edit: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt & Phong Tuyết
Thời điểm gặp lại Hứa Thiểu Văn, tôi thực sự rất choáng, sao anh ta lại có thể già nhanh đến vậy nhỉ? Nhìn trên TV cũng đâu đến nỗi nào nhưng lúc gặp trực tiếp, từng cái nếp nhăn trên mặt của anh ta cứ như được phóng đại hiện rõ ra trong mắt tôi, hơn nữa trong ánh mắt của anh ta tràn đầy tơ máu, cả bộ râu cũng không được cạo sạch sẽ, cả người toát lên vẻ mệt mỏi cứ như là vừa bước vào tuổi trung niên đã nợ tiền đánh bạc của người ta vậy. Đừng nói chi mấy ngôi sao hay thần tượng này nọ, ngay cả một cái phần tử tri thức bình thường nhìn còn phong độ gấp mấy lần anh ta.
Kỳ lạ ghê, không phải anh ta vẫn đang ở trong thời kì vàng son sao? Người được nhận giải nam diễn viên chính suất sắc nhất của năm chẳng phải là Hứa Thiểu Văn sao? Sao giờ lại lôi thôi, lếch thếch đến mức này?
Nữ diễn viên là Vương Tử Phi, cũng khá nổi tiếng mà từ trước tới nay chưa hề dính vào bất cứ một vụ một tai tiếng hay scandal nào. Đại khái là vì chưa từng được hợp tác với đại minh tinh Hứa Thiểu Văn của chúng ta bao giờ nên rất hưng phấn và chờ mong, kết quả là vừa nhìn thấy cái con người xiêu xiêu vẹo vẹo đang ngồi kia, không kiềm chế được, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc cùng thất vọng, cuối cùng cũng chỉ có thể ngượng ngùng cười.
Thái Nhiên lặng lẽ ghé sát vào lỗ tai tôi, bắt đầu tám chuyện: “Chị nhìn Vương Tử Phi kia đi. Tiểu Sướиɠ nói cho em biết, cô ấy trước kia tên là Vương Gia Xu, là chữ Xu có bộ nữ ấy (em nó đây “姝”: nghĩa là mỹ nhân, người đẹp). Tên ấy cũng không tồi sao lại phải đổi như hiện tại nhỉ?”.
Cái tên này, cậu ta trưởng thành rồi mà có những lúc còn giả bộ ngây thơ làm cho người ta vừa ghét lại vừa thương.
Tôi đẩy đẩy cậu ta, cười: “Cậu thấy không vừa mắt à? Kệ người ta đi. Tương lai nếu cậu có con gái cũng có thể đặt tên cho nó là Thái Tử Phi đấy. Nhanh nhanh đến thiết lập mối quan hệ ngoại giao, tạo cảm tình tốt với cô ấy đi. Đến lúc đạo diễn hét lên một tiếng là cậu phải yêu cô ấy ngay lập tức đấy”. Thái Nhiên vâng lời rời đi cùng Vương Tử Phi.
Bộ phim lần này có tên là “Câu chuyện bảy tháng”, nói về mối tình học trò ngày xưa. Trong bộ phim này, cậu ta đóng vai là một cậu ấm, giơ tay nhấc chân, mỗi một cái hành động nhỏ nào cũng đều phải toát lên cái dáng vẻ tri thức. Nhưng ánh mắt trong sáng ngày nào nay đã dần biến đổi thành khôn khéo và tinh ranh. Cuối cùng khi thấu hiểu sự đời, thấy rõ được cái bản chất của con người, lui về ở ẩn bên một bờ biển, làm họa sĩ, ngày ngày nhớ nhung, tưởng niệm đến cuộc sống của nữ chính. Nhưng mà cái loại ở ẩn của một cậu ấm cũng không phải loại thường, có nhà riêng, có rượu ngon cùng một con chó nhỏ bầu bạn…
Thái Nhiên bỏ học từ hồi trung học, đã quên hẳn cái cảm giác được cắp sách tới trường rồi. Trí nhớ của cậu ta tràn ngập mùi dầu máy cùng những cảnh đánh nhau đổ máu. Tiếng đọc bài lanh lảnh cũng đã được thay bằng tiếng chửi nhau của đôi vợ chồng ở tỉnh lên cùng mấy người bán hàng rong. Cậu ta là một diễn viên chuyên nghiệp, bất luận là được nhận vai diễn gì cũng đều phải cố gắng hết sức mình để hoàn thành tốt vai diễn đó. Vì thế cậu ta đăng kí đi học hai tuần hệ bổ túc đại học, học luôn cả ngoại ngữ này nọ để được đi cảm nhận cái không khí của trường học.
Lúc tôi đi đón, cậu ta vẫn chưa tan học. Tôi dựa vào mấy cánh cửa sổ bên ngoài lặng lẽ tưởng niệm về một thời đã qua. Thấy cậu ta đang chăm chú chép bài vào vở, mấy lọn tóc buông xuống che hết nửa khuôn mặt. Tạo hình nhân vật của cậu ta là một anh chàng đẹp trai để tóc dài, nên phải để nuôi tóc, giờ cũng đã đến được bả vai. Hôm nay cậu ta mặc đồ thể thao có sọc đỏ. Lúc trước, khi còn mặc bộ quần áo học sinh cũ lại không có điều kiện được ngồi học đại học. Bây giờ mặc như vậy lại trông giống một học sinh bình thường, đáng lẽ ra ở tuổi bây giờ cậu ta phải đang được ngồi trong giảng đường đại học, vô ưu vô lo mà chuyên tâm đọc sách, là cuộc sống đã làm chậm mất một khoảng thời gian của cậu ta. Nếu có cơ hội được chọn lựa giữa đi học và đóng phim không biết cậu ta sẽ chọn cái gì nhỉ? Có mấy nữ sinh đứng bên cửa sổ, ngay cạnh tôi, nhìn vào bên trong chỉ trỏ, bàn tán.
“Chỗ đó, bàn thứ năm, vị trí thứ ba từ bên trái qua chính là …”.
“Trời, đúng là anh ấy rồi. Nhìn ngoài đời còn đẹp trai hơn trên TV nhiều”.
“Đồ mê trai!”.
“Cái gì? Tôi mà mê trai hả? Là ai dụ dỗ, lôi kéo tôi qua đây nhìn anh Thái Nhiên?”.
“Mấy người nói nhỏ chút được không? Á, anh ấy đang nhìn sang phía bên này!”.
Mấy cô bé này nói lớn quá làm kinh động tới giáo viên và học sinh ở trong phòng. Thái Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy tôi, gật gật đầu cười rồi lại quay sang tiếp tục nghe giảng.
Mấy cô bé thấp giọng cười.
Rốt cuộc cũng tan học, Thái Nhiên thu dọn sách vở chạy về phía tôi.
Tôi hỏi cậu ta: “Có đói bụng không?”.
Cậu ta gật đầu lia lịa.
“Chúng ta đi tìm một chỗ ăn cơm đi. Ngay tại trường của cậu luôn được không? Lâu rồi tôi cũng không được ăn cơm canteen”.
“Đói bụng thì ăn chỗ nào cũng được”.
Chúng tôi mỗi người một phần mì xào thịt với tiêu xanh ngồi ăn ở canteen khiến nơi này bình thường đã rất ồn ào rồi mà nay mọi người lại được càng được một phen nhốn nháo hơn. Sinh viên cứ cố tình lướt đi, ngang qua rồi ngoảnh lại nhìn Thái Nhiên, có mấy người ngồi ở bàn gần chúng tôi cứ quay sang, ngước mắt nhìn cậu ta.
Tôi lấy chiếc đũa chọc chọc Thái Nhiên, cười: “Bây giờ cậu thành nhân vật được người người biết đến rồi đấy”.
Cậu ta ngượng ngùng, trên truyền hình rõ ràng là một anh chàng lạnh lùng, đầy nam tính thế mà ngoài đời lại cứ hay cười như ngốc ấy nhỉ.
Cậu ta nhìn xung quanh, nói: “Hồi trước, lúc em thôi học, làm xong xuôi hết mọi thủ tục ở phòng giáo vụ, một mình dạo quanh vườn trường, sau lưng vang vọng đến từng tiếng đọc bài. Lúc đó em đã nghĩ, đời này mình còn có thể được đi học lại không nhỉ?”.
“Có nghĩa là bây giờ cậu muốn đi học lại?”, tôi hỏi: “Nếu thích, cậu có thể quay về tiếp tục học. Tôi không phải là giáo viên, nhưng ghét nhất là việc trẻ con không được đi học. Nếu cậu được học nhiều hơn, có lẽ sẽ không phải vất vả như bây giờ”.
“Làm gì có chuyện không vất vả cơ chứ? Ngày hôm qua, khi về nhà mẹ đã đem tất cả những gì của ba lúc còn sống sửa sang lại giao cho em. Em đã ngồi xem lại mấy cuộn phim ông ấy đóng một lần. Khi bản thân em vướng vào trong cái vòng xoáy luẩn quẩn của cuộc đời thì em đã có đủ bình tĩnh để đối mặt với ông ấy. Ông ấy là một người có tài văn chương, người ta không cần cũng không phải lỗi của ông ấy. Em nhớ lại cả quãng đời của ông ấy, cứ như một đám cháy trong mùa hè, mọi thứ đều trôi đi chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi. Tất cả là do số mệnh thôi, nếu không đột ngột bùng cháy thì cũng sẽ lặng lẽ mà thiêu rụi, chẳng có nhiều lựa chọn đâu. Chính chị đã dạy em như thế mà, em còn nhớ rõ là “Không cần phải vội, càng vội vàng hấp tấp thì càng hỏng việc”.
Tôi nhớ lại chuyện trước kia, cười: “Bây giờ cậu đã biết đến Trương Ái Linh là ai rồi à?”.
Khóe miệng cậu ta cong lên: “Trên đời này nhiều nữ nhà văn viết tiểu thuyết như vậy sao cứ phải tôn sùng bà ấy?”.
“Đọc nhiều sách chính là tốt như vậy đó ”.
“Em nhớ hình như bà ấy có nói: “Con người là một quyển sách rất thú vị, có dùng cả đời để đọc cũng chưa xong”.
Tôi giống như một vị trưởng bối gật gật đầu: “Cậu có tiến bộ đó”.
“Đúng rồi, chị có biết Đường Bân không?”.
“Cái tên nói tôi sẽ không làm việc gì nên hồn sao? Tôi nhớ hình như cậu ta đã chia tay với bạn gái rồi. Nhưng mà tôi thực sự rất thích cô gái ấy”.
“Cậu ta vốn cùng em cạnh tranh vai diễn nhưng mà đến vòng sơ khảo thì bị loại. Bây giờ cậu ta rất thân thiết với nữ trợ lí”.
“Có phải là thường cười lạnh, nói sẽ làm cho cậu gặp chút rắc rối”, tôi trừng lớn ánh mắt: “Tôi nghĩ chắc chắn là cậu ta rất hận cậu”.
“Có gì đâu. Dù sao em cũng rất hận Hứa Thiểu Văn mà”, cậu ta đáp trả.
Bộ phim “Câu chuyện bảy tháng” khởi quay đúng vào thời điểm bắt đầu mùa mưa dầm ở phía Nam. Không ngày nào là trời không mưa, mưa cứ nhỏ từng giọt, từng giọt, tí ta tí tách, mãi không ngừng. Sáng sớm tôi thức dậy đã thấy hoa rụng đầy sân, khắp nơi chỉ toàn là nước và nước, giặt quần áo cũng phải đem đi sấy mới mong khô được. Từ hồi còn đi học tôi đã bị bệnh phong thấp nhẹ, đầu gối thường thấy không thoải mái, có đôi khi còn rất đau nữa, Thái Nhiên tình nguyện giúp tôi xoa bóp,… Tôi thấy như vậy cũng không hay cho lắm bèn nói với cậu ta, bệnh của tôi chỉ thỉnh thoảng mới đau thôi, không sao hết. Tôi có từ chối mấy lần, nhưng cậu ta vẫn cứ kiên trì như trước nên về sau tôi cũng không nỡ từ chối sự hầu hạ này… Mà trong những lúc đó, tôi sẽ giúp cậu ta học thuộc lời thoại.
Cậu ta đúng là một người nghiêm túc, đọc từng câu thoại nhập tâm đến mức cứ y như là đang diễn thật, làm cho tôi nhiều phen kinh hồn bạt vía, ánh mắt của cậu ta cũng chân thật quá đi. Đọc đến những đoạn yêu đương thắm thiết thì đều kéo dài giọng ra, giọng nói trầm thấp mà đầy dịu dàng, thân thiết, cứ từ từ chảy vào lòng tôi. Mỗi lần nhìn đến ánh mắt của cậu ta tôi liền bắt gặp được đôi mắt tròn, to, rất sâu và đen láy, thực sự là rất động lòng người. (Nhiên ca, cái này gọi là mượn việc công làm việc riêng trong truyền thuyết đây hử (~^ o ^)~).
Tuy từng biết cái ánh mắt dịu dàng ẩn chứa ý cười của cậu ta hoàn toàn có thể gϊếŧ người nhưng mà từ trước đến nay chỉ đứng phía xa nhìn thấy, chưa có dịp tiếp xúc thân mật như lúc này. Nói thật, tôi chẳng phải diễn trò gì đâu, lúc giúp luyện tập, đứng trước mặt cậu ta, nhìn lướt nụ cười khi cậu ta diễn xuất nhập tâm, chân tay đều đổ mồ hôi trộm.
Có một loại sức quyến rũ gọi là nhϊếp hồn.
Chỉ có thể nghe cậu ta nỉ non: “Tôi đứng dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà nhớ em. Chính là cảm giác của tôi ngay lúc này đây, nhớ từ khi thành phố bắt đầu lên đèn, nhớ cho tới khi mặt trăng đã tròn trĩnh ở trên cao”.
Tôi ngẩn ngơ một lúc mới nhìn kịch bản, đọc: “Nhớ về em? Anh nhớ gì về em?”.
Sự ngây ngốc của tôi cũng chẳng ảnh hưởng chút gì đến sự tập trung của cậu ta. Thái Nhiên nở nụ cười, nói: “Nghĩ tại sao cả ngày nay không gặp được em? Không biết em thế nào rồi? Có cười hay không? Đã gặp ai rồi? Có vấn đề gì hay không?”.
Tôi rốt cuộc nhịn không được, đem tập kịch bản ném xuống, ôm bụng cười: “Loại kịch bản gì sến súa thế này? Nghe buồn nôn chết đi được”.
Cậu ta dẩu dẩu môi: “Em thấy đoạn này đã đạt đến một trình độ hoàn hảo rồi đấy, nghĩ về một người nào đó không phải là nghĩ về những chuyện nhỏ nhặt của người ấy hay sao?”.
“Biếи ŧɦái quá”, tôi cười, giơ cánh tay ra cho cậu ta xem, mắng: “Xem đi, tôi nổi hết da gà rồi đây này”.
Cậu ta liền giữ tư thế này, cầm tay tôi, giơ sát lên xem. Nhiệt độ cơ thể của cậu ta cao hơn tôi nhiều, lúc bị cầm lấy cổ tay, tôi thấy chỗ đó rất nóng, cảm giác giống như bị một cái khăn quàng thật dày quấn chặt. Cậu ta đứng sát quá, đầu để ngay tại gò má của tôi, nhưng lại bảo trì một khoảng cách an toàn rất nhỏ. Có lẽ cái khoảng cách an toàn này dài chưa đến 2cm, tôi hồi hộp đến mức khó thở.
Độ ấm từ cổ tay truyền đến nhắc nhở tôi về cái khoảng cách ngay trước mặt mình, tôi ngơ ngác đứng nhìn người kế bên. Gương mặt đẹp như điêu khắc đó đang gần sát bên tôi, cái gương mặt đã bao lần khiến tôi đờ người ra ngắm nhìn.
Vừa định mở miệng ra nói cái gì đó thì cậu ta đã đứng dậy, buông tay tôi ra.
“Tốt lắm, chúng ta tập tiếp đi”, cậu ta dường như chẳng có chút cảm giác gì, nói: “Mà chúng ta đọc đến đâu rồi nhỉ? A, Tiểu Dung, xin hãy tin anh …”.
Tôi còn có thể ngây ngốc mãi được sao? Tôi đặt mông ngồi xuống.
“Sao vậy? Chân lại đau à?”, Thái Nhiên buông kịch bản xuống, chạy lại phía tôi, ngồi xổm xuống xem xét chân tôi một hồi, tôi đẩy đẩy tay cậu ta, cười nói: “Không có gì, tự nhiên thấy mệt thôi”.
Thái Nhiên mỉm cười: “Thôi, cũng không còn sớm nữa. Em về trước đây”.
Cậu ta cầm lấy áo khoác, bước ra cổng chính.
Thời điểm nhìn thấy cái bóng dáng cao gầy ấy sắp sửa biến mất ở phía sau cánh cửa, tôi bỗng nhiên mở miệng gọi cậu ta: “Thái Nhiên”, cậu ta quay đầu lại: “Có chuyện gì?”.
Tôi định thần ba giây, nói: “Lái xe cẩn thận”.
Cậu ta cười cười, sờ sờ cằm, đóng cửa lại. Tiếng bước chân nặng nề, dần dần biến mất trong màn đêm.