Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 48: Hôn sự của triệu nguyệt cầm

Edit: Bánh Bao Nâu

Beta 1: J

Chương 48: HÔN SỰ CỦA TRIỆU NGUYỆT CẦM

Ngày kế chính là ngày đầu tiên của năm mới, sáng sớm mùng một tháng giêng,ngoài cửa vang lên tiếng pháo bùm bùm,âm thanh vang lên liên tục không dứt.

Các phòng theo thứ tự lần lượt đến chúc tết Nhị lão Triệu gia, Triệu lão gia tử và Phương thị thì cười híp mắt lấy ra nhiều bao lì xì đỏ được dán kỹ, lì xì từng bao cho con cháu, bất kể là nam hay là nữ, bên trong phân lượng đều là giống nhau, bất thiên bất ỷ*. (công bằng)

Tam phòng, Triệu lão tam và Dương thị cũng tới chúc tết, nhị lão Triệu gia nghĩ đây là ngày may mắn, không muốn phá hủy bầu không khí, Triệu lão tam dầu gì cũng là cốt nhục của hai người, nên cũng không trở mặt cùng hai người Dương thị, nhưng lời nói cũng không thân mật, chỉ có thái độ lạnh lùng, điểm tâm cũng mời hai người Dương thị ở lại ăn.

Lúc này Dương thị rất thức thời, làm ra dáng vẻ chỉ cần cha mẹ nhận lấy lễ mừng năm mới là tốt rồi, còn ăn hay không ăn cũng không quan trọng.

Mọi người nghe xong không nhịn được ở trong lòng thổn thức, nghĩ Dương thị già vờ.

Sau đó, đến phiên các phòng chúc tết cho nhau, lúc này phòng của Triệu Tương Nghi được lễ to, thu được hai phần tiền lì xì, đương nhiên, Triệu Tín Lương cho tiền lì xì cũng không ít. Triệu lão nhị cho đích tôn tiền lì xì, coi như hoàn lễ, đây là tiền lệ, coi như là phong tục cơ bản, nhưng Triệu Tín Lương nghĩ đến Triệu lão nhị mấy ngày nay đã giúp đỡ phòng lớn, lấy lý do vì chưa ra ở riêng nên cự tuyệt.

Bởi vậy, người của Tam phòng liền bắt được cơ hội nói cũng không cần lì xì cho bọn họ, Triệu Tín Lương cũng lười cùng bọn họ so đo, càng không muốn nhận tiền lì xì của bọn họ, chỉ sợ chồn chúc tết cho gà, nên không yên lòng.

Điểm tâm mùng một tháng giêng ăn là bánh chẻo (sủi cảo), Phương Nam bên này tuy rằng không giống như ở Phương Bắc nhưng bữa ăn cũng là bánh chẻo, điểm tâm của mùng một tháng giêng này ngoại trừ bánh chẻo cùng bánh trôi thì không còn món nào khác.

Hai người Phương thị cùng Triệu Nguyệt Cầm gói vài loại bánh chẻo có nhân khác nhau, có nhân rau cần cùng thịt heo, nhân củ cải trắng thịt khô, cũng có nhân nấm hương thịt gà, cũng có nhân chay. Vừa dựa theo tập tục, bên trong bánh chẻo trộn lẫn vật biểu tượng như táo đỏ, đậu phộng, đồng tiền, vân vân, như vậy người ăn vào trong năm mới có thể có được điềm lành.

Trong lòng Triệu Tương Nghi nghĩ nên ăn từng ngụm nhỏ thôi, sợ ăn vào cái bánh chẻo có đồng tiền sẽ mẻ răng, nàng vẫn chưa tới tuổi thay răng đâu nha.

Nhưng tới lúc ăn điểm tâm, nàng lại không lường được là mình không ăn được một đồng tiền nào trong bánh chẻo, chỉ có chút ít táo đỏ, đậu phộng, Triệu Tín Lương ăn được liền ba cái, Triệu Hoàng Lâm một cái, nay cả Triệu Hoằng Nhân cũng ăn được một cái, nhưng nàng thì không có a. Phương thị thấy nàng vẻ mặt buồn bực, liền cười an ủi: “Con gái ăn vào táo đỏ đậu phộng là người có tài, đại biểu cho cuộc sống sau này thuận lợi, vinh hoa phú quý. Những cái đồng tiền này thì chỉ có các nam nhân ăn vào mới có tài thôi.

Triệu Tương Nghi cũng không phải người là hết sức mê tín, cho nên không có đem mấy lời này để ở trong lòng.

Ăn xong điểm tâm, dựa theo quy củ, các nam nhân đi viếng mồ mả, thứ nhất cúng tế tổ tiên, thứ hai cúng tế thân nhân đã qua đời. Ngày này coi như là lễ lớn, cho nên Triệu Tương Nghi là con gái không thể đi theo viếng mồ mả.

Thật ra Triệu Tương Nghi đã sớm nghe Triệu Nguyệt Cầm nói qua, viếng mồ mả tuy vui thú nhưng không cần thiết. Trước kia không phải là ngày đi viếng mồ mả, cô cô có đi qua nhiều nơi, khi đó cô cô cũng không lớn lắm, dẫn theo một đám nhóc chạy quanh khắp mọi nơi trong núi, còn hái quả dại ăn nữa, hái những hoa tươi mọc chen vào phần mộ, còn nhổ cỏ cho phần mộ tổ tiên, xếp lại tiền giấy, vân vân.

Chờ những người lớn và Triệu Hoàng Lâm rời đi, Triêu Tương Nghi buồn rầu ngồi ở trong sân phơi nắng đến ngây người, trong tay thì giữ tiền mừng tuổi mà các trưởng bối cho, nàng cẩn thận mở ra xem, mỗi phần bên trong không nhiều không ít có sáu đồng tiền, tuy tính ra không nhiều, nhưng cũng là tâm ý của bọn họ.

Tìm một sợi dây đỏ, đem mấy phần tiền mừng tuổi xâu lại với nhau, tổng cộng mười tám đồng tiền, cầm trong tay cũng có chút nặng trịch rồi.

Đang vui sướиɠ, thì Dương thị lắc mông đi tới, mắt nhìn thấy tiền trong tay Triệu Tương Nghi, bật cười hì hì sáp lại: “Ơ, Tương Nghi, đây là tiền mừng tuổi năm nay của cháu sao?”.

Triệu Tương Nghi cũng không để ý đến Dương thị, chỉ tiếp tục nhìn tiền trong tay mình, ở trong lòng cẩn thận phân tích, ở hiện đại còn sót lại một ít đồng tiền cổ, vân vân, kiểu dáng cũng giốngnhư đồng tiền ở trong tay mình,không khác nhau là mấy.

“Cỡ chừng mười đồng tiền đấy, nhiều như vậy, Tương Nghi giàu rồi nha?” Dương thị tiếp tục ở một bên nói.

Triệu Tương Nghi lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn bà ta: “Tương Liên tỷ và Hoằng Nhân ca nhận được so với cháu còn nhiều hơn, thẩmnên đi xem của hai người bọn họ mới đúng à.”

Trên thực tế, tiền lì xì của Triệu Tương Liên và Triệu Hoằng Nhân đều bị hai người lớn trong tam phòng tịch thu hết rồi, Triệu Hoằng Nhân thì tốt hơn một chút, có thể lấyđược một ít tiền để đi mua đồ chơi, Triệu Tương Liên thì đáng thương hơn, một văn tiền cũng không có, lễ mừng năm mới còn phải mặc xiêm y cũ, cũng may Triệu Nguyệt Cầm còn dư lại một chút vải, vội vàng làm cho Triệu Tương Liên một bộ xiêm y mới. Vì vậy, Phương thị cố gắng nhịn không gây khó dễ với Dương thị, dù sao cũng là đầu năm mới, mắng chửi người là điềm xấu.

“Hai đứa nó cầm tiền không biết đã chạy đi đâu rồi”. Dương thị cười hắc hắc, Triệu Tương Nghi cũng không hề nhìn bà ta, nhưng bà ta cư nhiên mặt dày nói ra: “Tiền con nhiều như vậy, tay cầm không chắc, thôi giao cho Tam thẩm đi, Tam thẩm thay con bảo quản nha? Chờ khi nào con muốn dùng, Tam thẩm sẽ trả lại cho con.”

Triệu Tương Nghi lúc này mới sâu sắc cảm nhận được rằng, từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như bà ta a!

“Tam thẩm,mặc dù cháu không có mẹ, nhưng cháu còn có cha”. Coi như người trong nhà này không dùng được, cũng không tới phiên ngươi quản tiền của ta.

Nửa câu sau nàng không nói ra vì ngại hôm nay là ngày tết nếu nói ra là điềm xấu là không được.

Triệu Tương Nghi vọt một cái đứng lên, cầm tiền trong tay đi về phòng, chờ mấy nam nhân tảo mộ trở về, sẽ cùng nhau đi đến nhà của mấy họ hàng, thân thích để chúc tết.

Không nghĩ tới, Dương thị cư nhiên nghe không hiểu lời của nàng, vẫn như trước chưa từ bỏ ý định mà ở sau lưng nàng hô: “Hắc, cháu lấy tiền lì xì giao cho cha cháu, cha cháu sẽ tiêu hết tiền của cháu,không bằng giao cho Tam thẩm thẩm!”

Thân hìnhTriệu Tương Nghi thoắt một cái, cứ như vậy trong nháy mắt không biết nên quay lại chỗ Dương thị hay không nữa, cuối cùng ngừng lại, xoay người nhàn nhạt nói:

“Cháu đây tình nguyện bị cha xài hết tiền, cũng không muốn đưa cho thẩm đâu”.

“Nga, ơ ơ, con nít mới bây lớn, cư nhiên lại đi học cái thói láu cá như thế, lời của ta mà ngươi nghe cũng hiểu được đấy, đúng là yêu tinh đầu thai mà!” Dương thị không chiếm được tiện nghi, tức đến nổi đứng tại chỗ dậm chân.

Đến thời gian ăn trưa, các nam nhân mới trở về.

Phương thị đã sớm chuẩn bị tốt lễ chúc tết, lúc này một nhà bọn họ mới đi chúc tết họ hàng, đó là nhà đại gia gia, bởi vì là đại ca của Triệu lão gia tử, Phương thị vừa đi vừa nghĩ, một hồi không chừng lại phải nghe Hà thị khoe khoang con gái bà ta có bản lĩnh hiếu kính nhiều như thế nào.

Chỉ chốc lát đã đến nhà đại gia gia, Hà thị đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa, biết mọi người trong nhà Triệu Tín Lương đến ăn cơm, cười híp mắt chào hỏi một tiếng, còn khách sáo nói mọi người đều là thân thích, người trong nhà, còn mang nhiều quà tặng tới đây làm gì.

Phương thị cũng nói vài lời khách sáo với bà ta rồi không nói thêm gì khác.

Nào ngờ, Hà thị chú ý tới nhóm người Phương thị đều mặc quần áo mới, cười liên tục tán dương: “Ôi, quần áo các ngươi mặc trên người là dệt nổi lụa* (lụa có hoa văn nổi), mặc dù không phải đặc biệt quý giá, nhưng người như bọn ta mặc một bộ, cũng là cực kỳ có thân phận rồi, chung quy cuộc sống khá giả so với mặc vải bố tốt hơn nhiều.”

Lý thị vừa nghe liền biết Hà thị lại muốn bắt đầu thao thao bất tuyệt khoe khoang bản thân mình, bà ta tán dương cách ăn mặc của bọn họ chỉ là lấy cớ thôi, để có lý do khoe khoang bản thân mình mà thôi.

Quả nhiên, Hà thị liền đem trọng tâm câu chuyện chuyển qua mình: “Ngươi nhìn ta một chút đi, bởi vì bây giờ phải ra vào trù phòng làm việc, nên ta mặc quần áo năm ngoái Nguyệt Bình mua cho ta chất liệu là sợi đay để làm xiêm y, để một chút chúng ta ăn cơm, ta mặc xiêm y năm nay cho các người xem”. Vừa nói vừa cười nhìn mọi người giải thích: “Là tố lụa* (lụa trắng thuần), bất quá phía trên có thêu hoa cực kỳ tinh tế, so với chất liệu vải của mọi người quý giá hơn một chút”. (J: khoe của)

Cả nhà đầu đầy hắc tuyến, đối với bản lãnh khoe khoang của Hà thị thì cũng chỉ im lặng.

Ngồi trong phòng một lúc, người lớn thì cắn hạt dưa chuyện trò vui vẻ, đám con nít cũng không ngồi yên, chạy khắp trong sân, trao đổi các món đồ chơi, trộn lẫn các món đồ chơi thú vị chung một chỗ để chơi.

Hà thị có ba đứa con gái và một đứa con trai, con gái toàn bộ đã lấy chồng hết rồi, theo như bà nói thì gả đến nơi tốt, cho nên bà ta mới có tính tình khoe khoang như vậy. Con trai bà ta cũng không có ở Triệu gia thôn, mà mang theo con dâu đến thôn khác, nói là muốn làm việc kiếm tiền, trên thực tế là do con dâu khuyến khích chồng mình thoát ly khỏi cha mẹ, cho nên cẩn thận phân tích, Hà thị cũng chưa trải qua nhiều cảnh tượng náo nhiệt bao nhiêu, nhìn bên ngoài, con gái của bà hiếu thảo, nhưng hết lần này tới lần khác con trai yêu thương vợ không quan tâm đến mẹ mình, tục ngữ có câu phù hợp là ‘Cưng quả không treo sắc*’.

Đầu năm mới này, nghe nói con trai của Hà thị mới về nhà một ngày sang ngày thứ hai liền đem vợ vội vã rời đi, thực sự chọc tức nhị lão.

Ba người con gái phải đến mùng hai, mùng ba tháng giêng mới về được, cho nên lúc này chỉ có đoàn người Triệu Tương Nghi tới cửa chúc tết mà thôi.

Lúc ăn cơm, Hà thị thật sự mặc vào bộ đồ mới bằng vải lụa có thêu cánh hoa lan, đi tới đi lui khoe khoang, trực tiếp khiến cho mọi người trong nhàbuồn bực mới thôi.

Ở nhà đại gia gia ngây ngô đến xế chiều, từng người đều đã nghe đủ lời khoe khoang của Hà thị, trước khi đi, đại gia gia Triệu Quang Thanh đặc biệt mời mọi người ở lại ăn cơm tối, nhưng mọi người lắc đầu liên tục, nói thẳng là trong nhà có việc nên cự tuyệt.

Bởi vậy Triệu Tương Nghi lại được một bao lì xì, bên trong có tám đồng tiền, ý là phát đạt. Thế là tiền trong người lại tăng thêm, tổng cộng được hai mươi sáu đồng tiền, với những đứa trẻ mà nói, cũng là một khoản đại tài phú rồi.

Kế tiếp còn muốn đi tới nhiều nhà thân thích khác hơn, nhưng Triệu lão gia tử thân phận cao, phải để những gia đình khác đến nhà bọn họ chúc tết.

Việc này qua nguyên tiêu mười lăm tháng giêng mới kết thúc, đương nhiên, nhiều người nhà có tiền, năm mới vẫn qua ngày Long Sĩ Đầu (Rồng ngẩng đầu), mùng hai tháng hai mới kết thúc. (J: ba ngày rồng mở mắt, rồng ngẩng đầu, rồng lật người, đứa bé nào sinh ra ba ngày này nhất là gia đình vua chúa, chậc, khỏi nói nhiều bồi dưỡng làm vua luôn)

Gia đình bọn họ chỉ là gia đình nông dân, lúc này phải vội đi cày cấy vụ xuân, thời gian này cần người, căn bản không rảnh rỗi và tiêu tiền xa xỉ

Mùng hai tháng giêng, Triệu Nguyệt Cầm đến chúc tết gia đình Trương Sâm, lần này rất long trọng, cả Trương Đồ Tể và Ngô thị cũng tới, yêu cầu hai nhà ngồi một chỗ nói chuyện về hôn sự của hai đứa nhỏ.

Xem hết sách hoàng lịch, cuối cùng hai nhà cũng quyết định ngày mười lăm tháng giêng, bởi vì xem hoàng lịch trừ ngày ấy là ngày tốt, lại phải đợi đến mười sáu tháng tư, Ngô thị mong Triệu Nguyệt Cầm gả qua sớm để giúp đỡ họ cày bừa vụ xuân năm nay, vì vậy sao có thể lãng phí cơ hội tốt này được.

Phương thị rất muốn lưu lại Triệu Nguyệt Cầm thêm một khoảng thời gian, lại nghĩ đến nàng từ nhỏ làm việc nhà nông không nhiều lắm, nếu gả qua liền vội vàng giúp cày bừa vụ xuân, nàngtạm thời phải mệt nhọc rất nhiều, nghĩ đến điều này bà liền đau lòng. Mặc dù biết như thế, nhưng cũng không nói lại cái miệng của Ngô thị, bà không hy vọng hai nhà vào tháng giêng may mắn này lại cãi nhau đỏ mặt, chỉ có thể đáp ứng.

*Cưng quả không treo sắc = sự yêu thương của cha mẹ cũng không bằng sắc đẹp của phụ nữ.