Edit: _Panda_
Mặc dù cuộc sống trải qua bình thường, nhưng tốt xấu vẫn còn yên bình, nhưng mà cuộc sống yên bình này rất nhanh sẽ bị đập tan bởi người đàn ông kia.
Vậy có lẽ là sau khi bọn họ kết hôn được hai năm, ngày đó anh đi công tác ở Cảng Thành, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của thím, trong điện thoại thím nói với anh Phương Tình phát sốt.
Anh hoàn toàn không thể nghĩ đến chuyện gì khác, lập tức buông chuyện trong tay xuống lo lắng không yên chạy về nhà, nhưng mà khi anh về đến nhà, biết được nguyên nhân cô sốt cao anh suýt tức chết.
Từ sau khi cô tốt nghiệp, anh đã từng đưa ra yêu cầu sắp xếp công việc cho cô, cũng mặc kệ anh nói như thế nào cô cũng từ chối. Cô nói cô phải tự lập chút, cô muốn dựa vào bản lĩnh của mình, lúc cô quật cường anh hoàn toàn không có cách nào ngăn cô được, cô không muốn tiếp nhận sự sắp xếp của anh, anh cũng chỉ có thể nghe theo cô.
Lại không nghĩ rằng lúc cô đi tìm việc lại gặp được mối tình đầu, sau đó không biết hai người nói cái gì, mà cô đứng giữa trời mưa lớn rất lâu.
Cô cũng không nhìn anh một cái, cũng không nhận ý tốt của anh, nhưng cô lại vì một người đàn ông khác mà dầm mưa đến mức sốt cao.
Khi đó anh thật sự đã có tư tưởng gϊếŧ người.
Nhưng mà anh lại đau lòng vì nhìn thấy cô sốt cao hôn mê bất tỉnh, không có cách nào lo lắng việc khác nữa, anh canh bên giường cô suốt liên tục lau người cho cô để hạ nhiệt, đến tận rạng sáng cơn sốt của cô mới giảm.
Nhưng mà anh không ngờ rằng, cô vừa tỉnh, chuyện đầu tiên chính là đề nghị ly hôn với anh.
Hai mắt ngấn lệ của cô mông lung nhìn anh, vẻ mặt lại kiên định nói với anh: " Khang tiên sinh, lúc đó chúng ta đều không có tình cảm, anh không thích tôi, tôi cũng không có cách nào yêu anh, cuộc hôn nhân như vậy thật sự không có cách nào lại tiếp tục nữa, cho nên chúng ta ly hôn đi."
Có trời mới biết lúc anh nghe được những lời cô nói, anh nổi giận bao nhiêu, cái gì? Anh không thích cô? Con mắt nào của cô thấy anh không thích cô? Anh đối xử tốt với cô, cưng cô, cái gì cũng lo cô trước. Bị cô đối xử lạnh nhạt nhưng vẫn buông tự tôn của bản thân xuống nhiều lần đến gần cô, anh đâu có không thích cô?
Vì ly hôn với anh, ngay cả cái nồi như cũng muốn quăng cho cô.
Cơn giận cuồn cuộn thiêu sạch khiến anh suýt nữa đánh mất lý trí, cũng may tính cách anh đã sớm luyện vượt quá mức người thường, cho dù tức giận đến cực hạn nhưng còn có thể giữ nguyên lý trí.
Thậm chí anh còn có thể nở ra một nụ cười trào phúng hỏi cô: "Nếu em không muốn sống chung với tôi, vì sao trước đây lại đồng ý kết hôn?"
Cô cúi đầu xuống im lặng một lúc rồi cười khẩy nói: "Nếu như không phải trước đây ngài Khang không dùng tiền bạc mê hoặc mẹ tôi, bà ấy cần gì phải gả tôi cho anh?"
Cho nên, bây giờ muốn đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu anh sao?
Nghe lời cô, anh lại yên lặng rất lâu mới áp cơn giận cuộn trào mãnh liệt xuống, anh vẫn giữ bình tĩnh, hiện ra tác phong thuộc về Khang Tư Cảnh nói với cô: "Lẽ ra khoản tiền đưa cho mẹ em chính là làm sính lễ, nếu em cho rằng sính lễ nhà tôi chính là mê hoặc mẹ em, tôi đây cũng không nói gì được nữa."
Dường như cô cũng nhận ra được mình nói quá lời, im lặng một lúc thì nhẹ giọng nói: "Xin lỗi Khang tiên sinh." Cô ngẩng đầu lên ánh mắt sáng sủa nhìn anh, "Lúc trước chúng ta kết hôn vốn dĩ là sai lầm, anh cũng thấy đấy chúng ta sống chung thôi cũng không hạnh phúc, cũng may bây giờ còn sớm, chúng ta muốn sửa chữa lỗi lầm vẫn còn kịp, cho nên, chúng ta ly hôn được không? Tôi sẽ đi thuyết phục mẹ tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục bà ấy."
Câu "Chúng ta sống chung thôi cũng không hạnh phúc" kia thật là khiến lòng anh lạnh, thì ra đây là cảm giác khi cô sống chung với anh, thì ra cô chẳng hề hạnh phúc.
Khang Tư Cảnh cười tự giễu một tiếng, thật sự, không ai có thể hiểu được sự đau khổ lúc này của anh.
Lúc lâu sau anh mới nói: "Nếu tôi chọn kết hôn thì sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn, cho nên về sau cũng không cần nói như vậy với tôi." Giọng điệu anh rất bình tình, "Còn nữa, tốt nhất em nên nhận thức được thân phận của mình, em là phu nhâncủa tôi, Khang gia ở Kinh Thị cũng là nhà có mặt mũi, làm Khang phu nhân, em cũng nên tự biết chừng mực đừng bôi nhọ nhà họ Khang, như vậy sau này người không nên gặp thì không cần gặp, mong em hiểu được."
Anh thấy rằng nếu anh còn ở lại đây sợ là sẽ không kiểm soát được nỗi buồn của mình, cho nên sau khi nói xong anh trực tiếp xoay người rời đi.
Nhưng mà sau khi đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khẽ của cô truyền từ bên trong ra, trong lòng anh đau thắt một trận.
Một lúc lâu sau khi Khang Tư Cảnh rời đi, Phương Tình mất rất lâu mới có thể quay lại sự tuyệt vọng long trời lở đất này. Cô không biết vì sao Khang Tư Cảnh không ly hôn, rõ ràng không phải anh không thích cô sao?
Cô từng nhận được chuyển phát nhanh dấu tên, không biết ai gửi đến, bên trong chồng chất hình Khang Tư Cảnh hẹn hò với một cô gái xinh đẹp. Có lẽ là cô gái mà Khang Tư Cảnh yêu mến, nhưng mà vì không có cách nào ở bên người phụ nữ kia nên mới kết hôn với cô, ngoài ân huệ mẹ cô, sợ rằng cũng có mong muốn bảo vệ người phụ nữ kia.
Sở dĩ đối tốt với cô, đầu tiên là vì mẹ cô, thứ hai e rằng là vì trong lòng còn áy náy với cô.
Khang Tư Cảnh đem cô thành đứa ngốc, chiếm hết của hời của cô còn muốn cô biết thân biết phận, hạn chế quyền theo đuổi hạnh phúc của cô, dựa vào cái gì?!
Từ sau đó Phương Tình lạnh nhạt với anh, trước đây anh nói chuyện ít nhiều thì cô cũng đáp lại anh hai câu, bây giờ nhiều khi anh nói chuyện cô hoàn toàn không phản ứng.
Anh biết cô không buông bỏ người đàn ông kia được, cũng biết cô đang dùng cách chiến tranh lạnh này bức anh ly hôn. Nhưng mà cô sai rồi, mặc kệ cô đối xử lạnh nhạt với anh như thế nào anh cũng sẽ không ly hôn, cô là vợ anh, dù cô có chết cũng phải an táng ở mộ phần Khang gia.
Chẳng qua cho dù thế nào, lúc anh muốn cô cô vẫn chưa từng phản kháng, vẫn dịu dàng khôn khéo như xưa, đương nhiên dùng tê tái để hình dung cô có thể sẽ càng thêm thích hợp hơn chút.
Tối hôm đó, lúc anh xoay người xuống đã đổ mồ hôi đầm đìa, chẳng được bao lâu lại ngủ rồi, anh ôm cô, luyến tiếc rất lâu rồi mới ngủ.
Chỉ lúc này là cô đáng yêu nhất, cô giống như một con mèo nhỏ uốn trong lòng anh, đã không còn sự lạnh nhạt lúc ban ngày, cô vô thức ôn nhu như vậy quả thực là khiến anh rạo rực không thôi.
Anh ngắm nghía mái tóc xoăn của cô, nhưng mà chưa được một lúc thì nghe cô tự nói thì thào, có lẽ là đang nói mớ, anh khẽ cười, đưa tai sát miệng cô muốn nghe xem cô đang nói cái gì.
Nhưng mà sau khi nghe rõ lời đau khổ cô nói mớ, tức khắc khuôn mặt anh hiện ra vẻ nặng nề, tim như bị kim đâm, một trận rồi lại một trận đau nhói kịch liệt trong nháy mắt lan ra khắp cơ thể.
Cô nói, "Khang Tư Cảnh, anh tránh xa tôi ra một chút, không được đến gần tôi. Khang Tư Cảnh, anh cút ngay, mau cút đi."
Khoảnh khắc này, anh chỉ cảm thấy dường như cả người đều đặt mình vào trong hầm băng rét lạnh, ớn lạnh thấm vào từng tế bào, rét lạnh thấu xương.
Thì ra đây là thái độ của cô đối với anh, cho dù bên ngoài không từ chối anh đến gần, trong lòng lại chống lại anh như thế, sợ hãi anh như thế, nhưng bảo anh cút đi.
Anh không hiểu rốt cuộc vì sao lại như vậy, anh đã đối xử tốt với cô hết sức rồi, vì sao từ đầu đến cuối cô không muốn nhìn anh nhiều hơn chứ, cho dù nhìn anh nhiều hơn cũng có thể thấy được anh đối xử tốt với cô, vì sao lại không muốn chứ.
Có một khoảng thời gian rất dài Khang Tư Cảnh cũng cho rằng trái tim mình lạnh, mà từ sau đêm đó cũng có khoảng thời gian rất dài anh chưa từng trở về, có đôi khi bất giác chạy xe đến cửa nhà, nhưng mà nghĩ đến lời nói mơ của cô đêm đó anh lại cười gượng rồi lái xe đi.
Không biết nên đối diện với cô như thế nào, không biết, nhưng mà anh vẫn không muốn buông cô ra , cho dù cuối cùng anh với cô chỉ còn lại trói buộc của hôn nhân, thì anh cũng muốn dùng hôn nhân cột cô vào cùng một chỗ với anh.
Nhưng mà anh lại không ngờ rằng cô sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi đên thoại cho anh từ khi kết hôn đến nay, khi anh nhìn thấy điện thoại gọi đến hiện rõ dãy số quen thuộc không thể quen thuộc hơn, phản ứng đầu tiên của anh chính là sinh ra ảo giác, mãi sửng sốt một lúc lâu anh mới tiếp điện thoại, đầu kia điện thoại thật sự là giọng nói của cô, anh xao động không thôi, thậm chí còn lo lúc mình nói chuyện sẽ vì xao động khiến giọng thay đổi giọng điệu.
Nhưng mà cô vừa mở miệng, trái tim xao động của anh lập tức lạnh đi một nửa.
Cô nói với anh: "Tôi sẽ không gặp anh ấy nữa, anh không cần hao tâm tổn phí đối phó với anh ấy."
Anh biết anh ấy trong lời nói của cô là ai, mối tình đầu làm cho cô không buông xuống được ấy, anh thừa nhận, đúng là anh sử dụng thủ đoạn đối phó anh ta.
Rất vất vả gọi một cuộc điện thoại cho anh, lại chỉ vì mối tình đầu của cô.
Lửa giận bùng cháy lên, không thể tưởng tượng nổi là trong lòng bực bội đến vậy, anh cố hết sức lắm mới kiềm chế được, giả vờ lạnh lùng cười khẩy một tiếng, nói với cô: "Scandal về hắn trên mạng đều không phải do tôi làm ra, hắn thực sự đã làm những việc ấy."
Giọng nói của cô còn bình tĩnh hơn cả anh, "Anh ấy làm hay không làm trong lòng tôi hiểu rõ hơn anh, nếu anh mong muốn chúng ta đều sống hòa hợp thì đừng tiếp tục nữa."
Ngón tay cầm điện thoại của Khang Tư Cảnh từ từ nắm chặt lại, sức lực lớn đến nỗi đầu ngón tay cũng run rẩy, nhưng mà cô cũng không cho anh cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp máy.
Lần đầu tiên Khang Tư Cảnh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, anh tức giận đến nỗi đạp điện thoại xuống đất, như thế vẫn chưa đủ, lại một tay lật bàn làm việc, những món đồ sưu tầm vô giá trên bàn vỡ tan tành ngay lập tức.
Anh nên nói là cô đần độn hay là nên nói cô ngốc nghếch đây. Anh vốn tưởng rằng sau khi để cô thấy rõ ràng bộ mặt thật của người đàn ông kia thì cô có thể nhận ra chấp niệm của cô nực cười cỡ nào, vì vậy nhận ra anh mới là nửa kia phù hợp nhất của cô, nhưng mà anh không ngờ rằng, cô lại tín nhiệm hắn như thế, vậy mà đến uy hϊếp anh vì hắn.
Anh mới là chồng cô, anh mới là người cô tín nhiệm nhất, vì sao . . . vì sao người phụ nữ này lại đáng giận như vậy?
Nhưng mà cuối cùng anh vẫn vô cùng thất vọng và bị cô uy hϊếp rồi, anh sai người gỡ tin tức về Bạch Húc Nghiêu xuống, cũng sẽ không sai người phong sát hắn.
Đường đường là Khang Tư Cảnh vậy mà lại đưa ra thỏa hiệp như vậy, thật là nực cười.
Lúc này đây, anh thật sự bị cô chọc giận rồi, có lẽ hơn nửa năm rồi anh không bước một bước nào vào cửa nhà, cũng không nhìn cô một cái nữa.
Người phụ nữ vừa nhẫn tâm lại cay nghiệt kia, anh quan tâm cô làm gì.
Anh không biết nên sống chung với cô như thế nào, nhưng mà trong lòng anh vẫn còn mong đợi, mong đợi cô sẽ tìm anh, mong đợi có một ngày cô có thể nhìn thấy anh đối xử tốt với cô, mong đợi cô có thể hiểu rõ anh mới là nửa kia thích hợp của cô.
Nhưng mà anh chưa đợi đến khi cô đến hơn nữa lại đợi được dì Phương đến, khoảng thời gian công ty xảy ra một chút vấn đề nhỏ kia, hôm đó anh kết thúc hội nghị khẩn cấp rồi đi ra thì gặp được dì Phương chờ ở cửa phòng họp, dì Phương vừa thấy anh thì hai mắt ngấn lệ nói với anh: "Xin lỗi Tư Cảnh, mẹ gọi điện thoại cho con nhưng con không tiếp nên mẹ sang thẳng đây."
Khang Tư Cảnh thấy khuôn mặt bà đầy nước mắt vả lại vẻ mặt đau đớn, tức khắc anh có dự cảm không tốt, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy mẹ, xảy ra chuyện gì?"
Dì Phương lại quỳ bộp một tiếng trước mặt anh rồi nói: "Tư Cảnh, con phải cứu Phương Tình nhé, con bé bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, bác sĩ nói bị ung thư vυ', hôm nay mẹ cũng mới biết được. Mẹ lén nhìn con bé uống thuốc, chất vấn con bé thì con bé mới nói cho mẹ biết, mẹ đưa con bé đến bệnh viện thì bác sĩ nói tình hình con bé không tốt lắm . . ." Dì Phương nói đến đây thì không kìm chế được, khóc nức lên, "Vậy mà lúc trước mẹ không biết cái gì cả, con bé vậy mà cũng không nói cái gì cho mẹ cả."
Nghe thấy lời dì Phương, Khang Tư Cảnh chỉ cảm thấy giống như sét đánh ngang qua tai, thậm chí anh cảm thấy trước mắt tối sầm, lui liên tiếp từng bước về phía sau, xém nữa không đứng vững.
Công ty còn có rất nhiều việc cần anh xử lý, nhưng mà anh lại quá bất chấp như thế, ngay tập tức đi theo dì Phương đến bệnh viện tìm cô.
Đây là lần đầu tiên anh gặp cô sau hơn nửa năm xa cách.
Anh đi đến cửa phòng bệnh, liếc mắt thì thấy cô ngồi trên giường bệnh, cô nửa ngồi trên giường, dùng bút lông viết từng nét chữ trên giấy, như lần đầu gặp nhau vậy.
Nhưng mà cô gái trước mắt cũng không còn linh hoạt của lần đầu gặp gỡ, cô của bây giờ gầy trơ xương, động tác cầm bút cũng run run rẩy rẩy.
Chỉ mới hơn nửa năm mà cô lại gầy nhiều như vậy, nhớ lại lời dì Phương vừa nói, nhớ lại bệnh cô mắc phải là ung thư, không biết làm sao, trong lòng anh lập tức bốc lên một ngọn lửa giận bừng bừng. Cô cũng chưa từng nói cho anh cái gì, vậy mà cái gì anh cũng không biết, anh thật sự là chồng của cô mà.
Nghe thấy tiếng động, cô từ từ ngẩng đầu nhìn sang đây, ánh mắt nhìn thoáng qua người anh, chưa từng dừng lại một chút, dường như anh chính là một người không liên quan chút nào, sau đó ánh mắt của dừng trên người dì Phương, thì thấy viền mắt cô đỏ.
Dì Phương đi đến ôm cổ cô, vừa vội vừa tức lại đau lòng, nói với cô: "Xin lỗi, là mẹ sai rồi, mẹ không nên ép con, là mẹ sai rồi, con khỏe mạnh được không? Con khỏe mạnh thì cái gì mẹ cũng đồng ý với con."
Cô không nói chuyện, trong đôi mắt ửng đỏ tuôn ra những giọt nước mắt lăn xuống, toàn bộ quá trình cô cũng chưa từng đưa mắt nhìn anh một cái, mà anh giống như một người dư thừa, đi vào cũng không được, rời đi cũng không xong.
Đứng ngơ ngác ở cửa thật lâu, anh mới thở dài đi tìm bác sĩ trị chính của cô, bác sĩ nói tình hình của cô không được lạc quan. Căn bệnh ung thư vυ' của cô là do lo lắng u buồn nặng trong thời gian dài, lúc trước bác sĩ từng đề nghị cô phải trực tiếp cắt bỏ khối u trị tận gốc, nhưng mà cô từ chối, chỉ đồng ý chữa bệnh bằng thuốc, sau đó kéo dài đến bây giờ, tế bào ung thư đã lan sang cơ quan nội tạng khác, bây giờ muốn chữa khỏi thì vô cùng khó.
Hôm nay thời tiết rõ ràng rất ấm áp, nhưng mà anh lại cảm thấy xung quanh dường có gió lạnh thấu xương thổi qua người, anh luôn luôn bình tĩnh, tự nhiên và vững như kiềng ba chân, lúc quay về phòng bệnh thì không đứng vững mấy lần, xém nữa là té ngã.
Bây giờ không thể dùng từ nào để hình dung tâm trạng, lời bác sĩ như là lời nguyền vang trong đầu anh.
Không, anh sẽ không để cô chết, bất kể như thế nào anh phải để cô sống tiếp! Anh tuyệt đối không cho phép cô chết như vậy.
Anh không ngừng tạo áp lực cho bệnh viện, tìm rất nhiều chuyên gia từ nước ngoài, cho dù kiệt toàn bộ sức lực anh cũng muốn để cô sống tiếp!
Trong khoảng thời gian này, anh quẳng hết tất cả sang một bên, ngoại trừ cô anh không có tâm tư nào băn khoăn cái khác, mỗi ngày anh đều trông coi cô trước giường bệnh, nhưng mà cô vẫn như mọi ngày hoàn toàn không đếm xỉa đến sự tồn tại của anh, mặc kệ anh nói gì cô cũng đều không nghe.
Vì sao cô vẫn như vậy, vì sao lúc nào cô cũng giận anh như vậy? Anh thật sự rất muốn nói chuyện với cô, cho dù nghe cô nói hận anh, nghe cô mắng thì anh cũng có thể, anh chịu không nổi sự lạnh nhạt của cô, chịu không nổi cô không nhìn anh như vậy.
Cơ thể của anh càng ngày càng yếu, lòng anh cũng càng ngày càng nặng trĩu.
Cuối cùng, mặc dù anh mời không biết bao nhiêu chuyên gia, mặc dù anh tiêu hao không biết bao nhiêu sinh lực và tiền bạc vẫn không thể giữ cô lại.
Ngày cô rời đi là lúc trời tối, bác sĩ từng nói có lẽ mấy ngày nữa chính là ngày cuối cùng của cô. Cho nên vài ngày liên tiếp anh đều trông coi trước giường bệnh của cô, cả đêm anh không ngủ, nắm tay cô, lúc thì nói chuyện với cô, lúc thì im lặng nhìn cô.
Cô nằm trên giường, cả người gầy lộ xương, cô không thể ăn cái gì, ngay cả nói chuyện cũng hao hết sức lực, nhưng mà lúc nửa đêm anh nghe thấy dường như cô tự nói thì thào, anh không biết có phải cô nói cái gì với anh hay không nên vội vàng sát lại gần tai cô nghe.
Lại nghe được cô gọi một tiếng "Mẹ" thỉnh thoảng còn xen lẫn một cái tên quen thuộc.
Anh nghe được, cô gọi "Húc Nghiêu".
Giờ phút hấp hối, cô gọi hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô, nhưng mà chông cô, cô lại không gọi anh một tiếng, đến nỗi ngay cả chữ liên quan đến anh cũng không nói đến.
Anh siết chặt tay cô, đặt trán lên mu bàn tay cô, anh đau khổ lại khó chịu, tuyệt vọng cuốn lên như đại dương, anh cười rộ lên, cười đến mức trào phúng lại thê lương, "Gọi anh, gọi anh được không? Phương Tình, cầu xin em gọi anh."
Gọi anh, để anh biết anh từng xuất hiện trong sinh mệnh em, gọi anh để anh biết em cũng chú ý một chút đến anh.
Gọi anh, gọi anh!
Van cầu em gọi anh cho anh một chút hy vọng, van cầu em để anh biết anh trong sinh mệnh của em cũng không buồn đau đến nỗi ngay cả người qua đường cũng không tính.
Van cầu em, van cầu em!
Nhưng mà từ đầu đến cuối cô vẫn không gọi anh, cô thì thào gọi hai người cô không buông được nhất đến khi rời đi.
Trời sập cũng không như thế.
Nhưng mà không ngờ rằng, anh lại trở nên vô cùng bình tĩnh, anh sắp xếp xong xuôi tang sự của cô đâu vào đấy, anh bình tĩnh sắp xếp công việc rất tốt cho dì Phương.
Rồi sau đó anh tập trung tinh thần vào công việc, anh giống như hoàn toàn không nhớ rõ cô từng có mặt trong sinh mệnh của anh, giống như anh chưa từng kết hôn bao giờ, chưa từng có một người vợ tên là Phương Tình bao giờ, mà anh cũng không phải người đàn ông chịu tang vợ.
Anh vẫn là ông lớn của Kinh Thị mà người người đều kính sợ như cũ, vẫn cẩn thận tỉ mỉ kinh doanh đế quốc thương nghiệp của anh như xua.
Nhưng mà nửa đêm không ai biết, anh phải uống rất nhiều rất nhiều thuốc ngủ mới có thể đi vào giấc ngủ, đang ngủ cũng rất dễ tỉnh giấc. sau khi tỉnh lại liền buồn bã mất mát, chỉ cảm thấy thế giới dường như trơ trọi, chỉ còn lại một mình anh.
Nếu chưa từng nghe được lời cô nói thì tốt rồi, anh chưa từng trải nghiệm sự vui vẻ của cô, chưa từng có cảm giác thỏa mãn ồm chầm cô vào ngực, nếu anh chưa từng trải nghiệm những cái đó, bây giờ anh cũng sẽ không đau đớn như vậy.
Nửa đêm anh khóc nức nở, ôm đồ của cô gọi tên cô từng tiếng.
Đêm dài đằng đẵng, xung quanh yên tĩnh lại trống trải, không ai đáp lại anh.
Nhưng mà qua ban đêm anh lại sáng bừng lên, anh mang tây trang giày da, sạch sẽ lão luyện, anh kinh doanh mọi thứ đâu vào đấy.
Anh phát triển Thịnh Hoa sang một bậc thang mới, anh chế tạo ra từng cái mô hình máy bay tinh xảo xinh đẹp. Sau đó bỗng nhiên có một ngày anh phát hiện ra rằng trên đời này không có cái gì đáng để anh vượt qua.
Cô mất, anh cảm thấy đời người trở nên buồn tẻ vô vị như vậy.
Suy nghĩ này khiến anh cảm thấy sợ hãi, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cảm xúc tiêu cực như vậy sẽ hiện ra trên người anh.
Sau khi cô đi được mấy năm, người trong nhà và bạn bè khuyên anh tìm nửa kia, đời người dài như vậy, đi một mình thật sự rất cô đơn. Anh cũng từng muốn, nhưng mà anh phát hiện ra không còn có người phụ nữ nào có thể nhóm lên sinh mệnh của anh giống như cô vậy, có thể khiến anh nhìn một cái liền có thể rung động.
Huống chi, anh yêu cô đã tiêu hao hết sức lực suốt đời anh, anh không còn tinh lực đi tiếp nhận người khác.
Đời người ngày qua ngày, mỗi một thiên tài đều giống nhau, dần dần anh cảm thấy chán nản, dường như anh đã đoán trước kết cục của bản thân rồi, sau đó bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai.
Anh không chỉ là Khang Tư Cảnh, không chỉ là chồng của Phương Tình, anh còn là người đứng đầu Thịnh Hoa, trên người anh còn trách nhiệm gánh vác Khang gia, anh không thể để cơ nghiệp của Khang gia đứt trong tay anh.
Nhưng mà anh biết anh không thể sinh đứa bé thuộc về Khang gia với người phụ nữ khác, anh thuyết phục người nhà đồng ý nhận nuôi một đứa bé, viết thằng bé dưới tên anh và Phương Tình, sau đó nuôi lớn đứa bé thành con của họ, cũng bồi dưỡng thằng bé thành người thừa kế Thịnh Hoa.
Anh cứ vừa gánh vác trách nhiệm của Khang gia vừa lập kế hoạch hoạch cuộc đời mình.
Anh yêu mạo hiểm, leo núi, lướt sóng, nhảy bungee, hình như chỉ có vận động cực hạn như vậy mới có thể khiến anh chứng minh rằng mình còn sống.
Mãi đến khi anh đưa đứa bé kia đến đại học, để thằng bé từ từ tiếp nhận sản nghiệp Khang gia.
Anh dỡ trách nhiệm xuống một nửa, mà cuối cùng anh có thể hoàn thành xong cuộc đời của mình, cô không còn sống, buồn tẻ, đau khổ, khiến anh chán ghét cuộc đời.
Ngày đó, anh và một nhóm người yêu thích nhảy bungee đi "sườn núi Sinh Tử" chơi nhảy bungee, toàn bộ dụng cụ nhảy bungee được chuẩn bị đâu vào đó, mà anh vẫn can đảm nhất nhảy xuống kia trước như xưa, nhưng mà khoảnh khắc nhảy xuống kia anh bỗng nhiên nghĩ, nếu lúc này anh cởi móc an toàn ra thì hậu quả sẽ là gì.
Ý nghĩ này quả thực quá mức đáng sợ, khoảnh khắc nó nhảy anh liền cố gắng hết sức muốn đè nó xuống.
Nhưng mà nó lại như một loại hương mê hoặc, lần lượt quanh đi quẩn lại trong đầu anh, trong nháy mắt bén rễ chiếm cứ trong đó.
Cởi ra đi, như vậy mày sẽ không còn tiếp tục sống đau khổ như vậy nữa, cởi ra đi, như vậy sẽ không vì nhớ người phụ nữ kia mà bị mất ngủ dày vò nữa.
Cởi ra đi, có lẽ ở thế giới kia mày có thể gặp được cô.
Ngay lúc đó, trong nháy mắt lý trí bị mất đi, nhưng anh lại hoàn toàn không thể khống chế hai tay mình được.
"Lạch cạch!"
Móc an toàn bị mở ra, nhưng mà cơ thể rơi xuống tự do, lực rất lớn đánh vào lập tức cắt đứt dây anh toàn của anh.
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả âm thanh đều yên lặng, anh lại nở nụ cười khẽ, nhắm mắt lại. . .
Như vậy, cũng tốt.
Sau cơn đau rất đau là một màn đen tối kéo lại, giống như trải qua mấy thế kỷ, hoặc giống như là chỉ trong nháy mắt, Khang Tư cảnh bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ cảm thấy trên người còn sót lại cảm giác đau đớn tan nát xương thịt do ngã xuống vách đá. Anh tỉnh lại một lúc lâu mới dễ chịu được một tí, chậm rãi ngồi xuống, lại không ngờ phát hiện nơi này không phải là sườn núi Sinh Tử, mà là trong phòng của anh ở nhà cũ Khang gia.
Tác giả có lời muốn nói: Lúc trước có một cục cưng từng đoán trúng, nam chính thực sự sống lại, nhưng mà anh sống lại không giống với nữ chính.