Lão Gia Luyện Công Ký

Chương 16

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

“Ngũ chủ tử, tranh của ngài …” Tố Tâm chỉ chỉ vào ngọn lửa lớn phía sau, nhắc nhở. “Tranh của ngài sắp bị cháy hết rồi kìa.”

Duy Nhất phất tay: “Cháy rồi vẽ lại.” Lúc này đừng làm phiền y, nghe chuyện của Nhị chủ tử mới quan trọng.

Quỷ lại nói: “Ngô đạo trưởng của phái Hoa Sơn ăn …. ăn đan dược do chính mình luyện chế … quy thiên rồi.”

Thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình, Tần Chính cắn tay áo nói: “Gã nói muốn đem đan dược đó tặng cho Quần Ngạo, nói là ăn một viên công lực tăng đôi, ta để gã thử trước …” Người mang ý xấu thì đừng trách sao hắn độc ác.

Quỷ nói: “Liên Hoa công tử không biết sao … Nói năm sau tái chiến …”

Tần Chính nhỏ giọng nói: “Gã nói Liên Hoa bảo kiếm của gã trị giá hai mươi vạn lượng, ta bỏ ra gấp đôi mua rồi.” Đưa ngón tay chỉ vào Tứ phu nhân, “Sĩ Thần dùng nó để thử Việt Vương Kiếm, chặt đứt rồi …”

“Chẳng phải ngươi nói dùng mấy trăm lượng mua thôi sao?” Sĩ Thần kêu to.

Vân Phi trợn trắng mắt, ngất tiếp.

“Người môn phái khác thì sao?” Kỳ Nhi hỏi.

Quỷ trả lời: “Đi … tìm … tìm kho báu …”

Không có bất ngờ, mọi người lại nhìn Tần lão gia.

Tần Chính liếc mắt sang chỗ khác: “Ta tiện tay vẽ ra một bản đồ giấu kho báu, một nghìn lượng một tờ, bán hết sạch một trăm tờ …”

“Vậy là kiếm được mười vạn lượng?” Tam chủ tử tỉnh lại rồi.

“Chờ sang năm đi, sang năm lại …” Kỳ Nhi vươn tay, ngay khi đầu ngón tay sắp đυ.ng tới Quần Ngạo, thì những người khác nhất thời kêu to.

“Đừng chạm, đừng chạm y! Cẩn thận, đừng chạm, đừng chạm …”

Kỳ Nhi nhanh chóng thu hồi tay lại, rất sợ vừa chạm, thì Triển đại hiệp mặt xám xanh kia sẽ biến thành cát bụi mà theo gió bay đi.

“Đại … chủ … tử …” Sáu quỷ âm, à.. Năm.

“Các ngươi, các ngươi muốn.. thế nào?” Kỳ Nhi tận lực ổn định thanh âm chính mình, Đại chủ tử mà diêm vương gia cũng sợ khi đối mặt với sáu người họ cũng không khỏi tâm sinh khϊếp ý.

Sáu ánh mắt, sáu loại ân hận, sáu loại chờ mong: “Đại chủ tử!” Cầu ngươi đó, cầu xin Đại Phật gia hãy mau thu con khỉ kia về lại đi! Bọn họ sai rồi, có được không?

Kỳ Nhi cười, muốn tạo phản, còn sớm 800 năm! Phật tổ từ bi, nếu quản không được các ngươi sáu Đại thiên vương, thì chỉ cần phóng ra một con khỉ để đại nháo thiên cung, cho hắn làm tới long trời lở đất, các người sẽ làm được gì?

Đó chính là kết quả khi dám khiêu chiến uy tín Tần Đại chủ tử, không cần người ngoài, ngay cả các chủ tử của Tần phủ cũng không thể may mắn tránh khỏi. Tuy nói thủ đoạn không được quang minh, nhưng dù sao đối mặt với Lục Đại Thiên Vương, thì Phật tổ chỉ cần sai lầm một chút cũng sẽ thua nặng, nếu quang minh thì làm sao đạt được kết quả này?

Đột nhiên giữa trán Đại chủ tử vầng sáng chói lóa, y thanh họng nói: “Lão gia, theo ta đi, về phòng chúng ta tính toán lại những nợ này.”

Sáu người kia hầu như muốn quỳ trên mặt đất. Đại chủ tử tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất!

**********************

Chờ Tần lão gia bị tha đi, sáu vị chủ tử lập tức thảo luận cùng nhau.

“Các ngươi nói chuyện gì xảy ra, biện pháp của bên Đại chủ tử chúng ta đều đã thử qua hết, sao lại không hiệu quả?” Duy Nhất phát sinh nghi vấn.

Sĩ Thần gật đầu: “Đại chủ tử chỉ chôn đầu hắn thôi, còn ta dù cho đào cả cái hố đem hắn chôn cũng vô dụng.”

Vân Phi vuốt cằm: “Ta đem cánh tay hắn chặt bỏ …”

“Cái gì?” Năm người còn lại kêu sợ hãi.

Vân Phi nhanh chóng xua tay, “Đừng lo lắng, ta gắn lại cho hắn rồi.”

“Nga, hoàn hảo.” Năm người yên lòng.

“Ta còn chặt chân hắn …” Thấy đám con ngươi trừng to nhìn mình, A Kiệt lập tức nói. “Gắn trở lại rồi. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không chịu nghe lời.”

Đối mắt với bốn ánh mắt chờ mong kia, Quần Ngạo hổ thẹn mà nói. “Ta bất quá chỉ đem xương sườn hắn hủy đi …”

Tiểu Lâm khóc lớn:

[Vậy không gắn lại được rồi?]

Quần Ngạo kỳ quái nhìn Dược Vương, “Không đâu a, ta gắn lại được rồi.”

Vân Phi lại sờ cằm: “Là Lui Cốt Công. Hắn luyện thành công Lui Cốt Công, nên có thể gắn lại.”

“Không thể nào a.” Duy Nhất vẫn không cách nào hiểu được. “Dựa vào cái gì chỉ có Kỳ Nhi là có thể trị được hắn?”

Sĩ Thần không chút tư vị nói: “Cũng bởi vì người ta là Đại chủ tử nên càng được sủng ái.”

Quần Ngạo khoát tay: “Đó không phải là lý do.”

Bốn người còn lại cũng ngồi xếp bằng theo Nhị chủ tử: “Ngẫm lại cũng đúng.”

Cái gọi là càng được sủng ái, những gì mà Kỳ Nhi làm, Tần lão gia cũng không tùy tiện để cho bọn họ làm, tha viên nhu biển chỉ cần quân hài lòng. Nhưng dù có rút da hắn hủy đi xương cốt hắn, thì tên lão gia vô liêm sỉ kia vẫn như cũ, không biết từ chết viết thế nào.

“Có thể nào vì Kỳ Nhi từ nhỏ đã theo hắn, nên gây ra ảnh hưởng về mặt tâm lý?” Vân Phi đưa ra giả thiết của mình. “Các ngươi cũng biết, uy tín của Đại chủ tử cũng không phải một hai ngày là thành được.”

Sĩ Thần nhíu mi: “Theo lời ngươi nói, vậy nếu chúng ta muốn hắn ngoan ngoãn nghe lời, còn phải tiếp tục đánh hắn 10 năm nữa?”

Tiểu Lâm thở dài:

[Bộ dạng khổ cực đó.. Ta sợ ta kiên trì không nổi …]

“Cũng không phải, trong đó tất có huyền cơ.” Quần Ngạo khẳng định mà nói.

Thấy sáu vị chủ tử nhất tề nhìn chính mình, Tiểu Bính Tử lắc đầu: “Các vị chủ tử, các ngươi tha cho tiểu nhân đi …”

Vân Phi tới gần hắn, dựng lên hai ngón tay: “Thế này thì sao?”

“Hai vạn lượng?” Tiểu Bính Tử nhất thời tinh thần tỉnh táo.

Vân Phi đung đưa hai ngón: “Là hai trăm vạn.”

“Hai.. Hai … trăm vạn?” Tiểu Bính Tử cảm thấy chân khí trong cơ thể tán loạn, cũng muốn một mạng quy thiên. Ngoại trừ lão gia, ai lại có thể thấy qua được nhiều bạc tới vậy trong đời mình chứ?

“Ngươi lúc này chính là chuyên gia.” Sĩ Thần nói.

Duy Nhất gật đầu một cái: “Đúng vậy, Tam chủ tử chính là chuyên gia.”

Vân Phi cười: “Bởi vì nó có giá trị.” Nếu không chuyên gia, đến lúc đó đừng nói hai trăm vạn lượng, toàn bộ Tần phủ cũng không có.

Quần Ngạo cùng A Kiệt cũng gật đầu: “Đích xác rất giá trị.”

Vật đó là vật gì, tất nhiên chính là Ngụ Phu Thuật của Đại chủ tử.

*********************

Đêm khuya, chờ Thúy Mặc thu xếp sự tình tốt trở về, bên người Kỳ Nhi lại có thêm một lão giả.

“Hoa đại phu, Lão Lục nhà ta …”

Lão giả nâng tay, “Dược vương mặc dù từ nhỏ gầy yếu, bất quá dược thánh từ lâu vì y cố bản bồi nguyên, trong vòng một năm ngươi tiếp tục cho y ăn vào Cửu Khiếu Đan của Hoa gia ta …”

“Câu này ngươi đã nói mười năm …”

“Ngươi nghe Lão phu nói hết lời đã.”

Thúy Mặc hé miệng cười cười, chưa từng gặp qua Đại chủ tử vội vàng xao động như vậy.

“‘Lão phu là nói, nếu Cửu Khiếu Đan vô dụng với thân thể của Dược Vương, thì y chỉ còn có mười năm thọ tuế.”

“Nhưng giờ …”

“Chỉ cần điều trị một năm, Dược Vương sẽ không khác gì người thường.”

“Đa tạ Hoa đại phu.” Kỳ Nhi đứng dậy thật sâu cung kính, phần lưng căng thẳng cuối cùng cũng trầm tĩnh lại. “Thúy Mặc, tiễn khách.”

Vì sao đêm khuya lại gọi Hoa đại phu, việc này chỉ có Thúy Mặc biết. Y thuật của Tiểu Lâm mặc dù vô song, nhưng người học y không thể tự trị cho mình, mặc dù đã có dự liệu, ai lại thừa nhận chính mình là một kẻ đoản thọ. Tiểu Lâm không thèm để ý, nhưng Kỳ Nhi lưu ý, vì thế không tiếc dùng bí dược thuật của Nam Lương để đổi lấy Cửu Khiếu Đan của tôn tử đời thứ hai mươi của Hoa Đà.

Hơn mười năm, nếu Lâm Tề là một người đoản thọ, khi đó không phải là đào lấy một khối tâm can của Tần Chính hay sao, y tuyệt không thể để cho chuyện đó phát sinh.

“Mọi người đã sắp xếp ổn thỏa rồi?” Kỳ Nhi hỏi sang việc khác.

“Đã sắp xếp hai ám vệ theo Nhị chủ tử.” Thúy Mặc trả lời.

Kỳ Nhi lắc đầu, “Chưa đủ, thêm hai người nữa.”

Triển Quần Ngạo y võ công tất nhiên là bất phàm, mưu lược cũng thắng hàng trăm người, chỉ bất quá cái tính hiệp can nghĩa đảm đó sợ có vào quan tài cũng không đổi được. Tâm hiệp nghĩa của y toàn bộ thiên hạ đều dễ dàng thấy được, minh thương không thể mảy may tổn thương y, nhưng ám tiễn thì khó mà phòng được. Nếu như y rớt mất một ngọn tóc nào, Tần Chính còn không tìm toàn bộ võ lâm để liều mạng mới là lạ.

“Bên Tư Đồ Sĩ Hiểu …”

Thúy Mặc bận rộn trả lời: “Ngài an tâm đi, người bên phía Nam Lương sẽ không dám đi quấy rầy Tư Đồ tam tiểu thư nữa.” Người duy nhất mà Tứ chủ tử luôn lo nghĩ chính là Tam tỷ của y, đối phương lại là người Nam Lương, Đại chủ tử sao có thể mặc kệ.

“Nam Cung Môn …”

“Bình an bình an, chủ tử ngài mau nghỉ ngơi đi.” Thúy Mặc giục chủ tử nhà mình mau chóng đi ngủ.

Thúy Mặc chỉ có thể thở dài. Sáu vị chủ tử, mỗi người nhân trung long phượng, cần gì Đại chủ tử phải nặng lòng, hết lần này tới lần khác y đều đem chuyện của họ đặt nặng lên vai mình. Có năng lực thế nào cũng bất quá mới là một niên thiếu thôi, tội gì phải vậy.

“Ngủ?” Kỳ Nhi hừ một tiếng. “Nếu có thể ngủ thì tốt.”

********************

Vì hai trăm vạn lượng, Tiểu Bính Tử không tiếc mạng đi làm nhiệm vụ. Thái dương chưa xuống núi, hắn đã lợi dụng thuật ẩn thân núp ở chỗ này.

Lặng lẽ dùng cành trúc tạo ra lỗ trên cửa sổ, cầm trong tay bút giấy, bắt đầu ghi xuống … Ân, Ngụ phu thuật của Đại chủ tử.

“Chưa đủ sáng, lại đây.”

“Nga.”

Dưới lệnh của Đại chủ tử, hai cây nến liền chuyển tới trước mặt y, song song còn có hai chân.

Không hổ là lão gia, thán vi quan chi! Tiểu Bính Tử kích động thiếu chút nữa hết hơi.

Cũng vẫn là dạng dùng ngón tay út đứng chổng ngược trên mặt đất, chỉ bất quá lần này trên ngón chân không phải là ghế, mà là một ngón nến. Không chỉ một cây, trên hai ngón chân cái của hai bàn chân đều có một cây, cho nên thành hai cây.

“Kỳ Nhi, ngươi viết cả đêm, đang viết cái gì?” Tần Chính nhìn chằm chằm mắt cá chân trắng nõn của Đại chủ tử hỏi.

Kỳ Nhi không ngẩng đầu lên mà nói: “Hưu thư.”

“Cái gì thư?” Một giọt sáp vì kinh động mà rớt xuống, khiến Tần Chính nhe răng.

“Đến xem.” Kỳ Nhi đem sáu phần hưu thư đã viết xong trải ra trên mặt đất cho Tần lão gia xem. “Thế nào? Hợp ý ngươi chưa?”

Tần Chính đã sớm sợ đến liệt cả can đảm, nào dám xem. “Kỳ Nhi, ngươi muốn hưu ta sao …”

“Lão gia nói đùa,” Kỳ Nhi cười lạnh. “Ngài là lão gia, tự nhiên chỉ có ngài hưu ta.”

Tần Chính cũng cười: “A, haha, Đại chủ tử nói đùa, vậy cũng đâu cần phải sáu tờ, lẽ nào phải hưu sáu lần …”

Kỳ Nhi một cước dẫm lên đầu ngón tay đang chống đỡ thân thể của hắn: “Ngươi còn muốn hưu ta sáu lần?”

“Không, không a!”

“Ngươi yên tâm, đây không phải cho ta, là cho sáu vị phu nhân kia của ngươi.”

Tần Chính một chưởng đập mạnh trên mặt đất, xoay người lại, hé ra khuôn mặt lạnh băng: “Đại chủ tử, trò đùa này của người thật không vui tí nào.”

Tiểu Bính Tử ngoài cửa sổ bẻ gẫy cán bút, tựa như gặp quỷ mà trốn không thấy bóng dáng. Xin lỗi Tam chủ tử, hai trăm vạn lượng đó của ngài thật không dễ kiếm, tiếp tục xem nữa, mạng nhỏ chẳng còn.

Xét thấy Tiểu Bính Tử giữa đường đào binh, đến tận thật lâu thật lâu sau đó, sáu vị chủ tử đối với Ngụ Phu Thuật của Đại chủ tử vẫn không thể biết được.

Thấy nét mặt của hắn, Kỳ Nhi khϊếp đảm, những vẫn cắn chặt răng làm ra bộ dạng thoải mái: “Ngươi nếu đã tâm sinh phiền chán với bọn họ, bọn họ sáu người đều quản không được ngươi, giữ lại làm gì, không bằng hưu hết đi. Đương nhiên, nếu lão gia cũng thấy ta không thể quản được ngươi nữa, ta sẽ viết thêm một bức, ngay cả ta cũng ra khỏi Tần phủ, chịu không?”

Tần Chính đang lẳng lặng nhìn tề quân của hắn, ánh mắt lạnh tới mức nước đóng thành băng.

Kỳ Nhi giằng co không được, dần dần hạ mi mắt xuống, ngay lúc y đang muốn thỏa hiệp, bỗng nhiên một con chó nhào vào bên chân y.

“Kỳ Nhi, ta sai rồi! Ta sai rồi! Ta ngoan ngoãn nghe lời! Ta nghe lời ngươi nói, nghe Quần Ngạo nói, nghe Vân Phi nói, nghe Sĩ Thần nói, nghe Duy Nhất nói, nghe Tiểu Lâm nói, nghe A Kiệt nói.. Ai ta cũng nghe cả! Ta chịu bị quản, ta chịu, ai ta cũng chịu, ta van cầu ngươi! Người ta không muốn hưu thê a —” Chớp mắt anh hùng biến thành tên nhát gan, tên nhát gan biến thành chó chết, đó chính là công phu mà Tần Chính luyện thành thục nhất suốt một năm qua.

Đối phó với khỉ, Phật tổ chỉ có một chiêu, bàn tay năm ngón áp hắn 500 năm không thể trở mình. Còn đối phó với Tần phủ, Đại chủ tử cũng chỉ có một chiêu, cũng khiến hắn cả đời không thể trở mình.

Bất luận ai cũng đều có nhược điểm, một kích không thể đột phá, thì kích thứ hai sẽ quyết định thành bại, ví dụ như Lục Đại Thiên Vương. Còn một số người khác thì lại có hiệu quả, chỉ cần một kích sẽ đột phá được, ví dụ như Tần Chính.

“Có thật là nghe lời?” Đại chủ tử chợt nở nụ cười.

Tần Chính bao thuở thấy qua bộ dáng cười như thế này của Kỳ Nhi, ôm lấy tiếp theo là một nụ hôn mạnh: “Nghe! Nghe! Ta muốn hôn, hôn …”

“Ngươi nhẹ chút …” Kỳ Nhi cũng không tức giận, nâng mặt lên để mặc hắn hôn. Đêm nay vui vẻ như thế, vậy cứ để tùy ý hắn đi …

Không lâu sau đó, Đại chủ tử liền hối hận rồi.

“Không, ta không được! Ta không …” Chỉ có vào lúc này, thì một niên thiếu thường ngày luôn vững vàng bọc lại mình trong tòa thành vững chãi mới có thể lộ ra một mặt yếu đuối.

Tần Chính đem thứ kia vùi vào trong phần cơ thể chặt kín kia, một hồi lâu mới bắt đầu chậm rãi động, nhưng dù như vậy, người dưới thân vẫn như cũ cắn chặt môi, không thể thả lỏng.

“Kỳ Nhi đừng sợ, ta sẽ nhẹ mà, rất nhẹ …” Tần Chính lại một lần nữa liếʍ đôi môi y để khiến y buông ra hàm răng, chậm rãi thả lỏng cơ thể.

“Ta đau quá, đau quá …” Niên thiếu đang rơi lệ kia ngoài miệng kêu đau nhức, nhưng hai chân lại cuốn lấy thắt lưng Tần Chính, cùng hắn kết hợp gắn bó chặt chẽ.

Y quá đau lòng, nửa đêm lúc nào cũng bị ác mộng khiến cho thống khổ.

Mỗi lần thế này, tuy rằng đau lòng vô cùng nhưng vẫn không thể nhịn được mà làm tới hai lần, Tần Chính mới chịu rời bỏ. Lau đi khóe lệ trên mắt y, bất đắc dĩ than thở: “Ngươi là một gia hỏa khó trị …” Làm phu thê lâu vậy rồi, nhưng vẫn không thể thích ứng được việc bị hắn chiếm lấy. Một Đại chủ tử ban ngày vô kiên bất tồi, vừa đến buổi tối liền một kích bất kham.

Ôm lấy cái người đang ngủ kia chuẩn bị đi tẩy rửa, đột nhiên y chợt kêu một tiếng khiến Tần Chính sợ hãi.

“Không, ta không … Ngụy Vô Song —“

“Ta ở đây! Kỳ Nhi, ta ở đây … Thì ra là đang nằm mơ.” Tần Chính vội vã vuốt ve gương mặt y trấn an y đi vào giấc ngủ. Ta ở đây, dù cho là Ngụy Vô Song hay Tần Chính, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi. An tâm ngủ đi, Kỳ Nhi của ta.

Từ khi còn bé, Ngụy Vô Song ở trước mặt y, chính là không gì làm không được, bách chiến bách thắng. Dù cho y có ngụy trang cỡ nào, đều khó có thể ẩn dấu được thói quen đã sớm coi người nam nhân này là trời, là thần của y. Y nằm mơ cũng không mơ thấy có một ngày, vị thần này sẽ biến thành một tên phế nhân võ công mất hết. Mỗi khi nghĩ tới đầu sỏ gây ra chuyện đó chính là y, thì y liền đau lòng không chịu nổi …

Dù là ai cũng có nhược điểm, dù cho y là một người được coi như vô tình lãnh huyết.

“Tần lão gia, ngày mai tiếp tục luyện công được không?” Đại chủ tử nằm ở trong dục dũng ôn nhu nói.

“Được, Đại chủ tử, được …” Được tới muốn chết luôn!

Tần phủ sáu vị chủ tử lần đầu tạo phản Đại chủ tử cứ như thế mà bị trấn áp, tất cả cuối cùng cũng hạ màn. À không, còn có một người …

Thân là cây cỏ đầu tường làm hết phận sự, Tiểu Bính Tử không chỉ bị Đại chủ tử đem làm giống hoa chôn dưới đất ba ngày, còn bị Tam chủ tử phạt cắt ba năm bổng lộc.

Câu chuyện này nói cho ta biết được rằng, phu thê nhà người ta cãi nhau, bực việc gia đình người ta, người ngoài tốt nhất đừng có xen vào. Bằng không phu thê người ta đầu giường nháo cuối giường hợp rồi, còn lại tên người ngoài, nhất định sẽ biến thành bia đỡ đạn, còn có kết cục khác hay sao?

Cô nương kia ơi, người xinh đẹp nhất kia ơi, đúng, chính là ngươi, có thể giúp tiểu nhân từ trên cây xà này kéo xuống không, thuận tiện bố thí cho tiểu nhân thêm mấy lượng bạc?