Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 54: Triệu nguyệt cầm xuất giá

Edit: Bánh Bao Nâu.

Ngày kế chính là nguyên tiêu, hôn sự của Triệu Nguyệt Cầm, cả nhà nghĩ rằng nên chăm sóc Triệu Nguyệt Cầm để nàng thuận thuận lợi lợi xuất giá, so với lần đi lên trấn xem hội đèn l*иg thì náo nhiệt hơn nhiều lắm! Hơn nữa trải qua việc đi xem hội đèn l*иg hôm mùng sáu tết, chuyện đó như đâm vào tim vậy, nhắc tới hội đèn l*иg mọi người rất khó hào hứng nổi.

Trời còn chưa sáng, chỉ mới hai ba giờ sáng, Phương thị vội vàng thúc giục Triệu Nguyệt Cầm thức dậy. Trên thực tế, Triệu Nguyệt Cầm nghĩ tới việc mình phải lập gia đình, thì thức trắng đêm.

Ban đầu Triệu Tương Nghi nghĩ một đêm trước khi xuất giá không nên cùng Triệu Nguyệt Cầm ngủ chung một chỗ nhưng sau đó nàng nghĩ nên cùng tiểu cô cô đi qua một đêm cuối cùng này, chính là chết cũng không chịu chuyển đến phòng ngủ của Phương thị, Triệu Nguyệt Cầm thấy thế cũng không nỡ, liền ôm nàng không buông. Phương thị không cách nào, thấy Triệu Tương Nghi khéo léo an tĩnh, cũng sẽ không cản trở, nên liền đáp ứng.

Bên này, Phương thị cùng Lý thị đi tới phòng của Triệu Nguyệt Cầm, Dương thị cũng tụ họp theo, lại bị Phương thị đuổi đi.

Nửa đêm Phương thị đem tới một chén bánh trôi cho Triệu Nguyệt Cầm cười nói: “Này, đem mấy cái bánh trôi này ăn hết, thỉnh cầu một chút may mắn.”

Triệu Nguyệt Cầm tâm tình phức tạp có kích động, có ước mơ, có lo lắng, còn có không muốn. Bưng qua chén bánh trôi, nước mắt lại theo khuôn mặt nhỏ giọt vào trong chén.

Lý thị lấy ra đoàn ki (cái sàng, cái ki hình tròn) đựng thảo dược trong nhà, ở nông thôn khi lập gia đình đều có tập tục như vậy, thời điểm trước khi xuất giá phải ngồi trên đoàn ki, ngụ ý là cuộc sống sau này trôi qua đoàn đoàn viên viên, hòa hòa thuận thuận.

Phương thị đích thân lấy ra một cái ghế đặt trên đoàn ki, tạm thời cho Triệu Nguyệt Cầm khoác áo choàng, sau khi rửa mặt xong, liền để cho nàng ngồi ở chỗ đó.

Triệu Tương Nghi mở to đôi mắt đen lúng liếng, núp ở trong chăn nhìn bọn họ, nhớ lại từng tí những gì mà mấy ngày này cùng tiểu cô cô chung sống, nhất thời cảm thấy trong lòng rất là chua xót, tiểu cô cô ôn nhu xin đẹp như vậy, hôm nay sẽ phải lập gia đình rồi, mẹ chồng thì thật hung hãn, không biết cuộc sống sau này sẽ thành cái dạng gì nữa. Chỉ mong tên Trương Sâm đó thi đậu tú tài, đối xử với cô cô tốt một chút.

Phương thị đốt riêng ở trong phòng hai cây đèn phượng, những thứ này phải sớm chuẩn bị cho tốt, đều là một vài món đồ ngụ ý như ý cát tường.

Mái tóc Triệu Nguyệt Cầm đen nhánh mà mềm mại, Phương thị tay cầm một cây lược gỗ, chải từ ngọn đến đuôi tóc, miệng thì lẩm bẩm, toàn những lời mong đợi Triệu Nguyệt Cầm tốt đẹp.

Triệu Nguyệt Cầm lắng nghe rồi rơi lệ, ôm Phương thị nức nở nói không nỡ rời xa gia đình, Phương thị trong lòng cũng đau, bà chỉ có một nữ nhi, tuổi lại nhỏ nhất, đột nhiên rời khỏi gia đình, bà làm sao mà yên tâm được?

Triệu Tương Nghi trong lòng khẽ thở dài, hai mẹ con cuối cùng sẽ đi đến một bước này a? Quay đầu đi vừa vặn trông thấy vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, trời còn tối đen, vẻn vẹn chỉ có một vầng trăng tròn như cái khay bạc, treo ở trên bầu trời đêm, sáng ngời mà trắng noãn, chỉ mong đó là dấu hiệu của điềm tốt vậy.

Dân quê trang điểm và phục trang không được chú trọng như gia đình giàu có, không bao lâu, Phương thị chải cho Triệu Nguyệt Cầm một búi tóc, mặc dù không phải búi tóc phức tạp hay đang thịnh hành, nhưng cũng tôn lên vẻ thanh lệ dịu dàng, thích hợp với thân phận cô dâu hôm nay của Triệu Nguyệt Cầm.

Lý thị hết đưa son phấn sai khâu (sai= trâm, kẹp ; khâu = vòng, khuyên tai), những đồ vật này một phần là mới mua, một phần là trong đồ cưới của Phương thị, còn có một vài món đồ cưới của Lý thị lấy ra cho thêm Triệu Nguyệt Cầm, những thứ này tất cả lớn nhỏ đều gom chung một chỗ, cho Triệu Nguyệt Cầm từng cái từng cái gắn lên trang phục, cũng lộ ra vẻ mỹ lệ vẻ vang không ít.

Trước tiên đắp son bột nước lên mặt, theo tập tục thì Phương thị phải tự mình mở kiểm*.

*mở kiểm = mở: tách ra, mở ra, xóa bỏ; kiểm: mặt, khuôn mặt, bề mặt => Mình nghĩ là cạo lông mặt hay chà đi lớp da chết trên mặt……Ai biết thì chỉ bảo thêm!!!!

Mặc dù tay Phương thị thủ pháp thuần thục, nhưng Triệu Tương Nghi nhìn cũng không khỏi dựng tóc gáy, cái đó đau lắm nha. Nàng chợt nghĩ rằng người cổ đại muốn lập gia đình trước tiên phải vượt qua quy củ chải tóc này nha, vì vậy trong lòng có chút lo lắng, mình sau này trưởng thành rồi lập gia đình cũng phải chịu cái loại khổ sở này hay sao a?

Chả trách mấy tiểu cô nương chưa lấy chồng đều bị gọi là con nhóc a.

Mở kiểm xong, Phương thị tỉ mỉ lau sạch mặt cho Triệu Nguyệt Cầm, sau đó lại đắp lên mặt nàng chút bột nước, vừa trang điểm cho nàng, vừa dặn dò nàng rất nhiều điều.

Trong lòng Lý thị cũng thích cô em chồng này, nên cũng truyền cho Triệu Nguyệt Cầm thêm một ít kiến thức.

Vất vả trang điểm xong xuôi, Phương thị tự mình đem tới giá y đỏ thẩm của Triệu Nguyệt Cầm, giá y này là do Triệu Nguyệt Cầm tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ mà ra, Triệu Tương Nghi nhìn liền nhớ lại mấy ngày nay tiểu cô cô của mình thường xuyên cầm thân giá y kia mà mỉm cười cùng cõi lòng đầy mơ ước, nhưng trong nháy mắt lông mày khuôn mặt đều hiện lên vẻ ưu sầu.

Nữ tử thời cổ đại, lấy chồng lập gia đình là đại sự, sau khi mình ngây ngốc ở chỗ này một thời gian dài, có lẽ lúc lập gia đình tâm tình cũng giống như tiểu cô cô mấy ngày nay sao.

Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Tương Nghi vừa cười vừa nghĩ chuyện tương lai, nhưng thân thể nàng bây giờ chỉ mới bốn tuổi thôi nha.

Đợi nàng hồi phục tinh thần nhìn lại người trong nhà, Triệu Nguyệt Cầm đã thay xong một thân giá y, đỏ tươi ướŧ áŧ, xinh đẹp động lòng người, nhìn qua liền cảm thấy xinh đẹp mà dịu dàng.

Trương Sâm có thể cưới được nàng, thật sự là phúc khí của hắn, chỉ hi vọng hắn có thể hảo hảo quý trọng.

Sau khi bận rộn xong xuôi, trời cũng dần dần sáng lên, chân trời lộ ra tia sáng, chắc hẳn hôm nay là một ngày đẹp trời.

Triệu Nguyệt Cầm cuối cùng không nhịn được, ôm Phương thị cùng Lý thị khóc thút thít, Lý thị liên tục bảo đừng khóc nếu không lớp trang điểm sẽ bị lem…….một bên an ủi, một bên trang điểm lại cho Triệu Nguyệt Cầm.

Triệu Nguyệt Cầm cho là Triệu Tương Nghi vẫn còn ngủ say, nên đi tới trước giường, lặng lẽ ngồi xuống, tay phải sờ vào chăn, kéo bàn tay nhỏ bé ấm áp của Triệu Tương Nghi, nhẹ nhàng, không tiếng động hôn một cái lên khuôn mặt Triệu Tương Nghi.

Trong nhà thiếu ánh sáng, còn mờ mờ, cho nên giọt nước mắt vươn trên khóe mắt của Triệu Tương Nghi mọi người cũng không phát hiện ra. Nàng không dám mở mắt, sợ rằng nhìn thấy Triệu Nguyệt Cầm lòng sẽ càng thêm lưu luyến.

Rõ ràng là ngày đại hỉ, nhưng tâm luôn bình thản thong thả của Triệu Tương Nghi lại không khỏi thương cảm.

Khi trời sáng hẳn, nam nhân trong nhà đốt một chuỗi pháo ở trước cửa, tiếng nổ bùm bùm vang lên, ngụ ý cho khởi đầu tốt đẹp.

Dựa theo tập tục bên này, tiệc rượu kết hôn chính thức tổ chức vào buổi tối, bữa ăn buổi trưa là do đàn gái mở tiệc chiêu đãi, buổi tối mới có người đến rước dâu.

Triệu Nguyệt Cầm mặc giá y đỏ thẩm quỳ gối trước mặt Triệu lão đầu và Phương thị, dập đầu ba cái, Phương thị thấy thế dùng khăn lau nước mắt, Triệu lão đầu thì nước mắt đầy mặt khuyên nàng, nói đây là ngày tốt, không nên khóc như vậy.

Sau đó, Triệu Nguyệt Cầm lạy ba vị đại ca, nghi lễ này chỉ là vừa mới bắt đầu, thời điểm rước dâu, trước khi đi còn phải lạy thêm lần nữa, xuất giá ai mà không khóc, Triệu Nguyệt Cầm cũng không ngoại lệ.

Đợi đến buổi trưa, trong viện Triệu gia rất náo nhiệt, nơi này là thôn quê nhỏ, một nhà có chuyện vui, gần như cả xóm đều đến chúc mừng, sáng sớm, các nam nhân đi đến các gia đình trong thôn để gom góp cho đủ bàn ghế, từng cái bày trong sân, trong phòng ăn. Đồng thời cũng mượn chén dĩa của các nhà cho đủ số lượng, chờ chuyện vui xong xuôi thì trả lại sau.

Đầu bếp cũng là người trong thôn, cùng gia đình bọn họ cũng có chút quan hệ thân thích, nấu ăn ngon, cẩn thận, Phương thị liền mời người này.

Lúc này, Triệu Nguyệt Cầm đang ngượng ngùng ngồi trong khuê phòng của mình, mà bên ngoài đã sớm náo nhiệt đến lật trời.

=== ====== =======

Tất cả lễ nghi kết hôn đều dựa theo phong tục tập quán của thôn quê, nếu như có vấn đề gì, kính xin mọi người không nên so đo quá nhiều. Dù sao đây cũng là tiểu thuyết,……….