Khi Người Đàn Ông Yêu

Chương 22

Khang Tư Cảnh không trả lời, đứng dậy, nói một câu thật lạnh lùng: "Có thể la lớn tiếng như vậy thì chắc em đã không còn gì đáng ngại rồi, nghỉ ngơi một chút rồi xuống ăn cơm."

"Ui da... cái này..."

Khang Tư Cảnh không để ý tới cô, xoay người đi thẳng ra ngoài. Phương Tình nhìn theo cánh cửa từ từ khép lại mà giận hừ hừ, cái gì vậy chứ, nói đi là đi à.

Còn nữa, ý của anh là gì khi nói ra câu kia? Rõ ràng anh nói anh muốn "xử lý" cô ngay bây giờ mà phải không? Vậy đây là "xử lý" cô hay "làm thịt" cô đây?

Phương Tình lắc đầu không dám nghĩ thêm nữa, cô cảm thấy mặt mình đủ dày rồi.

Cô nghỉ ngơi một lát rồi đi xuống lầu. Vừa mới xuống lầu cô nghe Khang Tư Cảnh đang nói điện thoại

"Hôm nay à?" Anh nghe được tiếng bước chân, theo bản năng quay đầu lại nhìn cô, hỏi: "Hôm nay không rảnh."

Vừa chạm phải ánh mắt này của anh, Phương Tình lập tức cảm thấy xấu hổ, cố làm ra vẻ điềm nhiên như không đi tới rót nước uống. Sau đó cô lại nghe Khang Tư Cảnh nói tiếp: "Hôm nào anh sẽ hẹn Lập Hiên ra ngoài, hôm nay anh có công việc."

Không biết bên kia nói gì nữa đó, dường như anh đã mất kiên nhẫn, nói tiếp: "Cứ vậy đi, anh còn có việc, cúp máy."

Sau khi cúp điện thoại, anh đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống. Cơm tối đã chuẩn bị xong, chị Vu thấy hai người đều đã xuống tới nên bắt đầu mang đồ ăn lên.

Phương Tình ngồi đối diện với anh nhìn sang, hỏi: "Lúc nãy là Niệm Vi gọi điện thoại cho anh hả?"

"Ừ."

"Anh... hôm nay anh rảnh mà, tại sao lại từ chối?"

Khang Tư Cảnh nhìn sang cô, Phương Tình không dám nhìn thẳng anh, lập tức dời cặp mắt đi, lại nghe giọng nói của anh vang lên: "Không tại sao hết, chỉ là không muốn đi.

"....."

Phương Tình không dám lắm miệng nữa.

Trong chốc lát, tất cả các món ăn đều bưng ra đầy đủ. Cơm tối là thịt cừu nướng, vịt hầm cải chua, một phần đậu hủ xào cay, cá Vược hấp, cải xanh xào, còn thêm một phần chả giò chiên và hoành thánh chiên.

Thịt cừu nướng rất thơm, không biết chị Vu đã dùng phương pháp gì mà thịt không tanh mùi cừu, bên ngoài giòn bên trong mềm mại. Bên ngoài còn rắc thêm hạt mè và thì là, cắn xuống một miếng giòn rụm, dư vị còn lại trong miệng chỉ toàn là hương thơm.

Phương Tình cảm thấy càng ăn càng ghiền, không nhịn được mà ăn thêm vài miếng.

Cô chợt nhớ tới chuyện hôm qua nghe được bạn đồng nghiệp nhắc tới, quay sang hỏi Khang Tư Cảnh: "Đúng rồi, em nghe nói quảng cáo sản phẩm mới của công ty tụi em là do Thịnh Hoa đầu tư."

"Ừ." Khang Tư Cảnh đáp lại thờ ơ.

Nhưng Phương Tình lại cảm thấy khó hiểu, Khang Tư Cảnh biết rõ người phát ngôn là Bạch Húc Nghiêu mà tại sao vẫn còn bỏ tiền đầu tư? Không phải anh nhìn không vừa mắt Bạch Húc Nghiêu hay sao?

Dĩ nhiên, không phải cô không hiểu thương trường xảo quyệt, đương nhiên Khang Tư Cảnh sẽ không đầu tư lỗ vốn.

Ăn cơm xong, Phương Tình đang chuẩn bị lên lầu thì lại nghe Khang Tư Cảnh nói: "Em thay đồ đi, chúng ta ra ngoài một chuyến."

Phương Tình dừng bước, ngạc nhiên nhìn anh: "Ra ngoài? Ra ngoài làm gì?" Không lẽ Khang Tư Cảnh lại muốn mang cô đi hẹn với đám người của Tần Lập Hiên?

"Đi mua quần áo."

"....." Phương Tình sửng sốt, "Anh muốn mua quần áo hả?"

Khang Tư Cảnh dùng khăn nóng lau tay, đưa mắt nhìn cô, nói một cách hời hợt: "Không phải mua cho tôi, là mua cho em."

"....."

Cơm nước xong, quả thật Khang Tư Cảnh dẫn cô tới một trung tâm thương mại gần đó, mà trung tâm thương mại này cũng là dưới quyền của Thịnh Hoa. Có một điều, tất cả những sản phẩm trong khu thương mại này đều là loại hàng hiệu giá cả chọc trời.

Phương Tình và Khang Tư Cảnh người trước người sau đi vào khu trung tâm. Phương Tình nhìn thấy Khang Tư Cảnh thật sự muốn dẫn cô đi mua quần áo bèn hỏi: "Tại sao lại đột nhiên muốn mua quần áo cho em?"

Khang Tư Cảnh nghe hỏi, thản nhiên trả lời lại một câu: "Dư tiền."

"....."

Chẳng khác gì Bố già thành phố, cô thật muốn dâng hai tay đưa anh một điếu xì gà!

Lầu một của khu trung tâm bán giày và châu báu, quần áo nữ ở lầu hai. Lên tới lầu hai, nhìn một cái đã thấy toàn là những hàng hiệu nổi tiếng nghe danh từ lâu. Bên ngoài những cửa tiệm này được trang trí rất xa hoa, chỉ đứng bên ngoài nhìn thôi cũng đã cảm giác được mùi tiền thoang thoảng.

Bởi vì tiêu xài ở đây cũng là một nghệ thuật, cho nên người đi dạo không nhiều, cả tòa nhà có vẻ rất yên tĩnh. Khang Tư Cảnh dẫn cô vào một cửa tiệm gần đó, Phương Tình ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, là CHANEL

Hai người đẩy cửa đi vào, nhân viên cửa tiệm vội vàng nhiệt tình tiến lên tiếp đón. Nhân viên cửa tiệm được huấn luyện nghiêm chỉnh mang theo nụ cười đủ tiêu chuẩn chào hỏi: "Hai vị cần đồ gì ạ?"

"Chúng tôi tự mình xem trước, có cần sẽ gọi cô."

Nhân viên liếc nhìn trên người Khang Tư Cảnh, có lẽ nhìn ra được quần áo trên người anh không phải là loại tầm thường, cho nên thái độ trở nên cung kính hơn một chút, vô cùng biết điều gật đầu tránh qua một bên.

Trong tiệm đều là quần áo và túi xách mới được đưa ra thị trường quý này. Đối với quần áo phụ nữ, Khang Tư Cảnh thật sự không hiểu biết nhiều, chỉ nói với cô: "Thích thì lấy, không cần tiết kiệm tiền dùm tôi."

"....."

Ừ, quả nhiên có tiền chính là số 1. Dù sao cũng là chồng của mình, Phương Tình cũng không cần khách sáo, không cần kiểu cách, bắt đầu nghiêm túc chọn lựa.

Cửa và vách tường của tiệm đều làm bằng thủy tinh, ở bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng người đi bên ngoài. Trong lúc lựa giỏ xách, vô tình Phương Tình ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đi tới.

Cô nhận ra hai người này là Cao Niệm Vi và Mạc Khởi Văn. Mạc Khởi Văn là con gái của cô ruột của Khang Tư Cảnh.

Lúc hai người đi ngang qua chỗ này cũng nhìn thấy Phương Tình. Cao Niệm Vi nhìn cô cười cười xem như là chào hỏi, sau đó ánh mắt vội vàng đảo nhanh khắp tiệm tìm tìm gì đó, đến khi nhìn thấy được Khang Tư Cảnh thì hai mắt chị ta sáng rực lên, nụ cười tươi rói, vội vàng kéo tay Mạc Khởi Văn đẩy cửa kiếng vào tiệm.

"Anh Tư Cảnh, không ngờ anh cũng tới đây." Cao Niệm Vi bước nhanh lại gần Khang Tư Cảnh, trên mặt không che giấu được sự mừng rỡ.

Khang Tư Cảnh có vẻ rất ngạc nhiên nhìn thấy hai người bọn họ: "Không phải em đang tụ họp với đám người của Lập Hiên sao? Tại sao lại tới đây?"

Cao Niệm Vi nói: "Anh không tới thì còn có ý nghĩa gì nữa!" Chị ta cố làm ra vẻ bất mãn, chu miệng nói: "Tư Cảnh anh giỏi mà, nói anh có chuyện bận rộn thì ra là dẫn Phương Tình đi dạo phố! Anh chơi chẳng đẹp tí nào!"

Khang Tư Cảnh không hề xấu hổ, coi đây là chuyện đương nhiên, nói: "Đưa vợ đi mua sắm cũng là chuyện quan trọng."

Vẻ mặt của Cao Niệm Vi cứng đờ, trong mắt lóe lên một tia cô đơn rồi biến mất rất nhanh. Chị ta không nói thêm gì nữa với anh, nhưng lại quay sang Phương Tình hỏi: "Phương Tình em tính mua gì đó?"

Phương Tình nhún nhún vai, "Còn chưa lựa được, em đi xem trước đã."

Mạc Khởi Văn mặc một chiếc áo pu-lơ-vơ rộng thùng thình, quần jeans bó, đi chung với đôi giày trắng, đầu đội mũ lưỡi trai, hoàn toàn là cách ăn mặc của các em học sinh.

Lúc này, cô nàng đang tiến tới bên cạnh Khang Tư Cảnh, cười cười nói: "Anh họ, em vừa mới nhìn thấy một cái ba lô ở MIUMIU, không đắt lắm, chỉ hơn mười ngàn thôi, anh mua cho em được không?"

Khang Tư Cảnh không hề đổi sắc mặt, "Tiền tiêu vặt của em do mẹ em phụ trách, mua túi mua quần áo nên tìm bà ấy, không cần tìm anh."

"Gần đây mẹ đánh bài thua liên tục, tính tình nóng nảy, em mới nói với mẹ, mẹ đã bảo em tránh ra. Anh họ, anh nhiều tiền như vậy, mua cho em đi!" Mạc Khởi Văn tiếp tục mè nheo.

Hình như Khang Tư Cảnh cũng không hề có kiên nhẫn với cô em họ này, giọng điệu của anh lập tức chuyển lạnh: "Có phải gần đây em chê anh đưa tiền quá nhiều hay không? Có muốn anh giảm bớt một ít không?"

"....."

Có lẽ bởi vì thời gian chung đυ.ng của hai người ở nước ngoài quá ít, đối với cô em họ Mạc Khởi Văn này, Khang Tư Cảnh vẫn không thể nào thân thiết nổi. Theo lý mà nói, Khang Tư Cảnh là con trai độc nhất, mặc dù bên ông Ngoại anh có vài người anh em họ, nhưng em gái họ chỉ có một mình cô nàng này. Cô ta là em gái duy nhất của anh, đáng lẽ anh phải yêu thương cô ta gấp đôi mới phải, nhưng Khang Tư Cảnh rất lạnh nhạt với cô bé này, hoàn toàn không có mối quan hệ yêu thương của một người anh đối với em gái của mình.

Hơn nữa, trong lòng Mạc Khởi Văn hiểu rõ, anh họ Khang Tư Cảnh này là người không dễ chọc. Cho nên vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh cô nàng lập tức dừng lại, ngoan ngoãn không nói thêm lời nào.

Nhưng cô nàng lại không muốn bị quê độ vì bị cự tuyệt, bèn nhảy sang bên cạnh Phương Tình hỏi chuyện: "Chị họ, chị muốn lựa túi hả? Em giúp chị cho!" Cô nàng vừa dứt lời đã cầm lấy một túi xách dây xích kinh điển đưa cho cô, nói: "Em thấy cái này được lắm, chị họ nhìn thử xem."

Không đợi Phương Tình đáp lại, Mạc Khởi Văn đã kéo cô tới trước gương bên cạnh, đeo túi xách lên vai cô.

Mạc Khởi Văn nghiêng đầu nhìn Phương Tình đang suy nghĩ trong gương, híp mắt cười, "Túi này đẹp thật!" Cô nàng cầm túi lên ngắm nghía, "Cho dù là thủ công hay chất liệu đều không thể chê vào đâu được. Chỉ tiếc rằng đeo trên một bộ y phục rẻ tiền liền mất hết giá trị của nó."

Mạc Khởi Văn nói xong lắc lắc đầu, bộ mặt như tiếc rẻ. Nữ sinh 17 tuổi, giọng điệu giống như con nít ngây thơ, "Túi CHANEL đi chung với bộ quần áo vỉa hè mấy trăm đồng, nhìn thế nào cũng không xứng, chị họ, chị cảm thấy thế nào?"

Cô nàng mở to mắt nhìn cô, cặp mắt vô tội trong suốt.Phương Tình cười cười, lấy điện thoại di động ra, điềm nhiên như không, gởi đi một tin nhắn, lúc này mới lên tiếng: "Ý của Khởi Văn em là chị không xứng với túi xách này sao?"

Mạc Khởi Văn đi một vòng chung quanh cô, nhìn cô tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lần rồi mới lên tiếng: "Làm gì chỉ là chiếc túi này không thôi!" Cô nàng khoác một tay lên vai cô, dáng vẻ như bạn thân lâu năm, sau đó ra hiệu với cô nhìn về phía Khang Tư Cảnh và Cao Niệm Vi đang đứng sau lưng cô qua tấm gương, "Thấy không, toàn thân anh họ, áo khoác ngoài Givenchy, áo sơ mi Hermes, giày da định chế LV, còn có chị Niệm Vi bên cạnh, áo ghi-lê lông thú Gucci, bên trong là váy Dior, xuống nữa là đôi giày cổ cao Schiaparelli. Hai người nhìn rất xứng đôi."

Lúc này, Cao Niệm Vi đang đứng bên cạnh Khang Tư Cảnh trò chuyện, mà Khang Tư Cảnh lại không tập trung nghe, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn sang Phương Tình bên này.

Không nói những thứ khác, cứ nhìn như vậy, hai người rất xứng đôi, so với cô và Khang Tư Cảnh đứng chung với nhau hài hòa hơn nhiều.

Vẻ mặt Phương Tình lại không thay đổi gì cả, thậm chí cô còn ra vẻ suy ngẫm cẩn thận lời nói của cô ta, sau đó như bừng tỉnh, nói: "Chị đã hiểu ý của em, ý em nói đồ tốt chỉ phối hợp với đồ tốt mới hài hòa mà thôi phải không? Chuyện này không sao, dù sao hôm nay anh họ em đã đặc biệt dẫn chị ra ngoài để mua quần áo, sau khi chị chọn xong mấy bộ quần áo thì sẽ xứng đôi thôi mà."

Mạc Khởi Văn thu lại cánh tay đang gác trên người Phương Tình, nheo mắt nhìn cô, giống như đang nghi ngờ cô thật sự ngu ngốc hay đang giả vờ ngu ngốc.

"Nhìn chị kiểu này hình như không hiểu ý của em rồi. Ý của em không phải là mua một đống quần áo xinh đẹp là có thể xứng với cái túi này."

Phương Tình tủm tỉm cười nhìn cô nàng, vô cùng kiên nhẫn nói, "Vậy ý của em là gì?"

Mạc Khởi Văn bĩu môi suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị họ xem nhé, anh họ em là ai, đây chính là thiên chi kiêu tử, Phượng Hoàng vàng sinh ở đầu cành, còn chị họ chị?" Cô nàng tặc lưỡi: "Chị họ chị cùng lắm cũng chỉ là một con chim sẻ xấu xí, chim sẻ cứ nghĩ rằng nhuộm màu lông chim là có thể biến thành Phượng Hoàng.

Nhắc tới thật buồn cười, chim sẻ vẫn mãi là chim sẻ, thuốc nhuộm có tốt cỡ nào cũng chỉ là chim sẻ, cần gì giả đò làm Phượng Hoàng, chỉ khiến người ta chê cười, chị họ nói đi, có đúng không?"

Cô nàng mở to cặp mắt nhìn cô, long lanh nước, còn có một loại ngây thơ trẻ con không cởi bỏ được. Nhưng lời nói không khác gì gai đâm, ghim vào người không dễ chịu chút nào.

Tuy rằng hoàn cảnh không giống nhau, nhưng những lời này Mạc Khởi Văn đã từng nói với cô ở kiếp trước, không khác một chữ. Đời trước, cô chưa bao giờ nghĩ phải chung sống hạnh phúc với Khang Tư Cảnh, cho nên chẳng thèm so đo với cô nhóc này làm gì, nhưng đời này thì khác nha...

Mạc Khởi Văn để ý nét mặt của cô, rất ngạc nhiên phát hiện cô không hề tức giận, thậm chí còn cười nói: "Em nói rất đúng, có lẽ chị thật sự không hợp mua giỏ xách kiểu này."

Phương Tình đặt túi xách lại vị trí cũ, Khang Tư Cảnh thấy thế liền hỏi: "Sao vậy? Không thích à?"

Phương Tình nói: "Em cảm thấy Khởi Văn nói rất đúng. Em chỉ là con chim sẻ xấu xí thôi, một con chim sẻ như em đây thì chỉ nên dùng đồ vỉa hè mấy trăm đồng là được rồi, quả thật không xứng với đồ tốt như thế này."

Lúc nói chuyện, trên mặt cô vẫn cười cười, điềm nhiên như đang nói tới một vấn đề không đáng kể. Nhưng những người bên cạnh nghe được những lời này của cô đều đổi sắc mặt.

Khang Tư Cảnh khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Mạc Khởi Văn. Có lẽ Mạc Khởi Văn cũng không ngờ Phương Tình sẽ thuật lại nguyên câu, mặt không khỏi lộ ra vẻ khϊếp sợ. Nhưng sau khi đối diện với cặp mắt của Khang Tư Cảnh, cô nàng lập tức trợn to cặp mắt vô tội, nói: "Cái gì chim sẻ? Em không biết chị họ đang nói cái gì? Không phải vừa rồi em luôn miệng khen chị họ đeo túi này đẹp sao?"

Phương Tình biết rõ, nếu Mạc Khởi Văn đã dám nói trực tiếp với cô mấy lời này thì cũng đã nghĩ tới đường lui. Cho dù Phương Tình có nói thì cô nàng có chết cũng không thừa nhận, vì dù sao đi nữa, những lời kia cũng chỉ hai người bọn họ nghe được. Cô nàng một mực không thừa nhận cô cũng phải chịu mà thôi.

Cho nên trước khi Mạc Khởi Văn bắt đầu đả kích cô thì cô đã chuẩn bị sẵn sàng. Cô cố ý lấy điện thoại di động ra giả vờ trả lời tin nhắn, thật ra là âm thầm bấm máy ghi âm lúc cô nàng không để ý.

Toàn bộ quá trình cô giả vờ như không để chính là dẫn dụ cô nàng nói ra những lời "bàn luận chim sẻ Phượng Hoàng" ở kiếp trước. Cô biết mẹ con Khang Văn Lệ không thích cô, nếu như cô muốn chung sống với Khang Tư Cảnh, nói chính xác hơn không chừng bọn họ sẽ tiếp tục gây khó dễ cho cô, cho nên cô muốn biết rõ thái độ của Khang Tư Cảnh, rốt cuộc là anh có đứng về phía bên cô hay không.

Nếu như sau khi biết được Mạc Khởi Văn nói móc và đả kích cô mà anh cũng không xử lý, hoặc chỉ dàn xếp ổn thỏa thì cô sẽ không trông chờ quá nhiều vào anh.Phương Tình không đổi sắc, lấy điện thoại di động ra, mở ra đoạn thu âm vừa rồi.

"Túi CHANEL đi chung với bộ quần áo vỉa hè mấy trăm đồng, nhìn thế nào cũng không xứng, chị họ, chị cảm thấy thế nào?"

"Hai người kia nhìn mới xứng đôi kìa."

"Chị họ xem nhé, anh họ em là ai, đây chính là thiên chi kiêu tử, Phượng Hoàng vàng sinh ở đầu cành, còn chị họ chị?"

"Chị họ chị cùng lắm cũng chỉ là một con chim sẻ xấu xí, chim sẻ cứ nghĩ rằng nhuộm màu lông chim là có thể biến thành Phượng Hoàng. Nhắc tới thật buồn cười, chim sẻ vẫn mãi là chim sẻ, thuốc nhuộm có tốt cỡ nào cũng chỉ là chim sẻ, cần gì giả đò làm Phượng Hoàng, chỉ khiến người ta chê cười, chị họ nói đi, có đúng không?"

Ghi âm không thiếu một chữ những lời Mạc Khởi Văn vừa mới nói. Vốn là Mạc Khởi Văn đã chuẩn bị sẵn sàng nước mắt, biểu hiện thật tốt sự vô tội của mình, nhưng cô nàng không ngờ Phương Tình lại lén lút ghi âm.

Mạc Khởi Văn nghe được đoạn ghi âm kia sợ ngây người, khuôn mặt trắng bệch ra, ngay cả mình muốn làm gì cũng quên mất. Hơn nữa, đối mặt với sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo của Khang Tư Cảnh, Mạc Khởi Văn càng thêm luống cuống, sợ run người, theo bản năng lùi về phía sau một bước, há miệng nhưng lại không thốt ra được tiếng nào.

Sắc mặt của Cao Niệm Vi cũng thật khó coi. Quan hệ giữa chị ta và Mạc Khởi Văn không tệ, rất sợ Khang Tư Cảnh sẽ chỉ trích chị ta, cho nên cũng chẳng quan tâm tới vẻ mặt lạnh lùng của anh, vội vàng lên tiếng: "Tư Cảnh, Khởi Văn chỉ là một đứa bé, ăn nói không biết kiêng kỵ, những lời này cũng chỉ vô tâm mà thôi. Hơn nữa, em nó là em họ của anh, em gái phạm sai lầm, làm anh có thể tha thứ được thì bỏ qua anh nhé. Anh cũng không cần chấp nhất với con bé."

Khang Tư Cảnh không hề nhìn chị ta, cười lạnh, nói: "Đứa bé? 17 tuổi rồi, đã không còn nhỏ. " Giọng nói của Khang Tư Cảnh càng lúc càng nặng nề, mang theo một loại cảm giác khiến người ta hít thởỵ không thông, giống như anh có thể hóa thành một trận cuồng phong bất cứ lúc nào, chỉ cần thổi nhẹ là có thể tiêu diệt người khác không còn manh giáp.

Dù sao Mạc Khởi Văn vẫn còn nhỏ, bị Khang Tư Cảnh nhìn như vậy sợ run lên, vội vàng nói với anh: "Em sai rồi anh họ, em không dám nữa đâu."

Khang Tư Cảnh hướng gương mặt lạnh của mình sang người bên cạnh, "Người em nói xin lỗi không phải là anh."

Không biết Mạc Khởi Văn là sợ thật hay biết tiến lui có chừng mực, giờ phút này, cô,nàng không còn vẻ mặt ung dung thản nhiên chế giễu Phương Tình như lúc nãy nữa. Cơ thể cô nàng run run, giống như gà con bị giội nước mưa đi tới bên cạnh Phương Tình, giọng nói như sắp khóc lên: "Em biết sai rồi chị họ, chị tha lỗi cho em đi."

Cùng lắm cũng chỉ là một cô bé học cấp 3 mà thôi, nếu đã biết rõthái độ của Khang Tư Cảnh thì Phương Tình cũng chẳng cần so đo với cô nàng này nữa, chỉ nói: "Em trở về tự mình phản tỉnh đi."

Mạc Khởi Văn vội vàng gật đầu, "Em... em sẽ tự phản tỉnh."

"Nhìn kiểu này, để em ở lại nhà thì quá dễ dãi cho em. Anh về sẽ nói với ông Ngoại em một tiếng, vẫn là nên đưa em tới trường học nội trú đi. " Giọng điệu này của Khang Tư Cảnh cứng rắn tới nổi người nghe không dám phản đối.

Mạc Khởi Văn nghe thế lập tức muốn nghẹn thở, lần này bật khóc thật, "Em thật sự biết lỗi rồi mà anh họ. Em không muốn vào trường nội trú đâu. Nếu vào trường thì phải xong một học kỳ mới được gặp mẹ một lần, mẹ sẽ nhớ em.

Khang Tư Cảnh nhíu mày, cười như không cười, nói: "Em bất mãn với sự sắp xếp của anh? Có phải em cảm thấy anh đưa em tới trường còn chưa đủ, muốn anh đưa em qua Mỹ với ba em bên đó à?"

Ba bên Mỹ? Nơi đó đã sớm đổi chủ nhân, cô ở bên đó rất thảm thương. Mạc Khởi Văn đoán không được suy nghĩ của Khang Tư Cảnh, nhưng cô cũng sẽ không chống đối lại với người anh họ này, lập tức ngậm miệng, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, cầu xin, muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Khang Tư Cảnh lại không thèm liếc mắt, chỉ lạnh lùng nói: "Trở về tự phản tỉnh cho tốt đi."

Cao Niệm Vi sợ cô nàng lại nói gì nữa chọc giận Khang Tư Cảnh gây bất lợi cho mình, lập tức lôi cô nàng đi.

Hai người vừa rời khỏi, Khang Tư Cảnh đã tiến lại gần cô, nói: "Em chọn lựa của mình đi, đừng bị người khác ảnh hưởng."

Phương Tình nghĩ Khang Tư Cảnh cố ý dẫn cô tới đây mua đồ, ít nhiều gì cô cũng nên cho anh chút mặt mũi, cho nên chọn hai chiếc túi xách và một vài bộ quần áo.

Từ trung tâm thương mại đi ra, Phương Tình nghĩ tới chuyện vừa rồi có chút áy náy, nên đã hỏi anh: "Khang Tư Cảnh, anh không cảm thấy em quá hẹp hòi chứ hả? Khởi Văn cũng chỉ là một cô bé choai choai mà em lại tính toán chi li với nó như vậy, hơn nữa em còn khiến cho anh em nhà anh thù ghét lẫn nhau. Nghĩ kỹ lại em cảm thấy mình cũng nhiều chuyện thật."

Khang Tư Cảnh mở cóp xe sau, bỏ mấy túi đồ vào, sau đó mới quay lại nói với cô: "Em không nên có loại suy nghĩ như vậy. Tôi hi vọng em nên hiểu rõ một chuyện, người sống chung một mái nhà với tôi chính là em, sau này cùng tôi bạc đầuĨcũng là em. Nói thẳng ra chính là so với con bé, em mới là người nhà của tôi.

Em có mâu thuẫn với con bé, cho dù em không có mặt ở đây tôi cũng sẽ đứng về phía em. Cho nên em không cần cảm thấy đau lòng, cũng như không nên hiểu lầm tôi sẽ trách em."

Anh nói chuyện rất thản nhiên, giống như những lời này của anh là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng một câu sau này cùng tôi bạc đầu cũng là em lại đánh thẳng vào trái tim nhỏ bé của cô.

Sau khi bỏ túi lớn túi nhỏ anh mua cho cô vào cốp xe, anh nhận được một tin nhắn, cho nên anh lấy điện thoại ra đọc.

Màn đêm đã buông xuống, đèn nê ông chung quanh bật sáng, anh đứng bên cạnh xe, một tay đút vào túi, một tay cầm điện thoại nhìn. Anh mặc áo sơ mi đen, áo khoác dài bên ngoài, cổ áo dựng lên che gió. Bên dưới là quần Tây đen, áo sơ mi đóng thùng, lộ ra móc dây nịt bằng kim loại sáng chói. Cứ nhìn vào như thế này, tỉ lệ vóc người anh thật hoàn hảo, chân dài thẳng tắp, khiến người ta thật hâm mộ.

Khuôn mặt tuấn tú không chỗ nào chê, còn có bộ trang phục mang tới khuynh hướng cảm xúc tuyệt vời. Anh đứng trong đám người chính là một loại

phong cảnh vô cùng xinh đẹp.