Một đêm tĩnh lặng, Tra Công vẫn chưa về nhà.
Tiểu Đáng Thương Thụ lướt INS của Tra Công hòng thị gian, sau đó phát hiện Tra Công up lên một bức ảnh tự chụp, trong ảnh hắn ngồi uống rượu một mình trên tay cầm một chiếc nhẫn.
Tiểu Đáng Thương Thụ nghiến răng nghiến lợi nhìn chiếc nhẫn này, nhẫn đã hơi cũ, kiểu dáng cũng cũ đến không nỡ nhìn. Cậu biết chiếc nhẫn này, là món quà Tra Công năm 19 tuổi đã chuẩn bị để tặng sinh nhật Bạch Nguyệt Quang.
Tra Công lúc đó cũng rất tra, Bạch Nguyệt Quang vừa đồng ý yêu đương với hắn, sau đó Tra Công lại cùng bạn trai cũ dây dưa không rõ, đêm trước ngày sinh nhật liền bị Bạch Nguyệt Quang bắt gặp, ông trời cũng rất biết đùa giỡn người khác, Bạch Nguyệt Quang cực kỳ tức giận, vốn là một kẻ không chịu được mấy chuyện chướng mắt, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, anh ta liền hung hăng tẩn Tra Công một trận, sau đó đá hắn.
Tiểu Đáng Thương Thụ không biết Tra Công có phải thật lòng yêu Bạch Nguyệt Quang hay không, nếu nói có thì vì sao đã thích người ta rồi mà vẫn muốn dây dưa không rõ với bạn trai cũ, nhưng nếu nói không thì sao đã qua bao nhiêu năm mà vẫn mãi không quên, hằng năm cứ đến đêm trước ngày sinh nhật Bạch Nguyệt Quang hắn sẽ một mình đi mượn rượu giải sầu, thoạt nhìn rất thảm.
Lúc Tra Công uống say đã từng nói, chiếc nhẫn này lúc đấy hắn đã tự mình tìm xưởng trang sức đặt làm, sau khi làm ra một đống sản phẩm lỗi, thì cuối cùng mới tạo thành một chiếc hoàn chỉnh.
Tra Công nói, chiếc nhẫn này cuối cùng vẫn không tặng đi được.
Tra Công vừa nói vừa khóc, Tiểu Đáng Thương Thụ từng nghĩ, hắn thật sự rất đáng thương, sau đó ngẫm lại mới thấy hình như mình còn đáng thương hơn Tra Công.
Tiểu Đáng Thương Thụ là học đệ của Tra Công, sau khi thích phải Tra Công thì cố gắng theo đuổi hắn, rốt cục Tra Công cũng đồng ý, lúc ấy Tiểu Đáng Thương Thụ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Có gì hạnh phúc hơn so với việc người mình thích cũng thích mình chứ?
Sau này cậu mới phát hiện, cứ như vậy mà bản thân từng bước lún sâu vào hố đen, Tra Công vốn chẳng thích cậu, người mà Tra Công vẫn quyến luyến không quên là Bạch Nguyệt Quang của hắn.
Tiểu Đáng Thương Thụ càng nghĩ càng tức, sau đó liền ra khỏi nhà, chỉ cần nghĩ đến sau khi Tra Công hoài niệm Bạch Nguyệt Quang về nhà, mà mình còn phải chăm sóc cái tên cặn bã say không biết trời đất kia liền tức giận không ngừng.
Tiểu Đáng Thương cũng biết tức giận được không!
Tiểu Đáng Thương Thụ suy nghĩ một hồi, liền quyết định đến quán rượu của bạn, ít nhất còn an toàn.
Rượu là thứ giải sầu tốt nhất, Tiểu Đáng Thương Thụ tự hỏi vì sao chỉ có thể giải sầu bằng rượu Đỗ Khang, sau đó nuốt xuống một bụng rượu, hai mắt bắt đầu nổi đom đóm, rốt cục không còn tâm trạng nào mắng Tra Công và Bạch Nguyệt Quang nữa.
Tiểu Đáng Thương Thụ hai mắt mơ màng, đột nhiên nhìn thấy người ngồi ở một góc của quán bar.
Cậu liếc một cái liền nhận ra, đó là
Bạch Nguyệt Quang của Tra Công chứ ai!
Tra Công từng cho cậu xem qua kỷ yếu cấp 3, trên trang ảnh của Bạch Nguyệt Quang là một nam sinh đang ôm quả bóng rổ trên tay. Nam sinh có dáng người cao gầy, tóc cắt sát da đầu, một bộ dáng rất khỏe mạnh, nụ cười trên môi có phần lưu manh, khóe mắt điểm một nốt ruồi nhỏ, mang theo ba phần phong lưu và kiêu ngạo. Tiểu Đáng Thương Thụ nhìn ảnh chụp thầm nghĩ, nếu đổi lại mình là Tra Công thì qua bao nhiêu năm mình cũng sẽ nhớ mãi không quên người này.
Rượu vào gan liền lớn hẳn, Tiểu Đáng Thương Thụ đứng dậy đi về phía Bạch Nguyệt Quang.