Thượng Đế Biết Tôi Yêu Em

Chương 8

Editor: QUINNA LAURENT

Phương Trăn hơi hơi nhíu mày, bắt đầu mất kiên nhẫn muốn mau thoát khỏi ba tên “Heo đực” này: “Ba người đã không còn gì để lột nữa rồi. Kỹ năng yếu kém như vậy mà cũng đòi tới đây chơi mạt trượt? ”

“Phương học trưởng......”

Phương Trăn phất tay, không cho bọn họ nói thêm gì nữa, vẻ mặt khinh thường nói: “Không cần giải thích, thật sự là quá kém. Anh đây cho ba đứa cơ hội cuối, một là tiếp tục chơi, nhưng chắc chắn là sẽ tiếp tục thua, hai là ngừng chơi, giữ lại vài miếng vải để mà về nhà, tự mình chọn đi.”

Ba vị tự xưng là thiên tài mạt trượt nhìn nhau, hiện tại bọn họ thua chỉ còn qυầи ɭóŧ là chưa có cởi, mà Phương Trăn ngay cả áo khoác cũng chưa có đυ.ng tới. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự là chỉ có thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà trở về, nhưng mà nếu bỏ cuộc, thì không có khí khái nam nhi.

“Nghĩ kĩ chưa?” Phương Trăn không kiên nhẫn kéo kéo cỗ áo, hơi hơi lộ ra cái cổ trắng thanh tao: “Sao mà nóng như vậy nhỉ?”

Câu dẫn như cố ý như vô tình này, khiến cho ba người kia nhất thời căng thẳng, hiếu thắng bừng bừng: “Chúng tôi muốn tiếp tục.”

“Là do ba người tự chọn đó nha.” Phương Trăn lạnh lùng cười, xốc xúc xắc, nhẹ nhàng đổ xuống: “Năm điểm, vẫn là tôi.”

“Ba Đồng!”

“Bính!”

“Thực xin lỗi.” Phương Trăn nhẹ nhàng ngăn lại: “Không tới phiên cậu Bính đâu, bởi vì tôi lại Hồ rồi.”

“A......” Ba vị thiên tài mạt trượt nhìn nhau, nhìn đến cái qυầи ɭóŧ cuối cùng của mình, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Tục ngữ nói “chó cùng rứt giậu”, mắt thấy Phương Trăn đang dùng vẻ mặt xem kịch vui nhìn bọn họ, một trong ba người thẹn quá hoá giận đứng lên nói: “Các anh em, hãy nghe tôi nói, chúng ta không thể xui như vậy, tôi hoài nghi Phương học trưởng gian lận, cho nên chúng ta phải soát người anh ấy, các cậu có đồng ý hay không?”

“Đồng ý, đồng ý.” Hai tên còn lại liên tục gật đầu, nếu phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trở về nhà, về sau bọn họ còn dám nhìn mặt ai?

“Phương học trưởng, anh xem......” Ba vị thiên tài mạt trượt đồng loạt bước lên phía trước, đem Phương Trăn vây ở giữa.

Nhìn vẻ mặt của bọn họ thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt.

Phương Trăn lấy tay quạt quạt mặt, không chút để ý đích nói: “Nhìn ba người như vậy, là đang muốn chơi xấu tôi?”

“Làm gì có.” Một trong ba người dang hai tay, vẻ mặt vô tội: “Chúng tôi chỉ là muốn kiểm tra xem Phương học trưởng có gian lận hay không thôi, đúng hay không?”

“Đúng, đúng.”

“Được!” Phương Trăn chậm rãi đứng lên, cười tủm tỉm mở miệng: “Các cậu muốn chết, cũng không thể trách tôi. Tôi ghét nhất là loại người nói mà không giữ lời, ở trước mặt tôi giở trò quỷ.”

Nói xong cong chân lên, hung hăng mà chuẩn xác đá vào bộ phận yếu đuối giữa hai chân của một tên gần đó. Chỉ nghe “Ôi” một tiếng, tên kia ôm lấy ‘thằng em’ của mình, ngã trên mặt đất, tranh thủ thời cơ, Phương Trăn lại giơ lên một cước “Bụp” một phát đá thẳng vào mặt tên kế tiếp, ngay trúng mũi của tên đó, máu mũi lập tức như vòi nước mà chảy ào ào. Tên còn lại nhìn thấy tất cả sợ ngây người, còn chưa kịp phản ứng, Phương Trăn đã tung thêm một cước, đá trúng bụng của tên đó, cảm giác đau xót lập tức ùa tới, khiến cho tên đó muốn phun hết nội tạng ra.

Nhìn ba ‘con heo’ kia nằm la liệt trên mặt đất.

Phương Trăn chỉnh sửa quần áo, chậm rãi đi đến trước mặt tên đang đau khổ ôm ‘thằng nhỏ’, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt của tên đó: “Nhóc, cậu mà cũng dám động tay động chân với tôi? Tôi không đá đứt thằng em của cậu, cậu nên cảm ơn tổ tiên đi, có biết hay không? Trở về đối xử với cha mẹ thật tốt, hiếu thảo với ông bà. Có biết chưa?”

“Biết...... Đã biết.”

Phương Trăn đứng lên, đi đến trước mặt cái tên máu mũi chảy ròng ròng, chán ghét lấy bông gòn đưa cho tên đó: “Mau lấy cái này mà sơ cứu, cậu coi cậu bây giờ giống cái gì?”

“Phải.....” Tên kia một bên máu mũi, một bên nước mắt, nửa câu cũng không dám oán giận là do Phương Trăn đem mình đánh thành cái dạng này.

“Không phải lúc nãy uy phong lắm sao?” Đợi cho trên mặt cậu ta sạch sẽ một ít,Phương Trăn hơi hơi nheo lại mắt, từ trên xuống dưới đánh giá cậu ta một phen, “Nhìn đi? Tôi không đá gãy mũi của cậu, cũng là do tổ tiên cậu tích nhiều đức, có biết hay không?”

“Biết, biết, về sau em nhất định sẽ hiếu thảo cới cha mẹ, ông bà, tổ tiên.”

Phương Trăn lạnh lùng cười, quay đầu: “Bây giờ tới lượt cậu, vừa rồi ai dám nói tôi gian lận?”

“Học trưởng...... Em biết sai rồi, em về sau không dám.” Vị thứ ba học đệ, ôm bụng liền khóc mở, “Hơn nữa ông nội của ta đã muốn đã chết, ta làm sao bây giờ?”

Phương Trăn đang chuẩn bị nói tiếp. Đột nhiên nghe được từ ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập, cùng với giọng nói hung tơn của Lâm Quả: “Phương Trăn? Không xảy ra chuyện gì chứ? Đồ tai điếc, sao không trả lời? Nếu anh không trả lời, tôi sẽ đá sập cái cửa này, Anh có nghe hay không?”

“A...... Quả Quả, là Quả Quả đến đây.” Siêu nhân biến hình cũng không có nhanh như vậy, Phương Trăn đùng đùng sát khí như xã hội đen thoát một cái biến thành thiếu nam ngây thơi hai mắt lấp lánh.

Nhưng mà hiện tại ở đây có tới ba cái ‘bóng đèn’ lận! Phương Trăn nhìn quanh bốn phía, hung tợn nói: “Cảnh cáo các cậu, nếu ai đem chuyện ngày hôm nay nói ra, tôi cam đoan sẽ đánh người đó đến nỗi ba má nhìn không ra, đặc biệt nếu dám nói với Quả Quả, thì tôi cam đoan sẽ đánh cho người đó từ nay về sau không bao giờ … nói được nữa.”

Mà lúc này, Lâm Quả ở ngoài cửa đã sắp hết kiên nhẫn, phóng lên một cước, cánh cửa phòng yếu ớt vang lên ‘Đùng’ một cái, Lâm Quả phá cửa mà vào.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Lâm Quả là, ba tên mặt mũi bầm dập quần áo không chỉnh tề đang run run mếu máo cởϊ qυầи áo Phương Trăn ra.

“Quả Quả......” Phương Trăn vừa thấy Lâm Quả, lập tức đẩy ba người kia ra, dùng tốc độ nhanh nhất bay vào lòng Lâm Quả: “Quả Quả, tôi sợ quá! Em xem, bọn họ đem áo sơmi của tôi xé rách hết rồi.”

“Bọn......Bọn mày......” Lâm Quả cảm thấy máu nóng dồn lên não, cậu quay đầu nhìn người trong lòng, nhìn thấy người ấy mặc trên người áo sơmi màu trắng, cúc áo bị mở bung, cổ áo cũng bị xé, da thịt bên trong áo như ẩn như hiện.

“Bùm” “Bùm” “Bùm” trong đầu vang lên ba tiếng nổ, tiếp theo là có ba người bị ném ra ngoài, Lâm Quả dùng sức dập cánh cửa đáng thương bị hành hạ tới nỗi không còn hình dạnh cánh cửa lại, nhìn Phương Trăn đang khóc thút thít trong lòng mình hung hăng mắng: “Anh là cái đồ tai họa, toàn bộ không phải do anh tự gây ra à?”

“Quả Quả......” Phương Trăn vươn hai tay, ôm lấy thắt lưng Lâm Quả, cái đầu chôn ở trước ngực Lâm Quả, vươn ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực Lâm Quả: “Tôi biết tôi sai rồi, em đừng giận nữa được không?”

“Tôi sắp bị anh làm tức chết rồi.” Lâm Quả thở dài, nâng cằm Phương Trăn lên, cẩn thận kiểm tra rồi một chút: “Không có bị thương chứ?”

Phương Trăn đáng thương gật gật đầu, “Cũng may em tới đúng lúc. Vừa rồi tôi ra sức phản kháng, mới không có bị hại......”

“Anh còn dám nói.” Lâm Quả sắp tức điên rồi: “Không phải chính anh nói à? Cho tôi bị cắm sừng mà?”

Phương Trăn cúi đầu, buồn bã nói:

“Thì, Quả Quả em cũng nói em sẽ không để ý mà?”

“Để ý cái đầu anh......Anh thích bị như vậy lắm phải không?” Lâm Quả tức giận đến muốn cho Phương Trăn một đấm, làm cho anh ta tỉnh ra: “Tôi không thèm để ý đến anh, thì anh tìm người chơi mạt trượt rồi thoát y hay sao? Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đại ca? Làm việc cũng phải có đầu óc chứ. Nếu tôi không đến, anh làm sao bây giờ?”

Đương nhiên là bọn họ bị tôi đánh đến mức kêu cha gọi mẹ rồi. Phương Trăn ở trong đầu thầm nghĩ, ở mặt ngoài lại giả bộ bị dọa sợ: “Quả Quả không cần nói nữa, tôi thật sự rất sợ đó. Tôi biết sai rồi, em đừng giận nữa! Vừa rồi tôi mới phát hiện thì ra tôi không muốn để người khác chạm vào tôi......Tôi chán ghét bọn họ. Trên thế giới này tôi chỉ muốn......”

Phương Trăn ngẩng đầu, nhẹ nhàng mờ ám ở bên tai Lâm Quả thổi hơi: “Tôi chỉ muốn Quả Quả chạm vào tôi thôi!.”