Con đường tương lai dài như thế, xin phù hộ cậu nhất định phải tiền đồ xán lạn, bình an vui vẻ.
—— “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”
Đinh Tiễn như đang suy nghĩ ẩn ý bên trong, ngẩng đầu nhìn người kia, vẻ mặt rất nghiêm túc, cuối cùng vẫn không vạch trần mà khôn khéo đáp: “Được.”
Một hồi yên tĩnh chưa từng có, dường như không có gì để nói, thiếu niên cúi đầu lúng túng gãi chóp mũi, nhìn màn đêm u ám ngoài cửa sổ, đuổi cô về ngủ.
Trước khi Đinh Tiễn đi, tim còn đập thình thịch, đi đến cửa vẫn chưa yên tâm dặn dò thêm câu nữa, cậu đi ngủ sớm đi.
“Cậu cũng vậy.”
Chu Tư Việt cũng không quay đầu lại, lần nữa tập trung vào đề toán.
Cảm xúc này của cậu đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hệt như người máy, có thể nhanh chóng tách mình ra khỏi tâm tình vừa rồi, lại lập tức năng suất cao chuyển sang một lĩnh vực khác.
Đây là đàn ông.
Nhưng Đinh Tiễn lại không như thế, chỉ một câu ‘sẽ không để cậu phải oan ức’ đã hút mất linh hồn cô đi, sáng hôm sau bên tai như có ma âm quanh quẩn.
Cứ như thế bất tri bất giác đã một tuần trôi qua.
Thứ bảy, Đinh Tiễn dậy rất sớm, cửa phòng bên cạnh bật mở, Chu Tư Việt đã trang bị xong xuôi đeo cặp đi ra, thấy cô bước ra thì dựa vào cửa, làm như không có chuyện gì cất tiếng chào hỏi, “Dậy rồi à?”
Đinh Tiễn gãi tóc, ngơ ngác gật đầu, rồi chợt a lên một tiếng bừng tỉnh, “Hôm nay cậu thi à?”
Chu Tư Việt dựa vào cửa cười, ngoắc tay với cô: “Lại đây.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Đinh Tiễn lại ngoan ngoãn đi đến.
Còn chưa đứng yên thì đầu bị người ta dùng lực xoa mạnh, Đinh Tiễn xù lông, vừa mới tỉnh thôi mà, thế là rụt người ra sau, hất tay cậu ra, “Chưa… gội đầu.”
“Không sao, hấp thu ít linh khí thôi.”
Nói rồi lại xoa tiếp, xoa xong còn vỗ nhẹ lêи đỉиɦ đầu cô, “Đi.”
Chu Tư Việt nói rồi ba bước gộp hai nhanh chóng đi xuống cầu thang, cặp sau lưng theo đó lắc lư, bóng lưng nhảy nhẹ kia hệt báo săn mồi gom sức mạnh chờ thời cơ hành động.
Cố gắng lên nhóc con.
Không nhận được thông báo giới thiệu vào đại học thì đừng về gặp tôi.
Chàng trai này luôn có muôn hình vạn trạng, nhưng cô thích nhất, vẫn là dáng vẻ khi ở phòng thi, cúi đầu lưu loát làm bài.
Cuộc thi toàn quốc lần hai bắt đầu vào lúc chín giờ bốn mươi, Chu Tư Việt đến trường thi vào lúc chín giờ.
Trên đường giăng đầy dây cảnh giới, đặt một tấm bảng thông báo, ngăn lại xe cộ ở bên ngoài, Lý Cẩm Hội vốn định lái xe đưa cậu đến, nhưng lại bị Chu Tư Việt từ chối.
Cổng chưa mở, chúng học sinh căng thẳng đứng bên ngoài xoa tay, dọc đường đi Chu Tư Việt gặp không ít người quen từng ở trại tập huấn với nhau, cậu không nói nhiều, chỉ gật đầu xem như chào hỏi, có điều đối phương lại rất thích cậu, dọc đường trò chuyện câu được câu chăng với cậu để hóa giải áp lực.
Dương Vi Đào đã đợi sẵn ở cổng trường, vây quanh bên cạnh là một đám học sinh, đùa giỡn với nhau vài câu, đến khi quay đầu lại thì thấy bóng người quen thuộc đang đi đến đây, Dương Vi Đào bèn vỗ vai một cậu nam sinh, thôi trò chuyện với bọn họ, đi về phía Chu Tư Việt.
Dương Vi Đào khoác vai cậu, đùa một câu hiếm thấy: “Không căng thẳng à?”
Dù là người có kinh nghiệm đã tham gia thi cử ba năm không còn căng thẳng, lại còn có quan hệ tốt với Dương Vi Đào, đừng nói chỉ là quan hệ thầy trò không thôi, lúc không có ai lại càng giống bạn bè nói chêm chọc cười, cũng như vào giây phút quan trọng lúc này, không hề bỏ qua mà còn giỡn lại: “Lần trước nói còn tính không?”
“Cái gì?” Dương Vi Đào ngẩn người.
Chu Tư Việt liếc nhìn cổng trường, vẫn khóa, liền nhắc nhở cậu: “Thầy nói nếu em nhận được giải nhất, thì sẽ cho em cái áo khoác quân phục ở nhà thầy.”
Dương Vi Đào không ngờ lần trước chỉ thuận miệng nói ra mà bị tên nhãi này ghi nhớ, hắng giọng rồi ngửa đầu ra sau, dí ngón tay vào cậu: “Thằng nhóc em nhớ nhung đồ chơi đó của tôi làm gì?”
Biết thầy ấy không bỏ được, áo khoác quân phục kia cũng có tuổi, trog nhà chỉ có một thứ như thế, lúc ông bố gần đi còn đặc biệt dặn dò đây là bảo bối do lão tổ tông giữ lại. Quả thật áo khoác quân phục kia rất không tầm thường, vải vóc cắt may đều là hàng cao cấp, truyền qua nhiều thế hệ như thế, cũng không có ai mặc, cứ treo mãi trên tường xem như là tín ngưỡng.
Chu Tư Việt cúi đầu cười, “Được rồi, không cần áo khoác kia nữa, đến lúc ấy thầy giúp em một chuyện là được.”
Vừa dứt lời.
Cổng trường từ từ keo ra, học sinh ùa nhau đi vào, Dương Vi Đào dùng sức nhéo vai cậu, chợt giọng trầm xuống: “Cố gắng lên!”
Thiếu niên khoác cặp một bên vai, cứ đi thẳng vào trong không quay đầu, vẫy tay ra sau lưng.
Bầu không khí bỗng nặng nề vô cùng, Dương Vi Đào đan hai tay vào nhau, căng thẳng véo một cái, mồ hôi thấm ướt cả lòng bàn tay.
Nơi cửa Phật, cung Ung Hòa, hương đuôi phượng, Tam thế Phật, hàng tâm ma.
Chín giờ mười phút, Đinh Tiễn đứng ở ngoài điện ở Vạn Phúc các, đối diện là mùi đàn hương thơm ngát, ở chính giữa điện, phật Di Lặc làm từ gỗ bạch đàn mặt mũi hiền hòa, ánh mắt từ bi.
Có rất nhiều người thỉnh nguyện ở Ung Hòa cung.
Đinh Tiễn chen chúc trong đám người, vừa quay đầu đã thấy Chu phu nhân cầm sáu nén hương đi đến, phát cho cô ba cây.
“Nói hết tâm nguyện của cháu với Phật Tổ đi, phải thành kính vào, không được cười đùa.”
Đinh Tiễn cầm lấy, trịnh trọng gật đầu.
Trời quang đãng không thấy mây mù, ánh nắng trên đỉnh đầu hắt lên bức tường đỏ rạn nứt bên ngoài, phản chiếu lại y hệt phật quang, ai ai cũng muốn được lây vận Phật, kể từ đó vận thế tăng vọt, đời người sang trang mới.
Trong phòng thi, yên tĩnh không một tiếng động.
Chúng học sinh tranh nhau từng giây từng phút, cúi đầu nhanh chóng giải bài, chợt có một người ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ, cũng có người ngước cổ nhìn đồng hồ trên tường, tính toán thời gian. Còn bóng lưng thanh cao đáng quý ấy lại không hề thẳng lên, tầm mắt vẫn cứ dán chặt lên tờ bài thi của cậu, khi thời gian còn lại một tiếng, làm xong bài toán thứ ba, bỗng bị bí.
Chu Tư Việt kẹp bút giữa ngón tay, xoa hai cổ, nhắm hai mắt ngẩng đầu, sau đó duỗi mình, ý nghĩ thông suốt, lại lần nữa cúi xuống viết.
Bên ngoài điện.
Đinh Tiễn nhắm hai mắt, nắng dịu ấm áp, tôn lên gương mặt dịu dàng của thiếu nữ.
Trong lòng chỉ có mỗi một tâm nguyện ——
Xin phù hộ cậu nhất định phải thi đậu.
Xin phù hộ cậu nhất định phải thi đậu.
Xin phù hộ cậu nhất định phải thi đậu.
Đinh Tiễn từ tốn mở mắt, pho tượng phật Di Lặc trong cung điện đang mỉm cười với nàng, cứ như biết hết tất cả mọi thứ, cứ như một luồng sáng chỉ dẫn trong im lặng ——
Con đường tương lai dài như thế, xin phù hộ cậu nhất định phải tiền đồ xán lạn, bình an vui vẻ.
Trong phòng thi, cuối cùng Chu Tư Việt cũng làm xong bài, cậu ngồi dựa ra ghế dò lại bài, sau đó cất bút, đặt bên cạnh thẻ dự thi.
Thu đao vào vỏ, mọi thứ kết thúc.
Đinh Tiễn cắm hương vào lư hương, nhìn cột khói lượn lờ bay lên rồi gập người, thành kính cúi đầu.
—— Cám ơn ngài.
Khoảng thời gian chờ đợi kết quả là khó chịu nhất, mà người khó chịu ấy chỉ có mình Đinh Tiễn, còn Chu Tư Việt lại thờ ơ vô sự, tối hôm nào cũng đi cùng bọn Tưởng Trầm Tống Tử Kỳ đến một sân sau bỏ hoang ở trong hẻm chơi bóng rổ.
Mới đầu khán giả chỉ có mỗi Đinh Tiễn.
Cô xem không hiểu, đa phần đều cầm sách bài tập ngồi trên bậc thang giải đề, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn.
Một tuần sau, khán giả có thêm hai người, Khổng Sa Địch và Vưu Khả Khả cùng đến.
Khổng Sa Địch thì cô còn có thể hiểu được.
Nhưng Vưu Khả Khả?
Đinh Tiễn khó hiểu nhìn Vưu Khả Khả, “Cậu đến làm gì thế?”
Khổng Sa Địch phụ họa: “Đúng thế, cậu đến đây làm gì?”
Vưu Khả Khả chống cằm, vẫn đối nghịch với Khổng Sa Địch như thường: “Cậu quản được tôi à.”
“Tôi cứ muốn quản cậu đấy, đồ không biết xấu hổ.”
“Xí, giờ tự học buổi tối cậu với Tống Tử Kỳ chui vào rừng cây trong trường, cậu mới là đồ không biết xấu hổ…” Vưu Khả Khả không cam lòng yếu thế.
“Còn cậu công khai liếc mắt đưa tình với con trai trong lớp, cậu còn không biết xấu hổ hơn…”
Khổng Sa Địch cuống lên.
“Pi, cậu mới là không biết xấu hổ…”
“Là cậu là cậu…”
“Ngược lại!”
“Ngược ngược lại!”
Hai người cậu một câu tôi một câu, không ai tha cho ai, lúc thì Đinh Tiễn nhìn cái này, lúc thì nhìn cái kia, khϊếp sợ nghe mấy từ như rừng cây nhỏ, sườn núi nhỏ, quán rượu nhỏ trong miệng hai cô nàng…
Tụi con trai đánh bóng xong, cả người đầm đề mồ hôi đi lại bên này.
Chu Tư Việt xốc áo lên lau mặt, uống nước rồi đi đến, “Đinh Tiễn, về nhà thôi.”
Đinh Tiễn thu dọn đồ đạc theo sau.
Vưu Khả Khả kinh ngạc ra mặt: “Hai người bọn họ ở chung?”
Rốt cuộc Khổng Sa Địch có bí mật mà cô ấy không biết, liền đắc ý: “Không nói cho cậu đấy! Tống Tử Kỳ, bọn mình đi thôi.”
Để lại Tưởng Trầm và Vưu Khả Khả đứng đối mặt nhìn nhau.
Lúc lâu sau, Tưởng Trầm gãi đầu, “Mình đưa cậu về nhé?”
Vưu Khả Khả phủi mông đứng lên, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Kết quả cuộc thi quốc gia được công bố vào một tuần sau, mỗi năm trên tủ kính thông báo đều dán bức ảnh chân dung nền xanh lúc cậu vừa nhập học, để các em gái năm dưới thưởng thức.
Lớp ba khối mười hai, Chu Tư Việt, giải nhất.
Lớp hai khối mười hai, Hứa Vọng Sơn, giải nhì.
…
Một tháng sau, Chu Tư Việt nhận được thông báo giới thiệu vào Thanh Hoa, tin tức được dán trên hết ở tủ thông báo.
Cậu là người duy nhất trong khối mười hai nhận được thông báo tuyển thẳng vào Thanh Hoa, vì thế mà Dương Vi Đào hưng phấn đến mấy hôm, ngay khi lên lớp cũng có lúc không kiềm chế nổi ngâm nga hát, mấy thầy cô tổ bộ môn hâm mộ không thôi.
Thầy Dương à, thầy dẫn dắt được học sinh giỏi thật đấy.
Trong lòng Dương Vi Đào đắc ý, nhưng trên mặt lại vẫn khiêm tốn, “Cũng chẳng dễ dàng gì, tên nhóc này cũng không dễ dàng, cũng phải mất ba năm.”
Các thầy cô rối rít: “Đúng là không dễ tí nào.”
Đinh Tiễn về lại lớp, tất cả mọi người đều vây quanh chỗ Chu Tư Việt chúc mừng.
Chu Tư Việt không cao ngạo, cũng không khiêm tốn quá đáng làm người ta cảm thấy khó chịu, vẫn giống như trước vậy, cười đùa vui vẻ với người ta, không hề cảm thấy vì có tư cách được giới thiệu mà vênh váo.
Vốn là nhân duyên tốt, người đến chúc mừng cuồn cuộn như nước chảy siết, bạn học trong lớp vừa chúc mừng xong, ở các lớp khác lại có người đến, kéo cậu ra ngoài hành lang tán gẫu, ngay cả thầy cô có quen biết đi ngang qua cũng không nhịn được đùa vài câu.
Đinh Tiễn chỉ có thể nhìn từ xa.
Chỉ trong chốc lát, lại có mấy em khối mười đến, ở đằng xa cuối hành lang nghe thấy có người hô lên.
“Chu Tư Việt, sinh viên đại học rồi đó —— “
Chu Tư Việt quay đầu nhìn, vui vẻ đáp: “Sinh viên thì sao, sinh viên thì không cần ăn cơm à?”
Trong giọng điệu biếng nhác quen thuộc của cậu, Đinh Tiễn im lặng kéo tay Khổng Sa Địch, đi vệ sinh.
Cho đến tối trên đường về nhà, hai người mới có thể nói chuyện với nhau, có vài việc sau khi mọi thứ đã lắng xuống, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh đều thay đổi.
“Chẳng lẽ cậu không nói gì à?”
Chu Tư Việt xoa đầu nhìn cô.
Đinh Tiễn thấp giọng: “Chắc hôm nay cậu nghe đủ nhiều rồi nhỉ?”
Chu Tư Việt cúi đầu nhìn cô, bỗng đảo mắt sang chỗ khác, gật đầu cười: “Đúng thế, nghe nhiều quá rồi.”
Đinh Tiễn thuận thế ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt cậu, đôi mắt ấy còn sáng hơn ánh trăng sau lưng.
Cậu cúi đầu, đưa tay cào tóc.
“Nhưng câu quan trọng nhất vẫn chưa được nghe.”