Tất cả mọi người đều nghĩ, Cố Tích Triều muốn phát điên rồi.
Cậu tiêu sái rời khỏi bệnh viện, thoải mái chưa từng có, cự tuyệt cả cuộc phẫu thuật cấy ghép tim kia.
Được sống, ai cũng muốn.
Thế nhưng khi con người ta đã mất đi ý nghĩa sinh tồn, thử hỏi kéo dài chút hơi tàn hội có ích gì?
Điều cậu muốn làm lúc này, chính là yên lặng chờ tử thần tới cửa, tới đón cậu đi gặp Thích Thiếu Thương.
Nhưng trước đó, cậu còn muốn gặp Thiết Du Hạ.
Viên đạn kia của Thích Thiếu Thương không trúng tim, tuy nói có thể giúp anh ta sống thêm vài ngày. Nhưng sinh mệnh mong manh, vốn cũng đã sắp đi đến tận cùng. Anh ta cư nhiên còn chỉ đích danh muốn gặp cậu.
Kỳ thật, dù Thiết Du Hạ không nói. Vô luận là đạo lý hay cảm tình, Cố Tích Triều vẫn phải đến gặp anh ta một lần.
“Thiết Du Hạ…”
Cố Tích Triều nhẹ giọng gọi, trong lòng có chút đau đớn. Tuy rằng xác thực anh ta muốn xin lỗi cậu, nhưng loại trừng phạt này, Cố Tích Triều không muốn nhận lấy.
“Cố Tích Triều… tôi chờ cậu đã lâu…”
“Chờ tôi?”
“Tôi… muốn nói cho cậu biết sự thật.”
“Sự thật…”
Cố Tích Triều cả kinh, tâm vốn đã bình tĩnh lại, nay trở nên hoảng loạn.
“Chân tướng gì? Tôi đã muốn biết rồi! Thiếu Thương…”
“Haha..”
“Anh cười cái gì?”
“Cậu bị lừa…”
“Anh nói gì…?”
“Tôi nói… Cậu bị Thích Thiếu Thương lừa! Thích Thiếu Thương căn bản không có gϊếŧ Vãn Tình…”
“Là do ai gϊếŧ…”
“Là cậu…”
“Không phải!!!”
Cố Tích Triều khống chế không được, hét ầm lên:
“Tôi như thế nào lại gϊếŧ Vãn Tình!”
Thiết Du Hạ lấy một chiếc camera bên dưới gối đầu ra:
“Tự cậu xem lấy…”
“Tôi chính là sợ xảy ra biến cố, đoán được camera có thể chụp được cái gì. Trước khi đến nhà cậu đã chuẩn bị một cuộn phim khác… Thứ Thích Thiếu Thương phá hủy, căn bản là giả…. Cậu ta lúc đó hoàn toàn bối rối, không thể phát hiện nội dung sai biệt…”
Cố Tích Triều nhìn chằm chằm vào màn hình. Hình ảnh xuất hiện. Camera rơi xuống mặt đất….
[ Trên màn hình, người cầm con dao đâm vào cổ Vãn Tình, chính là Cố Tích Triều.
Một trận dồn dập đập cửa phía sau, Cố Tích Triều xoay người đi ra, rời khỏi phạm vi máy quay phim.
Hình ảnh nhiễu loạn biến đổi.]
“Tôi đoán không sai, người gõ cửa chính là Thích Thiếu Thương.. Vãn Tình thừa dịp cậu ra ngoài, dùng chút sức lực cuối cùng đẩy camera vào gầm tủ, nàng sợ lúc các người trở lại phát hiện ra… Không ngờ cảnh sát điều tra hiện trường cũng không tìm được… Là thiên ý đúng không…”
Thiết Du Hạ nhắm mắt lại cười:
“Thích Thiếu Thương vì bảo vệ cậu mà thôi miên cậu. Nào biết… người tính không bằng trời tính…”
Cố Tích Triều ngồi ngẩn người trên giường, yên lặng nghe Thiết Du Hạ nói.
“Tôi ngày đó nhìn thấy Vãn Tình.. hiểu được ý nàng, liền tìm đến nhà cậu… Vừa tìm được camera, hiểu được mọi chuyện rồi, Thích Thiếu Thương liền đến… Cậu ta cầu tôi che giấu chân tướng, nói cậu bệnh rất nặng, cầu xin tôi buông tha cậu… Tôi đương nhiên không chịu.. Chúng tôi rút súng ra… kết quả tôi bị bắn trúng… Về sau đó thì cậu đã biết.. Nhưng thật không nghĩ tới, Thích Thiếu Thương lại tự sát…”
Một dòng lệ rơi xuống mặt Thiết Du Hạ.
“Cố Tích Triều… Cậu thiên tính quật cường, tôi biết… Cậu gϊếŧ Vãn Tình, hoàn toàn đều là do phẫn nộ vì nàng muốn ly hôn… Chính là không cam lòng vật gì của mình lại bị người khác đoạt vào tay. Cuối cùng lại trở nên như vậy…”
Thiết Du Hạ thấp giọng than:
“Tôi hiện tại đã hiểu tất cả… Vãn Tình đang trả thù chúng ta… hết thảy đều do nàng an bài…”
Cố Tích Triều si ngốc nhìn về phía Thiết Du Hạ, ánh mắt trống rỗng.
“Vãn Tình hận cả ba chúng ta… Nàng hận tôi vô trách nhiệm bỏ rơi nàng… Nàng hận cậu gϊếŧ nàng, hận Thích Thiếu Thương bao che… Thích Thiếu Thương kể tất cả mọi chuyện các người trải qua, tôi mới hiểu được… Dẫn cậu về nhà, phát hiện bức thư, làm cậu nghi ngờ tôi… lợi dụng nút áo làm cậu nghi ngờ Thích Thiếu Thương, dẫn tôi đi tìm chứng cứ, bắt Thích Thiếu Thương cũng tới đó…. lại dẫn cậu đến nhìn tràng thảm cảnh kia… Tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng… Nàng muốn đem tất cả chúng ta bức vào tuyệt lộ…”
Cố Tích Triều dài thở ra.
Cậu rốt cuộc đã biết chân tướng.
Chân tướng tàn nhẫn như vậy, thế nhưng có quan hệ gì đâu?
Cố Tích Triều bình tĩnh đến mức bản thân mình cũng khó có thể tin được.
Có lẽ… từ sâu trong nội tâm, cậu đã sớm tiếp nhận kết cục này.
Thiết Du Hạ hổn hển thở, khóe miệng đột nhiên hiện ra tươi cười hạnh phúc:
“Nhưng hiện tại tôi có chút cảm tạ nàng… Nhờ nàng, tôi có thể nhanh chóng đi gặp Lược Thương…”
“Anh… nhớ ra rồi?”
“Đúng vậy…. tất cả mọi thứ… Nụ cười của Lược Thương, khuôn mặt của Lược Thương…. tất cả tôi đã nhớ ra…”
Thiết Du Hạ đột nhiên vươn một bàn tay đến:
“Cố Tích Triều… có thể đến gần tôi một chút không?”
Cố Tích Triều ngơ ngác nhìn bàn tay của Thiết Du Hạ.
“Tôi muốn ôm cậu một cái… Tôi nghĩ… muốn ôm Lược Thương một cái…”
Nhìn đến cặp mắt tràn ngập khẩn cầu kia, Cố Tích Triều nở một nụ cười thản nhiên, đỡ Thiết Du Hạ ngồi dậy, để anh ta có thể hoàn toàn ôm lấy mình.
“Lược Thương… Lược Thương… thực xin lỗi… Anh quên em lâu như vậy…”
Khí lực của Thiết Du Hạ càng lúc càng lớn, tựa như muốn đem người trong lòng ngực, toàn bộ dung nhập vào cơ thể mình:
“Nhưng là… anh sẽ không quên em nữa… đời đời kiếp kiếp sẽ không quên em nữa… Em tin tưởng anh…”
“Em tin tưởng… anh…”
Cố Tích Triều phủ bàn tay lên cánh tay của Thiết Du Hạ, nhẹ giọng đáp.
Cho dù chỉ là trong giây lát, cũng có thể làm ấm áp được tâm của người này.
“Cám ơn cậu… Tích Triều… Tôi sẽ nhớ kỹ… Cậu đã cho tôi một khắc hạnh phúc trong đời…”
Thanh âm đứt quãng, giống như đang cười, tựa như đang khóc.
“Lược Thương… Em rốt cuộc đến tìm anh…”
Thiết Du Hạ nỉ non, thanh âm càng lúc càng yếu dần, đến khi âm điệu cuối cùng phiêu tán vào không khí, bàn tay vô lực rơi xuống.
Nhẹ nhàng đặt Thiết Du Hạ xuống giường. Khóe miệng anh ta ẩn ẩn ý cười, minh xác được thời điểm cuối cùng, anh ta đã nhìn thấy được phong cảnh đẹp nhất trên đời.
Đó chính là thiên sứ của anh.
Nụ cười của Cố Tích Triều tái nhợt:
“Anh hiện tại đã hạnh phúc rồi? Đã hạnh phúc rồi đúng không?”
Hiện tại… Nên đến phiên tôi.
Cậu đứng lên, đi đến trước cửa sổ, nhẹ nhàng bước lên.
Gió đêm đô thị thổi phất qua mái tóc của Cố Tích Triều, có chút lạnh, nhưng rất thoải mái.
Bên ngoài xe cộ đông đúc, ánh đèn sáng tỏ cả một góc trời, náo nhiệt mà chân thật.
Thế gian phồn hoa này chứa trong mình bao nhiêu yêu hận buồn vui, nhưng không có gì là hoàn toàn thuộc về Cố Tích Triều cậu.
Yêu của cậu, hận của cậu, bi của cậu, hỉ của cậu, đều đã theo tiếng cười ấm áp thanh lương kia ly khai thế gian này.
Cố Tích Triều mỉm cười.
Thiếu Thương… Có tịch mịch không?
Để cho em đến thế giới kia, cùng nhau đi tìm lại những gì chúng ta đã đánh mất, có được không?
Thả người nhảy xuống, không chừa bất cứ sinh cơ nào.
Trong lúc hoảng hốt, Cố Tích Triều như nhìn thấy được một nam tử có nụ cười ấm áp, lúm đồng tiền thật sâu thật ngọt, cười đến sáng lạn, hướng cậu mở rộng vòng tay.
Cố Tích Triều chậm rãi bắt lấy tay anh, đặt nơi tim mình. Tay anh như một luồng liệt hỏa nóng rực, ấm áp tựa mười bốn năm trước vậy.
[ Giữa trưa ánh nắng chiếu sáng ngời, một nam hài cười đến vô tâm vô phế, chìa tay ra trước mặt một Cố Tích Triều cô đơn là cậu.
Cố Tích Triều cũng nhẹ nhàng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia.]
Từ nay về sau, mãi không chia lìa.
Cố Tích Triều rốt cuộc đã nhìn thấy được phong cảnh đẹp nhất trên đời.
Nguyên lai… tận cùng của thế giới, quả thật là thiên đường.
———-
toàn văn hoàn
———-