“Chuyện này để chúng tôi nghĩ kỹ đã.” Mã Thuần Chính đáp.
Nhưng nhìn vẻ mặt hắn, là biết hắn sẽ không đi. Như vậy cũng tốt, kỳ thực mấy người Cảnh Lâm cũng không muốn người trong thôn đi.
Cuối cùng Mã Thuần Chính thông tri tin tức cho người toàn thôn, giống như những gì mấy người Cảnh Lâm dự đoán, trừ bọn cậu ra, trong thôn không có một ai chủ động nói muốn tham gia, cho dù có tâm đi, cũng bị người nhà khuyên can từ bỏ ý định.
Hai nhà Nghiêm Triệu trước sau như một ủng hộ bọn cậu, chỉ là đến cùng vẫn lo lắng, kể cả biết Cảnh Lâm sẽ vẽ Phòng Ngự phù, Chu Ngọc cũng thừa dịp trước khi bọn cậu đi lên huyện, tìm chút lá sắt, may thành cái áo giáp cho mấy người, sau lưng cùng trước ngực đều có lá sắt chống đỡ, nhìn bọn cậu mặc vào mới an tâm chút.
Mà đám Cảnh Lâm, thì lại dựa theo lời ông Khúc, lấy lá cách nhiệt dập nát ra, ném toàn bộ quần áo cùng giày thường dùng vào nhuộm màu, nhuộm xong tất cả đều trở thành màu xám tro, có điều do đám Cảnh Lâm cao gầy lại dễ nhìn, nên mặc lên người vẫn đẹp trai xinh gái như thế.
Lúc nhuộm màu, Nghiêm Lộ còn lấy ra tấm da cá sấu bọn cậu đánh được trước kia, trải qua tu luyện lâu như vậy, khí lực Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn so trước đây đều nâng cao không ít cấp bậc, đặc biệt Nghiêm Lộ, thời điểm mới vừa đánh tới da cá sấu này, nàng xé rách nó còn phải tốn công sức, nhưng hiện tại nàng chỉ cần tạo ra một vết cắt nhỏ, roạt roạt mấy phát là có thể xé da thành kích thước mình muốn. Kim khâu bình thường muốn đâm lỗ lên da cá sấu là không thể, lúc này, gai xương rồng đổi được từ nhà Lý Phi Vũ lại có chỗ dùng, lấy nó đâm xuyên qua da cá sấu, sau đó chọn dây leo hơi nhỏ một chút làm chỉ, như vậy khâu da cá sấu lại liền trở nên khá thoải mái rồi. Mấy người suy nghĩ hai ngày, mỗi người đều làm thành một bộ giáp da cá sấu, vũ trang từ cổ đến chân, tuy rằng trông hơi khó coi, nhưng tác dụng phòng hộ lại cực tốt.
Muốn đi lên huyện, thì phải an bài tốt chuyện trong nhà.
Cảnh Lâm không định mang theo các thành viên trong nhà đi, muốn bảo vệ tốt chúng nó, từ giờ Cảnh Lâm cũng sẽ không để chúng xuất hiện trước mặt người ngoài nữa, trừ khi tới lúc cậu có thể cường đại đến mức tại bất cứ trận chiến nào cũng có thể hoàn toàn bảo vệ chúng nó không bị thương tổn. Hơn nữa thần thức của cậu vẫn luôn tăng trưởng rất chậm, hiện tại đã có thể quan sát tới nơi cách hơn mười mét, thần thức Nghiêm Phi không bằng cậu, nhưng có thể quan trắc tới năm mét rồi, vì thế tại phương diện báo động, cũng chẳng cần nhờ chúng nó mạo hiểm đi ra ngoài.
Buổi tối, Cảnh Lâm ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu thử nghiệm vẽ Phòng Ngự phù cấp cao.
Cảnh Lâm cảm thấy rất kỳ quái, tu vi của cậu hiện tại dừng lại đã lâu tại tầng thứ ba của bậc Càn Khôn rồi, tầng thứ tư tựa hồ xa xa khó với tới, nhưng cậu có thể cảm giác được, phẩm chất linh khí ẩn trong bùa hư không mà mỗi ngày cậu luyện tập đang từ từ tăng lên, sau cấp trung Huyễn trận, các trận phù mà cậu luyện tập đã thoát ly khỏi cấp thấp, hơn nữa việc hoàn thành trận phù cấp trung cậu càng ngày càng nhẹ nhàng, càng ngày càng thuận lợi hơn.
Cậu nhớ tới lần đầu tiên thử nghiệm vẽ bùa hư không cực kỳ gian nan, nhưng sau khi cậu đột phá một cảnh giới này, tựa hồ hết thảy đều trở nên dễ dàng.
Tại lúc cậu lần đầu tiên có thể trong một lần hoàn thành lần lượt từng lá bùa trong trận phù cấp trung, cậu rốt cục nhắm tới trận phù cấp cao mà cậu động lòng đã lâu.
Trận được chia là đại phương trận và tiểu phương trận. Như Huyễn trận cấp trung chính là đại phương trận, Phòng Ngự phù cùng Công Kích phù chính là tiểu phương trận. Loại trước bình thường một tấm bùa có vai trò trở thành một trận điểm hoặc một mắt trận, loại sau trên một tấm bùa đã có thể hình thành một trận pháp, bao gồm cả trận điểm cùng mắt trận, là một loại trận phù độc lập.
Còn có một loại khác khá đặc thù, gọi là đại trận trong trận, tiểu trận trong trận. Bên trong đại trận trong trận, đại phương trận bao bọc đại phương trận, một tầng lại đến một tầng khác; bên trong tiểu trận trong trận, là các trận phù độc lập tạo thành một đại phương trận, cũng là một loại gia tăng sức mạnh trận pháp, trận điểm và mắt trận đều là các trận phù độc lập. Tỷ như, nếu như Cảnh Lâm muốn bố trí một bản tăng cường của Phòng Ngự trận, thì chỉ cần tính toán ra số trận điểm và vị trí trận điểm cùng mắt trận trên tấm Phòng Ngự phù độc lập đó, rồi vẽ nhiều tờ Phòng Ngự phù như vậy, sau đó căn cứ quỹ tích trận pháp mà bố trí ra đại phương trận, tác dụng phòng ngự có thể căn cứ số lượng trận điểm
(- số Phòng Ngự phù độc lập – tương đương với số người dán Phòng Ngự phù)
mà chồng lên.
Như vậy bên trong tiểu trận trong trận, tác dụng so với Cảnh Lâm trực tiếp dùng các lá bùa dán chồng lên nhau, còn tạo ra hiệu quả lớn hơn.
Trận phù cấp cao, quỹ tích phù pháp càng thêm phức tạp, mật độ linh khí cần dùng cũng càng cao hơn. Một khắc lúc Cảnh Lâm đối diện với bùa hư không, hết thảy những thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, Nghiêm Phi và Nhạc Nhạc vốn ngồi bên cạnh cậu cũng không thấy đâu, bao gồm cả đám Ộp Ộp ngồi xổm cạnh bàn trà cãi nhau nữa.
Bên tai là tiếng gió vù vù, vô số linh khí giống như sương trắng tụ tập tới đầu ngón tay cậu, đáy lòng lại có âm thanh nói cho cậu biết, chưa đủ, số lượng này còn chưa đủ. Trong lúc vô tình, Cảnh Lâm vận hành tâm pháp, vòng xoáy giữa mi tâm cũng nhanh chóng chuyển động, linh khí bên trong thành từng tia một rời đi vòng xoáy, dọc theo kinh mạch bắt đầu chảy ra, chầm chậm tụ tập đến đầu ngón tay cậu.
Còn chưa đủ!
Nhưng linh khí tuôn chảy không ngừng trôi nổi xung quanh, làm thế nào cũng không đồng ý tới gần cậu hơn nữa, đầu ngón tay cậu bắt đầu vẽ ra quỹ tích của bùa hư không.
Không ổn.
Quỹ tích được vẽ ra lảo đà lảo đảo, tựa như bất cứ khi nào cũng sẽ đổ nát, vòng xoáy – nơi tuôn ra linh khí – bắt đầu trở nên đứt quãng, thân thể cũng dần dần vô lực, đại não choáng váng đau đớn, cho dù tại đầu ngón tay linh khí vẫn cuồn cuộn hội tụ không ngừng, nhưng Cảnh Lâm biết, trình độ trước mắt cậu có thể đạt tới, cũng chỉ ở mức này.
Quả nhiên, tại lần thứ hai cậu cưỡng ép bản thân tiếp tục vẽ, quỹ tích vừa tới gần trận điểm thứ hai, đường quỹ tích vẽ ra trước đó liền sụp đổ từ trận điểm đầu đến chỗ dưới ngón tay cậu, cuối cùng hóa thành hư vô.
Mà Cảnh Lâm cũng ngồi phịch xuống ghế sô pha. Bên tai lại một lần nữa tràn vào âm thanh, giương mắt lên chính là vẻ mặt lo lắng của đám Nghiêm Phi.
Này cũng có thể là nguyên nhân đến hiện tại cậu chỉ dừng ở tầng thứ ba, khả năng điều khiển của cậu với linh khí còn chưa theo ý nghĩ, kể cả có cưỡng ép đến mấy, lúc tới trận điểm đầu tiên, linh khí đã hoàn toàn tán loạn rồi, Cảnh Lâm liền biết, hiện tại muốn xung kích trận phù cấp cao, cậu vẫn khiếm khuyết một chút trình độ, chí ít, cũng phải tiến vào tầng thứ tư, mới có thể tiếp tục thử nghiệm.
Trận phù cấp cao không vẽ được, Cảnh Lâm vận chuyển một lần tâm pháp, đợi đến khi thân thể có khí lực, mới lại bắt đầu chuẩn bị vẽ các trận phù, như Phòng Ngự phù là không thể thiếu, cậu còn chuẩn bị số lượng lớn Công Kích phù.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả, cậu và Nghiêm Phi ngồi ngay trong phòng khách trải chiếu tĩnh tọa, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Trước đây lúc Cảnh Lâm tu luyện, Quạc Quạc luôn muốn ngồi xổm bên cạnh cậu cọ chút linh khí, sau khi Tố Trinh và Tông Tông đến, mới đầu hai đứa cũng không nói gì, mãi đến tận gần đây, mỗi đêm lúc tu luyện hai người mở cửa cho Quạc Quạc vào phòng, Tố Trinh và Tông Tông mới tỏ vẻ cũng muốn vào cùng. Thế nhưng vóc dáng Tố Trinh quá lớn, thế nên Cảnh Lâm và Nghiêm Phi liền lựa chọn tu luyện trong phòng khách.
Đứa duy nhất trong nhà không đến cọ linh khí cũng chỉ có Ộp Ộp.
Cảnh Lâm quá hiếu kỳ, để Nhạc Nhạc đi hỏi Ộp Ộp, Ộp Ộp nói linh khí ăn không ngon không muốn lấy. Vì thế Cảnh Lâm suy đoán, Ộp Ộp nhìn qua giống với mấy đứa Quạc Quạc, cùng thuộc loại biến dị tính tình ôn hòa, nhưng thực tế lại biến dị theo hai phương hướng hoàn toàn khác nhau.
Điều này cũng nói rõ các vấn đề khác, tại sao Ộp Ộp không thích ở nhà, thậm chí ở trong thôn, bởi vì nơi này bố trí Tụ Linh trận, đâu đâu cũng có linh khí a.
Nhưng bây giờ Ộp Ộp bị Cảnh Lâm cưỡng chế không cho tùy tiện ra ngoài, nó đúng là rất nghe lời, Cảnh Lâm lại không thể khiến nó chịu ủy khuất, nên sáng hôm sau lúc thức dậy, ở ngay trong nhà chọn ra một chỗ nho nhỏ bố trí Tuyệt Linh trận, bình thường tới lúc Ộp Ộp nghỉ ngơi, là có thể để nó đi vào trong đó rồi.
Các thành viên trong nhà, cũng không biết lần này đám Cảnh Lâm đi ra ngoài sẽ đối mặt với nguy hiểm như thế nào, sáng sớm lúc đưa Cảnh Lâm và Nghiêm Phi ra cửa, Nhạc Nhạc như người lớn căn dặn hai cậu phải cẩn thận, Quạc Quạc ở bên cạnh nói nó sẽ giúp đỡ chủ nhân nhỏ trông nhà, Ộp Ộp sẽ cố gắng bắt muỗi, Tố Trinh lại bảo Cảnh Lâm yên tâm, cho dù cậu không có nhà nó cũng sẽ không tùy tiện ăn vụng ớt chỉ thiên, mỗi ngày đúng giờ đúng số lượng cho phép, còn bảo sẽ trông coi Tông Tông không cho nó đi dọa gà thỏ trong nhà, hiện nay thỏ mẹ lại mang thai không chịu nổi hù dọa.
Mấy người Chu Ngọc là gia trưởng, thì lại đem số lương khô hôm nay dậy sớm làm tốt phân cho bốn người bọn cậu, liên miên lải nhảu nhắc nhở phải chú ý an toàn cẩn thận các thứ.
Đưa bọn cậu ra thôn, cũng có những người khác tới, người nhà họ Mã, Triệu Thiểu Kiền, Lý Phi Vũ vân vân, đều đứng cách đó không xa, cũng kêu bọn cậu ra ngoài phải cẩn thận chút.
Rời đi thôn, dọc đường hội hợp với đoàn người Tào Tam Gia, sẽ có xe trong huyện tới đón bọn cậu.
Nghe Tào Tam Gia nói, hai ngày nay mấy binh lính nhỏ đều sẽ lái xe, đi các vùng nông thôn xung quanh chuyển chuyển, dùng sức hét thay loa tuyên truyền chuyện trêm huyện chiêu thu người tình nguyện. Vì thế chờ lúc đám Cảnh Lâm nhìn thấy xe xuất hiện, chờ bọn cậu lên xe, liền phát hiện bên trong đã ngồi không ít người xa lạ, đều là thôn dân xa gần.
Ở bên trong, Cảnh Lâm ngoài ý muốn thấy được Long Chương và Giun Bảo Bảo, hai anh em Tạ Thư Tạ Văn cũng có mặt, còn có thợ rèn Lưu mới đầu từng qua lại, trên tay ông còn nắm chặt dây xích con chó lớn tướng mạo hung ác kia. Ngoài số đó ra, Cảnh Lâm không còn nhận thức ai nữa.
Có điều nhiều người như vậy, ngoại trừ Nghiêm Lộ thân là nữ sinh này, bọn cậu còn phát hiện ra một cô bé mười bốn mười lăm tuổi.
Nhìn chằm chằm người khác là không lễ phép, Cảnh Lâm cảm thấy hiếu kỳ với cô bé kia, nhưng cậu cũng chỉ vội vàng lướt qua mà thôi, không nghĩ tới tầm mắt đối diện với cô bé kia rồi, đối phương cười với cậu. Cảnh Lâm cũng nở nụ cười đáp lại, thời điểm dời đi tầm mắt, nhìn lướt qua dây leo màu xanh lá quấn trên tay nàng.
Dây leo kia tựa như sống, như con rắn mà dựng đứng lên, thân thể mềm nhẹ đung đưa, không ngừng quay qua quay lại đầu dây mềm nhọn như đang nhìn xung quanh, cuối cùng nó đem tầm mắt đặt trên con chó lớn nhà thợ rèn Lưu, sau đó chầm chậm nhích tới gần.
Con chó lớn vẫn bất động, chờ dây leo tiến đến mũi nó, đột nhiên ngoác ra miệng rộng, lộ ra răng nanh sắc nhọn bên trong, hướng về phía dây leo tàn nhẫn cắn, dây leo kia “vèo” một cái rụt trở lại. Chó lớn sủa gâu gâu gầm gừ với nó, người trong xe có cau mày, có sợ sệt lui lại, thợ rèn Lưu vỗ vỗ đầu chó lớn, còn chưa thấy nó yên tĩnh lại. Dây leo kia đột nhiên nhanh như chớp lần thứ hai vươn tới gần chó lớn, phảng phất như cái roi “đốp” một cái quật trên mặt chó lớn.
Con chó lớn lập tức kinh hãi, ăng ẳng kêu lui về bên người thợ rèn Lưu, lập tức liền thành thật.
Cô bé sờ sờ dây leo bò trở lại tay mình, cười hì hì nói với thợ rèn Lưu: “Mạn Mạn quá nghịch ngợm, xin lỗi.”
Thợ rèn Lưu xua tay: “Chó nhà ta cũng quá ầm ĩ, vừa vặn an tĩnh lại.” Nhưng vẫn nhìn dây leo kia nhiều thêm hai cái.
Dây leo kia tựa như một khắc cũng không chịu ngồi yên, vừa mới đánh xong chó lớn, lúc này lại thấy được Giun Bảo Bảo bên người Long Chương. Long Chương thấy dây leo bắt đầu nhích tới gần bên cạnh cậu ta, nhíu mày, nói: “Bảo Bảo, thử cùng nó so xem sức của ai lớn hơn.”
Đôi mắt ngập nước của Giun Bảo Bảo sáng rực lên, sau đó giơ cao đuôi, tại trên không trung lắc tới lắc lui.
Đồng dạng là “roi”, tốc độ nó một điểm cũng không chậm, một roi quất xuống, sức mạnh này có thể so dây leo lớn hơn.
Cô bé liền lôi dây leo trở về, dùng một ngón tay sờ sờ đầu dây mềm nhọn của nó, “Ngoan, ngồi im bên cạnh chị nào.”
Động tĩnh bên kia, đám Cảnh Lâm vừa lên xe liền chú ý tới, bất quá bọn cậu sau khi chào hỏi cùng Long Chương, lại đi tán gẫu với hai anh em họ Tạ rồi.