Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 36: Có tật giật mình

Nhìn thấy cả đại gia đình kêu gào một đoàn, hỗn loạn, Dương thị há miệng run rẩy, vội vàng vịn cửa đứng dậy chạy ra ngoài, lảo đảo chạy ra khỏi bắc phòng, ngã nghiêng ngã ngửa đi đến gốc đào tìm Trương quả phụ.

Trương quả phụ đang muốn chạy đến bắc phòng làm cho xong chuyện tốt, nào ngờ Dương thị dùng hết sức cản nàng lại!

Nàng không hiểu được chuyện gì xảy ra, có chút giận dỗi: “Ôi chao, đã đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn trở mặt ngăn cản à, ta đã đưa tiền và vòng tay cho ngươi rồi, trong lúc quan trọng này, ngươi đừng có làm hư chuyện tốt của ta!”

“Hỏng! Chúng ta xong rồi!” Dương thị đè thấp giọng nói hướng Trương quả phụ gào thét, “Ngươi, ngươi không có nghe tất cả mọi người trong đại phòng đều khóc sao!” Dương thị thở hổn hển, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

Trương quả phụ cẩn thận lắng nghe, cũng ý thức được có cái gì đó không đúng, khẩn trương nắm chặt tay Dương thị hỏi một câu, “Bên trong thế nào?”

Dương thị mạnh mẽ lắc đầu, tâm đầy sợ hãi: “Sai lầm rồi… Nhất định là làm sai rồi! Ta rõ ràng có làm ký hiệu, sẽ không sai nha!” Trương quả phụ nghe Dương thị nói xong cũng không hiểu gì hết, nhưng nàng khẳng định việc này đã thất bại rồi, vội vàng túm lấy tay Dương thị mắng:

“Ngươi làm việc như thế nào thế hả, cả chuyện này cũng không làm xong!”

“Ngươi mau rời khỏi đây mau! Lát nữa người trong nhà ta mà phát hiện ra, cả hai chúng ta đều xong hết!” Dương thị lúc này mới thoáng có chút tỉnh táo, hệt như kẻ trộm đẩy Trương quả phụ đi ra ngoài!

Trương quả phụ lần mò ra khỏi tiểu viện Triệu gia, cuối cùng vừa oán hận vừa hỏi Dương thị một câu: “Rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì?”

Dương thị chợt nghe nhắc tới, tâm không khỏi run lên, chỉ chột dạ nói một câu: “Khuê nữ bên đại phòng té xỉu! Cũng không biết vì sao lại ngã bệnh, hay là do dược của chúng ta …”

Trương quả phụ nghe xong, đầu tiên là gấp gáp, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại chuyện trong đại phòng, ngược lại càng hi vọng lần này Triệu Tương Nghi gặp nạn! Mặc kệ cái con nha đầu đó sinh bệnh cũng tốt hay là ăn trúng mê dược cũng được, tóm lại là nếu tình trạng của con nha đầu đó không khởi sắc, thì đối với mình đây là chuyện cực tốt! Cứ như vậy đi, mất đi một cái đinh trong mắt lại nhiều hơn một phần hi vọng thành công! (J:*cắn khăn* mụ này ác thế)

Phía này, Dương thị lảo đảo đi đến bắc phòng, cả nhà đang khẩn trương thu dọn, người trong nhà muốn đưa Triệu Tương Nghi đến cho lão Ôn chẩn bệnh một chút!

Dương thị phát run, lôi kéo phu quân nhà mình không cho đi, Triệu lão tam vốn là một người lười biếng cũng lười dính vào, liền quay về tây phòng hơ lửa sưới ấm.

Bởi vì cơm tối là do Lý thị làm, tâm tư Lý thị vốn rất tỉ mỉ, cũng sợ chuyện này liên quan đến mình, liền lặng lẽ lưu lại chút cơm thừa làm đêm nay để làm bằng chứng, để xoa bỏ hiềm nghi về mình.

Người tam phòng sau khi trở về phòng, Dương thị trước đưa hai tỷ đệ Triệu Tương Liên vào trong buồng trong ngủ, sau đó trái phải một hồi suy nghĩ, trong lòng thật sự rất sợ, vội lôi kéo Triệu lão tam ngồi xuống, trăm điều do dự mà đem chuyện của mình hợp tác cùng Trương quả phụ từ trong miệng nói ra.

Tuy rằng Triệu lão tam ngày thường là một cái đồ vô liêm sỉ, vô cùng lười biếng không quan tâm chuyện gì, nhưng vừa nghe Dương thị đem chuyện xảy ra nói xong, trực tiếp mắng dương thị là kẻ hồ đồ không biết suy nghĩ!

“Làm sao mà bà không phân biệt được tính nghiêm trọng của chuyện này thế hả!” Triệu lão tam hiếm khi lắm mới phát hỏa với Dương thị, Dương thị đang rất hoảng sợ cũng không có khí lực mà đi tranh cãi cùng với Triệu lão tam, tùy ý cho ông ta thoái mạ mình thôi, “Bây giờ thì hay rồi, bà xem nhi nữ của đại ca đi, lúc này đã thành cái bộ dáng gì, nói không chừng đây là cái chuyện tốt mà bà làm ra đấy!”

Dương thị vội xua tay giải thích: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra à! Tôi rõ ràng đã đánh dấu, cũng không biết cái người đáng lẽ phải trúng chiêu kia lại không trúng, này lại không nên …”

“Được rồi, tôi cũng không biết nên nói bà đã làm chuyện tốt gì hay không nữa!”

“Cha Hoằng Nhân! Cha Hoằng Nhân lúc này ông phải cứu tôi à, nhất định phải giúp tôi giữ cái bí mật này, nếu như đại ca đem lời nói hoài nghi đến trên đầu tôi, ông ngàn lần vạn lần phải đương đầu giúp tôi nha!” Dương thị liên tục thấp giọng khẩn cầu, cũng nói thêm, “Việc này là do tôi sai, tôi không nên gạt ông mà đi thu tặng lễ của Trương quả phụ, mụ ta, mụ ta còn tặng cho tôi một chuỗi tiền, thêm một chiếc vòng tay bằng ngọc cho tôi, tôi, một hồi tôi lấy hết toàn bộ ra cho ông xem!”

Triệu lão tam vừa nghe đến đồ tốt, giọng nói tựu như thay đổi: “Sao bà không nói sớm! Mau đem hết ra đây cho tôi xem nào!”

Dương thị vừa nghe phu quân nhà mình nói như thế, cũng rất an tâm, vội vội vàng vàng đi vào trong buồng, thấy hai đứa nhỏ đều ngủ cả rồi, liền vội lấy một thứ đồ vật mà mình đã giấu kỹ ra, đem ra ngoài cho phu quân mình xem.

Triệu lão tam yêu thích không buông tay cầm lấy chiếc vòng tay thúy ngọc kia lên nhìn, trong chốc lát lại đưa chiếc vòng lên trước mặt hà hơi xoa xoa: “Hắc hắc, vật này nhất định rất đắt tiền nha! Nghe nói phu quân của Trương quả phụ khi mất có để lại chút của cải, bà xem cái vòng này đi, đây là hàng tốt à!”

“Ai nha, ông trước đừng có xem nữa! Chớ có ở đây mà vui vẻ!” Dương thị vội vàng cắt đứt lời nói của Triệu lão tam, bước lại gần tai hắn nhỏ giọng nói, “Chúng ta phải thừa dịp trước khi cha mẹ trở về, đem mấy thứ bằng chứng này tiêu hủy đi mới được!”

“A? Vật gì vậy?” Triệu lão tam đang đắm chìm trong cảm giác vui sướиɠ, căn bản là không biết Dương thị đang nói gì!

“Tôi không biết có thể trông cậy vào ông nổi không!” Dương thị lúc này thoáng hoàn hồn, tính tình cũng trở lại như cũ, đối với Triệu lão tam thẳng tay đánh xuống, làm cái bộ mặt cẩn thận phân tích, “Ông xem, tôi nhân lúc nhị tẩu đang nấu cơm mới làm chuyện này, vì sợ cả nhà sau khi biết chuyện của đại ca và Trương quả phụ, trong lòng đại ca có oán giận thì cũng oán nhị tẩu nha! Nhưng bây giờ lại lại xảy ra sự cố, người trúng chiêu không phải là đại ca mà là cái con nha đầu kia mới phiền chứ! Đại ca sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, vạn nhất huynh ấy lại đi truy cứu việc này, thế nào cũng đem nghi ngờ đổ lên đầu tôi vì phần cơm đó là do tôi đưa tới mà! Cho nên bây giờ chúng ta phải nhanh chóng đem phần đồ ăn đó đổ sạch đi, đến lúc đó đại ca có truy cứu, thì chúng ta cứ nhất mực nói chuyện này là do nhị tẩu làm, dù sao cơm cũng là do tẩu ấy nấu mà, không có được chứng cớ! Một chút liên quan đến chúng ta cũng không có!”

Triệu lão tam cũng mặc kệ những đạo lý ngoằn ngoèo này, sau khi nghe xong lại cầm chiếc vòng ngọc kia tinh tế nhìn.

Dương thị tức giận đến mức ngực cũng muốn nổ tung,cũng không có thời gian đôi co cùng triệu lão tam, chỉ đành bực tức nhổ trên sàn nhà một ngụm nước bọt, sau đó bước nhanh đến bắc phòng.

Thấy trong bắc phòng đèn vẫn còn sáng, nàng ta hiếu kỳ đi vào, nhưng thấy nhị tẩu Lý thị đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, trên bàn vẫn còn bày ra cơm và đồ ăn thừa.

Trong lòng Dương thị lập tức vang lên tiếng bình bịch khẩn trương, Lý thị vừa vặn cũng nhìn thấy nàng ta, Dương thị thấy không tốt nên nửa đường quay lại, chỉ tức giận đi vào trong bắc phòng.

Bởi vì chuyện của Tương Nghi mà tâm tình Lý thị cũng không tốt lắm, cũng không chú ý biểu tình có tật giật mình trên mặt Dương thị. Dương thị cũng không dám cứng rắn bước đến gần, sợ Lý thị sẽ hoài nghi mình, như vậy thì rất phiền phức, chỉ đành cùng Lý thị tán dóc việc nhà: “Nhị tẩu, sao tẩu còn chưa đi tắm vậy?”

“Bữa tối là do ta làm, cũng không biết Tương Nghi làm sao lại ngã bệnh, còn là ăn cơm của ta mới xảy ra vấn đề, ta phải coi chừng phần cơm này cho cẩn thận, dù sao ta cũng không suy sụp đến mức có tâm tư xấu gì, cũng không sợ cha mẹ trở về kiểm tra, ta nhất định phải giữ phần đồ ăn này để chứng minh mình trong sạch.”

Nghe Lý thị giải thích như thế, trong lòng Dương thị biết là mình xong rồi, cũng không vì vậy mà cam lòng buông tha, nếu cả nhà biết trong phần cơm này có vấn đề, hơn nữa lại là do mình đưa đến đây, thế nào họ cũng đem tất cả hoài nghi đạt lên đầu mình!

“Ôi, Nhị tẩu, tẩu làm việc nhiều nên cũng mệt mỏi rồi, muội thấy làm như thế này đi, dù sao bây giờ muội rất có tinh thần lại nhàn rỗi không có việc gì làm, để muội thay tẩu coi chừng phần cơm này cho cẩn thận ha!” Dương thị giả vờ hảo tâm.

Lý thị cũng từ lời bên trong lời nói của nàng ta thấy có gì đó không đúng lắm, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của Dương thị: “Bây giờ ngươi làm sao thế, nói gì, làm gì cũng đều tích cực hết vậy.”

“A ha! Nhị tẩu, sao tẩu lại nhìn muội như vậy, giống như đang chế giễu muội thế, hay là tẩu cho rằng muội đang làm việc trái với lương tâm mình.” Dương thị liếc Lý thị một cái.

Mặc dù ngoài miệng Lý thị không nói cái gì, nhưng suy nghĩ rất là linh mẫn, nàng nhớ kỹ người đưa phần cơm này đến bắc phòng hôm nay chính là Dương thị.

Vì sao mọi người ăn cơm tối đều tốt, chỉ có người ở bắc phòng là xảy ra chuyện!

Nghĩ đến đây, Lý thị cũng rất để ý nên thẳng thừng cự tuyệt nói: “Không cần, Hoằng Tuấn vừa mới ngủ, cũng sẽ không tỉnh lại đâu, mà ta cũng không mệt, trông chừng phần cơm này cũng không sao, chờ một chút nữa cha mẹ trở về nói lại tình hình.”

Dương thị thấy Lý thị giống như là đề phòng mình, trên mặt nhất thời mất hứng, có khuynh hướng cứng rắn nói: “Nhị tẩu nói lời này là sao! Giống như là chế giễu muội vậy, muội cũng đâu phải là kẻ trộm đi trộm đồ đâu!”

“Đệ muội xác thực là không có trộm đồ, nhưng chỉ sợ là muội không có làm chuyện gì tốt à?” Lý thị nhìn chằm chằm Dương thị, giọng nói nhàn nhạt, trực tiếp đem Dương thị dọa cho sợ.

“Nè, Nhị tẩu, tẩu mau lập lại lần nữa xem!” Dương thị nhân cơ hội cầm cái chén sứ có lỗ hổng kia lên, có ý định muốn đập vỡ!

Lý thị thấy Dương thị miễn cưỡng cứng rắn, lại quan sát vẻ mặt hoảng hốt của nàng ta, trong lòng càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, một mạch khuyên nhủ: “Ngươi muốn đập! Đập bể chén, muốn trong nhà lại bỏ tiền mua chén, ngươi đây còn ngại gia đình chưa đủ khó khăn sao! Hơn nữa, có cái gì lớn lao đâu mà ngươi cầm cái vũ khí lớn như vậy!”

Dương thị trong lòng cũng gấp, thấy trước mắt có thể đập vỡ được cái chén, trên đầu bỗng nhiên truyền đến một lực đạo, bị đè ép xuống! Ngay sau đó, nghe thấy âm thanh tức giận của Triệu lão nhị: “Ngày thường ngươi ngang ngược, lười biếng cũng thôi! Nhưng đừng có nghĩ đến việc khi dễ vợ ta trước ta à!”

Lý thị thấy phu quân mình trở về, tâm cũng buông lỏng một chút.

Vội đứng lên dò hỏi: “Cha mẹ, bọn họ đâu rồi, thế nào chỉ có một mình ông trở về thế, rốt cuộc Tương Nghi là bị làm sao?”

Triệu lão nhị đẩy dương thị đứng sang một bên, sau đó giải thích: “Tình huống của Tương Nghi không được tốt lắm, Ôn thúc chẩn mạch nói mạch tượng của con bé rất là hỗn loạn, đột nhiên xuất hiện tình trạng như vậy nhất định là ăn trúng thứ gì đó rồi, nhưng cũng không tra ra được con bé bị làm sao hết… Haizz, đại ca nóng nảy, muốn đưa Tương Nghi lên trấn để chẩn bệnh, ở trên đó có nhiều đại phu y thuật cao hơn Ôn thúc rất nhiều.Cho nên, tôi mới chạy nhanh về đây lấy tiền, trước không thể nói tường tận với bà được, bà xem chừng nhà cho tốt, tôi phải nhanh đem tiền lên trấn hội họp với mọi người đây!”

Cuối cùng, Triệu lão nhị cũng nói thêm: “Không sợ, mặc dù cơm tối là do bà làm, nhưng tôi tin tưởng bà sẽ không làm chuyện xấu này, ngoan ngoãn ở nhà chờ bọn tôi trở về, Tương Nghi nhất định sẽ không có chuyện gì.”