“Này… Ngươi vừa rồi là nói đùa đúng không…” Trần Thiên Tứ xoay mặt qua, thanh âm run rẩy hỏi Tô Ngôn đang giẫm lên mình.
“Nói đùa? Ngươi cảm thấy chuyện này dễ cười lắm sao?” Tô Ngôn bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng sợ hãi của ác nhân này rất thú vị.
“Không dễ cười… A!” Trong tiếng thét chói tai, Trần Thiên Tứ đã bị Tô Ngôn nhấc lên ném lên giường ở buồng trong.
“Ngươi bị điên rồi à!” Trần Thiên Tứ kinh hồn chưa định một mặt xoa cái mộng bị ngã đau của mình, một mặt trừng mắt lườm Tô Ngôn đứng ở bên giường.
“Xoạt!” Sau thanh âm vải dệt bị xé, Trần Thiên Tứ sững sờ nhìn quần áo bị xé rách của mình, lại ngẩng đầu nhìn Tô Ngôn còn đang cầm một mảnh quần áo, “Ngươi, ngươi làm gì?”
“Cường bạo ngươi.” Tô Ngôn lạnh lùng nói,
trên khuôn mặt tuấn mỹ nhìn không ra biểu tình.
“Ngươi… Ngươi thật sự làm, ngươi biếи ŧɦái à! Ngươi là đồ điên! Cách bản công tử xa một chút… Người tới a nhanh lên a!” Đã nhận ra tình thế nghiêm trọng, Trần Thiên Tứ vội vàng lùi đến tận trong giường, một mặt lớn tiếng kêu lên.
“Ngươi cũng biết sợ hãi? Một Trần Thiên Tứ thần kỳ mười phần lúc trước đi đâu rồi? Nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, thật sự rất giống một nữ nhân bị người cường bách.” Tô Ngôn nheo hai mắt, khóe miệng hiện ra ý cười đầy châm chọc.
“Ngươi con mẹ nó mới là nữ nhân, lão tử là nam tử hán đường đường chính chính, ngươi cái tên bất nam bất nữ này, có tư cách gì giáo huấn bản công tử!” Nhất thời quên cảnh ngộ, Trần Thiên Tứ không thèm để đường lui quay lại tấn công.
Trong mắt Tô Ngôn ánh ra quang mang làm cho người ta sợ hãi. Bất nam bất nữ phải không, tốt lắm, hiện tại cho ngươi nhìn xem ta rốt cuộc là nữ nhân hay là nam nhân!
Tô Ngôn nhảy lên giường, bắt lấy hai chân đáng đá lung tung của Trần Thiên Tứ, dùng sức giật một cái, liền kéo thẳng thân thể Trần Thiên Tứ, mình cũng rất nhanh khóa ngồi phía trên cặp đùi của Trần Thiên Tứ.
“Đồ khốn! Xuống ngay cho lão tử!” Trần Thiên Tứ dùng sức chống nửa người trên dậy, dùng nắm tay vung về phía Tô Ngôn, lại ngược lại bị Tô Ngôn bắt được cổ tay, cởi đai lưng của Trần Thiên Tứ trói chặt hai tay lại, giơ lêи đỉиɦ đầu.
“Mau thả ta ra! Vương bát đản! Ta x lão mẫu nhà ngươi! Ta x tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Kẻ điên! Biếи ŧɦái…” Tiếng chửi bậy dơ bẩn không ngừng chui ra từ miệng Trần Thiên Tứ, lại không biết điều này ngược lại làm Tô Ngôn càng thêm phẫn nộ, động tác dưới tay cũng theo đó tăng thêm vài phần.
Hạ thân chợt lạnh, cư nhiên là ngoại khố cùng với tiết khố đều bị lột xuống, Trần Thiên Tứ vừa thẹn vừa giận, nhưng không cách nào phản kháng.
Nhìn mệnh căn bại lộ ở trong không khí của Trần Thiên Tứ, Tô Ngôn cười khẽ, “Thứ này là chủ mưu kích động ngươi đi cường thưởng dân nữ đi?” Dứt lời, liền nắm phân thân trước mắt kia vào tay, khi nặng khi nhẹ xoa bóp.
“Ngươi… Ngươi không biết xấu hổ!” Trần Thiên Tứ tức giân trừng mắt nhìn Tô Ngôn, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng lên.
“Ta không biết xấu hổ? Vậy ngươi cũng vậy.” Tô Ngôn dùng tay xiết chặt phân thân đang dần cương lên, “Nếu không như vậy, nơi này của ngươi sao đã cương lên chứ?”
“Mẹ nhà ngươi, nắn như vậy, là nam nhân đều sẽ… A a…” Trần Thiên Tứ xấu hổ và giận dữ đến hận không thể lập tức chết đi, bản thân cư nhiên bị một người đàn ông đặt dưới thân, mà bản thân cư nhiên còn bị hắn châm ngòi đến có phản ứng!
Mà cùng thời gian, Tô Ngôn cũng không tự giác nhíu mày. Rốt cuộc sao lại thế này? Nhìn thấy ác nhân này thở hổn hển, cả mặt đỏ bừng, trong lòng cư nhiên lại cảm thấy có điểm gợi cảm.
Tô Ngôn buồn bực tăng lực bàn tay, đầu ngón tay trong lúc vô ý sượt qua linh khẩu, nhất thời làm cho Trần Thiên Tứ kêu lên.
“A a… Nơi đó… A…” Trước mắt như có tia lửa bắn ra, Trần Thiên Tứ vô lực nhũn cả người, nhắm hai mắt lại, trên khuôn mặt còn chưa hết tìиɧ ɖu͙© dần dần hiện lên vẻ thất bại. Cư… Cư nhiên bắn ra… Ở trong tay một người đàn ông…
Tô Ngôn nhìn tay phải dính bạch trọc của mình hơi hơi sửng sốt, lại chậm rãi nhìn về phía Trần Thiên Tứ dưới thân. Thân thể không tinh tráng nhưng cũng coi như rắn chắc tản ra màu đỏ ửng ám muội, trên bụng lây dính niêm dịch cùng loại với thứ trên tay mình, l*иg ngực không ngừng phập phồng cùng đôi môi vì thở dốc mà khẽ nhếch… Tất cả những điều này cư nhiên lại mị hoặc lòng người bất ngờ.
Trần Thiên Tứ cảm giác môi của mình bỗng nhiên bị một thứ mềm mại ấm áp bao trùm, hoang mang mở hai mắt, lại phát hiện khuôn mặt phóng đại của Tô Ngôn gần ngay trước mắt, mà thứ phủ ở trên môi mình đúng là đôi môi mềm của người này.
“Ngươi có ác tâm không vậy! Rốt cuộc còn muốn làm gì!” Trần Thiên Tứ cảm thấy trong dạ dày như quay cuồng, vội vàng nghiêng mặt sang một bên, chà chà môi.
“Làm gì? Ngươi cho là như vừa rồi đã đủ rồi sao, vậy chẳng phải là ngược lại tiện nghi ngươi.” Tô Ngôn quay mặt Trần Thiên Tứ lại, dùng sức nắm chặt hàm dưới của y, làm y không thể mím môi lại được, cúi đầu dùng đầu lưỡi của mình chui vào, không ngừng càn quấy cướp đoạt, mặc cho nước bọt theo khóe miệng không thể khép lại của Trần Thiên Tứ chảy xuống. Đồng thời hai tay chuyển qua bộ ngực của y, không ngừng vuốt ve hai đầu v* nổi lên, cảm nhận vận động kịch liệt của trái tim trong l*иg ngực dưới tay, bụng của mình lại dần dần trở nên khô nóng, mà chỉ có thứ của nam nhân kia mới có thể giải tỏa cho mình.
Dừng lại việc tiếp tục xâm lược đôi môi Trần Thiên Tứ, Tô Ngôn vặn bung hai chân của y ra, cởϊ qυầи của mình, đặt hung khí đã bàng trướng phát ngạnh của mình lên hậu huyệt của Trần Thiên Tứ, một mặt dịu dàng nói, “Trừng phạt hiện tại mới bắt đầu, ta muốn cho ngươi cũng nếm thử tư vị bị người cưỡиɠ ɧϊếp.”
Trần Thiên Tứ còn chưa kịp hồi thần lại khỏi cảm giác nghẹt thở mà nụ hôn dài kia mang đến, cảm nhận được chỗ tư mật của mình bị một thứ nóng bỏng chạm vào, nhất thời toàn thân đều trở nên run rẩy, trong lòng sợ hãi vạn phần. Long dương chi giao, y đã từng nghe qua, nhưng bạn bè bên cạnh không có ai thích nam sắc, mình cũng chưa từng có ý nghĩ với nam sắc. Dù sao nam nhân có cái gì mà chơi, ngẫm lại muốn phân thân của mình đâm vào chỗ dơ bẩn trên cơ thể nam nhân, bản thân liền cảm thấy vạn phần ghê tởm. Những chết cũng sẽ không nghĩ đến mình sẽ có một ngày bị nam nhân đặt ở dưới thân, hơn nữa mình cư nhiên là người sắp sửa bị đâm vào! Đây nhất định là mơ, nhất định không phải là thật! Nói không chừng nhắm mắt lại ngủ một lúc sẽ phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường nhỏ trong nhà.
“Ngươi muốn trốn chạy sự thật sao, đây cũng không phải là mơ, hôm nay ngươi không thể trốn được.” Dường như đã biết ý tưởng trong lòng Trần Thiên Tứ, Tô Ngôn hung hăng đánh một cái lên hai cánh mông rất tròn của Trần Thiên Tứ, đau đến mức y phải thét lên.
Đùi phải bị nâng cao lên, không có gì chuẩn bị, hung khí nóng rực đột nhiên đâm vào huyệt khẩu chật hẹp của Trần Thiên Tứ.
“A…” Trần Thiên Tứ mơ hồ phát ra tiếng rêи ɾỉ từ trong yết hầu, đau đớn dữ dội làm cho y thậm chí không có sức để hô lên.
“Hô… Chặt quá.” Tô Ngôn nhíu mày, phân thân của mình bị bao chặt lấy, chặt đến mức thấy đau đớn, trong lúc nhất thời không biết nên thấy khó mà lui hay là tiếp tục tiến vào.
Thừa dịp dừng lại này, Trần Thiên Tứ đột nhiên di chuyển thân thể run rẩy của mình, muốn đẩy hung khí đang ở trong thân thể mình ra, lại không nghĩ rằng loạt động tác này ngược lại làm hung khí trong thân thể mình càng thêm trướng lớn.
“Ngươi tự tìm!” Tô Ngôn rên lên một tiếng, đột nhiên nắm chặt hai chân của Trần Thiên Tứ, dùng sức đâm hung khí của mình đến chỗ sâu nhất trong u huyệt.
“A!” Trần Thiên Tứ kêu lên một tiếng thê thảm, từng dòng từng dòng chất lỏng ấm áp từ chỗ giao hợp chảy ra, Trần Thiên Tứ rất rõ ràng đó là máu tươi của mình.
Máu tươi không làm Tô Ngôn dừng động tác, ngược lại tiểu huyệt chật hẹp được bôi trơn, làm Tô Ngôn càng vận động dễ dàng hơn, cơ hồ mỗi lần đều có thể đâm đến tận gốc.
Cảm giác cường bạo người này hóa ra tốt như vậy! Kɧoáı ©ảʍ trước đây chưa từng có của Tô Ngôn cùng rêи ɾỉ vô tận của Trần Thiên Tứ đan vào nhau. Quên thời gian, quên tất cả, thậm chí quên luôn mục đích phải tra tấn người này lúc ban đầu…
“Cha… Đau quá, cứu con! Ai tới cứu ta…” Trần Thiên Tứ bất lực chảy nước mắt, cảm thụ được trùng kích ra vào không ngừng như thủy triều của Tô Ngôn, cho đến khi một dòng nước xiết bắn vào trong cơ thể mình, rốt cuộc tuyệt vọng nhắm hai mắt, bất tỉnh nhân sự.
“Thiếu gia ngươi tỉnh rồi!”
Trần Thiên Tứ mở hai mắt, thứ đầu tiên ánh vào mi mắt đó là khuôn mặt của nha đầu thông phòng tiểu Liên. Quả nhiên là mơ! Sự kiện kia quả nhiên là mơ! Đã nói mà, Trần Thiên Tứ đại danh lừng lẫy ta sao có thể bị một người đàn ông xâm phạm!
“Thiếu gia ngươi từ từ, để ta đi thông tri cho lão gia, nói ngươi tỉnh!” Tiểu Liên vui vẻ phấn chấn vội vàng chạy ra khỏi phòng ở, để lại một mình Trần Thiên Tứ nằm ở trên giường không hiểu gì.
Không phải chỉ là dậy thôi sao, cần vui vẻ như vậy không, còn đi thông báo cho cha đến xem nữa! Trần Thiên Tứ lắc lắc đầu, lấy tay chống mép giường muốn ngồi dậy.
“Nương ơi!” Đau đớn tê tâm liệt phế từ hạ thể lan ra toàn thân, làm cho Trần Thiên Tứ cứng người ngã xuống giường. Sao lại thế này! Nơi kia như thế nào lại…
“Thiên Tứ a, con cuối cùng cũng tỉnh lại, đang khỏe sao lại té xỉu ở thanh lâu chứ, con đã nằm cả một ngày rồi, thật đúng là làm ta và các nương con lo lắng…” Trần Phong mang theo các bà vợ đã vọt vào trong phòng, vây quanh giường Trần Thiên Tứ lải nhải.
“Thiên Tứ a, con đừng đi đến mấy nơi pháo hoa đó nữa, nữ nhân ở đó không sạch sẽ, con muốn nữ nhân, đại nương sẽ thú cho con mấy người vợ xinh đẹp vào cửa cũng được…”
“Có phải đánh nhau với ai không, bằng không vô duyên vô cớ sao lại té xỉu, Thiên Tứ con vì sao không nghe lời tam nương, đừng đi đánh nhau với người khác…”
“Ta xem không phải đánh nhau, mọi người nhìn xem trên mặt Thiên Tứ không có vết thương gì, ta thấy lần này nhất định là thường xuyên làʍ t̠ìиɦ, nhất thời thể hư mới té xỉu…”
“Thể hư a, cái này nghiêm trọng, nhị nương biết một lão trung y chuyên môn chữa thể hư, trước kia còn xem cho cha con, lần sau gọi lão kê cho con mấy thang thuốc…”
…
Bên tai nhất thời trở nên ầm ĩ, Trần Thiên Tứ cảm giác đầu của mình đã trướng đau còn hơn cả đau nhức của thân thể.
“Đủ rồi! Các người đều đi ra ngoài cho ta!” Tiếng hô tràn ngập phẫn nộ cùng uy nghiêm làm cho Trần Phong cùng các bà vợ của ông đều ngậm miệng.
“Thiên Tứ con…”
“Đi ra ngoài! Đều đi ra ngoài!”
“… Vậy Thiên Tứ con nghỉ ngơi, cha gọi người đưa canh gà nhân sâm cho con.” Trần Phong lúc này mới mang theo các bà vợ rời khỏi phòng, cả gian phòng rốt cuộc có thể yên tĩnh trở lại.
Trần Thiên Tứ nằm ngiêng ở trên tháp, vươn tay ra sau lưng sờ huyệt khẩu ở giữa mông còn vô cùng đau đớn của mình. Nếu nói như vậy, tất cả những điều này cũng không phải là mơ, mình thật sự bị tên kia cường bạo!
“Đáng giận…” Trần Thiên Tứ dúi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào gối. Tên chết tiệt, đừng để y nhìn thấy mặt hắn! Bằng không nhất định sẽ băm thây hắn ra làm vạn đoạn!
Cả Phù Dung trấn đột nhiên trở nên thái bình không ít, người đi trên đường ai cũng đều lộ ra vẻ mặt như ăn tết, bởi vì cái tên làm nhiều việc ác Trần Thiên Tứ kia ở nhà dưỡng bệnh, không thể ra ngoài làm việc ác, mọi người mới có được an bình lâu rồi không gặp. Chuyện Trần Thiên Tứ ở nhà dưỡng bệnh thậm chí còn truyền vào kinh thành, rơi vào tai hoàng thượng, nhất thời làm cho mặt rồng đại duyệt, thiếu chút nữa không hạ lệnh đại xá thiên hạ.
Mà lúc này, Trần Thiên Tứ lại ngồi trong hoa viên sau Trần phủ phát giận với gã sai vặt bưng trà đưa nước.
“Ngươi làm ăn kiểu gì vậy! Nước trà sao lại nóng như vậy!” Trần Thiên Tứ đem chén trà chứa đầy trà nóng, lập tức hắt về phía gã sai vặt vô duyên vô cớ bị giận chó đánh mèo.
“Ô!” Bị trà nóng hắt cả người, gã sai vặt thống khổ rêи ɾỉ một tiếng.
Đáng giận! Cư nhiên bởi vì vết thương bên dưới còn chưa khỏi hẳn, mình chỉ có thể ném giận ngồi trong phủ tĩnh dưỡng! Càng giận chính là, đám hồ bằng cẩu hữu ngày thường hay cùng mình chơi đùa, cư nhiên không ai tới cửa thăm! Nghĩ vậy, Trần Thiên Tứ càng thêm bốc hỏa.
“Ngươi lại đây!” Trần Thiên Tứ lên tiếng, khoát tay với gã sai vặt.
“… Vâng.” Gã sai vặt đáng thương chỉ có thể nơm nớp lo sợ bước đến trước mặt Trần Thiên Tứ.
“Cởϊ qυầи ra!”
“A? Thiếu gia…”
“Ta nói cởi! Nhanh lên!”
“Vâng…” Không dám cãi lại mệnh lệnh của Trần Thiên Tứ, gã sai vặt đành phải cởi ngoại khố.
“Cái này cũng cởi!” Trần Thiên Tứ chỉ chỉ tiết khố gã sai vặt còn mặc.
“Nhưng mà… Ta… Cái này…” Gã sai vặt không khỏi khủng hoảng.
“Bảo ngươi cởi thì cởi đi!” Mặt Trầm Thiên Tứ trầm xuống, dùng sức tụt tiết khố của tên sai vặt xuống, hạ thân của hắn hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt y.
“Thiếu gia… Ngài…” Tên sai vặt vội vã lấy tay che đằng trước của mình lại. Thiếu gia rốt cục là muốn làm gì đây, lỡ cái dáng vẻ này của mình mà để tiểu Thúy ở trù phòng biết được thì toi rồi.
“Xoay qua!”
“Hả?”
“Xoay qua có nghe hay không!” Trần Thiên Tứ cố sức kéo một cái, lật tên sai vặt ngã ‘oạch’ lên thạch bàn,
điểm tâm trên thạch bàn nhất thời rơi hết xuống đất.
“Nơi ấy sao có thể dùng để làm loại chuyện này.” Trần Thiên Tứ nhìn tiểu huyệt giữa mông gã sai vặt, cau mày lẩm bẩm, ánh mắt lệch lạc, phát hiện một quả chuối tiêu rơi cạnh chân, vội nhặt lên nắm trong tay.
“Thiếu, thiếu gia! Ngài muốn làm gì… Ngài không thể làm thế a…” Cảm giác hậu huyệt của mình bị một thứ cưng cứng đặt ở đó, tên sai vặt vô cùng dè chừng, nước mắt bất giác rơi.
“Câm miệng! Bản công tử muốn làm gì ngươi không có tư cách nói!”Tayhơi dùng sức, một phần ba quả chuối đã bị nhét vào trong tiểu huyệt.
“A a, đau quá… Thiếu gia, ngài tha ta đi… Ta cũng không dám nữa….” Tên sai vặt lung tung vin lấy thạch bàn, trong lúc đó, móng tay đã thoang thoáng bị làm mẻ vài cái, từ khe hở tràn ra máu tươi.
Thấy dáng vẻ hoảng loạn của tên sai vặt, lòng Trần Thiên Tứ run lên, bỗng nhớ tới đoạn thoại Tô Ngôn đã giáo huấn mình, mặt tối sầm lại, rút quả chuối tiêu từ trong hậu huyệt ra, “Mặc quần vào rồi biến cho ta!”
“Cảm ơn, cảm ơn thiếu gia…” Tên sai vặt nức nở, kéo quần lên rồi vội vã trốn vào hoa viên.
“Chết tiệt, mình vậy mà lại cảm thấy tên kia nói có đạo lý… Hắn rõ ràng là cường bạo y mà.” Trần Thiên Tứ cắn răng, lưu lại một đống hỗn độn, trở lại gian phòng của y.
“Thiếu gia, bát phu nhân làm nước ô mai, bảo ta bưng đến cho ngài một chén.”
Vừa trở lại gian phòng, Tiểu Liên đã bưng một chén nước ô mai tới.”
“Đặt trên bàn đi.” Trần Thiên Tứ uể oải đáp tiếng, rồi cứ thế nằm thẳng cẳng trên giường.
“Vậy thiếu gia, ngài hảo hảo nghỉ ngơi nhé, ta đi ra trước.”
Cửa phòng vừa bị đóng lại, thoáng cái đã lại bị đẩy vào.
“Tiểu Liên, sao ngươi lại thế nữa, chuyện này đối với ngươi…” Trần Thiên Tứ nhắm mắt lại nói, bỗng thấy một đôi tay ấm áp xoa lên phía sau lưng của mình.
“Tiểu Liên ngươi muốn gì? Mấy ngày nữa đi, bây giờ ta không có lòng dạ đâu.” Trần Thiên Tứ nhíu mày, đáng ghét, đều là chuyện do tên kia, từ sau lần nọ, mình đã phát hiện mình chưa từng có hứng thú với nha hoàn trong phủ… Sẽ không bởi thế mà trở thành một người ‘liệt’ chứ!
Cái tay ấy lại không dừng lại theo lệnh Trần Thiên Tứ, trái lại chuyển qua ngực y, ấn lên điểm gồ ghề cách lớp vải.
“A…” Cả người Trần Thiên Tứ run lên. Không, người này nhất định không phải Tiểu Liên, Tiểu Liên không có gan như vậy, ngón tay nàng cũng không trắng nõn thon dài như thế.
Rốt cuộc là ai, gan lớn tới vậy! Trần Thiên Tứ cố sức cầm lấy cái tay đang lưu luyến trước ngực y, quay đầu ngược lại, lúc nhìn thấy người nọ thì kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Lại là hắn! Cái tên bất nam bất nữ cường bạo mình! Hắn vì sao lại ở chỗ này!
“Ngươi…” Trần Thiên Tứ hoảng loạn vừa định to mồm gọi người tới, lại bị Tô Ngôn đưa tay ra che kín miệng.
“Không nên ồn, muốn gọi mọi người tới xem ta xâm phạm ngươi ra sao ư?” Tô Ngôn cúi người xuống, nhẹ nhàng thầm thì bên tai Trần Thiên Tứ.
“A… Ngươi thế nào vào được, ngươi tới làm gì!” Đợi Tô Ngôn vừa buông tay ra, Trần Thiên Tứ lập tức giãy dụa ngồi dậy, trốn vào trong góc giường.
“Ta muốn thấy ngươi nên đã tới, lấy võ nghệ của ta muốn tránh khỏi hạ nhân phủ ngươi chỉ là chuyện dễ dàng.” Tô Ngôn nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Tứ, khe khẽ thở dài. Chính mình cũng không biết đã làm sao nữa, sau lần ở thanh lâu cường thượng người này xong, dáng vẻ người này thở gấp rêи ɾỉ trong đầu một mực không vứt đi được. Rõ ràng loại du͙© vọиɠ này là hành vi mà người tu tiên không nên có, thế nhưng dù có tĩnh tọa luyện công ra sao đi nữa, hắn đều không thể bình tâm được. (mỗ Thất: con ơi, đây là thời kỳ mãn kinh của ngươi a….[có người bị phủi bay])
Hôm nay, Tô Ngôn lần đầu tiên lén gạt sư phụ một mình hạ sơn, để tiện lẻn vào Trần phủ, lén nhìn cái tên khiến mình thương nhớ kia.
“Ngươi biến! Người… Ô ô…” Nhớ lại đau đớn bị xâm phạm ngày đó, Trần Thiên Tứ bất giác sợ hãi, há mồm muốn gọi người, lại bị Tô Ngôn nhào lên, dùng miệng chặn miệng y lại.
Sau một nụ hôn dài thiệt dài khiến người ta hít thở không thông, Tô Ngôn nhổm người dậy, chìm đắm với hai gò má đỏ ửng của Trần Thiên Tứ.
“Đáng ghét! Ta muốn chém ngươi làm muôn mảnh!” Trần Thiên Tứ ra sức vung tay về phía Tô Ngôn. Trên nắm tay truyền đến cảm xúc chân thực khiến Trần Thiên Tứ ngây ngẩn cả người, người này sao không tránh né!
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Ngôn bị đánh cho một phát đỏ bừng, khóe miệng còn chậm rãi chảy xuống một tia máu, hắn lại lơ đễnh lấy tay quệt đi, bình tĩnh lạ kỳ nói với Trần Thiên Tứ, “Ngươi trút hết giận rồi, ta có thể ‘làm’ ngươi chứ.”
Trần Thiên Tứ vô cùng kinh ngạc nhìn khuôn mặt đã hơi biến dạng của Tô Ngôn, há miệng định đáp lại, nhưng không ngờ tới Tô Ngôn đột nhiên vươn tay ra, thoáng cái đã điểm huyệt đạo y, khiến y không thể nào nhúc nhích được.
“Miệng viết thương phía dưới đã tốt rồi sao?” Tô Ngôn bế thân thể Trần Thiên Tứ lên, để y ngồi lên đùi của mình.
“Vô liêm sỉ! Ngươi lại muốn làm gì, nhanh buông ra!” Ngoài miệng tuy rằng vô cùng hung ác, nhưng thân thể không thể nhúc nhích của Trần Thiên Tứ lại chỉ có thể tựa vào người Tô Ngôn, mặc cho hắn bài bố.
“Ta muốn ngươi a…” Tô Ngôn dịu dàng nói, hai tay đã không ngừng lột sạch quần áo trên người Trần Thiên Tứ.
“Mau dừng tay! Ngươi cái tên vô sỉ này… Bản công tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nghĩ đến hậu đình của mình lại khó giữ được, Trần Thiên Tứ trong mắt đầy vẻ khủng hoảng.
“Gọi tên của ta.” Tô Ngôn hôn lên cần cổ Trần Thiên Tứ, lại dời nụ hôn xuống trước ngực Trần Thiên Tứ, dùng đầu lưỡi liếʍ láp hai đầu v* phấn nộn kia, đột nhiên mở miệng cắn một cái, làm cho Trần Thiên Tứ kêu lên không ngừng, “Nhớ kỹ, ta gọi là Tô Ngôn.”
“… Ưm a… Đồ khốn! Ai quản ngươi gọi là gì!”
Tô Ngôn không giận phản cười, cầm lấy phân thân đã hơi hơi ngẩng đầu của Trần Thiên Tứ, “Kỳ thật cảm giác rất thoải mái đúng không, nơi này của ngươi cũng có phản ứng đấy.”
“Thoải mái cái rắm! Nhanh buông ra, bằng không ta… A, nơi đó… Ngươi, ngươi…” Trần Thiên Tứ không dám tin nhìn Tô Ngôn cúi đầu dùng miệng ngậm lấy phân thân của mình. Người này điên rồi sao, cái nơi dơ bẩn như vậy hắn cư nhiên dùng miệng ngậm vào!
“Thoải mái không?” Tô Ngôn một mặt mυ'ŧ phân thân của Trần Thiên Tứ, một mặt ngước mắt nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Trần Thiên Tứ.
“Ngươi điên rồi à… Cái nơi như vậy… A a…” Mặc cho ý thức có kháng cự cỡ nào, nhưng cảm giác ấm áp thấm ướt này lại làm cho Trần Thiên Tứ dần dần bị lạc tâm trí, thoải mái khẽ khẽ rêи ɾỉ. Không lâu sau, Trần Thiên Tứ liền tiết ở trong miệng Tô Ngôn, chỉ nghe ‘ực ực’ vài tiếng, đúng là Tô Ngôn đã nuốt số tϊиɧ ɖϊ©h͙ Trần Thiên Tứ tiết ở trong miệng hắn vào bụng.
“Ngươi, ngươi…” Trần Thiên Tứ kinh ngạc vạn phần nhìn Tô Ngôn, đột nhiên cảm giác thứ đang để dưới khố của mình chậm rãi lớn dần, sắc mặt vốn ửng đỏ nhất thời trắng bệch, “Ngươi không thể như vậy… Ta đã nhiều ngày ngồi ở trong phủ rồi, căn bản không có ra ngoài, ngươi không có lý do đối xử với ta như vậy!”
“À? Nhưng vừa rồi chuyện ngươi làm với hạ nhân ở hoa viên, ta đều thấy hết.” Tô Ngôn híp mắt cười, đồng thời cởi xiêm y của mình.
“Ta, ta…” Trần Thiên Tứ nhất thời nói không ra lời, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Ngươi thật đúng là không ngoan a, ta mới trừng phạt ngươi chưa được mấy ngày, ngươi liền tật cũ tái phát… Hơn nữa đối tượng lần này cư nhiên là nam nhân.” Trong mắt Tô Ngôn hiện lên một tia tức giận, “Ngươi muốn nam nhân bảo ta cũng được, ta tự nhiên sẽ thỏa mãn ngươi.”
“Buông, cái tên vương bát đản nhà ngươi này! Ngươi còn dám đυ.ng đến một sợi tóc của ta, ta gọi người!”
“Vậy ngươi gọi đi, cho cha mẹ cùng bọn hạ nhân của ngươi thấy bộ dáng trần trụi ngồi trên đùi nam nhân của mình.” Tô Ngôn nắm hàm dưới Trần Thiên Tứ, hung hăng hôn lên bờ môi của y.
“Ô ô…” Hàm dưới bị bóp vô cùng đau đớn, Trần Thiên Tứ đành phải buông lỏng răng nanh, mặc cho đầu lưỡi trơn ướt của Tô Ngôn xâm lược, trong dạ dày lại co rút từng cơn. Rất ác tâm, trên đầu lưỡi của hắn còn có hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Tô Ngôn một mặt cường hôn Trần Thiên Tứ, một mặt chuyển hai tay qua cánh mông của Trần Thiên Tứ, dùng đầu ngón tay xoa xung quanh huyệt khẩu giữa hai cánh mông.
“A… Nơi đó không muốn a… Van cầu ngươi… Ta sợ đau…” Lời nói mơ hồ không rõ phun ra từ cái miệng đang bị chặn của Trần Thiên Tứ, trong ánh mắt cũng vì sợ hãi mà phiếm ra lệ quang.
Trong lòng Tô Ngôn run lên, ngừng lại, Thật sự có đau như vậy không, không nghĩ tới lần trước làm y bị thương sâu như vậy…
Ôm thật chặt Trần Thiên Tứ vào lòng, Tô Ngôn dịu dàng an ủi, “Xin lỗi, không nghĩ tới sẽ làm ngươi cảm thấy thống khổ như vậy, ta cam đoan về sau không bao giờ như vậy nữa.”
Trần Thiên Tứ hơi sửng sốt, tuy cảm thấy rất là kỳ lạ, nhưng cuối cùng vẫn thở dài nhẹ nhõm, ít nhất người này nói như vậy, hẳn là sẽ ngừng việc xâm phạm y…
“A…” Dị vật đột nhiên xâm nhập, làm cho Trần Thiên Tứ không khỏi hoảng sợ kêu ra tiếng. Liếc mắt nhìn, cư nhiên thấy Tô Ngôn không biết khi nào đã dùng nội lực hút nước ô mai trên bàn vào tay, mà giờ phút này, hắn đang dùng ngón tay ướŧ áŧ dính nước ô mai xỏ vào hậu huyệt của Trần Thiên Tứ.
“Ngươi, ngươi làm gì! Mau dừng tay… A a…” Hậu huyệt bị ngón tay ướŧ áŧ chậm rãi khuếch trương, cảm giác kia tuy rằng không thể nói là đau, nhưng lại quái dị làm cho người ta run rẩy cả người.
“Như vậy hẳn là có thể giảm bớt không ít đau đớn.” Tô Ngôn cười vui vẻ, đem một ngón tay dính nước ô mai khác cũng cắm vào tiểu huyệt đang dần ướŧ áŧ. May mắn nhị sư huynh hỗ trợ tìm về một quyển sách về nam nam hoan ái, trải qua mấy đêm liên tục treo đèn đọc sách, cuối cùng mình cũng đã có tiến bộ vượt bậc ở phương diện này, hiểu được khẩu giao cũng biết được tác dụng của bôi trơn…