Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 81

Cửa thử thách thứ nhất Huyễn trận liền đào thải hơn nửa số người, những người này trước sẽ trở về phòng học đợi, đến lát nữa đồng thời được đưa về với những người bị đào thải tiếp theo.

Nói tóm lại cuộc sàng chọn chia làm ba giai đoạn, trước hết là tâm tính, sau đó chính là tố chất thân thể và năng lực phản ứng, sau ba giai đoạn này, hơn một trăm người còn dư lại tiếp tục bị loại hơn năm mươi, cuối cùng tính tổng lại vừa tròn 100.

Người mà Cảnh Lâm quen biết bên trong, ngoại trừ mấy anh em Tào Tam Gia, thì những người khác đều lưu lại, bao gồm cả hai anh em họ Tạ nữa, hai người này đúng là khiến Cảnh Lâm bất ngờ, cửa kiểm tra tố chất thân thể kia, lúc hai người này chạy cự li dài, mỗi khi thấy sắp ngã xuống tới nơi, lại đều cố chống được.

Ngụy Chân đứng trên đài cao, nói với những người lưu lại: “Đợt tập huấn chỉ diễn ra trong ba ngày, vì thế thời gian khá là khẩn trương, sau bữa cơm tối nay, xin mọi người lần thứ hai đến sân luyện tập tập hợp.”

Mọi người trải qua một buổi trưa nắng nóng nhiệt độ cao cùng dằn vặt thể năng, vào lúc này rốt cuộc thanh tĩnh lại, dọc theo con đường quay trở về giảng đường.

Nhìn mọi người rời đi, Ngụy Chân quan sát bóng lưng của bọn họ mà đăm chiêu, tại thời điểm lúc trước ngay khi anh chuẩn bị triệt đi Huyễn trận, lại có người trước một bước phá hoàn toàn trận pháp của anh, điều này khiến anh cực kỳ kinh ngạc.

Tại trước tận thế, theo như anh biết, những tu sĩ trong nước, biết đến trận pháp cũng chỉ có duy nhất Huyền Thiên môn bọn anh. Không nghĩ tới nơi huyện thành nho nhỏ này, lại còn ẩn tàng một người có thể phá bỏ trận pháp như thế, trận pháp này anh bố trí mất gần một ngày, chỉ trong vòng nửa canh giờ đã bị phá giải, trình độ trận pháp của người đó không biết cao hơn anh bao nhiêu lần nữa, cho dù là sư phụ của anh, thời gian phá giải cũng lâu như vậy.

Ngụy Chân chín tuổi nhập môn, một mặt trận pháp này anh đến hiện tại đã nghiên cứu sắp ba mươi năm rồi, ở mặt này trước đây ngoại trừ sư phụ ra, thì không người có thể sánh kịp anh, gặp phải Huyễn trận của hoa ăn thịt anh còn có thể tự an ủi bản thân là do nó biến dị đến mức quá lợi hại, nhưng gặp được người này, Ngụy Chân bắt đầu ngẫm nghĩ, có lẽ từ trước tới giờ mình thực quá mức tự tin vào bản thân, lại không nghĩ tới Nhân ngoại hữu Nhân, Thiên ngoại hữu Thiên.

Có điều người đó là ai, vừa nãy anh đã quan sát một lượt hết những người ở chỗ này rồi, nhìn ai cũng giống như người đó, nhưng trông kỹ lại ai cũng chẳng phải. Chỉ trách bởi vì anh bố trí trận pháp quá mệt nên tạm thời đi nghỉ ngơi, để cho mấy người Phương Á Châu nhìn chằm chằm trận pháp, sau khi trận pháp bị phá có gọi bọn họ tới hỏi cẩn thận, bọn họ chỉ nói tất cả đều bình thường, bọn họ dùng mắt người trần, những gì trông thấy hoàn toàn khác so với anh, nên cũng chẳng hỏi ra được nguyên cớ.

Trở lại giảng đường, người bị đào thải lúc nãy đã không thấy đâu.

Cảnh Lâm cũng tới lúc này mới phản ứng lại được, hỏi Nghiêm Phi: “Tại sao lúc đó hai người chúng ta có thể cùng xuất hiện trong một thế giới Huyễn trận đồng nhất, Huyễn trận chế tạo ra được ảo giác thì phải xâm nhập vào thế giới não bộ, ý thức của người lọt vào. Chính vì thế, sao những hình ảnh kia chỉ nhìn được của em, không thấy của anh?”

Nghiêm Phi cũng ngẩn người, sau đó nói: “Không biết, có thể bởi vì đến hiện tại, còn chưa có chuyện gì đánh gục được anh mà tạo thành bóng ma tâm lý đi.” Nếu không phải vậy thì y cũng không cách nào lý giải được vì sao lại như thế, kể cả khi còn bé bị người bắt nạt lấy tiền, nhưng sau đó chính mình cũng đã báo thù, ám ảnh chẳng thể xây dựng nổi.

“Tỏ rõ anh là người có tâm lý phi thường cứng rắn.” Nghiêm Phi còn đế thêm câu.

Cảnh Lâm suy nghĩ một chút, chỉ có thể quy kết cho thần thức của cậu tuy mạnh hơn Nghiêm Phi, nhưng sự ám ảnh trong nội tâm kia vẫn bị Huyễn trận thừa cơ, mới xuất hiện tình huống như thế, còn Nghiêm Phi, chắc là như y nói, tâm lý quá cứng rắn, Huyễn trận không có chỗ xuống tay.

Khúc nhạc dạo ngắn này, gọi là hai người thảo luận còn chưa được tính, đã bị nháy mắt ném ra sau đầu rồi.

Buổi tối lúc Phương Á Châu tới đưa cơm, còn mang đến một trăm bản hợp đồng, đây chính là văn bản liên quan tới thù lao sau khi những người tình nguyện bọn cậu tiêu diệt được hoa ăn thịt, cùng với một ít bồi thường cho người nhà của những ai chẳng may bỏ mình.

Những hợp đồng này đều là viết tay, chữ viết gần giống với chữ đánh máy, ngược lại đọc rất thuận mắt. Mọi người vừa ăn vừa kiểm tra hợp đồng, đợi sau khi ăn xong, hợp đồng cũng đọc gần hết, tại sau khi hai bên đều không cảm thấy có vấn đề gì, bên chỗ Phương Á Châu, đã có chữ ký của Ngụy Chân cùng người phụ trách căn cứ trên hợp đồng, lúc này Phương Á Châu cũng trước mặt mọi người ký lên tên của mình.

Hiện tại đã không có pháp luật ràng buộc, bản hợp đồng này có hiệu lực hay không, cũng là xem ở việc hai bên có thể tự ràng buộc lẫn nhau như thế nào, có thể tuân thủ giữ đúng đạo đức tới mức nào.

Thời gian khá sít sao, buổi tối liền bắt đầu tập huấn. Vốn toàn bộ sân thể dục được trải đất, vì để tập huấn mới dọn dẹp ra, buổi tối người căn cứ liền dựng một vòng vây quanh nơi này, cứ cách một khoảng liền cắm xuống một cây đuốc, chiếu sáng trưng chung quanh lên.

Bởi vì Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn sở hữu sức mạnh đặc thù, nên từ mới bắt đầu Cảnh Lâm liền căn dặn hai người tân lực biểu hiện cho mình và những người khác gần giống nhau, cũng là sợ hai người biểu hiện quá xuất sắc, vạn nhất bị kẻ xấu biết được lại nổi lên tâm tư không tốt gì. Vì thế lúc tập huấn các loại sức mạnh, Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn vẫn luôn cẩn cẩn thận thận, không lộ ra manh mối gì.

Thời gian ba ngày, nhoáng một cái đã trôi qua.

Ngày thứ tư, trời vừa ló rạng, đám Cảnh Lâm tập hợp trước cổng căn cứ Phương Bắc. Ở đây, Phương Á Châu phân phát vũ khí phòng thân và lương khô cho mỗi người. Vũ khí phần lớn đều là trường đao được mài đến vô cùng sắc bén, một bộ phận là dao ngắn, trong số đó còn có dao thái rau……

Mỗi người được phân hai cái vũ khí, một dài một ngắn, kể cả bản thân tự mang theo vũ khí vẫn được phân cho hai cái.

Phương Á Châu thấy Nghiêm Lộ cùng Triệu Chí Văn một giắt vũ khí ở thắt lưng, một cầm roi dài trên tay, thuận tiện nói: “Tôi khuyên hai người nên dùng dao thì tốt hơn.”

Lần này đi ra, bốn người Cảnh Lâm ngoại trừ mang theo gai xương rồng, dao găm ra, cậu và Nghiêm Phi còn mang theo dao bổ củi, hai người Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn thì mang theo roi dài. Lưỡi rìu Nghiêm Lộ đã dùng thời gian dài trước đó, do các vết mẻ trở nên càng ngày càng tệ hơn, nên đã quang vinh về hưu rồi, lần chạm mặt con báo hoa trong rừng trước đó, cảm giác dùng roi rất tốt, nên sau trận đánh ấy nàng cũng giống như Triệu Chí Văn, bắt đầu dùng roi.

Nghe Phương Á Châu, hai người Triệu Chí Văn cuốn roi dài lại giắt lên thắt lưng, sau đó đổi vũ khí khác.

Ngoại trừ vũ khí, thì quần áo mặc trên người, căn cứ cũng chuẩn bị chút áo giáp phòng hộ chất lượng, dù sao thì có ít cũng còn hơn không. Lúc này, bốn người Cảnh Lâm liền đặc biệt chói mắt. Bởi vì trên người bọn cậu mặc hai tầng áo giáp, một tầng là của căn cứ, một tầng là của bọn cậu, chính là áo giáp da cá sấu màu xám đó. Áo giáp da cá sấu bảo vệ chặt chẽ nghiêm mật những vị trí hiểm yếu trên thân thể bọn cậu, những người khác ước ao là điều không cần phải nói, ngay cả Ngụy Chân đến cuối cùng cũng nhịn không được nhìn bọn cậu nhiều vài cái, trong mắt lóe lên sự tán thưởng.

Ngày hôm nay Ngụy Chân vẫn một thân đường trang màu trắng, chỉ là hoa văn có sự thay đổi thôi. Trong tay anh ta còn cầm một thanh kiếm, tại chuôi kiếm buộc một khối ngọc, Cảnh Lâm rất nhạy bén đối với chuyện nhận biết linh khí, liền cảm giác được linh khí trong ngọc cực no đủ, là một khối ngọc thật.

Sau khi xác định thành viên đã trang bị chỉnh tề, Ngụy Chân một tiếng ra hiệu lệnh, đội ngũ người tình nguyện tập hợp lâm thời bắt đầu di chuyển.

Bây giờ hoa ăn thịt người, không cần cố ý chạy tới gần, chỉ cần đứng trước cổng căn cứ, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy những đóa hoa cùng dây leo giương nanh múa vuốt trên huyện.

Một gốc hoa ăn thịt lớn như vậy, chỉ dựa vào 100 người bọn cậu là việc không có khả năng, hành động diệt hoa lần này, mấy căn cứ trên huyện khác cũng đều có tham gia, trong lúc đám Cảnh Lâm tập huấn, mấy căn cứ khác cũng đều huấn luyện thành viên căn cứ mình.

Bọn cậu đi theo Ngụy Chân đi song song một đoạn đường với hoa ăn thịt, cuối cùng dừng lại ở một cái ngã ba đường, nơi đó đã có vài đội ngũ xếp thành đội hình hình vuông chờ sẵn.

Tào Tam Gia đi ở ngay phía trước Cảnh Lâm, thấy đội ngũ dừng lại, không khỏi nói: “Tôi nhớ nơi này trước kia là địa bàn của con trăn cộc.”

Phương Á Châu nghe thấy thế, liền nói: “Tại lần thứ nhất diệt hoa lúc trước chúng tôi đã bắt giữ con trăn cộc rồi.”

Tào Tam Gia bừng tỉnh, chẳng trách có thể để bọn hắn lẫm lẫm liệt liệt đứng ở chỗ này.

Lần này Ngụy Chân đại biểu cho căn cứ Phương Bắc, anh ta một mình tiến lên trước, những kẻ đứng đầu các căn cứ khác cũng đi ra nói chuyện với Ngụy Chân, có điều khí thế của những người dẫn đầu này tại trước mặt Ngụy Chân, rõ ràng liền thấp một đoạn.

“Đó là Đao ca đúng chứ?” Nghiêm Phi nhìn một chút căn cứ Thự Quang bên kia, tầm mắt thoảng qua trên người một người trong đó.

Cảnh Lâm nhìn sang, chỉ thấy Đao ca là người đầu tiên đứng hàng thứ nhất, “Là anh ta.”

Tào Tam Gia thì lại chỉ chỉ một người đi theo sau Đao ca, nói với hai người Cảnh Lâm: “Thấy không, đó chính là Thi Lỗi. Tối hôm qua tôi tán gẫu với những người khác, nghe nói hành động diệt hoa lần này, chính là nhờ Thi Lỗi khởi xướng cũng như đi thỉnh cầu trợ giúp.”

Thi Lỗi là kẻ có dã tâm, huyện thành là nơi hắn sinh ra, cũng là đại bản doanh của hắn, thế lực của hắn đã cắm rễ nơi đây. Một khi di chuyển căn cứ, chỉ có thể sáp nhập vào những thế lực khác, hắn không muốn thế lực của mình bị hủy hoại trong một ngày như thế. Hắn muốn mở rộng thế lực của mình, biện pháp duy nhất chính là mời người đến tiêu diệt hoa ăn thịt. Lúc đó người những căn cứ khác đều là được chăng hay chớ, không muốn liều lĩnh nguy hiểm ngàn dặm xa xôi đi sang tỉnh khác thỉnh cầu sự trợ giúp, chỉ có mỗi Thi Lỗi đem theo các anh em của mình đi thôi. Điều này cũng là lý do vì sao lúc trước đám Cảnh Lâm đi tới căn cứ Thự Quang chỉ thấy được Đao ca.

Chờ đến sau khi mời về người trợ giúp, hành động diệt hoa lần thứ nhất hết thảy căn cứ đều không tham gia, bọn họ đem hi vọng ký thác lên các binh lính cùng hai vị tu sĩ, cuối cùng những người đó đã thất bại. Mắt thấy hoa ăn thịt từ từ áp sát, chuyện diệt hoa đã lửa xém lông mày, nên hành động diệt hoa lần thứ hai, bọn họ không thể không tham gia.

Đám Cảnh Lâm đứng khá xa, cũng không biết Ngụy Chân nói những gì với mấy người đứng đầu kia, có điều không lâu lắm, Ngụy Chân đã trở lại, mang theo đội ngũ bắt đầu thay đổi phương hướng, chính thức tiến vào phạm vi thế lực của hoa ăn thịt.

Cách hoa ăn thịt càng gần, loại cảm giác sợ hãi khi bầu trời bị che kín, sắp bị bao phủ hoàn toàn càng sâu hơn. Động tĩnh của bọn cậu sớm đã nhập vào tầm mắt hoa ăn thịt, vừa tiến vào phạm vi quản chế của nó, liền bắt đầu có những đóa hoa lớn như miệng bát lôi kéo những dây leo xuất hiện ở cách đó không xa.

Thật nhiều người căng thẳng tới mức nuốt nước miếng ừng ực.

Kế hoạch của bọn cậu là trực tiếp thâm nhập vào bên trong hoa ăn thịt, không muốn dây dưa với những dây leo vụn vặt bên ngoài cùng của nó, theo sự thâm nhập, đóa hoa lộ diện ra càng ngày càng nhiều, bốn phương tám hướng, chi chít chi chít, bao gồm cả đằng sau bọn cậu, đường đi đã bị dây leo phủ kín.

Kỳ thực, nếu như mới đầu người căn cứ trên huyện có tâm, hoàn toàn có thể liên hợp lại với nhau xua đuổi đi Tam Hoa và trăn cộc ở hai bên huyện, một ngày lại một ngày thúc đẩy vào sâu bên trong, các thế lực từ những phương hướng bất đồng đồng thời cắt giảm đi địa bàn của hoa ăn thịt, khi đó hoa ăn thịt không đủ trưởng thành, là có thể từ gốc rễ ngăn chặn nó phát triển, cũng không để cho nó có cơ hội trở nên lợi hại như vậy.

Nhưng cuối cùng là do lợi ích quấy phá, khi đó mấy cái căn cứ trên huyện đều bận rộn sưu tập vật tư phát triển toàn lực, đến tận khi rơi vào tình trạng bị hoa ăn thịt bức bách đến mức như vậy.

Bốn phía đều đã bị hoa ăn thịt quây kín, bọn cậu tiến vào không gian khép kín mà nó kiến tạo ra, ánh sáng không đủ, đuốc mang đến theo lục tục được thắp lên.

Hoa ăn thịt tựa hồ biết ý đồ của bọn cậu, bắt đầu thử thăm dò công kích bọn cậu. Tốc độ công kích của đóa hoa rất nhanh, lại tấn công bất ngờ, nên một vài người không để ý, tốt hơn chút chính là vũ khí trên tay hoặc cây đuốc bị đóa hoa quấn đi, tệ hơn thì bắt đầu có người bị thương, đều là những người đứng ngoài cùng, vài người bị quấn chặt cánh tay, trong nháy mắt bị kéo giật đi được đồng đội lôi trở về, hai phe lôi kéo nhau, những người kia trực tiếp bị hoa ăn thịt kéo đứt phăng cánh tay, máu tươi phun tung tóe.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết thê thảm vang lên trong không gian này, mùi máu tanh nhàn nhạt xông đầy xoang mũi.

“Nhanh cầm máu cho anh ta.” Có người hét lớn.

Mùi máu tanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới thần kinh mọi người, cũng là cho những dây leo xung quanh càng thêm nhộn nhạo, hai rồi lại ba, mỗi tiểu đội cũng bắt đầu không ngừng nhận phải công kích.

Đám Nghiêm Phi và Cảnh Lâm bởi vì thân cao, nên tất cả bọn cậu đều đứng ngoài cùng đội ngũ, nếu dây leo công kích thì kẻ đứng mũi chịu sào chính là bọn cậu. Lúc này, một vài vũ khí Phương Á Châu phân phát liền tỏ rõ tác dụng, vừa nhẹ, độ dài lại thích hợp, chém dây leo vừa sắc vừa nhanh, “Xoẹt” một cái là có thể chém xuống một đóa hoa, chỉ cần hoa vừa rời khỏi dây leo, những dây leo kia sẽ lập tức rút về, không tiếp tục phát động công kích lần nữa.

Bởi vì có thần thức, nên Nghiêm Phi cùng Cảnh Lâm có thể một tâm đa dụng, vừa phòng bị công kích của dây leo xung quanh, vừa có thể phân tâm chăm sóc một chút anh em nhà họ Tạ. Hai người Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ tuy đối với nguy hiểm nhạy bén hơn những người khác, nhưng nếu so với hai người Cảnh Lâm, thì muốn thua kém rất nhiều, có điều tại dọc đường, Cảnh Lâm đã lặng lẽ dán Công Kích phù lên vũ khí cho bọn họ, do đó tạm thời ứng phó cũng không vất vả mấy, hiện không cần đám Cảnh Lâm lo lắng.

Về phần Tào Tam Gia và Long Chương, bởi vì bên cạnh hai người đều có biến dị thú, nên đối phó ngược lại cũng thành thạo điêu luyện. Tào Tam Gia còn muốn chiếu cố vài anh em của mình nữa, Long Chương chỉ cần chăm sóc tốt cậu ta và Giun Bảo Bảo là được, một số thời điểm giúp người khác một tay, hơn nữa trong đội bọn cậu còn có Ngụy Chân, vì thế trông qua là một tiểu đội vàng thau lẫn lộn, lại trong khoảng thời gian ngắn có số người bị thương ít nhất.

Ngụy Chân đi tuốt ở đằng trước, lúc này bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, mọi người cũng chẳng thấy rõ lắm anh ta làm như thế nào, chỉ cảm thấy “Xoẹt” một chiêu kiếm xoay ra ngoài, sẽ rơi xuống vài đóa hoa ăn thịt, rõ ràng cự ly anh ta cách dây leo còn rất xa.

Cảnh Lâm nghĩ, đại khái là kiếm khí trong truyền thuyết đi.

Không ngừng xuất hiện người bị thương, nhưng đội ngũ vẫn luôn chầm chậm nhích lên phía trước, số lượng dây leo hoa ăn thịt cũng càng ngày càng nhiều, tốc độ vẫn như cũ rất nhanh, thật nhiều người bắt đầu không phản ứng kịp.

Mười mấy đóa hoa đồng thời tấn công về phía Cảnh Lâm, tay cậu nắm chặt trường đao quét qua chúng, dọc đường đi tước mất mấy đóa hoa, cuối cùng thân đao bị quấn lấy, lập tức giặt phắt đao ra từ trong tay cậu, đồng thời, hai đóa hoa ăn thịt từ bên cạnh công kích tới, cậu chỉ có thể rời bỏ thanh đao, nghiêng người một chút tránh né, giơ tay nắm lấy dây leo phía dưới đóa hoa.

Vừa quay đầu, một mùi tanh tưởi ập tới, Cảnh Lâm bị mùi hôi đó huân chính giữa mặt, suýt chút nữa bị thối ngất. Hai đóa hoa bị cậu chộp vào trong tay này, cánh hoa giương rộng ra ngoài, lộ một vòng răng nhọn sắc bén bên trong.

Trên mặt Cảnh Lâm xẹt qua vẻ chán ghét, sau đó rút ra dao găm bên hông, nhanh nhẹn quơ dao một phát, liền cắt xuống hai đóa hoa, ghét bỏ vứt sang một bên.

Nghiêm Phi chém đứt một đóa hoa cuối cùng trước người, tại trước khi một làn sóng công kích nữa ập tới, phân tâm hỏi Cảnh Lâm: “A Lâm, không sao chứ?”

“Không sao.” Cảnh Lâm đổi con dao găm, tiếp tục dùng vũ khí căn cứ phát cho —— dao thái rau.

Mặc dù là dao thái rau, nhưng vẫn như cũ được cậu dùng đến uy vũ sinh phong.

Bỗng nhiên, Tam Hoa rống to một tiếng, thần thức của Cảnh Lâm cũng chợt xuất hiện gợn sóng, có cảm giác bị thăm dò đâm một nhát. Trực giác cậu mách bảo gặp phải nguy hiểm, lập tức cảnh giác nhìn khắp bốn phía. Sau đó liếc mắt liền thấy mấy người Tào Tam Gia cùng anh em họ Tạ đứng tại chỗ lắc đầu, không hề chú ý tới những công kích không ngừng kia của hoa ăn thịt, một bộ dáng muốn cố gắng hết sức tỉnh táo lại, chợt cảm thấy không ổn.

Cậu vừa định nhích về phía bên kia, thì thấy một anh em của Tào Tam Gia bỗng nhiên giơ đao lên bổ xuống Long Chương bên cạnh, Long Chương vốn đang đối phó với mấy đóa hoa, thấy vậy nhanh nhạy lắc người trốn tránh, cũng bất giác rời đi đội hình, lập tức bị mấy dây leo phía sau cuốn lấy.

“Long Chương!” Cảnh Lâm vồ tới kéo lại cậu ta, nhưng tay không với tới, mắt thấy Long Chương sẽ bị kéo đi, đột nhiên một dây leo màu xanh lá xông tới, lập tức quấn chặt lấy cổ tay Long Chương.

Cảnh Lâm không khỏi nhìn sang, chỉ thấy cô bé kia một tay được người lực lưỡng hay đi cùng nàng kéo lại, một tay bị Mạn Mạn kéo căng. Mạn Mạn dùng sức lôi Long Chương về phía mình, ngọn dây leo xanh nhạt không ngừng run run, tựa hồ đã dùng hết khí lực.

Cô bé nhìn thấy Cảnh Lâm, lập tức hô to: “Ngây người cái gì, nhanh cứu người a!”

Có điều Cảnh Lâm còn chưa có động, Giun Bảo Bảo suýt chút nữa mất đi chủ nhân lập tức tức giận xông lên, nó lần đầu tiên to gan như vậy, một đường quất đuôi cản hết lại công kích của các đóa hoa, sau đó cắn đứt lấy dây leo đang quấn Long Chương, quấn lấy chủ nhân dẫn cậu ta trở lại.

Long Chương từ cõi chết trở về, cả người mồ hôi ướt đẫm, cậu một bên vuốt ve Giun Bảo Bảo, một bên nói cảm tạ với cô bé kia: “Cám ơn.”

Cô bé bĩu môi, lại gia nhập chiến đấu.

Người tập kích Long Chương kia đã bị những người khác đè lại, đối với hành vi hắn bỗng nhiên tập kích người bên mình rất là phẫn nộ và không hiểu ra sao.

Bởi vì đội ngũ vẫn chưa từng yên ổn, nên tình hình bên này Phương Á Châu tạm thời còn chưa phát hiện ra, nhưng lục tục, lại bắt đầu có người công kích đồng bạn, tất cả mọi người cảm giác thấy không đúng, người trong tiểu đội bọn họ đều phản ứng lại lời giải thích đối với Huyễn trận mà Phương Á Châu nói lúc trải qua cửa sàng chọn thứ nhất kia.

Rất nhanh, vốn là dù không ngừng có người bị thương nhưng vẫn như cũ duy trì được đội hình đội ngũ thật tốt, bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, rất nhiều người hướng về phía đồng bạn giơ lên vũ khí, có điều đều tại lúc đả thương người khác, rất nhanh bị người ngăn lại.

“Đánh ngất anh ta!” Phương Á Châu lớn tiếng la lên. Sắc mặt hắn nặng nề, trán toàn là mồ hôi hột lớn chừng hạt đỗ, quay đầu quát với Ngụy Chân: “Ngụy đại sư, tình huống không đúng!”

Ngụy Chân vốn tiên phong đạo cốt, lúc này cũng lộ ra tia chật vật, tình hình mặt sau anh ta vẫn chú ý tới, thấy vậy không khỏi cắn chặt răng, oán hận nói: “Súc sinh này lại thăng cấp, không biết đã ăn bao nhiêu người.”

Liên tục có người nâng dao đối với người bên cạnh, sau đó bị đánh ngất xỉu, sức chiến đấu lập tức tổn thất trên diện rộng, đội ngũ không thể không ngừng lại.

“Ngụy đại sư, chuyện gì thế này?” Thi Lỗi thở hồng hộc tới gần anh ta.

Ngụy Chân trầm mặt vừa chém đứt đóa hoa xung quanh, vừa nói: “Hoa này có thể thần không biết quỷ không hay xâm nhập đại não con người chế tạo ra ảo cảnh, ý chí lực hơi thiếu chút sẽ bị quấn vào. Nó muốn khiến chúng ta tự gϊếŧ hại lẫn nhau, rồi làm ngư ông đắc lợi. Lần trước xuất hiện tình huống như thế ít nhất cũng phải cách nơi này còn có cự ly nửa giờ nữa, không nghĩ tới……”

Thi Lỗi cau mày, xuất hiện tình huống như thế, không khó có thể suy ra nguyên do, nhất định những người mất tích trong lần hành động diệt hoa đầu tiên kia đã bị hoa ăn thịt ăn mất. Hắn hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Ngụy Chân nhìn một mảnh người ngã, bỗng nhiên giật xuống viên ngọc trên chuôi kiếm của mình, nói với Thi Lỗi: “Đừng để cho những dây leo và đóa hoa kia quấy rối tới tôi.”

Thi Lỗi không biết Ngụy Chân muốn làm gì, bất quá vẫn đáp ứng: “Được.”

Sau đó, Ngụy Chân để mọi người khiêng những đồng bạn bị đánh ngất chụm chung vào một chỗ, sử dụng kiếm cắt rách ngón tay giữa, nhỏ một giọt máu lên viên ngọc này, sau đó hai tay nắm lấy nhau, ngọc bị kẹp ở giữa, ngón tay trỏ hai bàn tay dựng lên áp vào nhau. Anh ta đứng tại chỗ đọc nhẩm xong một đạo khẩu quyết, hai tay bỗng nhiên mở ra, viên ngọc cứ như vậy trôi lơ lửng trong không trung, một cơn gió nhanh chóng phất qua, viên ngọc đã không thấy tăm hơi đâu.

Trong mắt người bình thường tại đây, đó chẳng qua là một trận gió mà thôi, nhưng trong mắt Cảnh Lâm và Nghiêm Phi, viên ngọc đó biến mất, vì đã hóa thành một đạo trận pháp, vây quanh những người té xỉu kia ở bên trong.

Cảnh Lâm cảm thụ một hồi linh lực tản ra quanh thân trận pháp, có loại cảm giác quen thuộc, đồng thời linh lực rất mạnh, so với bất luận trận pháp nào mà cậu có thể bố trí hiện tại đều mạnh hơn, tuyệt đối là trận pháp cấp cao.

Thi Lỗi chỉ thấy sau khi trận gió đó thổi qua, Ngụy Chân liền lại kêu người phòng hộ ở chung quanh rút lui lại. Sau khi mọi người chần chờ lui lại, chỉ thấy những dây leo kia lúc công kích về phía những đồng bạn đang té xỉu nằm trên đất, cũng như lúc sắp chạm đến được bọn họ, đột nhiên lại bị bắn ngược ra ngoài.

“Đây là một trận pháp phòng ngự.” Ngụy Chân giải thích nghi hoặc cho mọi người, “Được truyền lại từ sư tổ của tôi, đến tay tôi là đời thứ ba, vốn tôi lưu lại làm tấm bùa bảo mệnh cho mình, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không sử dụng tới.” Nói xong, thở dài một hơi, “Thôi, nếu có thể cứu bọn họ, ghi lại công đức, ngày khác cũng sẽ không trở thành ác mộng ngăn trở đạo tâm của tôi.”

(đạo tâm: chắc con đường tu tâm chăng)

Phương Á Châu nghe thấy lời ấy, vẻ mặt lập tức lộ ra sự phức tạp nhìn anh ta. Nếu như ngày đó anh ta cũng mở ra cái trận pháp này, có phải mấy người đội trưởng Khúc cũng sẽ không bị……

Ngụy Chân có cảm ứng đối với cái nhìn chằm chằm của hắn, chỉ quay đầu lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn. Lần trước không lấy ra thứ này, đó là bởi vì lúc đó bọn họ một đường đi vào tới nơi này, nhân số cũng đã hao tổn không ít, về sau những người khác đã trúng phải ảo cảnh, nhân số còn dư lại càng không nhiều, Chu Nhân lại bị hoa bắt đi không thấy tăm hơi.

Anh biết mình đã đánh giá thấp gốc cây hoa ăn thịt này, ắt còn phải đến lần thứ hai, viên ngọc đó, anh vốn để chuẩn bị cho lần này.

Hoa ăn thịt hoàn toàn không có cách nào với trận pháp, không ngừng xông lên sau đó bị văng ra.

Ngụy Chân quan sát một phen vẻ mặt của những người còn lại, nói: “Đi sâu thêm chút nữa, công kích ảo cảnh chỉ có thể càng lợi hại hơn, không có tự tin với bản thân, có thể đứng đây đợi, ảo trận này có thể duy trì trong 24 giờ. Thế nhưng, tôi sẽ tiếp tục đi phía trước, tôi cũng không thể khẳng định được trong 24 giờ tới có thể tiêu diệt được gốc hoa ăn thịt này hay không.”

Nếu như có thể, như vậy những người ở lại chỗ này sẽ sống sót, nếu như không, một khi trận pháp mất đi tác dụng, chờ đợi bọn họ cũng chỉ còn một chữ chết.

Ngụy Chân nói rất rõ ràng, lập tức có không ít người đi vào trong trận pháp.

Triệu Chí Văn huých huých cánh tay Cảnh Lâm, hỏi ý tứ cậu.

“Đi tiếp.” Cảnh Lâm nhỏ giọng nói.

Tào Tam Gia để mấy anh em đều đi vào, hắn nhưng lại do dự không quyết, hắn muốn đi tiếp, nhưng mới vừa rồi hắn suýt chút nữa không ổn định lại được, hắn sợ nếu mình tiếp tục đi, bản thân sẽ không thể giữ vững tinh thần được.

Lúc này, người đàn ông trung niên dẫn theo con nhện bự đứng bên cạnh kia, lôi kéo con nhện tiến vào trong Phòng Ngự trận, kéo lên ống tay áo của mình lộ ra cánh tay bên trong, đưa tới bên miệng con nhện, nói: “Con trai, đến, đâm ba ba một cái.”

Trên tay mọi người không ngừng bận bịu chém hoa, cũng đều bị hành động này của hắn hấp dẫn tới.

Chỉ thấy con nhện đó dùng một cái gai nhỏ bên dưới hàm răng to lớn, nhẹ nhàng đâm lên cánh tay người đàn ông một nhát. Sắc mặt người đàn ông kia lập tức thay đổi, địa phương bị đâm cũng nhanh chóng chuyển màu xanh đen, lan tràn ra một mảng lớn.

Nam nhân lại đi ra từ trong trận pháp, sau khi chém đứt một đóa hoa, đối với mọi người đang nhìn hắn, nói: “Có muốn đâm một cái hay không, sảng khoái tinh thần, tập trung trí tuệ, ngoại trừ có chút đau ra, thì không có bất kỳ tác dụng phụ nào.”

“Nó có độc chứ? Có ích lợi gì?” Cô bé kia hỏi.

Ngụy Chân nhìn con nhện như có điều suy nghĩ, nói: “Bị đâm một nhát rất đau đúng chứ? Điều này ngược lại khả thi, dành phần lớn tinh thần tập trung lại đối kháng với cơn đau đớn, cũng coi như một loại khiến ý chí kiên định hơn, xác thực tỷ lệ rơi vào ảo cảnh nhỏ đi một chút.”

Vừa nghe anh ta nói như vậy, Tào Tam Gia lập tức chui vào trong trận pháp, vén lên ống tay áo đi tới bên cạnh con nhện bự, “Đến, đâm cho ta một phát.”

Con nhện bự kia nhìn đầy lông trông rất dọa người, nhưng cũng rất nghe lời, nói đâm một nhát liền đâm một nhát.

Tào Tam Gia bị đâm một phát trắng bệch cả mặt đi ra.

“Có cảm giác gì?” Long Chương hỏi.

“Đau.” Tào Tam Gia chỉ đáp lại một chữ.

Lục tục, muốn đi tiếp lên phía trước, đều đưa cánh tay tới bên miệng con nhện bự, bao gồm cả Long Chương và cô bé kia, người vạm vỡ đi theo cô bé thì không đi vào, chỉ lăng lăng đứng ở chỗ đó.

Đám Cảnh Lâm, thì bởi vì có Phòng Ngự phù, đúng là miễn chịu tội kia.

Anh em nhà họ Tạ nhìn con nhện, lại nhìn trận pháp, cuối cùng hai người cắn răng một cái, đi về phía nhện bự.

Kết quả hai người xui xẻo, bị con nhện đâm một hồi, cảm giác gì cũng chẳng thấy.

“Sao vậy?” Tạ Thư hỏi.

Người đàn ông trung niên kia vỗ đầu một cái, “Nha quên mất, độc tố bên trong gai đâm của con trai ta không có nhiều, thật nhiều ngày mới tích trữ được chút, đoán chừng lúc này đã dùng hết toàn bộ rồi.”

Tạ Văn nhìn một chút cái răng lớn của con nhện bự kia, “Vậy cái này thì sao?”

Người đàn ông trung niên cười hớn hở nói: “Cái này đâm chết thẳng cẳng luôn.”

Anh em nhà họ Tạ mặt đều tái cả đi, cuối cùng Tạ Thư đưa ánh mắt dời về phía Ngụy Chân, hỏi anh ta: “Đi tiếp lên trước, sau khi trúng phải ảo cảnh, kết cục là cái chết sao?”

Ngụy Chân nhìn thẳng vào mắt Tạ Thư, cười ôn hòa: “Đúng, nếu như anh muốn theo chúng tôi đồng thời đi tiếp, tuyệt đối không thể bị quấn vào trong ảo cảnh, bởi vì trúng rồi anh sẽ chết, vì thế, tuyệt đối không thể.”

Hai anh em họ Tạ chần chừ lưỡng lự giữa chuyện chờ ở trong trận pháp cùng tiếp tục đi lên trước, Ngụy Chân ngược lại cũng chẳng nóng vội, nói với mọi người: “Mọi người tiến vào trong trận pháp nghỉ ngơi một chút, chờ thể lực dưỡng đủ, chúng ta lại xuất phát.”

Chiến đấu lâu như vậy, thật nhiều người xác thực cũng sắp không chống nổi.

Cái trận pháp kia, nương theo càng ngày càng nhiều người tiến vào, đang không ngừng mở rộng ra, đem tất cả mọi người vây vào bên trong.

Đám Cảnh Lâm ngồi trên mặt đất, lấy lương khô ra lấp đầy bụng.

Nhìn dáng dấp do dự không ngừng của anh em họ Tạ, Cảnh Lâm đi tới bên cạnh bọn họ, trên tay bám vào Phòng Ngự phù, tựa như lơ đãng vỗ vỗ lên người cả hai, sau khi thấy lá bùa biến mất, nói: “Các anh không cần miễn cưỡng chính mình.”

Chuyện này không thể so với bình thường, chuyện sống còn, lựa chọn sai lầm nói không chừng liền bỏ mạng.

Cảm thấy sau lưng có một nguồn sức mạnh, anh em họ Tạ mờ mịt một lúc, nghe Cảnh Lâm nói, tâm tư lập tức xoay chuyển.

Tạ Thư nhìn Cảnh Lâm, ngược lại kiên định lại: “Cảnh Lâm, tôi muốn vượt qua nó, cậu biết không? Vượt qua giới hạn của chính bản thân tôi, tôi còn có người nhà muốn chăm sóc, bọn họ còn nhỏ yếu hơn so với tôi, tôi phải chống ở phía trước, ranh giới kia, tôi phải bước qua.”

Tạ Thư nói năng có chút lộn xộn, nhưng Cảnh Lâm lại nghe hiểu. Vẫn là ý đó, hắn muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, có khả năng trước đó hắn vẫn luôn cảm thấy mình quá lo sợ lưỡng lự, nếu như hôm nay hắn đi tiếp, nếu như cả hai còn sống, như vậy hắn sẽ có tự tin, về sau dù đối mặt với chuyện gì, cũng sẽ không còn nhát gan, sợ sệt, rụt rè nữa.

Như muốn thành lập một lòng tin cho chính mình, lấy điều này thúc giục bản thân liên tục bước trên con đường trở nên cường đại, tiếp tục đi lên phía trước.