Nhìn vị trí trống rỗng kia, Từ Duẫn Tường cảm thấy lực bất tòng tâm.
“Đính đoong”
Từ Duẫn Tường trong lòng thở dài một hơi: “Hôm nay dừng ở đây thôi.” Thật nhanh cất sách giáo khoa, miễn cho lại thất thần.
“Này, cậu có biết chuyện về Quý Sơ Vũ không?” Mấy cô gái tám chuyện trên hành lang.
Quý Sơ Vũ!? Nghe được nguyên nhân khiến mình thất thần, Từ Duẫn Tường không khỏi dừng bước.
“Có có có, hôm qua lúc tớ ở lại tự học buổi tối có nhìn thấy hắn, chảy máu hơi bị nhiều nha!” Một cô gái khác nói.
Máu!? Tại sao lại có máu? Anh trai Quý Sơ Vũ không phải bảo hắn bị viêm ruột thừa sao?
“Hy vọng hắn không có việc gì, bằng không trường học chúng ta sẽ mất đi một anh đẹp trai.”
“Ha ha, đồ mê zai ~”
“Ít nói, cậu không phải cũng thế sao.”
Từ Duẫn Tường đã không còn lòng dạ nghe tiếp, chỉ muốn nhanh nhanh quay về văn phòng gọi điện thoại xác nhận.
Phi nhanh như gió vào văn phòng, cầm điện thoại bấm số của anh trai Quý Sơ Vũ.
Tiếng tút tút vang lên, giờ phút này vọng vào trong tai Từ Duẫn Tường có cảm giác lâu như một thế kỷ.
“A lô?” Đột nhiên, một giọng nam đầy từ tính truyền đến.
“Xin chào, cho hỏi ngài có phải là ngài Quý Sơ Thần không?” Tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không thể quên lễ phép.
“Đúng, ai vậy?”
“Tôi là chủ nhiệm lớp Quý Sơ Vũ, xin hỏi hắn…”
“Hắn bị viêm ruột thừa, phải xin phép nghỉ.” Quý Sơ Thần không đợi anh nói xong đã ngắt lời.
Gấp cái gì? Có khi còn muốn nói, em trai ngài ở trường học đái đầm, xin mời đón về không chừng: “Tôi chỉ muốn biết, hắn thật sự bị ruột thừa sao?”
“Này… Đúng vậy.” Đầu kia điện thoại có chút mất tự nhiên.
Từ Duẫn Tường hít một hơi: “Ngài Quý, tôi là chủ nhiệm của Quý Sơ Vũ, nếu xảy ra chuyện gì, tôi hy vọng có thể góp chút sức lực.”
Điện thoại im lặng một lúc lâu, sau mới nói: “Được, kỳ thật…”
Từ Duẫn Tường bước vào bệnh viện.
Quý Sơ Thần nói, kỳ thật Quý Sơ Vũ đánh nhau với người khác ở trong trường, kết quả bị thương nặng, y tá
có nói lại lời của Quý Sơ Vũ trước khi hắn ngất đi: “Nói với anh trai tôi, bảo anh ấy đừng nói gì với chủ nhiệm của tôi…” Cho nên anh ta mới giấu.
Vội vàng hỏi phòng bệnh của Quý Sơ Vũ, là phòng điều trị lầu hai.
Nhanh chóng đi thang bộ lên lầu hai.
Nhìn mấy vòng, thì thấy được Quý Sơ Thần.
Tại sao lại khẳng định như vậy? Bởi vì hai người bọn họ lớn lên rất giống nhau, làn da trắng nõn, môi mỏng gợi cảm, hai mắt giống như mắt mèo, chỉ là đôi mắt mèo kia có chút hẹp dài, thành thục hơn.
Từ Duẫn Tường lập tức chạy qua, lo lắng hỏi: “Hắn không sao chứ?”
Quý Sơ Thần vốn đang đi qua đi lại, thấy Từ Duẫn Tường đầu tiên là sửng sốt, sau mới biết được đây là chủ nhiệm của Quý Sơ Vũ: “Không biết, còn đang quan sát, bác sĩ nói tình huống của Quý Sơ Vũ rất không lạc quan.”
“Là vậy sao…” Từ cửa sổ phòng bệnh nhìn vào trong, Từ Duẫn Tường như bị doạ nhảy dựng, bởi vì lúc này nhìn Quý Sơ Vũ thực sự rất thê thảm.
Vốn là một người mang đầy ánh dương quang, hiện tại lại tràn ngập
tử khí nằm trên giường, thân thể cắm đầy ống dẫn to nhỏ, một cái mặt nạ dưỡng khí to trùm lên mặt, còn đôi mắt mèo chỉ giương lên là đã hấp dẫn chết người kia, giờ phút này gắt gao nhắm chặt.
Từ ngày đó sau khi nhìn thấy Quý Sơ Vũ, Từ Duẫn Tường không còn lòng dạ nào lên lớp.
Trong đầu tràn ngập hình dáng Quý Sơ Vũ nằm trên giường bệnh, không biết vì sao, anh lại cảm thấy đau lòng.
Nghe nói Quý Sơ Vũ được đổi đến phòng bệnh bình thường, Từ Duẫn Tường dự định sau khi tan học đi thăm hắn.
Cuối cùng cũng hết giờ, nhưng không thể hai tay trống trơn đi thăm bệnh, cho nên Từ Duẫn Tường dừng lại trên đường mua hoa.
Đi vào bệnh viện, hỏi y tá, biết được Quý Sơ Vũ nằm ở phòng số hai tầng năm.
Từ thang máy, cho đến cửa, đi vào phòng bệnh số hai, Từ Duẫn Tường vẫn có chút khẩn trương.
Lát nữa phải nói thế nào đây?
Ha ha! Thầy tới thăm em!
Như vậy sao?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, Từ Duẫn Tường hít sâu,
mở cửa phòng nói: “Ha ha! Thầy đến…”
Người trên giường vẫn nhắm chặt hai mắt.
Hoá ra còn chưa tỉnh. Từ Duẫn Tường trong lòng có chút mất mác.
Cắm bó hoa vừa mua vào bình, anh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường bệnh.
Từ Duẫn Tường chăm chú nhìn Quý Sơ Vũ, giờ phút này vẻ mặt lúc ngủ của hắn thật là đáng yêu, thật hy vọng hắn có thể luôn như vậy… Phi phi phi! Đang nói bậy cái gì vậy!
Từ Duẫn Tường lắc đầu, xua đi mấy ý tưởng không tốt trong đầu.
Đột nhiên, Từ Duẫn Tường làm ra một hành động thực ngây thơ ─ sờ soạng khuôn mặt Quý Sơ Vũ.
Chỉ là sờ soạng thế này, anh vẫn thấy có chút mất mác.
Ai, mình đúng là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà.
Mấy ngày kế tiếp, Từ Duẫn Tường mỗi ngày sau khi hết tiết đều sẽ đi thăm Quý Sơ Vũ.
Nhưng hắn vẫn không tỉnh lại, bác sĩ nói, não bệnh nhân bị thương nặng, có thể sẽ hôn mê một tuần, một tháng, hoặc thậm chí còn có thể sẽ không tỉnh lại.
Nghe thấy như vậy, Từ Duẫn Tường ngây cả người, mặc dù rất không thích Quý Sơ Vũ, nhưng vẫn không hy vọng hắn sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.
Cho nên, anh mỗi ngày đều đi thăm Quý Sơ Vũ, cũng vì hy vọng hắn có thể mau mau tỉnh lại, rồi sẽ lại giáo huấn hắn một trận.
Hôm nay Từ Duẫn Tường vẫn theo thường lệ hết giờ dạy đi thăm Quý Sơ Vũ.
Trong tay cầm một quả táo tới bệnh viện, mong rằng hắn có thể tỉnh lại.
Nhưng mà, người trên giường vẫn như cũ không nhúc nhích.
Xem ra táo chỉ có thể vào bụng mình thôi.
Từ Duẫn Tường ngồi trên ghế gọt táo.
Đột nhiên, anh nhớ tới, lúc trước khi cùng mẹ ngồi xem phim thần tượng, chỉ cần nam chính hôn mê không tỉnh lại, nữ chính sẽ nói một câu…
“Nếu em tỉnh lại, tôi sẽ đồng ý làm người yêu của em.” Từ Duẫn Tường vô thức nói ra.