Lúc này cửa mở ra từ bên trong, một phụ nhân lao tới, trực tiếp vươn hai ngón tay nhéo lỗ tai của Lí Ước: “Mày rú lên làm cái gì hả con! Con dâu đưa về cho mẹ đâu?”
“A a ––– mẹ! Mau buông tay ra! Lỗ tai sắp bị nhéo đứt rồi! Kia kìa, bên cạnh chính là cậu ấy đấy.”
Phụ nhân lúc này mới quay đầu, sắc mặt thay đổi dường như trong nháy mắt, thay bằng vẻ tươi cười: “A, đây là Tiểu Cạnh đúng không. Nếu thằng nhóc nhà ta không nghe lời, con cứ véo lỗ tai của nó, chắc chắn nó sẽ cầu xin tha thứ, ha ha ha…” Nói xong tự mình cười phá lên trước.
“C… Chào dì!” Hà Cạnh trợn tròn mắt nhìn cả một màn vừa rồi.
“Hử?! Dì?!” Phụ nhân nghe xong lại lập tức thay đổi sắc mặt.
“Mẹ!” Lí Ước hoàn toàn không còn gì để nói với lão mẹ nhà mình, nhưng lại khϊếp sợ uy lực của bà, nên cũng không dám nhiều lời, đành phải trộm đánh mắt với Tiểu Cạnh. Thật sự là đau đầu a đau đầu.
“Mẹ… Mẹ, con chào mẹ ạ!” Hà Cạnh lúc này mới cảm thấy bản thân đã gặp sư phụ a.
“Zê! Thế này không phải đúng rồi sao!” Phụ nhân lại nhoẻn miệng cười trả lời một tiếng, chồm qua ôm cổ con dâu.
Hà Cạnh hai tay vẫn đang xách túi, sợ tới mức đứng đờ tại chỗ một cử động cũng không dám, vội vàng quay sang Lí Ước phát ra ánh mắt cầu cứu.
Lí Ước vô sách, một tay đỡ trán thở dài. Anh có dự cảm, khi bà già nhà mình gặp bà xã của mình, cuộc sống sau này nhất định sẽ rất khốn khổ. May sao hôm nay nghỉ lễ trở về thăm hỏi một chút, không cần ở lại thời gian quá dài, nghĩ như vậy, Lí Ước khẽ thở phào một hơi. Cuối cùng lại nghe thấy…
“Tiểu Cạnh à, khó có dịp con đến đây thăm mẹ, ở đây chơi thêm vài ngày nha. Được, quyết định như vậy nha! Đi, vào nhà thôi, mẹ thu dọn phòng cho hai đứa rồi. Chờ lát nữa cơm nước xong, mẹ sẽ truyền cho con kinh nghiệm quản lý chồng. Ha ha ha…”
“Khụ khụ…” Lí Ước bị sặc nước miếng của chính mình rồi.
“…” Hà Cạnh tiếp tục hóa đá.