Phương Trăn mở to mắt, trên trán đắp một cái khăn lạnh, sau đó được một bàn tay to ấm áp thay đổi.
“Tỉnh rồi?”
Phương Trăn lờ mờ thấy góc nghiêng khuôn mặt của một người, bởi vì ánh nắng chiếu vào nhìn không rõ người đối diện, Phương Trăn chỉ có thể thử thăm dò hỏi: “Quả Quả?”
“Còn ai vào đây nữa? Thật sự là kiếp trước tôi nợ anh.” Lâm Quả bất lực thở dài: “Anh là đầu heo hả? Bản thân phát sốt cũng không biết?”
Phương Trăn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Lâm Quả đang trách mắng.
“Đầu anh nóng quá nên khùng rồi hả? Sao không trả lời?” Lâm Quả lấy khăn lạnh xuống, vươn tay thăm dò nhiệt độ trên trán của Phương Trăn, phát hiện cũng không còn nóng nữa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Em không đi học sao?” Bởi vì phát sốt cho nên khuôn mặt Phương Trăn trở nên ửng hồng hơn bình thường, ánh mắt cũng long lanh ngập nước, thực kiều mỵ động lòng người: “Anh nhớ em chưa trốn học bao giờ.”
“Không phải tại anh! Anh ngất ở đâu không ngất, lại ngất ngay cửa phòng tôi, sớm không ngất, muộn không ngất, lại ngất ngay giờ tôi đi học, anh cố ý đúng không? Thật muốn đánh anh một trận!” Lâm Quả thở phì phì xoay người, lấy đến một vật gì đó: “Bắt tôi giống người ở hầu hạ anh.”
” Cầm!”
Lâm Quả đưa cho Phương Trăn một chén cháo vừa mới nấu còn nóng, cháo trắng đơn giàn thanh đạm, mùi hương cũng rất thơm, xem ra sẽ rất ngon.
Phương Trăn nhìn bát cháo, không động đậy.
“Sao thế? Anh chê hả?” Lâm Quả tức giận muốn cầm chén cháo đổ lên đầu Phương Trăn, chính mình khổ tâm lao lực hầu hạ anh ta, chăm sóc anh ta bij bệnh, nấu cháo cho anh ta ăn, vậy mà anh ta dám chê: “Nhìn cái gì?”
“Không phải.” Phương Trăn nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Anh chỉ là rất muốn khóc.”
Nói xong, nước mắt liền lập tức lăn xuống, hơn nữa càng ngày càng nhiều.
“Anh......” Lâm Quả trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm sao bây giờ, quen biết Phương Trăn lâu như vậy, đã từng nhìn qua vô số bộ dạng của anh ta, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Phương Trăn khóc, vì một chén cháo đơn giản mà khóc như một đứa trẻ.
Lâm Quả khe khẽ thở dài, ôm cái người đang khóc kia vào trong lòng, tựa như đang dỗ dành đứa nhỏ mà vỗ nhẹ nhẹ vào lưng của Phương Trăn: “Được rồi, đừng khóc, đừng khóc. Bệnh nhân là lớn nhất, chỉ cần anh đừng khóc, anh muốn cái gì, tôi sẽ làm cho anh.”
Lâm Quả luôn luôn nói được thì làm được. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cùng lắm thì Phương Trăn sẽ đưa ra cái yêu cầu kì quái như là “nói rằng ‘Tôi yêu Phương Trăn’ ” vân vân,chỉ cần không phải bắt cậu cởi đồ thì cái gì cũng được.
Phương Trăn tựa vào trước ngực Lâm Quả, nghĩ nghĩ, sau đó nhẹ giọng nói: “Em đút anh ăn cháo được không?”
“Được!” Lâm Quả gật gật đầu: “Nếu anh dám chê tôi tay chân thô thiển vụng về thì tôi sẽ lập tức đập đầu anh.”
So với tưởng tượng, nhiệm vụ này dễ dàng hơn nhiều lắm nhiều lắm.
Phương Trăn lúc này mới nín khóc mỉm cười, vươn tay nhẹ vuốt mặt Lâm Quả: ” Quả Quả luôn mạnh miệng như vậy. Luôn miệng bảo là phải đập chết anh, nhưng cho tới bây giờ ngay cả cọng tóc của anh em cũng không đυ.ng tới.”
“Ngậm miệng!” Bí mật bị vạch trần, làm cho Lâm Quả thẹn quá thành giận hung hăng trừng mắt nhìn Phương Trăn.
Phương Trăn hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Lâm Quả, Ha ha cười: “Nếu anh ngậm miệng, làm sao ăn cháo chứ?”
“Vậy không cho nói.” Lâm Quả múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi thổi đưa cho Phương Trăn: “Nè.”
Phương Trăn hé miệng nuốt xuống một ngụm cháo, đột nhiên chồm tới phía trước, ở trên môi Lâm Quả hôn một cái, đắc ý vui vẻ: “Em không có nói là không cho hôn! Cho nên anh không có phạm quy!”
Lâm Quả bất lực thở dài, nâng tay lau miệng, lại múc một muỗng cháo:”Đừng đùa nữa, ăn nhanh lên.”
“Anh muốn ăn cải bẹ xanh.”
“Ừ ừ, ăn nhanh lên! Thật sự là phiền chết người.”
“A...... Anh còn muốn ăn táo......”
“Anh có thôi đi không? Ăn xong rồi chết hay sao? Đã ăn cháo rồi còn đòi ăn nhiều thứ vậy làm gì......Coi chừng tôi đánh anh!”
“Quả Quả......Anh muốn ăn táo mà!
Quả Quả, ăn táo......”
“Phiền chết người, ăn hết cháo rồi nói sau!”
” Anh ăn hết cháo rồi có được ăn táo không?”
“Ăn! Ít nói lại!”
“A......”
Phương Trăn cứ như vậy tựa vào trên giường được Lâm Quả đút cháo, thời gian lặng lẽ trôi qua, mặt trời dần lêи đỉиɦ đầu, chiếu vào hai người trong phòng, dường như có thể chiếu rọi ra khoảng không hạnh phúc ngọt ngào của bọn họ.
......
“Quả Tử, chúng tao về rồi nè.” Bao Đại Đồng người còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng: “Nếu có đang làm gì, thì dừng lại đi nha, bởi vì chúng tao chuẩn bị đi vào đó.”
“ĐM chúng mày!” Lâm Quả tùy tay cầm lấy khăn mặt trên bàn ném qua, chuẩn xác đáp xuống mặt Bao Đại Đồng vừa mở cửa đi vào.
“Tao biết mà!” Bao Đại Đồng cười đến đắc ý.
“Đứa kia đâu?” Phương Trăn ở trên giường ngồi dậy hỏi.
Hồ Luân thò đầu vào sau:”Đây nè. Hôm nay buổi sáng giáo sư nghe nói mày xin nghỉ học, thì hết cả hồn. Học sinh nghiêm túc mà cũng nghỉ học? Tao không dám nói mày ở nhà chăm vợ, chỉ có thể nói mày không khoẻ, tao vì mày mà nói dối thầy, về sau mày phải báo đáp tao đó?”
“Bồi thường cái cục cứt! Mày còn nói nữa thì không phải khăn mặt mà là con dao sẽ đáp xuống mặt mày.” Lâm Quả hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Luân, tiếp tục gọt táo.
Bao Đại Đồng thấy trên bàn la liệt vỏ táo, vẻ mặt hâm mộ khen ngợi: “Quả Tử, mày đúng là ông chồng quốc dân nha, tuy rằng tính tình kém một chút, hơi có khuynh hướng bạo lực, nhưng mà làm vợ mày thật sự là rất hạnh phúc.”
Lâm Quả cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Vậy mày đi làm phụ nữ đi!”
Nằm ở trên giường,Phương Trăn nghe không nổi nữa: “Quả Quả, em vậy mà thích cái thằng mập Bao Đại Đồng đó? Có lầm không? Chỉ nhìn nó thôi đã thấy không khí bị ô nhiễm rồi.”
Lâm Quả “Hắc hắc” cười: “Tôi chỉ bảo cậu ta đi làm phụ nữ, đâu có nói là lấy cậu ta làm vợ. Chờ cậu ta thành phụ nữ rồi, tôi sẽ đem cậu ta cho vào sở thú ở với khỉ.”
Trong phòng lập tức vang lên một trận cười to, Bao Đại Đồng thường xuyên bán bạn cầu vinh đã quen với việc này, lập tức nịnh hót: “Quả Tử mày là anh dũng nhất, mày có thể nào đừng đem tao thành phụ nữ rồi bán vào vườn khỉ không? Ở đó tao sợ tao quên tao là ai luôn đó!”
Trong phòng lại là một trận cười to.
===============================================
Người đã khiến tôi thẫn thờ
Cho tôi nhung nhớ bao nhiêu
Muốn nói với em bao điều rằng tôi đã thương em nhiều
Yêu em từ lâu em biết chăng
Thương em để lâu hóa thêm âu sầu
Nay nói ra cho hết đau đầu
… … …
Còn lo lắng chi nguời hỡi
Vì em đã có tôi rồi
Em chỉ cần sống yên vui
Thế giới có tôi lo rồi.
-Cô gái m52-