Tiếng Trương Đông Toàn truyền vào bên trong tiểu viện, khiến hắn không khỏi tức giận mà nhíu mày, "Lão nhân này tại sao lại không đi làm ruộng thế?" Trong âm thanh hoàn toàn là sự bất mãn, cả ngày chỉ biết phá hỏng chuyện tốt của hắn.
"Đừng nói như vậy mà, mạ của Toàn bá đều đã xạ xong, hiện tại hơi rảnh một chút." Nàng đỏ mặt sửa sang lại quần áo bị hắn làm loạn, tay hoảng hốt luôn run run.
"Muốn ta giúp nàng không?" Hắn tựa người vào tường, vui mừng thưởng thức tay chân làm việc loạn cả lên, cảm thấy đáng yêu không tả được, mà nàng sợ tới mức thiếu chút nữa đem cái yếm làm rớt xuống, thật là, hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, ổn định tinh thần tiếp tục sửa sang lại.
Liếc mắt nhìn cái kia của nàng, làm cho hắn có cảm giác hồn phách đều bay mất, lộ ra vẻ quyến rũ phong tình, hô hấp hắn dồn dập nhìn mãi, khát vọng lại kéo nàng vào trong lòng.
Cái loại khát vọng này nàng đã quá quen thuộc, mỗi lần hắn nhìn nàng như vậy, thì tiếp theo sẽ liều lĩnh kéo nàng vào trong lòng, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không thể, nàng nhanh chóng kéo hắn tới phòng ngủ, phụ giúp hắn thu dọn ngăn tủ thoạt nhìn cũ cũ trước mắt, "Huynh mau dọn dẹp đi, chúng ta phải chạy nhanh đi ra ngoài, bằng không Toàn bá sẽ lại lo lắng."
"Chậc, nếu không phải do ông ta, thì nàng đã sớm là của ta......."
Nàng hoảng hốt đưa tay che môi hắn lại, "Huynh nhỏ giọng thôi." Nam nhân này thật là, chẳng bao giờ để ý lời nói cả, nhỡ để cho Toàn bá bá nghe được, hôm nay sẽ không dễ dàng yên đâu.
Ai ngờ hắn lại vô liêm sỉ tới mức lấy lưỡi liếʍ liếʍ lòng bàn tay của nàng, nàng xấu hổ đến mức rụt tay lại, nàng vẫn yêu thích vẻ ngạo khí đáng yêu của hắn, hiện tại lại mang theo vài phần tà ác, nàng hoàn toàn không ứng phó nổi.
Rốt cuộc các ngươi muốn xem bao lâu a? Nếu các ngươi không ra, ta sẽ đi vào." Thanh âm của Trương Đông Toàn rất có lực xuyên thấu vang lên.
"Đến đây đến đây, lão nhân gia ngài thật không có tính nhẫn nại." Hại hắn chẳng làm được chuyện gì cả, hắn nắm tay nàng đi ra khỏi phòng, vừa bước ra cửa, nàng liền nhanh chóng bỏ tay hắn ra.
"Thật là, xú tiểu tử nhà ngươi, ngươi nghĩ rằng ta giống như ngươi cả ngày an nhàn không có việc gì làm, thừa rất nhiều thời gian sao?" Trương Đông Toàn hai tay chống nạnh đứng ở trong viện, bên cạnh có rất nhiều gỗ, "Nếu không phải vì Nhan nha đầu, ta đã mặc kệ ngươi rồi."
"Ông không để ý thì càng tốt." Hắn hừ lạnh, vẻ mặt không cần gì cả. Hắn cũng đang tức giận, Trương Đông Toàn mỗi lần đều là bị khí thế cao ngạo của hắn làm tức giận đến mức râu dựng đứng cả lên, "Ngươi....."
"Toàn bá bá, thực xin lỗi." Nhan Thuỷ Nhu lập tức tiến lên trấn an: "Hắn không thực sự muốn nói vậy đâu, bá không cần tức giận như vậy." Mau chóng nói sang việc khác: "Số gỗ này là để dùng làm tủ cho ta sao?" Những món đồ gỗ trong nhà nàng gần như đã mục nát hết, không thể tiếp tục sử dụng được, vốn tính sẽ lên chợ mua một cái, nhưng Toàn bá bá nói là không cần phải lãng phí ngân lượng, làm cho nàng một cái là được rồi.
Toàn bá bá năm đó là thợ mộc đứng đầu thôn của bọn họ, làm được các vật dụng gia đình vừa tinh xảo lại rắn chắc, sau là vì lớn tuổi nên nhãn lực không tốt lắm, không thể tiếp tục làm việc được; nhưng là làm thợ mộc sống thật phí nhãn lực, nàng không muốn để cho lão nhân gia phí công, hai người giằng co không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hắn nói rõ ràng là mang đến cho hắn làm.
Cho hắn làm? Nàng cũng Toàn bá bá đều ngẩn cả người, hắn có thể làm được sao?
Cho nên tình huống hiện tại biến thành ngăn tủ của nàng do hắn làm, mà Toàn bá bá phụ trách dạy hắn, vừa rồi chính là Toàn bá về nhà lấy gỗ, mà bọn họ đang ở trong phòng nàng xem hình dáng của chiếc tủ một chút, nhưng không ngờ, khi hắn vừa vào phòng liền đem nàng đặt ở trên tường......
"Vừa nhìn mười ngón của tiểu tử nhà ngươi, liền biết là không thể làm được rồi, ta thấy vẫn là đừng lãng phí thời gian của ta." Trương Đông Toàn nhìn mười ngón tay thon dài của hắn, ghét bỏ nói.
"Lãng không hay không lãng phí không phải ngươi nói là được." Hắn tiến lên vài bước đánh giá khúc gỗ một chút, "Hãy bớt lời đi, bây giờ phải làm như thế nào?"
Hừ hừ, xem ra là rất có quyết tâm, Trương Đông Toàn lấy cái bào ném cho hắn, lấy chân đá đá vào khúc gỗ dưới chân, "Trước tiên ngươi hãy bào sạch khúc gỗ này." Hắn vừa nghe, vừa vững vàng tiếp nhận cái công cụ kì quái kia, đánh giá một chút, sau đó yên lặng cầm lấy khúc gỗ kia, nghiên cứu nên làm thế nào rồi xuống tay, "Xú tiểu tử, đem khúc gỗ đặt như thế này, thế này...." Tuy rằng khẩu khí không tốt, nhưng Trương Đông Toàn vẫn là từng bước một dạy hắn làm như thế nào, mà thái độ của hắn cũng rất khác thường, không chống đối rất kiên nhẫn, chính là trầm mặcđể lão nhân phân phó làm việc mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc trong cuộc sống.
Dưới ánh nắng chói chang của tháng ba, một già một trẻ đứng ở nơi đó, vẫn rất chăm chú vào công việc, trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm ngát toả ra từ khúc gỗ, lại một lớp vụn gỗ theo động tác của hắn bay ra ngoài, lúc đầu động tác còn rất chậm và khúc gỗ thì thô ráp, nhưng dần dần động tác cũng trở nên đều hơn, Toàn bá bá không ngừng cười nhạo và chỉ ra chỗ sai của hắn, từng mảnh từng mảnh vụn gỗ bay ra giống như những đoá hoa, theo động tác của hắn bay xuống, vừa nhẹ nhàng lại vừa xinh đẹp.
Hắn đang làm, thực sự đang làm, bởi vì hắn vì nàng làm việc, nên hình ảnh này thật đẹp, khiến cho nảng rất cảm động, không tự chủ được liền mỉm cười, thật hy vọng thời gian này sẽ kéo dài mãi, nàng luôn quan tâm thân thể Toàn bá bá, cũng không ngại lại săn sóc hắn, ngày nào một già một trẻ cũng cãi nhau ầm ĩ, với ngọt ngào ấm áp của nàng chỉ có thể dành cho hắn.
Nếu ngày nào cũng dài hơn một chút, lại lâu một chút, thì tốt biết mấy. Liên tục làm việc trong mấy ngày, khúc gỗ đã được bào sạch, khi đã xong, nhờ Trương Đông Toàn chỉ bảo, hắn đã học được làm như thế nào để tấm ván trở nên tinh xảo; nhưng có một thứ hắn không thể học được, đó chính là "khắc hoa", dù cho hắn có cố gắng thế nào, thì hoa văn vẫn luôn là hình thù kỳ quái, xấu xí không chịu nổi, cho nên hắn chỉ là điêu khắc vài hình ảnh đơn giản.
Cái tủ kiên cố kia, cho tới hôm nay cơ bản đã hoàn thành.
Lão nhân kia tuy rằng không cảm thấy được, luôn sát phong cảnh, nhưng không thể không thừa nhận tài nghệ của hắn thực cao, làm một cái tủ lớn như vậy, mà ngay cả một cái đinh cũng không cần, tất cả đều từ gỗ cả, rất đẹp lại rắn chắc.
Mà hắn cũng học được tốt lắm, mùa xuân đang đến, thời tiết càng ngày càng ấm áp, hắn làm đến mức đầu đầy mồ hôi, vội vàng đem áo ngoài cởi ra, bộ ngực trần trụi, tiến hành bước cuối cùng.
"Ừm, xú tiểu tử nhà ngươi làm cũng không phải quá kém, cũng có chút giống với hình dáng ban đầu, xem ra là ta đã giáo dục tốt, hắc hắc." Tuy rằng không muốn khen hắn, nhưng hắn thực sự làm được khá tốt, thậm chí còn tốt hơn cả những gì Trương Đông Toàn dự liệu, trí tuệ của hắn, vượt xa sự phỏng đoán của Trương Đông Toàn, tất cả mọi việc, ngoại trừ khắc hoa ra, chỉ cần giảng một lần, là hắn có thể làm được tốt rồi, quả thực học một biết mười, tốc độ học tập cực nhanh khiến Toàn bá bá ngây người, nhưng mà, điều này không thể nói ra được.
"Đó là do ta thông minh bẩm sinh, liên quan gì tới ông." Mấy ngày nay, lão nhân này luôn tìm cơ hội để cười nhạo hắn, nhất là khi phát hiện hắn không thể học được cách khắc hoa, thì lại càng nhạo báng nhiều hơn, hôm nay trong lời nói có vài câu giống như khen lại như không phải khen, cũng tuyệt đối không phải là thực tâm khen ngợi.
Câu này, lại khiến Trương Đông Toàn tức giận đến lông mày cũng dựng cả lên, thật là, tiểu tử này thật xấu miệng, mỗi lần mở miệng đều khiến ông tức giận đến mức chửi ầm cả lên, có trời mới biết mấy ngày nay ở chung, ông có bao nhiêu lần bị chọc tức đến nổi điên lên.
"Toàn bá bá, trời nóng, con mang cho mọi người ấm....Nha!" Nhan Thu Thuỷ từ trong phòng đi ra, nhìn thấy người nào đó đang cởi trần đứng dưới ánh mặt trời, xấu hổ đến mức thiếu chút nữa làm rơi ấm trà xuống đất, nhanh chóng cúi đầu xoay người đi.
"Uy, xú tiểu tử, ngươi còn không mau mặc áo vào." Ý muốn bảo vệ của Trương Đông Toàn lại nổi lên, lập tức trợn mắt nhìn hắn, mà lần này hắn lại không hề phản bác, rất sảng khoái cầm áo mặc vào.
Nhan Thu Thuỷ hít vào thật sâu, muốn đem hết hình ảnh trong mắt vừa rồi xóa sạch, nhưng thật khó. Đây không phải là lần đầu tiên nàng thấy hắn không mặc áo, lần trước khi hắn bị thương, mỗi ngày nàng đều phải thay thuốc và lau người cho hắn, khi đó trong lòng nàng chỉ lo nghĩ làm thế nào để chữa lành vết thương cho hắn, nên căn bản không hề để ý, hơn nữa lúc đó hắn cũng không có hôn nàng.....
Nhưng bây giờ khác lúc ấy, quan hệ của bọn họ không còn đơn thuần như trước nữa, hắn đã khiến nàng động tình, lại còn nhìn thấy hắn loã thân, cái cảm giác này đã có thể khống chế mất lí trí của nàng rồi.
Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng đang là ban ngày, thân thể hắn được chiếu rọi rõ ràng vô cùng, không phải làn da ngăm ngăm đen, mà rất trắng nhưng lại không khiến người ta có cảm giác làn da nhợt nhạt, làn da này càng khiến hắn trở nên anh tuấn hơn, trên người hắn luôn có khí chất của gia đình quý tộc, cho dù là mất trí nhớ cũng không ảnh hưởng gì cả, đó là sinh ra đã có, không gì có thể che lấp được.
Cơ ngực hắn rắn chắc mà cân xứng, dưới ánh mặt trời, mỗi cơ bắp đều toả sáng, nhất là bởi vì hắn làm việc, mà mồ hôi tiết ra dính trên da...
Trời ạ, ngừng! Nàng đang làm sao thế này, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh hắn hôn nàng hoặc đang dỗ dành nàng, khiến nàng cảm thấy chính mình thậm chí còn muốn vùi khuôn mặt trong bộ ngực tràn ngập mồ hôi kia, nàng quả thực kinh hoàng đến mức lấy cái chén đập vào đầu mình, nhưng dù vậy cũng không thể làm cho chính mình thanh tỉnh một chút.
Mà hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, ánh mắt nóng rực. Chết tiệt, nếu không phải tại lão già chướng mắt kia đang ở đây, thì hắn đã sớm ôm nàng vào trong lòng mà hôn lên đôi môi đỏ mọng, hắn muốn liếʍ chiếc cằm khéo léo kia, muốn ở bên tai nàng liếʍ mυ'ŧ, muốn nàng hơi hơi nâng cằm lên, như vậy là hắn có thể đem khuôn mặt vùi vào trong hương thơm tràn ngập toát ra từ cơ thể nàng, hắn muốn hôn đôi môi nàng cái cổ non mịn, hắn còn muốn.......
"Ta nói Nhan nha đầu, con hiện tại cũng không còn nhỏ, hết năm nay cũng đã mười bảy tuổi rồi, cũng nên lo cho chung thân đại sự của mình một chút." Thanh âm vang dội, đồng thời đem hai cái suy nghĩ không biết đã trôi đến phương trời nào kéo trở về.
Nhan Thuỷ Nhu hiểu được ý từ trong lời nói của Toàn bá, lập tức xấu hổ cúi đầu xuống, "Toàn bá bá, tại sao người lại nói như vậy?"
"Lúc cha con qua đời đã đem con giao cho ta, dẫn con lên kinh thành tìm đại bá, nhưng hiện tại con tìm không thấy đại bá, ta phải thay thế cha con chăm sóc cho con."
Hừ, vì sao nói những lời này? Mắt ông tuy mờ nhưng trong lòng vẫn sáng suốt, bộ dạng xú tiểu tử này nhìn Nhan nha đầu chính là hận không thể đem nàng ngay lập tức nuốt vào trong bụng, ông không thể không phòng.
"Nữ nhi quan trọng nhất là gì? Đương nhiên là đại sự cả đời, ta thấy A Lỗi rất được, tính cách thành thật lại an phận, còn có một thân bản lĩnh, luôn ôn nhu săn sóc mọi người xung quanh, con thấy hắn thế nào?"
"Toàn bá." Trước mặt hắn mà Toàn bá lại nói này nói nọ, Nhan Thuỷ Nhu không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khó coi của người nào đó.
"Con trước kia không phải nói muốn tìm một trượng phu thân thể khoẻ mạnh có thể cùng nhau làm ruộng sao? Ta thấy A Lỗi rất được."
Mấu chốt là A Lỗi thích Nhan nha đầu, lại là cùng nhau lớn lên ở trong thôn, mọi chuyện về hắn đều rành mạch, khiến cho người ta yên tâm.
"Con không muốn...." Nàng xấu hổ giận dữ mà xoay mặt đi, lúc trước là bị Toàn bá làm phiền quá, nàng thuận miệng nói ra, làm sao có thể là thật được, tự nhiên lại ở trước mặt hắn mà nói ra như vậy, cái gì mà thân thể khoẻ mạnh, trời ạ!
"Ta thấy điều kiện của A Lỗi rất tốt, rất xứng với con......."
"Quái lão nhân, ông chỉ lo nói chuyện phiếm, ngăn tủ này không cần làm nữa sao?" Thanh âm lạnh lùng chặn ngang lời giới thiệu nhiệt tình của Toàn bá.
"Xú tiểu tử!" Toàn bá tức giận nói: "Không thấy ta đang làm việc nghiêm túc sao, ngươi ầm ĩ cái gì?"
"Ta sợ ông lại nói thêm nữa, ngay cả bát cơm của bà mối cũng đoạt đi rồi, nhưng mà ngẫm lại, ông đi làm mai mối cũng rất thích hợp, vừa dài dòng vừa lý sự."
Cái miệng thối, thật sự là cái miệng thối, Toàn bá bá tức giận đến run cả người.
"Được rồi, đừng làm Toàn bá tức giận nữa." Nhan Thuỷ Nhu cầm một ly trà lạnh đưa cho hắn, lại đưa cho hắn một chiếc khăn sạch, ai ngờ hắn tự nhiên hạ đầu thấp xuống, nàng vừa bực mình vừa buồn cười, nầng đầu hắn lên rồi nhẹ nhàng lau cái trán của hắn.
Trong lúc bọn họ làm chuyện vô cùng thân thiết, Toàn bá bá nhăn mày lại, cảm giác không tốt lắm: "Xú tiểu tử, di, gọi ngươi là "xú tiểu tử", ngươi ngay cả cái tên cũng không có, mất trí nhớ mà đến ngay cả tên cũng không nhớ rõ sao?"
Tay nàng cứng đờ, lo lắng nhìn hắn, sợ hắn lại xụ mặt lạnh lùng, ai biết hắn lại không sao cả nhìn nàng cười cười, thản nhiên lướt qua Toàn bá bá, "Nếu là mất trí nhớ, sao lại có thể nhớ rõ tên mình được? Người già trí nhớ không tốt còn có thể hiểu được, nhưng nếu ngay cả đầu óc cũng......Chậc chậc."
Không khí, không khí, không thể bị hắn chọc tức chết được! Toàn bá bá cố gắng mãi, mới có thể kiềm chế được cơn giận, "Nếu không nhớ rõ tên thì cũng nên đặt ra, ở trong này hai tháng, ngay cả tên đều không có, cư nhiên cũng đã vượt qua lâu như vậy."
Nhan Thuỷ Nhu thấy hắn không để ý chút nào, cũng để lại quyết tâm, nghĩ đến những gì Toàn bá bá nói, nàng cũng chỉ mỉm cười........Lạ nha, hắn ở đây suốt hai tháng, bọn họ tự nhiên đều không nghĩ tới sẽ đặt cho hắn một cái tên, bình thường Toàn bá bá đều gọi là "xú tiểu tử". Mà nàng, căn bản là không nghĩ sẽ gọi tên hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn, đều xấu hổ đến kêu cũng không dám.
"Tên gì cũng được." Dù sao cũng chỉ để gọi, mà vỗn dĩ cũng không phải tên thật của hắn.
"Vậy gọi ngươi là A Lực đi." Trên mặt Toàn bá bá là nụ cười cực kì sáng lạn, "Nhìn thân thể ngươi cực kì rắn chắc, khí lực cũng không nhỏ, gọi là A Lực, vừa đơn giản vừa dễ nhớ."
"Toàn bá bá, tên này nghe không hay." Nhan Thuỷ Nhu mở miệng, tên này có điểm "tục", so với thân phận và khí chất của hắn hoàn toàn không tương xứng, hắn đồng ý mới là lạ.
A Lực? Đây là cái tên quỷ quái gì vậy?
Hắn nhíu mày, nhìn Toàn bá bá cười đến vui vẻ như vậy, liền biết là ông ta cố ý, nhưng mà, "Con trước kia không phải nói muốn tìm một trượng phu thân thể khoẻ mạnh, có thể cùng nhau làm ruộng sao?" Lời nói vừa rồi của Toàn bá bá hiện lên trong đầu hắn, miệng nhếch lên cười khẽ, "Được rồi, vậy dùng tên này đi." Hắn nghĩ, hắn thực thích ý nghĩa đằng sau cái tên này.
Trượng phu, cách gọi này nghe cũng thật hay, không phải sao?
Lúc này đổi lại người há hốc mồm là Toàn bá bá, tiểu tử này không phải là ngu ngốc đấy chứ?
Tuy rằng là lần đầu tiên làm thợ mộc, nhưng tay của hắn thực sự là rất linh hoạt, ánh mắt không tầm thường, vật làm ra được ngắn gọn lại hào phóng, tấm ván gỗ bóng loáng còn được hắn tinh tế quét lên một lớp dầu trong suốt, đã xinh đẹp lại bảo trì màu gỗ sáng bóng; Khi nàng nhìn thấy cái tủ gỗ đã hoàn thành, cảm động không thôi, mỗi một phân mỗi một tấc của nó đều có dụng tâm của hắn ở bên trong, nàng có thể cảm nhận được.
"Thích không?" Nhìn khuôn mặt tràn ngập vui sướиɠ của nàng, trong lòng hắn cảm thấy thực thoả mãn.
Nàng liền cúi đầu, nhưng lại nhìn thấy ngón tay vốn thon dài hoàn mỹ của hắn, bởi vì cầm dụng cụ mà bị nhiều vết thương, nàng vừa thoả mãn vừa đau lòng, "Cám ơn huynh, ta rất thích."
Nàng thích là tốt rồi, ý cười trên môi hắn càng rõ, "Quái lão nhân còn muốn dạy ta làm cái bàn, cái ghế linh tinh gì đó, làm tốt một chút ta có thể đem ra chợ bán, như vậy có thể kiếm chút ngân lượng."
"Huynh không cần làm như vậy...."
"Ta là nam nhân, ta không thể dựa vào nữ nhân được." Hắn nhìn nàng, vẻ mặt lại thật sự nghiêm túc.
Việc mất trí nhớ khiến hắn không biết mình là ai, điều đó đối với hắn đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng bây giờ là, hiện tại hắn đang sống tại nhà của nàng, hắn muốn chăm sóc nàng, mà không phải sử dụng tiền của nàng để chăm sóc nàng.
"Ta không cần."
"Nhưng ta để ý." Hắn cầm lấy tay nàng, cúi đầu hôn một cái, nơi đó không hề non mềm trắng nõn, mà là vì làm việc mà trở nên thô ráp, khiến cho hắn rất đau lòng, "Ta muốn tự mình kiếm tiền, cho nàng một cuộc sống thoải mái, không cần vất vả; Tuy rằng bây giờ có rất nhiều việc ta không biết làm, nhưng ta sẽ cố gắng."
Thật sự là không thể không cảm động, trong mắt nàng đầy nước mắt.
Tuy rằng hắn tính tình trẻ con, nhưng thực sự hắn chính là một nam tử hán, không đồng ý việc dựa dẫm vào người khác, cho dù là gặp rất nhiều khó khăn, nhưng còn có khí tiết như vậy, nàng sao có thể không động tâm? Cho dù biết rõ mình không nên, nhưng nàng đã không khống chế được tình cảm của mình.
Nàng vòng tay ôm lấy thắt lưng của hắn, khuôn mặt vùi sâu vào lòng hắn, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Huynh đã làm được rất tốt rồi." Thật tốt quá, tốt đến mức khiến nàng rơi lệ.
"Còn chưa đủ tốt." Hắn ôm chặt nàng, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, sau đó nâng cằm của nàng lên, môi chà qua cánh môi của nàng, "Ta muốn làm thật tốt, tốt đến mức có thể......" Có được nàng. Ba chữ kia hoà vào trong nụ hôn của hắn, mà đây là lần đầu tiên nàng vội vàng đón ý đùa của hắn như vậy, đáp lại hắn, mặt nàng đặt trên cổ hắn, thân thể càng lúc càng dán chặt trên người của hắn, mặc hắn ôm hôn.
Không cần, nàng cái gì cũng không để ý! Thân phận, địa vị, lễ giáo. rụt rè.....Giờ phút này nàng muốn vứt bỏ tất cả, thậm chí còn muốn hôn hắn, muốn cảm thụ nhiệt độ trên cơ thể hắn.
Một cái hôn có thể làm cho người ta rét run cũng có thể làm cho người ta nóng lên, làm cho nàng nhiệt tình như thế lại yếu ớt như thế, cảm giác nụ hôn của bọn họ thật sự quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến nàng muốn rơi lệ.
Thắt lưng của nàng rất tinh tế, không chịu nổi vòng tay siết chặt của hắn, hắn cứ ôm lấy nàng đến khi bộ vị của hắn trên bụng nàng cảm giác đau đớn không chịu nổi, nhấn mạnh rồi lại nhấn, miễn cưỡng hóa giải vội vàng, bộ ngực của nàng nằm ở trước ngực hắn, chậm rãi ma sát, nụ hôn của hắn càng lúc càng sâu càng cuồng dã.
Miệng nàng thật ngọt ngào, đến mức hắn hắn muốn trực tiếp nuốt luôn cái lưỡi của nàng vào.
Hắn còn muốn nhiều hơn thế nữa, muốn cứ như vậy ôm nàng tới giường, xé váy của nàng, ở trên thân thể mềm mại của nàng tận tình hoan ái, hắn muốn đem chân của nàng quấn quanh bên hông, mà hắn...... Hắn muốn nàng, bây giờ, lập tức, không thể đợi lát nữa!
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Gầm lên giận dữ, ngang ngạnh phá hỏng kí©ɧ ŧìиɧ đang nóng như lửa, Nhan Thuỷ Nhu như bừng tỉnh lại, quay đầu nhìn ra cửa phòng khuôn mặt thấy Toàn bá bá không dám tin, còn có A Lỗi ca.....Tự nhiên lại có A Lỗi ca, biểu tình trên mặt họ đều giống nhau, trợn mắt há hốc mồm.
"A Lực! Ta biết mà, giữ ngươi ở đây thật là một sai lầm!" Trương Đông Toàn thật vất vả mới hoàn hồn mất đi vẻ kinh ngạc, lập tức trong cơn giận dữ mắng to: "Ngươi dám thừa dịp ra không ở đây liền khi dễ Nhan nha đầu, ta liều chết với ngươi!" Hắn chạy tới phía A Lực.
"Toàn bá bá, đừng như vậy!" Nhan Thuỷ Nhu sợ tới mức ôm lấy cổ A Lực, lấy thân mình che ở trước mặt của hắn, muốn bảo vệ hắn.
"Nhan nha đầu, con......" Nàng che chở cho hắn, nàng tự nhiên che chở cho tiểu tử này, đả kích này còn lớn hơn so với việc vừa mới nhìn bọn họ thân mật, Trương Đông Toàn hoàn toàn mất đi khí lực.
"Toàn bá bá, ngài không nên trách huynh ấy, con......"
"Ta muốn cưới nàng." Bốn chữ rõ ràng lưu loát, khiến cho không khí đang hỗn loạn dừng lại.
Nàng chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ cùng nàng thành thân.
"Ngươi đừng nằm mơ!" Trương Đông Toàn cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần, tiếp tục gào lên: "Ngươi muốn thành thân với Nhan nha đầu, đừng có nằm mơ."
"Chúng ta thành thân phải cần sự cho phép của ông sao?" A Lực gian xảo nhướng mày, lạnh lùng hỏi: "Ông là gì của nàng?"
"Huynh đừng chọc Toàn bá bá nổi giận." Sợ cục diện không thể cứu vãn, nàng nhẹ đẩy cánh tay hắn, thấp giọng nói: "Trước tiên hãy buông tay ra."
"Không được, nàng là của ta!" Đôi mắt lợi hại thẳng tắp trừng trừng về hướng nam tử trẻ tuổi vẫn đứng ngơ ngác ở cửa, hơi hơi nhíu lại, tên này là ai?Người này, hắn còn muốn không biết xấu hổ a?
Nhan Thuỷ Nhu vì câu nói của hắn mà mặt đỏ không thôi, không ngừng lay tay hắn, nhìn hắn cầu xin: "Làm ơn buông ra đi mà!"
Trước mặt người ngoài, nàng còn cùng hắn ôm ôm ấp ấp, nàng đúng thật là không cần sống mà.
Hắn cụp mắt xuống nhìn biểu tình đáng thương của nàng, mắt to ngập nước cầu xin.
Hắn mềm lòng, chịu không nổi bộ dạng này, cánh tay không tự chủ được buông ra.