Lão Gia Luyện Công Ký

Chương 14

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Tiểu Bính Tử không hổ danh là tiểu tư xứng chức nhất, chỉ cần nhìn thấy một chút dấu hiệu trong mắt Đại chủ tử, hắn lập tức chạy đi cầu cứu các chủ tử khác.

Khi bọn Quần Ngạo tới, chỉ nhìn thấy Tần Chính đang ở trước tiền viện Quất Hiên, ân, làm chuyện kỳ quái.

“Hắn đây là đang làm gì?” Vân Phi hỏi

Tần Chính cả thân trên đều quang lõa, ở dưới chỉ mộc cái quần mỏng, chân cũng không mang giày. Cơ thể đứng chổng ngược chỉ dùng ngón tay út tay trái chống đỡ trên mặt đất, chỉ là Nhất Chỉ Thiền, không kỳ quái. Nhưng điều không thể tưởng tượng nổi chính là, chân phải của hắn thì dựng thẳng, mà ngón chân lại đang giữ một cái ghế nặng.

“Lão gia là đang biểu diễn xiếc ảo thuật cho Đại chủ tử coi?” Sĩ Thần trào phúng.

Kỳ Nhi hạ mi mắt: “Luyện công.”

A Kiệt khẩn trương nhìn Tần Chính: “Luyện công như vậy có chút khổ cực.” Dùng ngón tay út để luyện Nhất Chỉ Thiền vốn đã là chuyện khó khăn rồi, ở trên còn như đang làm xiếc nữa, đừng nói tới lão gia hôm nay, ngay cả y cũng chịu không nổi.

Kỳ Nhi hừ một tiếng: “Để hắn đem mấy tước điểu đi dạo mấy chỗ tĩnh mịch sẽ không khổ cực nữa.”

Tần Chính vẻ mặt cầu xin nhìn Tiểu Lâm đang đứng gần nhất kêu rên. “Thật nhiều muỗi cắn ta, ô ô, Tiểu Lâm cứu ta …”

Tiểu Lâm vội vã lấy ra một cái bình nhỏ chuẩn bị xua muỗi cho Lão gia, nhưng dưới con mắt lạnh của Đại chủ tử liền rụt tay lại.

Duy Nhất đau lòng cắn cây quạt, nhìn Quần Ngạo với ánh mắt cầu cứu: “Còn bị muỗi cắn nữa …” Kỳ Nhi cũng quá tàn nhẫn rồi.

Quần Ngạo kéo vạt áo quạt vài cái, sau khi đuổi muỗi giúp Tần lão gia thì nói: “Sắc trời đã tối, để mai rồi cho hắn luyện tiếp.”

Kỳ Nhi nói: “Gió lúc này chính là mát mẻ nhất, thích hợp nhất cho việc luyện công.”

Ngụ ý, rõ ràng muốn Tần lão gia đút muỗi ăn no.

“Các ngươi không muốn canh hắn, thì ta tự mình canh, thế nào? Các ngươi có gì không vui?” Kỳ Nhi vừa nói ra lời này, sáu người kia không còn gì để nói.

Lời này nói không sai, mỗi người đều có biện pháp luyện công khác nhau, nếu họ không muốn dùng cách của mình đi quản Lão gia, thì không có lý do gì can thiệp vào cách của Kỳ Nhi. Chỉ cần Lão gia không thiếu đi cánh tay không gãy đi cái chân nào, còn có hơi thở để sống, thì không cách nào khấu tội lên Kỳ Nhi. Dù sao cái chuyện thế này, mấy người bọn họ thường ngày làm cũng không ít, sao chỉ có thể chỉ cho phép châu quan phóng hỏa mà bách tính không được đốt đèn, tuy nói không ai tàn nhẫn hơn Đại chủ tử.

Duy Nhất ngồi xổm xuống, lặng lẽ bên tai hỏi Tần Chính: “Lão gia, ngươi sao lại đắc tội Kỳ Nhi rồi?”

Tần chính ủy khuất mà nói: “Y muốn ta dạy y, thì ta dạy, sau đó y lại —” Vừa nói ra miệng, cái ghế ở trên lập tức hoảng động, Tần lão gia kiên trì không được rớt cả người xuống.

Cái mặt chuẩn bị tiếp đất, không đợi trở mình, thì Kỳ Nhi chưa nói hai lời, lập tức tiến lên nắm lấy cái đầu hắn một trận đá liên tiếp. Ngươi còn có mặt mũi nói ra miệng hả? Ta cho ngươi dạy, cho ngươi dạy, cho ngươi dạy —-!

“A! A! —–“

“Ô — Thật đáng sợ!” Duy Nhất cùng Tiểu Lâm sợ hãi coi lại một nhúm, Kỳ Nhi thật đáng sợ a!

“Uy, tai mắt mũi miệng của Lão gia cắm thẳng xuống đất rồi!” Sĩ Thần nói.

“Ta thấy rồi, cũng nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm rồi.” Vân Phi nói.

Vân Phi cùng Sĩ Thần đều mở to miệng nhìn cái màn khủng bố trước mặt, nhưng không ai có dũng khí tiến lên cứu.

“Ngươi nhanh đi cứu đại ca đi!” Thấy di thể Tần lão gia không có đầu trên mặt đất, Nam Cung Môn Chủ trong lòng cũng có chút khϊếp đảm.

Nhưng Quần Ngạo lại vuốt cằm: “Sao Kỳ Nhi lại không mang giày?”

Vân Phi, Sĩ Thần, Duy Nhất, Tiểu Lâm, A Kiệt đồng loạt lung lay sắp đổ. Nhị chủ tử, đó không phải trọng điểm a, trọng điểm là Đại chủ tử đang mưu sát chồng, ngươi thân là Nhị chủ tử phải làm gương cho binh sĩ chủ trì công đạo mới đúng!

Dưới ánh mắt của mọi người, Quần Ngạo có chút bất đắc dĩ đi lên trước: “Kỳ Nhi, ta thấy Lão gia cũng đã biết sai …”

Duy Nhất bỗng nhiên chỉ vào mặt đất nói: “A, có rắn kìa.”

“Rắn là rắn con, nó đâu có cắn người.” Sĩ Thần mặc kệ.

Duy Nhất mặt tái lại: “Không phải, nó đang hướng tới ống quần của Lão gia kìa …”

Mọi người dựng tóc lên: “Lão Lục mau giẫm chết nó đi!”

Tiểu Lâm đứng gần nhất, một cước đạp xuống nhưng không đạp chết được con rắn, Quần Ngạo vội vàng cứu giúp, ngón tay bắn ra một lực mới chặt đứt được con rắn.

Kỳ Nhi quay đầu lại nhìn chằm chằm con rắn kia, lại quét mắt nhìn mấy khuôn mặt đang đau lòng vì Tần Chính đứng xung quanh mình, trong lòng chợt thấy sáng tỏ. Vậy là được rồi, nếu mọi việc không thể một lần giải quyết cho xong, thì không ngừng cố gắng, đánh rắn đánh giập đầu chính là tốt nhất!

Đá đá thi thể chết ở trên mặt đất, Kỳ Nhi nói: “Ngươi là muốn chôn ở dưới đó cho tới lúc nở hoa, hay là muốn quay về phòng dược của Lão Lục?”

Tiếng nói vừa dứt, Tần lão gia như con khỉ mới từ ngọn núi đá bung ra, quay người hai vòng liền bổ nhào xuống ôm chặt Tiểu Lâm: “Tiểu Lâm nhi, mau cứu cứu lão gia a!”

Mọi người kinh ngạc đến ngây người, sao có tinh thần tới vậy???

Tần Chính khóc, Kỳ Nhi dù có muốn khơi thông kỳ kinh bát mạch của hắn cũng không cần hạ thủ tàn độc như vậy a!

Quần Ngạo cùng A Kiệt đồng thời chế trụ Tần lão gia, song song chế trụ mạch của hắn. Quả nhiên không sai, Kỳ Nhi vừa mới trong lúc đập hắn tơi bời cũng sẵn tiện khai thông kinh mạch cho hắn. Ân, chỉ là sẵn tiện thôi.

Kỳ Nhi vỗ vỗ tay áo mình, nhìn sáu người kia mà nói: “Nếu các ngươi đã ngại Lão gia khổ cực, vậy sau này cứ tùy ý hắn đi.”

Duy Nhất khoáy khoáy lỗ tai: “Ta nghe không sai chứ?”

Mấy người bọn Vân Phi vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, mới vừa rồi người bị đá trúng đầu là Tần lão gia mà, sao giờ người có vấn đề lại là Đại chủ tử vậy?

Quần Ngạo lộ vẻ vui mừng: “Kỳ Nhi có thể nghĩ thông suốt thì không còn gì tốt hơn.”

Kỳ Nhi gật đầu, “Ân, sớm nên nghĩ thông suốt, làm khó các ngươi rồi.”

Mọi người cùng nhau nhìn lên trời, trời không có mưa đỏ mà a.

A Kiệt gõ trán: “Sao ta lại cảm giác có gì bất ổn nhỉ?” Đầu óc Thất chủ tử đột nhiên linh quang.

Vân Phi luôn khôn khéo cũng nhíu mi lại, Đại chủ tử trong hồ lô bán thuốc gì?

“Tiểu Lâm, Lão gia giao lại cho ngươi.” Bên mép Kỳ Nhi hiện lên một nụ cười khó mà phát hiện được. “Hắn quả thực khổ cực rồi, mấy ngày này hắn thích làm cái gì thì làm cái đó, ta sẽ không can thiệp nữa.”

Tần Chính cảm giác đầu như bị say, có phải vừa rồi bị đá mạnh quá, nên lỗ tai xảy ra vấn đề rồi? Ý của Kỳ Nhi có phải rồi, từ nay về sau hắn có thể, muốn làm gì thì làm.

[Lão gia đừng khóc, trở lại Tiểu Lâm chữa thương cho người.]

Tiểu Lâm dùng cơ thể đỡ cho Lão gia, nhìn Đại chủ tử nở một nụ cười đầy cảm kích, y sớm biết Kỳ Nhi là một người thiện tâm.

Cuối cùng, Quần Ngạo tiến lên vỗ vỗ vai Đại chủ tử, vui mừng mà nói: “Kỳ Nhi quả thực trưởng thành.”

Lại bị nói tới tuổi tác, nhưng Kỳ Nhi lại không có chút tức giận: “Người luôn phải trưởng thành.” Ánh mắt lại nhìn vào con rắn chết nằm đằng kia, Đại chủ tử mỉm cười, đẹp như tiên tử.

***********************

Hoàng hôn ngày hôm đó, Tiểu Lâm đang nghỉ trưa, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Chưa được bao lâu, thì bên ngoài phòng truyền tới tiếng bước chân vội vã.

Nha đầu Tâm Như tiến vào phòng ngủ với vẻ mặt lo lắng, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang nằm trên giường kia thì thực sự không đành lòng, nhưng dù sao mạng người quan trọng dù thế nào nàng cũng phải đánh thức người này. “Chủ tử, Lục chủ tử, tỉnh tỉnh a! Lão gia …”

Tiểu Lâm khó khăn mở mắt ra, nhìn chằm chằm môi Tâm Như hồi lâu mới mở môi ra hỏi,

[Lại làm sao vậy?]

Tâm Như vội la lên: “Hắn lấy dược ở tầng thứ tư kệ thuốc phía Tây của người ăn rồi!”

[Lấy tía tô giải độc cho hắn là được rồi …]

Tiểu Lâm vừa ‘nói’ vừa khoa tay múa chân, nhưng uể oải tới mức nâng tay cũng không nổi.

“Tía tô cũng vô dụng a!” Tâm Như gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. “Lão gia uống chính là bình thứ 4 tầng thứ 4, ‘Rượu Thiên chu vạn độc’, chính là thứ mà ngươi năm trước thu được từ trong tay kẻ phản bội Ngũ Độc giáo.”

[Lão gia uống?]

Tiểu Lâm sợ tới mức lăn xuống từ trên giường. [Không phải ta đã từng dặn qua thứ đó tuyệt đối không được uống sao, hắn sao lại …]

Tâm Như tức giận đến nắm chặt hai lòng bàn tay: “Ngài chưa nói hết ý, chỉ nghe ngài nói mỗi như thế, Lão gia liền nói muốn thử xem uống vào rồi liệu có luyện thành Thiên chu vạn độc thủ được hay không.”

Mặt Tiểu Lâm trắng bệch lại:

[Mau đưa ta đi, mau …]

Lão gia ngươi cố chịu đựng, ngươi phải chịu đựng a!

Tâm Như khóc, người cần phải chịu đựng trước chính là Lục chủ tử ngài a!

***********************

Sáng sớm, Kỳ Nhi vừa luyện xong một bộ quyền, cảm giác khó chịu khi vừa thức dậy đã tiêu tan, cảm thấy toàn thân thông thuận, đang chuẩn bị đi ngủ bù lại thì liền nghe được tiếng khóc truyền tới.

“Tâm Như, ngươi làm sao?” Thấy vị tỷ muội khóc tới lê hoa đái vũ, Thúy Mặc vội chạy ra đón. Đi tới gần nàng mới phát hiện phía sau còn có một người khác đang chống vào, kéo cái áo choàng ra vừa nhìn liền giật mình. “Lục chủ tử? Ngài bị sao vậy?”

Thúy Mặc sợ hãi khi thấy bộ dạng Lục chủ tử như hấp hối kia, nàng vội vã cùng Tâm Như đỡ người kia vào trong phòng. “Lục chủ tử …”

Tiểu nhân nhi tiều tụy bất kham kia từ từ nhắm hai mắt không tiếng động mà rơi lệ, đôi lông mi dài dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến Thúy Mặc đau lòng cũng muốn khóc theo.

“Lão Lục xảy ra chuyện gì?” Nghe được động tĩnh bên ngoài, Kỳ Nhi nhanh bước ra.

Lục chủ tử mới vừa rồi còn không nhúc nhích được, lúc này lại tựa như rơm rạ ở giữa dòng sông chảy xiết thấy được cứu tinh, chạy ào tới:

[Cứu cứu ta!]

Kỳ Nhi đỡ lấy y hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Ngại Tiểu lão lục ‘nói’ chậm, nên quay đầu lại. “Tâm Như, ngươi nói.”

Tâm Như xoa nước mắt trả lời, “Đại chủ tử, ngài nhất định phải cứu cứu chủ tử nhà ta! Lục chủ tử mấy ngày nay rất tội …”

Một lát sau, Kỳ Nhi nhíu mày: “Lão gia ngày xưa cũng đâu có thích ở chỗ Lão Lục tìm dược uống bậy đâu, theo lời ngươi nói, lúc này lại uống cực kỳ nhiều.” Cái tên lười không thích luyện công kia, muốn nghĩ tới cách uống nhiều dược, tìm đường tắt, nếu dược của Lão Lục thật có thể gia tăng công lực, thì võ lâm minh chủ đã thành họ Lâm luôn rồi.

Tâm Như vội la lên: “Không phải vậy! Đại chủ tử, lúc này Lão gia hoàn toàn khác.”

“Chỉ cần Lão gia không tự làm mình bị thương thì cứ mặc hắn đi.” Đại chủ tử ngáp dài một cái.

Thế nhưng Lục chủ tử sẽ khiến mình bị thương a! Tâm Như gấp tới độ đầu lưỡi muốn xoắn lại, chẳng biết phải nói từ đâu. Lão gia lần này làm cực lớn, tựa như phát điên mà đem toàn bộ một đống dược kỳ quái của Lục chủ tử một hơi uống sạch như ăn cơm. Lục chủ tử vì giải độc cho hắn, ngay cả một giờ cũng chưa ngủ được. Không chỉ ngủ được không, còn bị Lão gia …

Thấy Tâm Như đỏ mặt khó có thể mở miệng, Kỳ Nhi đã hiểu, đưa tay giật lấy áo choàng của Tiểu Lâm ra, lập tức phát sinh một tiếng thở mạnh kinh hãi.

Trên cổ và ngực Tiểu Lâm giống như bị dã thú cắn qua, toàn là hồng ấn loang lổ. Tuyết thượng tán hồng mai, làn da vốn giống như ngọc thạch giờ lại chẳng chỗ nào hoàn hảo được.

Nhìn cũng thấy đau, Kỳ Nhi liền chuyển mắt: “Lão Lục, Lão gia mặc dù nội thương nhưng thân thể vẫn tráng kiện, ngươi bớt cho hắn uống mấy cái thuốc bổ gì đó đi …”

Tiểu Lâm mắc cỡ muốn chui lại vào áo choàng:

[Không phải …]

Phải nói là không phải như Kỳ Nhi nghĩ, Lão gia hắn ăn vụng không ít ‘thuốc bổ’, khiến cho y … ân, tổn hại nghiêm trọng. Nhưng nguyên nhân thật sự khiến y trở thành dáng dấp thê thảm này chính là,

[Lão gia bắt ta dùng phấn được tạo thành răng nanh của sói để làm phấn trân châu, dùng bổ thân …]

Kỳ Nhi giật mình một cái, thực sự nghĩ cũng thấy đau đầu.

Tâm Như khóc ròng nói: “Đại chủ tử, ngài nói có phải Lão gia quá phận quá rồi không, nếu đổi lại là ngài thì ngài sẽ làm gì?”

Ta sẽ bầm nát hắn ra đút cho chó ăn! Thế nhưng ngoài miệng Đại chủ tử lại nói, “Lão gia lúc này chỉ là hơi ham chơi thôi, nhưng cái răng gì đó cũng đâu phải vật quý báu!”

Tiểu Lâm nắm chặt ống tay áo Kỳ Nhi khóc rống cầu xin:

[Đại chủ tử, ngươi quản lão gia, ngươi cứu ta đi!]

Y chịu không nổi nữa rồi a!

Kỳ Nhi môi dưới khẽ nhếch. Đại chủ tử? Không gọi Kỳ Nhi nữa hả?

“Không phải đã nói mấy ngày nay cứ mặc hắn sao. Hắn vừa mới bị thương đã mất đi công lực, ngươi tha thứ cho hắn chút đi.” Đại chủ tử hảo ngôn hảo ngữ mà khuyên bảo. “Nhìn bộ dáng này của ngươi, cũng không quá mức nghiêm trọng, trở lại nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.” Không phải chỉ cắn vài miếng thôi sao, cũng chưa có ăn thịt mà.

Tâm Như thiếu chút nữa ngừng thở, đây mà còn gọi là không quá mức nghiêm trọng, vậy lẽ nào muốn Lục chủ tử bị Lão gia đem toàn bộ đầu khớp xương nuốt vào bụng mới gọi nghiêm trọng???

Tiểu Lâm khóc tới muốn ngất:

[Đại chủ tử, không phải a ~~]

Y thực sự rất nghiêm trọng rồi, sắp chết rồi!

[Ngươi quản Lão gia, ngươi quản hắn đi a~~~]

Kỳ Nhi không nói nhiều nữa, giương tay đỡ lấy cơ thể nhỏ của Lục chủ tử, đưa qua Thúy Mặc: “Cùng Tâm Như đưa Lục chủ tử về.”

Tâm Như bị thỉnh ra ngoài còn hô to: “Đại chủ tử, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được, ngươi không thể a!”

Thúy Mặc chỉ có thể vỗ vỗ tiểu muội của mình thoải mái. Thỉnh thần dễ, tống thần nan, ngược lại cũng vậy.

“Xem ra ngày sau không được an bình nữa rồi.” Thúy Mặc thấp giọng thở dài.