uy hϊếp nha.

Nàng sắp trở thành nương tử của hắn, còn hắn, cũng sẻ trở thành tướng công của nàng, thời gian mười ngày, lo lắng chờ đợi bà mối đến, vẫn là quá quá dài, không phải sao?

Toàn bá sau khi bọn họ đính hôn đã đem A Lực đi giới thiệu cho mọi người trong thôn, mọi người tuy rằng sự việc Toàn bá ở đâu xuất hiện người bà con xa chất nhi cảm thấy kỳ quái, nhưng mọi người trong thôn vẫn là đơn thuần giản dị, cho dù rất ngạc nhiên, vẫn là vui mừng đón nhận hắn.

Mà hắn cũng thực khó hiểu, rõ ràng là cao ngạo không hợp với mọi người, lại có thể trong vài ngày kết thân với những nam tử trẻ tuổi trong thôn cùng hắn xưng huynh đệ, thân thiện không thôi. Hôm nay, Vương đại ca gọi hắn đi uống rượu, ngày mai Chu tiểu đệ mời hắn giúp làm ghế dài, nhưng chính là nhiệt tình của mọi người đối với hắn đều không giảm.

Liền ngay cả Toàn bá cũng cảm thán: "Tiểu tử này tại sao nói chuyện với người khác thì khách khí và lễ phép, còn đối với ta tại sao đều là những lời ác độc?"

Nhan Thủy Nhu mỗi lần nghe được đều lén lút mím môi mỉm cười, nghĩ đến những lời của A Lực trả lời Toàn bá.

"Ai mượn cái lão quái nhân đến phòng ta, giống như phòng cướp?" Hắn căm phẫn nói xong, cúi đầu xuống mặt nàng rất nhanh liền hôn một cái, "Lão như thế nào chưa từng nghe qua có câu "không sợ trộm cướp, chỉ sợ trộm nhớ thương", nếu ta thật sự thương, khẳng định chính là của ta." Thực sự là kiêu ngạo, nàng đối với lời hắn còn có thể nói cái gì?

"Về phần vì sao ta không đối tốt với lão, rất đơn giản, bởi vì mọi người trong thôn còn miễn cưỡng không tính là đáng ghét, mà lão nhân kia, chậc chậc......" Thì ra nói cho đến cuối cùng, vẫn là lỗi ở Toàn bá, Nhan Thủy Nhu đối với việc một già một trẻ cãi nhau, mỗi ngày cãi nhau, đến bây giờ đã muốn chết lặng, được rồi, nếu bọn họ thật sự muốn xem cãi nhau là việc phải làm, nàng cũng không phá hư loại lạc thú này.

Thời gian mười ngày, đi qua tuy chậm, nhưng dù sao cũng đã qua, hôm nay là ngày bọn họ thành thân.

Hai người chỉ muốn tổ chức một cái nghi thức đơn giản, không cần quá nhiều người, chỉ cần hắn cùng nàng, và Toàn bá là tốt rồi.

Phòng ở của hắn bị thu dọn một lần nữa, trong phòng nơi nơi đều dán chữ hỉ đỏ thẫm, nến đỏ lẳng lặng thắp sáng, nàng nắm chặt chiếc khăn tay nhiều màu, dưới sự dẫn dắt của hắn đi vào phòng tân hôn.

Vừa mới hạ khăn voan của nàng xuống, khẩn trương nhìn khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, mắt nhìn quyến rũ, môi trong suốt, đồng tử hắn co rút mạnh mẽ, nàng thật đẹp, làm cho hắn quên mất phải làm gì, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn.

"Nhu nhi, hôm nay nàng thực sự rất đẹp." Vì nàng hạ xuống mũ phượng, hắn nhịn không được muốn cúi đầu, muốn hôn lên cánh môi tươi mới như cánh hoa kia.

Vừa mới chạm được môi của nàng, liền truyền đến tiếng đập cửa, "A Lực, A Lực."

"Lão quái nhân này còn dám....." Hắn thất bại gầm nhẹ, lão nhân này còn cư nhiên dám oán giận có ý kiến về hắn, lão ba lần bốn bận làm như vậy, làm cho người ta như thế nào thích được a?

"Toàn bá khẳng định có việc mới gọi chàng, chàng ra ngoài nhìn thử xem." Nàng nhẹ giọng trấn an hắn.

"A Lực, ngươi ra đây một chút." Toàn bá ở bên ngoài vẫn thúc giục.

Hắn không tình nguyện đứng dậy, thở phì phì bước ra, "Lão nhân, ngươi cứ nhất định phải là đêm nay đến tìm ta, có phải hay không?" Ai, ông không thèm so đo với sự nóng giận hắn, "Ngươi đi theo ta, ta có mấy lời muốn nói cùng ngươi." Toàn bá lôi kéo hắn đi ra ngoài, "Rốt cuộc có chuyện gì, tại sao không nói ở đây?" Hắn không kiên nhẫn nói, nhưng vẫn là thuận theo ý lão nhân đi ra sân.

Đi đến cách tân phòng khá xa, xác định là Nhan nha đầu không nghe thấy đối thoại của bọn họ, Toàn bá mới yên tâm, ông thấp giọng mang theo vài phần không tự nhiên nói: "Uy, ngươi có thể hay không?"

"Cái gì có thể hay không?"

"Liền cái kia a....." Khụ, nét mặt già nua của ông......

"Như thế nào?" Là đầu óc lão xảy ra vấn đề sao? Sao đối với vấn đề của Toàn bá nghe hoàn toàn không hiểu, lão nhân này thực sự là khó hiểu, đêm tân hôn đem hắn lôi ra, sau thì nói chuyện gì cũng không rõ?

"Là...." Ngu ngốc, nhất định phải làm cho lão già này nói rõ ràng sao: "Là viên phòng a."

"Viên.... Nha" Hắn đã hiểu.

"Việc này đáng ra ta không nên hỏi, nhưng Nhan nha đầu khi ba tuổi mẫu thân đã qua đời, phụ thân của nó là một đại nam nhân khẳng định sẽ không dạy nó loại chuyện này, nên ta liền nghĩ đến hỏi ngươi, nhưng thời gian sau này nhiều việc, liền quên mất." Chuẩn bị thành thân làm cho thiếu chút nữa mệt ngã bệnh, "Cho nên ta vừa nhớ ra liền đến hỏi.....uy, xú tiểu tử ngươi đang cười cái gì?"

A Lực thực sự không nhịn được nữa, cười haha đứng lên, chuyện này thật sự khôi hài, ngẫm nghĩ lại lão nhân kia cả ngày cùng hắn đấu khẩu, một bộ lễ giáo còn muốn lơn hơn thiên lão nhân gia, hiện tại lại đỏ mặt hỏi hắn "Rốt cuộc có thể viên phòng hay không", này, ha ha ha ha.......

"Ngươi dám cười, ngươi còn cười, thật quá đáng, ta rất tức giận đó."

"Khụ..." Hắn cố gắng thanh thanh cổ họng, cố ý đè thấp tiếng nói hỏi: "Nếu ta nói ta không biết làm sao bây giờ? Ha ha ha ha....." Lời nói còn chưa dứt, lại nhịn không được bật cười, Toàn bá đem hết toàn lực không để ý tiếng cười của hắn, "Nếu ngươi không biết, ta có đem theo sách, đây chính là năm đó lúc ta thành thân cha ta giao cho ta." Toàn bá từ trong lòng lấy ra một quyển sách cũ nát, đưa đến cho hắn.

Loại này nọ vẫn là tổ truyền? A Lực thực sự mới biết.

"Không cần." Sách kia như vậy cũ, hắn mới sẽ không thèm đọc qua, hắn liên tục lui vài bước, "Ta nghĩ, có lẽ ta biết"

"Biết như thế nào? Biết chính là biết, không biết chính là không biết, nam tử hán đại trượng phu, thừa nhận sẽ không có gì quá mất mặt, cho dù trước kia ngươi có biết, nhưng hiện tại ngươi đang mất trí nhớ, làm sao có thể còn nhớ rõ! Ngươi không cần thẹn thùng, lại đây, cầm lấy."

"Ta thực sự không cần, ta khẳng định sẽ biết." Hắn cố gắng thật sự nghiêm túc, nhịn cười, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng hắn mơ hồ cảm giác trước kia có xem qua loại sách này rồi, cho nên hắn hẳn biết sẽ phải làm như thế nào.

Bất quá, rốt cuộc là ai cho hắn xem loại sách ấy?

"Phải không?" Toàn bá hoài nghi nói thầm, sau đó đột nhiên nghĩ cái gì, mắt tức giận trừng hắn rống to: "Hay là tiểu tử ngươi đã đem Nhan nha đầu......."

"Không có, không có." Chuyện này nhất định phải làm sáng tỏ, nếu không đêm nay hắn cũng đừng mong được đông phòng hoa chúc.

"Vậy ngươi còn nói ngươi biết."

"Ta cam đoan sẽ biết, ông yên tâm đi." Tốt lắm, không cần phải lãng phí thời gian ở đây cùng một lão nhân hảo hảo làm rõ vấn đề, hắn còn có đêm động phòng hoa chúc tốt đẹp chờ mình, hắn nhấc chân hướng tân phòng mà đi.

"Uy, xú tiểu tử, ngươi thừa nhận chính mình là gà giò không có cái gì là quá mất mặt...."

Hoàng chất à, cái này nhất định phải xem nha, bằng không về sau dù có làm như thế nào cũng không được, nhiều sai sót.

Một giọng nói nam tính sang sảng mà trầm thấp đột nhiên vang vọng trong tai hắn, hắn bất chợt dừng lại bước chân, nhanh chóng xoay người, phòng tầm mắt tìm kiếm, trừ bỏ rừng cây thâm u, cái gì cũng đều không có, vì sao hắn trong đầu lại đột nhiên vang lên cái âm thanh kia??? Giống như quen thuộc, nhưng lại giống như thực xa xôi.

"Uy, xú tiểu tử, ngươi làm sao vậy, choáng váng ah?" Một cánh tay vung lên làm cho hắn hồi phục tinh thần.

Thật là, hắn ở đây miên man suy nghĩ cái gì đây? Đêm nay là đêm tân hôn của hắn cùng Nhan nhi, hắn phải là đang hưởng thụ ngày chính mong đợi đã lâu, hắn xoay người bước nhanh về phía tân phòng.

Khi hắn về đến, nàng ngẩng đầu nhìn hắn ôn nhu cười, "Toàn bá gọi chàng có chuyện gì vậy?"

Khóe môi hắn mỉm cười, mang theo vài phần tà khí ngồi xuống cạnh nàng, "Lão gọi ta ra ngoài....Dạy ta việc nam nhân phải làm." Khuôn mặt của nàng nhất thời đỏ bừng, ánh trên người nàng hết sức kinh diễm động lòng người, "Nương tử tốt của ta, nàng nói xem ta có cần lão dạy ta hay không??"

Hắn còn cần người ta chỉ bảo sao??? Nàng nghĩ đến những việc hắn đối với nàng.... Đột nhiên, cảm giác được lưỡi của hắn ở tai của nàng tinh tế liếʍ qua, khiến cho nàng một trận tiếp một trận run rẩy, cố lui khỏi hắn, "Chúng ta còn chưa có uống rượu lễ hợp cẩm."

Này thì đơn giản thôi, hắn đứng dậy cầm lấy bầu rượu rót đầy một ly, sau đó đi đến bên giường ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tùy tay đem ly rượu ném xuống sau đó thượng cúi đầu hôn lên môi nàng.

"Ngô....." Chất rượu mang theo vị cay nồng lẫn vị ngọt từ trong miệng của hắn từng ngụm từng ngụm xâm nhập vào trong miệng nàng, nàng bị bắt nuốt xuống chất lõng mang theo hương vị mãnh liệt của hắn, lưỡi của hắn nhân tiện thâm nhập vào sâu trong miệng nàng.

Nàng ấm áp lại ngọt ngào, làm cho hắn tinh tế nhấm nháp lại muốn hung hăng đoạt lấy, hôn tận cùng mọi nơi trong miệng nàng, lại dùng chính lưỡi mình âu yếm cùng quyến rũ nàng, Chờ đến khi hắn rốt cuộc cũng buông nàng ra, tay hắn mơn trớn môi nàng, một chút một chút theo cái kia ướŧ áŧ tiến vào miệng nàng, vuốt ve chiếc lưỡi mềm mại, "Nhu nhi, nàng có biết trong khoảng thời gian này, nàng mỗi ngày đều làm cho ta đau đớn không chịu nổi không?"

"Chàng đau??" Mắt của nàng mãnh liệt sương mù đi qua mà nhìn hắn, tay hắn thì luôn đùa tại đầu lưỡi của nàng, dẫn tới nàng không biết mυ'ŧ vào.

"Đúng vậy, rất đau, đau đến nỗi ta nghĩ muốn trực tiếp bắt nàng đi, liền như vậy đem nàng vào trong lòng, hung hăng yêu nàng, hẳn đến khi nàng đem nỗi đau của ta biến thành khoái lạc." Ngón tay của hắn từ miệng nàng rút ra, tham lam chơi đùa ở thùy tai của nàng, lại một đường đi xuống, không thuần thục cởi bỏ y phục của nàng rời xuống, vải dệt bóng loáng dưới ngón tay của hắn lần lượt rút đi, lộ ra da thịt mềm nhẵn tinh tế, làm đến mảnh vãi che đậy cuối cùng của thân thể nàng đều cởi bỏ, thân thể nàng trần trụi mềm mại ở long phượng hỉ chúc hiện ra, hiện ra nước da trắng ngần.

No đủ bộ ngực sữa căng đầy, thắc lưng mảnh mai, hai chân thon dài trắng mịn.... cảnh đẹp như vậy, hắn mỗi ngày trời tối đều tưởng tượng trong tâm trí, thật lại càng hơn cả tưởng tượng, làm cho hắn giây phút nhìn thấy bất giác nín thở ngắm nhìn.

Mãi đến khi ngực truyền đến đau đớn, hắn mới phát hiện chính mình cư nhiên đã quên hô hấp, hắn hung hăng hít vào một hơi, bàn tay mơn trớn xương quai xanh của nàng, lần lượt đi xuống, xuống chút nữa, rốt cục cũng đặt ở trên bộ ngực của nàng, nhũ hoa phấn hồng của nàng dựng lên trong lòng bàn tay của hắn, nhịn không được xoa bóp chậm rãi, sau đó, tính nhẫn nại của hắn cũng không giữ được.

Cúi đầu hôn lên nhũ hoa dụ hoặc kia, đem nó giữa hàm răng mà cắи ʍút̼, thân thể nữ tử của nàng run run đứng lên, tiếng rên rĩ tinh tế phát ra từ môi nàng, làm hắn nghe qua, lại muốn nghe càng nhiều. Bộ ngực trắng nõn, vòng eo lung linh, hắn đều cẩn thận liếʍ qua, tiếp theo đi xuống, khi hắn chậm rãi tách đôi chân nàng ra, lập tức bị phấn nộn trước mắt hoàn toàn mê hoặc, tay tham luyến thâm nhập vào nơi nữ tính thần bí, nơi yếu ớt nhất của nàng, tay hắn đυ.ng chạm qua làm cho mật dịch của nàng tự động tiết ra, hắn khó nhọc thở gấp gáp cúi đầu xuông hôn.

"A......." Loại cảm giác này thật quá cuồng dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lúc đầu còn làm nàng giãy dụa chống cự sau không kìm được lại nâng mông chào đón, mãi cho đến khi môi của hắn rời đi, đầu óc nàng trống rỗng, qua thời gian chậm rãi hồi phục tinh thần, thở phào nhẹ nhõm, "Ta làm sao vậy?"

Trên môi hắn gợi lên nụ cười đắc ý, "Ta nghĩ, nàng rất thoải mái."

Rất......thoải mái.......Dường như vang lên một tiếng, làm khuôn mặt của nàng đỏ bừng lên, xấu hổ không ngừng.

Hắn cúi xuống đè lên thân thể của nàng, nàng cảm giác được cái gì đó thật lớn đang để ở nơi yếu ớt của nàng, hắn đi vào trong nàng, thân thể bọn họ kết hợp làm một, nàng là của hắn, hắn cũng là của nàng.

Nước mắt của nàng không tự chủ được chảy xuống, cảm giác được môi của hắn ôn nhu mà hôn, giọng nói nhẹ nhàng an ủi chính nàng, sau đó, buông tay ép buộc.