Yêu thầm chính là nói một vài chuyện không quan trọng với cậu, lại bóng gió nói một vài chuyện có liên quan đến cậu.
—— “Nhật Ký Trưởng Thành của Tiểu Quái Thú”
Đinh Tiễn đỏ mặt đuổi Khổng Sa Địch đi, cảm thấy cái con người này quá phiền phức.
Ai là hồng nhan tri kỷ của cậu ta hả, ai muốn xem là hồng nhan tri kỷ của cậu ta chứ. Cậu ta ăn cơm làm bài tập đi dạo phố với Trương Thúy Thúy Lý Oanh Oanh Vương Yến Yến cũng không liên quan gì đến cô hết.
Ve ngoài cửa sổ kêu râm ran, thế nhưng lúc này vào tai Đinh Tiễn lại chẳng hề dễ nghe chút nào, rất om sòm, trái tim nhỏ bé cứ treo lơ lửng trên không trung, làm cách nào cũng không yên ổn được.
Cô phiền não cúi đầu, cằm chống lên bàn, như một chú chó hoang ủ rũ cúi đầu vậy, đôi mắt đen láy đảo tròn liên tục, lúc thì nhìn Hà Tinh Văn ngồi bên trái, lúc thì nhìn lớp trưởng nữ ở bên phải.
Nhìn mà đáng thương gì đâu.
Cô lặng lẽ quay đầu, tầm mắt phóng về phía cuối lớp.
Đại thiếu gia kia tay đút túi cùng Tống Tử Kỳ đi vào lớp, mái tóc rối xù như rơm rạ, đến nỗi người ta rất muốn vò mạnh đầu cậu, thế nhưng cái vẻ đẹp trai biếng nhác bừa bộn đó lại hấp dẫn gì đâu.
Trong lòng của mỗi người đều có một thiếu niên.
Cho dù vô cùng lông bông thì vẫn say mê.
Chu Tư Việt kéo ghế ra ngồi xuống, chân dài gác dưới bàn, Tống Tử Kỳ quay đầu lại vô tình nói: “Tư Việt, cuối tuần chúng ta đến khu chơi game nhé?”
Chu thiếu gia dựa vào ghế, lắc chân không đáp.
Đặng Uyển Uyển ở cạnh chợt ngẩng đầu, đặt bút xuống, kích động nói: “Được đấy được đấy! Mình có biết một khu, mình có thể dẫn các cậu đến.”
Hai mắt Tống Tử Kỳ sáng lên, “Được à nha.”
Nói rồi cả hai đồng loạt nhìn sang Chu Tư Việt, không kịp đợi cậu bình luận thì đằng trước có người quay đầu lại, vỗ lên mặt bàn của Đặng Uyển Uyển, không lạnh không nhạt nói: “Đặng Uyển Uyển, bọn mình thương lượng một chuyện đi.”
Là Khổng Sa Địch.
Đặng Uyển Uyển cười khanh khách nhìn cô: “Sao thế Sa Địch?”
Bỗng Khổng Sa Địch nhìn về phía Đinh Tiễn, kết quả là khiến Chu thiếu gia đang vòng tay lắng nghe cũng vô thức nhìn theo tầm mắt của cô nàng.
Cũng đúng lúc ấy.
Tóm được cái nhìn ngơ ngác của Đinh Tiễn trong không trung.
Đinh Tiễn không tránh kịp, cứ thế chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Chu Tư Việt, hoảng hốt lúng túng quay đầu lại. Động tác hơi quá mạnh nên đυ.ng đầu cái “sầm —— ” vào Hà Tinh Văn đang cúi người nhặt bút.
Đinh Tiễn đau tới mức nổ đom đóm mắt, cô xoa xoa đầu.
Chu Tư Việt cong môi, quả nhiên là đồ ngốc.
“Sao cậu lại phiền như thế chứ?”
Hà Tinh Văn chỉ mới giải toán được nửa, đang bị kẹt ở bước rất quan trọng, mãi cũng không thể viết tiếp được, trong lòng vốn đã bực lắm rồi, lần này Đinh Tiễn đυ.ng phải họng súng, thế là cô trực tiếp bị xơi đạn.
Một tiếng hét này của Hà Tinh Văn khiến gần cả nửa lớp nhìn sang Đinh Tiễn chế giếu, tiểu cô nương đỏ mặt cúi đầu, thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi cậu.”
Dáng vẻ thấp kém ấy thật là khiến người ta thương hại.
Bạn trong lớp cũng đều biết đức hạnh của Hà Tinh Văn, nên cũng khá đồng cảm nhìn Đinh Tiễn.
Có nam sinh không chịu nổi mà lên tiếng thay Đinh Tiễn, “Hà Tinh Văn, cậu đừng có quá đáng, hôm qua cậu không giữ sách cho Đinh Tiễn, Đinh Tiễn cũng đâu có trách gì cậu.”
Nghe thấy câu này, Đinh Tiễn càng cúi đầu thấp hơn, người ra mặt hộ cô là một nam sinh tên Lưu Tiểu Phong, là một người đeo kính đen đen gầy gầy, ở trong lớp không hề có cảm giác tồn tại, ngay cả trong giờ thầy cô mời trả lời câu hỏi cũng sẽ đỏ mặt.
Đinh Tiễn rất biết ơn cậu ta, vào lúc này là người đầu tiên lên tiếng cho mình.
Nhưng cũng vì lời của cậu ta mà lâm vào quẫn bách, thật ra thì bay giờ, cô chỉ hy vọng tìm một khe nứt để chui vào, không ai nói chuyện cũng không ai nhìn cô hết, không cần phải bất bình thay cô, sau đó cứ để chuyện này dần dà lắng xuống.
Cô là một nữ sinh nhát gan yếu ớt, bị người khác nhìn nhiều thì sẽ nghĩ nhiều, tâm tư lại nhạy cảm.
Càng không muốn để cho Chu Tư Việt thấy cái cảnh, lúc này cô đang bị bạn cùng bàn mới chê bai.
Nhưng sau khi Lưu Tiểu Phong nói xong, Hà Tinh Văn vẫn không phục mà vặc lại đôi câu, suýt nữa hai người họ đã vì Đinh Tiễn mà cãi nhau trong lớp rồi.
Cuối cùng vẫn là Tống Tử Kỳ ở phía sau nửa trêu nói, “Hà Tinh Văn, ông đừng có bắt nạt tiểu quái thú, cẩn thận Tư Việt nhà bọn này chỉnh ông đấy.”
Ám muội của những những năm tháng thanh xuân, có lẽ chính là trò đùa giỡn lập lờ nước đôi không rõ ràng giữa bạn học.
Tống Tử Kỳ vừa dứt lời, các bạn trong lớp cũng cười rộ lên, sau đó nghe thấy có người đạp mạnh vào ghế của Tống Tử Kỳ, giọng nói có phần lười biếng: “Liên quan gì đến tao.”
Tống Tử Kỳ gãi gáy nói: “Đùa tí thôi mà.”
Trong bầu không khí hò hét ầm ĩ, Khổng Sa Địch bất thình lình quay đầu lại nói với Đặng Uyển Uyển: “Cậu với Đinh Tiễn đổi chỗ lại đi.”
Đặng Uyển Uyển sửng sốt, liếc nhìn Chu Tư Việt.
Khổng Sa Địch sẵng giọng, nói rồi lại nhìn sang Chu Tư Việt đang dựa ra sau ghế, nói: “Nếu cậu không muốn ngồi với Tiễn Tiễn thì bảo cậu ấy đổi với Tống Tử Kỳ, tớ sẽ ngồi với Tiễn Tiễn.”
Đề nghị này bị Tống Tử Kỳ kịch liệt phản đối: “Tớ không nhé, tớ không muốn ngồi với cậu ta đâu, ngồi cạnh cậu ta áp lực chết đi được.”
Khổng Sa Địch trấn an: “Không đâu.”
Tống Tử Kỳ: “Tớ ngồi sau sẽ không nhìn thấy.”
Khổng Sa Địch xoa đầu cậu ta như xoa đầu chú cún vậy, trơ ngáo nghiêm túc nói: “Ngoan, lần sau đi cắt kính lại đi.”
Tống Tử Kỳ lắc đầu: “Mắt kính quá dày sẽ trông giống đít chai, còn lâu tớ mới cần.”
Khổng Sa Địch cắn răng: “Được, thế cậu với Chu Tư Việt ngồi trước, còn mình và Tiễn Tiễn ngồi sau.”
Tống Tử Kỳ gãi đầu: “Sao có thể mặt dày như thế được?”
Khổng Sa Địch: “Đừng nói nhảm nữa, trước khi tớ chưa nổi giận thì gật đầu nhanh lên, nếu không tớ sẽ méc thầy các cậu đem máy chơi game vào lớp!”
“Má. Khổng Sa Địch, mẹ nó cậu có còn nhân tính không thế hả?”
“Có được không hả? Cậu?!”
“Sợ cậu rồi đấy, được được được!!”
Nhưng hai người vừa mới thảo luận xong, Đặng Uyển Uyển ở sau lưng đã nghiêm mặt nói: “Tớ không đổi.”
Ba chữ này vô cùng có lực.
Khổng Sa Địch nghe thế thì rất nôn nóng, xắn tay áo lên định xông tới lý luận với người ta, nhưng lại bị Tống Tử Kỳ giữ lại: “Bà cô ơi, đừng có kích động thế chứ… Sao gần đây cậu đanh đá thế?”
Mặt Khổng Sa Địch lúc đỏ lúc trắng, mặc kệ cậu ta mà nói thẳng với Đặng Uyển Uyển: “Nếu không phải lúc trước cậu ồn ào tới hỏi Chu Tư Việt thì sao Tiễn Tiễn có thể bị cậu ép đến hàng trước ngủ hả?”
Đặng Uyển Uyển mím môi: “Dù sao thì tớ cũng không đổi.”
“Được rồi.” Chu thiếu gia lạnh lùng ngồi xem nãy giờ cuối cùng cũng nhàn hạ lên tiếng: “Vào học đã.”
Chuông vào tiết reo lên, giáo viên kẹp giáo án dưới nách theo tiếng chuông đi vào cửa.
Rốt cuộc các bạn học lại lần nữa chuyển sự chú ý vào sách giáo khoa.
Đinh Tiễn thở một hơi dài nhẹ nhõm, cô cám ơn sự trượng nghĩa tương trợ của Sa Địch, không để mình quá chật vật ở trước mặt Chu Tư Việt; cũng cám ơn trung học Yến Tam, đã để cô gặp được cô gái đầy nhiệt huyết hào hứng này trong những năm tháng hoảng hốt vội vã.
Cuối tuần.
Đinh Tiễn ôn xong bài của các môn trong tuần vừa qua, vươn vai duỗi người, nhìn cái cây ngoằn ngoèo ở ngoài cửa sổ, đang suy nghĩ lúc nào đó nên chặt cái cây đi, chứ không che tầm mắt khuất ánh sáng quá rồi, bây giờ cô nhìn lên bảng đen cái gì cũng thành hai.
Đang mải nghĩ ngợi thì Diệp Uyển Nhàn ở ngoài phòng khách gọi: “Tiễn Tiễn!”
Cô chậm chạp đứng lên đi ra.
Diệp Uyển Nhàn vừa cúi người lau bàn vừa nói: “Mày đến lớp năng khiếu đón em trai đi, tao chưa nấu cơm xong.”
“Ờ.”
Cô rì rì đi ra cửa đổi giày, trong lòng lẩm bẩm: thế mà vừa nãy còn có thời gian nói chuyện thảo luận với người khác.
Chuyện nhà này nhà kia, đều không thoát khỏi con hẻm rộng có một mét này được.
Diệp Uyển Nhàn thấy cô chậm chạp như thế thì nổi đóa: “Mau lên đi! Nếu không tìm được thì đến mấy khu chơi game gần đấy mà tìm, có lúc chờ sốt ruột thằng bé sẽ đi chơi game.”
“Nó lại đi chơi game nữa hả?”
Diệp Uyển Nhàn nói: “Chơi một lát chứ có gì đâu.”
Đinh Tiễn cười nhạt.
Đúng như dự đoán, quả thật Đinh Tuấn Thông đang ở khu chơi game gần đấy, đang còn chơi đua xe với đám bạn nhỏ của mình, một đám hào hứng vô cùng, Đinh Tiễn đi đến xách tai cậu, “Đinh Tuấn Thông, về nhà!”
Đinh Tuấn Thông rụt đầu đi, không nhịn được hất tay cô ra: “Đợt lát đã!”
Đinh Tiễn tốt tính hỏi: “Chờ lâu mau?”
“Mười phút.”
“Được.”
Đinh Tiễn vô cùng thoải mái đi ra ngoài cửa chờ cậu.
Nhưng đã mười phút trôi qua.
Đinh Tiễn đứng ở cửa nhìn vào bên trong, không đứa nào có ý định ra ngoài cả, cô lại kêu lần nữa: “Đinh Tuấn Thông!”
“Mười phút nữa thôi.”
Lại mười phút trôi qua…
“Đinh Tuấn Thông!!”
“Cho em thêm mười phút nữa, không thì lát về nhà em sẽ méc mẹ là chị đánh em.”
Ha, thằng oắt con này.
Đinh Tiễn xông đến, trực tiếp xách tai Đinh Tuấn Thông kéo ra ngoài, thằng bé cứ đưa tay cầm chặt lấy vô lăng, sống chết không chịu xuống xe, “Cứu mạng với! Có kẻ buôn bán trẻ em!”
Người đi đường vội đưa mắt nhìn.
Đinh Tiễn sốt ruột, giơ tay đập vào sau gáy cậu: “Mày nghiêm túc lại cho tao, bà đây là chị mày đấy.”
“Phụt —— “
Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ.
Đinh Tiễn sửng sốt quay đầu lại nhìn, một tốp đông người đứng đấy, Tống Tử Kỳ và Khổng Sa Địch đứng bên cạnh, sau đó là Chu Tư Việt, Đặng Uyển Uyển, Tưởng Trầm cùng Tống Nghi Cẩn.
Thấy có người đến, Đinh Tuấn Thông mau chóng thoát khỏi tay Đinh Tiễn, chạy thục mạng về chơi đua xe tiếp.
Còn cậu thiếu niên cao nhất bên này, hai tay đút túi, ánh mắt vượt qua đám người thờ ơ rơi xuống người cô.
Vào lúc này, trong lòng Đinh Tiễn lại nảy ra một ý nghĩ.
Vị trí mà Đặng Uyển Uyển đang đứng kia, vốn phải là cô mới đúng.
Tống Tử Kỳ và Tưởng Trầm trêu mấy câu, thấy cô không phát giác thì đều hậm hực im miệng, thấy Chu Tư Việt đứng yên không nhúc nhích, Tống Tử Kỳ mới như ngộ ra điều gì đó, kéo Tưởng Trầm qua nói: “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi chơi ném bóng rổ đi, tao không tin là không phá được kỷ lục của Tư Việt.”
Tưởng Trầm và Tống Nghi Cẩn bị Tống Tử Kỳ gắng gượng kéo đi.
Khổng Sa Địch nhảy chân sáo lại bên cạnh Đinh Tiễn, “Tối qua tớ định gọi điện cho cậu nhưng mới nhận ra là tớ không có số cậu, thứ hai tới cậu thêm vào danh bạ hộ tớ nhé.”
Đinh Tiễn không có điện thoại, Diệp Uyển Nhàn không chịu mua cho cô.
Nhưng cô cũng không muốn ở trước mặt Đặng Uyển Uyển với Chu Tư Việt nói mình không có điện thoại, thế là tùy tiện gật đầu.
Khổng Sa Địch vui vẻ rời đi.
Đinh Tiễn ngó lơ Chu Tư Việt, xoay người đi tìm Đinh Tuấn Thông, thế nhưng trên xe đua đã không còn bóng người, mắt đảo một vòng cũng không thấy tiểu ma vương kia đâu, cô tức đến mức tím tái mặt mày.
Trong miệng mắng câu thằng chết tiệt, ánh mắt lại cứ tìm kiếm khắp nơi không mục đích.
Đột nhiên, tóc bị người ta xoa mạnh.
Nói là xoa, nhưng lại càng giống như là chà, chà bột mì vậy.
Ai?
Đinh Tiễn ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn sải dài bước chân lướt qua người cô, vạt áo T-shirt khẽ quét qua mu bàn tay cô, rồi bàn tay lại cắm vào trong túi quần rồi, thế nhưng cô vẫn bắt được câu nói cực nhanh vang lên bên tai.
“Thứ hai chuyển về đi.”
Thiếu niên bóng lưng gầy, cước bộ như có gió, hời hợt không tập trung.
A?