Buổi chiều hôm đó, Minh Châu lục hết những thứ có thể gọi là nữ tính đem quang vào sọt rác, kể cả bộ đồ mà Tố Vân cho cô mượn, không chút lưu tình.
Và hôm sau đến trường, lại là quần tây, sơ mi nam quen thuộc, khiến cả lớp lại phải “ồ” lên ngạc nhiên.
Ngọc Yến thay các bạn nam trong lớp nói lên tiếng lòng: “Sao bà lại ăn mặc thế này rồi?”
“Quen rồi!” Minh Châu trả lời cộc lốc.
“Ặc, tôi thấy bà mặc đồ nữ cũng xinh lắm mà.”
Cũng, xinh á! Minh Châu hừ lạnh: “Phiền phức!”
Ngọc Yến quay sang nhìn Tố Vân, cả hai đồng thời nhún vai, hạn hán lời...
Tố Vân chợt nhớ ra bộ đồ mình cho mượn, liền nói: “Thế khi nào bà mới trả đồ cho tôi?”
“Đồ của bà á hả?” Minh Châu vẻ mặt ngây thơ vô số tội nói: “Đang nằm ngoài bãi rác rồi.”
“...” một giây sau, Tố Vân nổi sung: “Đồ của tôi mà bà đối xử như thế à, bà có tin tôi gϊếŧ bà không hả, hả, hả? Vừa nói cô nàng vừa chồm qua muốn túm cái cổ của Minh Châu nhưng mà cô lanh tay lẹ mắt đã nhảy ra xa một khoảng. Tố Vân vướng Ngọc Yến ngồi bên cạnh, tức giận thở phì phì: “Bà tránh ra cho tôi, tôi phải xử lý con mụ mất nết kia!!!”
Ngọc Yến không những ngồi im còn ngại lửa cháy chưa đủ to, đổ thêm cả lít dầu: “Con nhỏ đó chạy nhanh lắm, bà không xử được đâu.”
Ba người đang là tâm điểm chú ý của cả lớp, nghe thấy Ngọc Yến nói thế, mọi người đều ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Đang lúc cười vui vẻ, tiếng trống vào lên vang lên, rất nhanh cô giáo dạy toán bước vào, ai nấy đều tự động nín cười, nghiêm túc đứng chào.
Vào tiết mà Minh Châu không nghe giảng cũng không ghi bài mà hí hoáy viết cái gì đó, lại còn che che dấu dấu, Ngọc Yến có hỏi cũng chỉ ra dấu im lặng, Tố Vân cũng tò mò nhìn sang, thành ra ba người chụm đầu lại một chỗ, vô cùng bắt mắt.
Cô giáo đang giảng bài trên bục lập tức nhìn thấy, tạm dừng bài giảng, hỏi: “Ba em kia đang làm cái gì?”
Cả ba giật mình ngồi thẳng dậy, đồng thanh đáp: “Em đang ghi bài ạ.”
“Ghi bài gì mà chụm đầu một chỗ thế hả? Ba em ghi chung một quyển vở hay sao?”
Minh Châu nhanh miệng đáp: “Dạ. không đâu cô, hai bạn ấy ghi bài không kịp nên mới nhìn của em đó cô.”
Cô giáo trừng mắt, có vẻ như tức giận rồi: “Thế thì em nói cho cô và cả lớp cùng nghe xem, vừa nãy cô đã nói gì nào?”
“Cái này...” Minh Châu gãi đầu: “Cô nói lâu quá, em quên mất cô nói gì rồi, hình như là cô nói...” Minh Châu vừa nói vừa khều khều Ngọc Yến, ý nói nó nhắc cho cô, cơ mà Ngọc Yến cũng đâu có nghe giảng, cũng chỉ biết lắc đầu, Tố Vân cũng bó tay. Minh Châu bất hạnh tiếp tục lắp bắp: “Cô nói, cái gì mà đường cái gì mà bị cận gì đấy.”
Cô giáo: “...”
Cả lớp: “...”
Một giây sau một thành viên nào đó chịu không được phì cười, làn sóng ‘cười’ lập tức lan ra cả lớp ngoại trừ: Minh Châu, Tố Vân, Ngọc Yến, Nguyên Khôi và cô giáo.
Bộ ba Châu, Vân, Yến thì ngơ ngác không hiểu gì, Nguyên Khôi thì trước giờ vẫn là một biểu cảm ‘không liên quan đến ta’, còn cô giáo thì vì quá tức giận, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cười đã rồi, bạn nam ngồi bên cạnh Nguyên Khôi ‘tốt bụng’ nhắc: “Là đường tiệm cận, đường tiệm cận biết không? Đương làm gì có mắt mà bị cận đâu!”
“Bốp” Cô giáo đập bàn, quát: “Ba em, ra hành lang đứng cho tôi! Đứng, hết, tiết!”
Ngọc Yến cầu xin: “Cô ơi, em...” còn chưa nói hết câu đã bị ngắt lời.
“Nhanh!”
Ba người ủ rũ đứng lên, chậm chạp bước ra ngoài, lúc Minh Châu đi ngang qua Nguyên Khôi, còn vỗ một cái bốp vào lưng cậu, khiến mọi người đều ngoáy lại nhìn.
Nguyên Khôi cau mày nhìn cô, ý hỏi có chuyện gì.
Minh Châu bĩu môi: “Không có gì, định rủ cậu ra đứng cùng cho vui thôi mà.”
Mới đứng được mười lăm phút đồng hồ, Ngọc Yến đã không chịu nổi, nhỏ giọng trách: “Tại bà cả đấy, Minh Châu, bà mà chịu cho bọn tôi coi thì đã không bị phạt rồi.”
Tố Vân lập tức gật đầu: “Đúng vậy.”
Minh Châu trợn mắt: “Đúng cái gì mà đúng, tôi làm gì mắc mớ gì đến hai bà, hại tôi bị bẽ mặt rồi còn bị phạt!
Lúc đầu còn nhỏ giọng, càng nói tiếng càng lớn, kết quả là: “Cộc, cộc, cộc” cô giáo ở trong lớp gõ thước cảnh cáo: “Ba em trật tự, còn nói chuyện nữa tôi cho đứng giữa sân mà nói đấy.”
Cả ba lập tức im bặt.
Đúng lúc đó, lại có người đột nhiên “Ê” một tiếng ngạc nhiên, giống như là phát hiện ra một đại lục mới: “Coi trên lưng lớp trưởng có gì này.” Nói rồi đọc to cho cả lớp cùng nghe: “Tôi là Nguyên, Nguyên đẹp trai, Nguyên học giỏi và Nguyên thích bứt cóc nhất trên đời!”
Có người nói: “Cái này nghĩa là gì ta.”
Vừa dứt lời, Minh Châu ở ngoài cửa lớp đã không nhịn được mà phì cười.
Nguyên Khôi theo phản xạ đưa tay ra sau lưng giựt phắt tờ giấy xuống, nhìn cũng không nhìn mà vo tròn ném thẳng vào sọt rác ở góc lớp, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
Vừa nhìn liền biết lớp trưởng tức giận rồi, mặc dù ai cũng ôm một bụng tò nhưng không giám hỏi, chỉ có Minh Châu ‘điếc không sợ súng’ cười không khép được miệng.
Tố Vân hiếu kì hỏi: “Cái đó bà viết đó hả, nghĩa là sao?”
Ngọc Yến ánh mắt phát sáng chờ câu trả lời.
Minh Châu vất vả lắm mới dừng được cười, nói: “Hai bà đọc người từ bứt cóc xem.”
“Bứt cóc à, bứt cóc, bóc...”
“...”
“...”
Tiếng Minh Châu rất rõ nên tất cả mọi người đều nghe thấy, lập tức cả lớp đều cười rộ lên, xen giữa đó là những tiếng quát bất lực của cô giáo...
Có thể trả thù chuyện hôm qua, Minh Châu vô cùng vui vẻ. Nếu như Nguyên Khôi biết chỉ vì một câu nói mà phải nhận lấy sự trả thù thẳng tay như vậy sẽ nghĩ như thế nào nhỉ!