Ngày thu, trời cao xanh, gió nhẹ phiêu phiêu.
Mây trắng êm đềm trôi trên bầu trời, mỹ cảnh thiên nhiên tươi đẹp làm cho lòng người một trận cảm khái sảng khoái.
Ngày thu đẹp đẽ như thế, nên cùng ái nhân khoái hoạt tiêu dao hay nâng cốc đối ẩm hoan nhạc, có lẽ nên phóng mã đàm tiếu giang sơn cũng không tồi, thế mới không cô phụ tiết trời tươi đẹp bốn mùa có một này. Đáng tiếc đáng tiếc a, chính là thiên bất toại nhân nguyện, Thích đại đương gia Thích phủ sáng sớm đứng tại hoa viên tràn ngập sắc vàng hoa cúc rực rỡ sáng lạn, thế mà hắn lại chẳng màng để mắt. Tràn ngập đáy mắt hắn lúc này chỉ còn lại mỗi Cố Tích Triều, cùng với quyển chỉ thư mỏng manh trên tay y.
Ngón tay thon dài khinh động, lật trừng trang từng trang….
Lật thẳng cho đến khi Thích Thiếu Thương sắc mặt trắng bệch không dám trở mình, Tiểu Ngọc thâm tâm trận trận run rẩy. Chỉ độc mỗi Anh Tử ngồi bên cạnh, nhàn hạ phẩm trà, vân đạm phong khinh làm một ngoại nhân không liên quan đến thế sự nhân gian.
“Ngươi xem xong chưa, đây chính là truyền kỳ tiểu thuyết nổi tiếng đại giang nam bắc gần đây đó nha. Từ quan to quý nhân quyền cao chức trọng cho đến hạ nhân tôi tớ vô danh trong Biện Kinh này chỉ cần là người biết chữ
chắc chắn đều đã đọc qua.” Anh Tử khiêu mi cười khẽ: “Hảo a, nói không chừng trong khuê các của các danh môn tiểu thư
không biết chừng
cũng trộm giấu một quyển a!”
“Hừ” Cố Tích Triều khinh thường ghép sách lại. “Ba”
một tiếng, quyển sách không biết đã văng đến tận đâu. Tiểu Ngọc nhướng mắt nhìn theo, chỉ thấy bìa sách ba chữ “Nghịch Thủy Hàn” rồng bay phượng múa, thêm một dòng chữ
ghi tên tác giả thực nhỏ phía dưới, mơ hồ có lẽ là Ôn Tiểu Thụy hay Ôn Tiểu An gì đó thì phải, chữ thực nhỏ a, cố mở to mắt nhìn thế cư nhiên vẫn không đọc được.
“Giang hồ cuồng tâm, hồ ngôn loạn ngữ! Cái gì thiên lý truy sát, cái gì là tri âm phản bội?” Cố công tử một trận bạo khí công tâm, không thể kiềm chế. “Đáng hận nhất chính là mấy câu phê bình cùng chú giải này, như thế nào mà ta vừa xuất động sẽ khiến giang hồ trong thiên hạ loạn mã, sóng gió quang ba. Ta quả thực lợi hại được như vậy sao. Nếu vậy ta chẳng phải đã sớm ngồi trong điện Kim Loan kia rồi! Đồ vô sỉ nào viết thứ này hả, chẳng lẽ
lo sợ sinh mạng mình kéo dài quá lâu nên muốn kết thúc sao!”
“Yêu, hồ ngôn hay không là việc của người ta, ngươi có thể nào quản người ta không nói bậy?”
(Quỳnh: tự do ngôn luận muôn năm…m/)
“Hừ, ta không tin ta quản không được. Thích bánh bao, ngươi đi tìm tên này đến đây cho ta, ta phải một dao rồi tiếp một đao đâm tử hắn như vậy ta mới hả được cơn giận này!”
“Ách… Tích Triều.” Thích Thiếu Thương đột nhiên bị điểm danh có chút giật mình. “Ta là người sống luôn tuân thủ
luật pháp nha. Gϊếŧ người thì phải đền mạng a.”
“Luật pháp, luật pháp, ta khinh cái thứ luật pháp của ngươi. Thích đại đương gia ngươi từ khi nào cư nhiên biến thành một hảo lương dân hử?” Cố Tích Triều giận dữ nói. “Đem tất cả đống sách này thu thập hết cho ta, đốt sạch!”
“Tích Triều, cổ nhân có câu
“phòng dân chi khẩu, thậm vu phòng xuyên*” Anh Tử nói, ngươi chính là lại như thế giống trống khua chiêng, ngược lại càng làm cho thiên hạ nhận định là giấu đầu hở đuôi đi, đến lúc đó hai ngươi lại chẳng bị nhấn chìm trong hồ ngôn loạn ngữ.”
(Quỳnh: *chỉ chỉ* trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ….=]])
“A” Cố Tích Triều khiêu mi cười lạnh. “Ngươi nói như thế, là ý bảo
ta phải chịu thúc thủ vô sách, ngồi nơi này, vô phương thức, cứ
nhìn sự tình thuận lẽ tự nhiên mà phát sinh hay sao?”
“Nói thế cũng không hẳn là cách hay. Binh pháp có viết “binh tới tướng đỡ, thủy đến thổ dấu”. Ta có một hảo chủ ý
nha.”
“Chủ ý gì?” Đại đương gia cùng Tiểu Ngọc cùng ứng thanh hỏi.
“Dĩ độc công độc!”
“Dĩ độc công độc?”
“Đúng nha, hắn viết sách, thì chúng ta cũng viết sách. Lời hắn viết là hồ ngôn loạn ngữ, thì chúng ta một chữ
cũng không sai. Tiểu Ngọc, mang văn phòng tứ bảo tới. Còn hai người các ngươi, ta hỏi cái gì, các ngươi đáp cái đó. Sau đó tìm một văn thư
tài cao học rộng viết lại rồi đem sao thành sách. Đến khi đó ” giả tất bất thắng chân” lời đồn tự nhiên sẽ theo gió mà bay.”
(Nguyệt: Ta là thấy Cố công tử chính là cái nhân tài văn thư thông thạo, tài cao học rộng vô đối rồi nha, lại phải đi tìm người ngoài viết sao -3-
Quỳnh: ày da, người ta là phỏng vấn a, nếu Cố mỹ nhân viết thì thành hồi ký rùi….=]])
Sau một hồi nhíu mi trầm tư suy nghĩ,
Cố Tích Triều đột nhiên ngẩn đầu cắn răng đáp: “Hảo, nhất nhất làm theo lời ngươi vậy!”
Vì thế, trong thư phòng thập phần tao nhã, bây giờ cư nhiên xuất hiện một nha hoàn mài mực chấp giấy, hai vị công tử ngồi ngay ngắn cạnh nhau, đối diện là một mỹ nhân diễm lệ động nhân tâm, tiếu ý nồng đậm, thậm chí cả Kim Ngọc cũng
giúp vui,
ngồi yên vị trên ghế đàn mộc.
Anh Tử khẽ động phong môi, hỏi:
1.
Xin hỏi nhị vị tôn tính đại danh?
Cố Tích Triều: đi không cải danh, ngồi không đổi họ, Cố Tích Triều!
Thích Thiếu Thương: ngàn cân giang hồ hiệp nghĩa, mình ta độc gánh tám trăm, Cửu Hiện Thần Long Thích đại đương gia Thích Thiếu Thương!
(Nguyệt: bb, anh thật là dài dòng mà =3=
Quỳnh: đây gọi là bựa…vãi chướng…=)))
Anh Tử: thanh danh quả nhiên đều thực vang dội nha!
2. Giới tính là gì?
Cố Tích Triều: (hàn tiếu)
Anh Tử, nhà ngươi có mắt như mù sao?
Thích Thiếu Thương: ai ai trong thiên hạ đều biết chúng ta là nam nhân toàn vẹn!
Anh Tử: A? Nguyên lai các ngươi hảo còn nhớ rõ nha, nhìn hai ngươi suốt ngày khanh khanh ta ta, mi đưa mày lại, so với tiểu phu thê mới cưới còn buồn nôn hơn nhiều, làm ta tưởng….
Cố Tích Triều: Anh Tử!!
Anh Tử: hảo a, hảo a, ta hỏi tiếp là được rồi chứ gì.
3. Như vậy, nhị vị đã được bao nhiêu niên kỷ?
Tiểu Ngọc: Cố công tử
sinh vào tháng giêng năm Tân Dậu tính ra năm nay chắc đã hai mươi lăm rồi nha.
Thích Thiếu Thương: làm sao ngươi biết?
Tiểu Ngọc: Đại đương gia ngài thực mau quên. Lần trước ngài chọc giận công tử, y sinh khí nên phát danh thϊếp khắp nơi muốn thành thân đó. Sợ là không chỉ có mình ta mà tất cả các cô nương trong Biện Kinh thành này đều đã khắc cốt ghi tâm.
Anh Tử: Đại đương gia ngài quả là quý nhân đãng trí. Ngày ngươi xông vào hậu viện nhà ta gây một trận đại họa cũng chỉ vừa qua nữa năm thôi. Sao ngươi lại nhớ không ra a?
Thích Thiếu Thương: (hụt hơi) ách, nhưng cái đó, ta rõ ràng nhớ rõ ta lớn hơn Tích Triều hai tuổi đó nha.
Anh Tử: hừ, tả khán hữu khán thế nào cũng thấy bản lĩnh chống chế của hắn luyện thực thành thục không ai bằng.
(Quỳnh: bản lĩnh mặt dày vô đối….=]])
4. Hai người khi nào thì gặp nhau, gặp ở đâu?
Cố Tích Triều: bốn
năm trước.
Thích Thiếu Thương: Một tiểu trấn ở Giang Nam. Nơi cử hành Võ Lâm đại hội
danh chấn thiên hạ
bốn năm trước.
(Nguyệt: quá vang danh đi chứ còn gì, 2 anh thiên lý truy sát cả giang hồ để lấy một vạn lượng bạc trắng đó nha =))
Quỳnh: nói mê tiền đi =_=…văn hoa lắm vào)
5. Khi vừa nhìn thấy đối phương, tâm tình như thế nào a?
Cố Tích Triều: “chúng lý tầm tha thiên bách độ”.
(Nguyệt: ứh, Giữa biển người mênh mông trăm vạn chỉ tìm kiếm độc một bóng hình:”D)
Thích Thiếu Thương:
“tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô” a!
( Nguyệt: tuyệt sắc đẹp đẽ hơn cả yên liễu khắp hòang thành >”