Thượng Đế Biết Tôi Yêu Em

Chương 7

Editor: QUINNA LAURENT

“Quả Tử, mày thật sự không muốn đi giải thích?” Bao Đại Đồng há to miệng, mở to hai mắt nhìn Lâm Quả, nghi hoặc.

“Không đi! Giải thích cái gì chứ? Tôi đâu có sai! Mày bị ngu mới hỏi mấy câu thiếu muối này.” Lâm Quả một hơi uống hết chén cháo, giơ chiếc đũa chỉ chỉ Bao Đại Đồng: “Đừng có hỏi lại cái vấn đề này, mày đã hỏi qua N lần rồi, còn dám hỏi lại tao sẽ đập chết mày!”

Hồ Luân biểu môi nhìn Bao Đại Đồng, quay đầu vừa lúc bắt gặp ánh mắt khủng bố của Lâm Quả: “Còn mày nữa.”

“Đừng nhìn tao, đừng nhìn tao.” Hồ Luân cúi đầu, miệng không ngừng tụng kinh: “Ta mang bao tội lỗi..!”

“Bớt nhảm, ăn nhanh lên.” Lâm Quả gõ gõ vào bát: “Hôm nay buổi sáng không có tiết học, tao muốn đem drap giường giặt sạch, tụi mày cũng vậy đi. Trong phòng toàn mùi hôi, khó chịu muốn chết.”

“Vậy giặt sạch drap giường rồi thì sao?” Bao Đại Đồng thử thăm dò hỏi: “Có phải sẽ đi......”

“Đi cái đầu mày, giặt xong, đương nhiên là tổng vệ sinh, hôm nay thời tiết tốt thế này, tụi bây lấy hết đống giày nhét dưới gầm giường ra, giặt sạch hết cho tao, hôi muốn chết.”

“Làm xong hết rồi thì sao nữa?” Hồ Luân trộm liếc nhìn Bao Đại Đồng, ngầm hiểu ý đặt câu hỏi.

“Làm xong rồi, thì cũng tới giờ ăn cơm trưa, tụi mày nghĩ dưới gầm giường tụi mày là cái gì? Một đống rác! Một buổi sáng mà dọn được hết là rất giỏi rồi.” Lâm Quả cầm bát: “Tao đi rửa chén, tao mà rửa xong quay lại, đứa nào chưa ăn xong, tao sẽ đập đứa đó.”

“Quả Tử, mày thần kinh hả?”

“Giống y như phát xít vậy.”

“Mày còn xem tụi tao là người không!”

“Tụi tao không phải nô ɭệ của mày!”

Hai thanh niên muốn nổ tung, trời sinh là đồ lười biếng, hiện tại bị chèn ép giống như sống trong quân đội, thật là khiến người ta sống không bằng chết.

Lâm Quả quay đầu, ánh mắt từ trên người Bao Đại Đồng chuyển đến Hồ Luân: “Đứa nào chống đối, tao sẽ đập đứa đó, tao là phát xít vậy đó. Nếu muốn sống thì mau tuân theo lệnh của tao.”

Cửa bị đóng lại, Bao Đại Đồng vẻ mặt đau khổ oán giận: “Tao thấy Quả Tử hôm nay tâm tình đặc biệt khó chịu, khuyên nó đi giải thích đi, nó lại sĩ diện, sống chết không đi.”

“Thứ đáng ghét! Luôn ỷ bản thân cao to, mạnh khoẻ thì ăn hϊếp người ta.” Hồ Luân cũng một bụng giận dữ: “Mày nghĩ Quả Tử có thích Phương học trưởng không? Chỉ là do sĩ diện nên mới không chịu thừa nhận, hiện tại Phương học trưởng muốn đi nɠɵạı ŧìиɧ, nó liền chịu không nổi, lại ngại nói, cho nên mới trút giận lên tụi mình, có phải như vậy hay không?”

Bao Đại Đồng gật gật đầu, vẻ mặt kịch kiệt đồng tình: “Nói rất đúng, bạn Hồ Luân, tôi phát hiện đầu óc của bạn còn sắc bén hơn nắm đấm của Quả Tử nữa, bạn nên tiếp tục phát huy!”

“Thôi đi, có mình mày nói vậy thôi!” Hồ Luân húp ngụm cháo cuối cùng, lau miệng nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao bây giờ?” Bao Đại Đồng thở dài: “Chỉ có thể cầu nguyện Phương học trưởng ngàn vạn lần đừng đùa quá mức, nếu không, chúng ta còn phải khổ dài dài.”

“Haiz!” Hai thanh niên không hẹn mà cùng nhau thở dài ai oán.

......

“Mày thật sự không hối hận sao?” Lý Mặc cầm cái bánh quẩy đưa cho người đang ngồi ở trên giường – Phương Trăn: “Mày có biết theo điều tra mới nhất của tao, Quả Quả của mày buổi sáng ở trong phòng tổng vệ sinh, buổi chiều đúng giờ đi học, căn bản không có đem cái ‘đại tiệc cắm sừng’ của mày để vào trong mắt?”

“Quả nhiên là Quả Quả của tao rất siêng năng.” Phương Trăn cười meo meo, hai mắt lấp lánh: “Tao rất thích, rất thích em ấy.”

“Ê!” Lý Mặc quơ quơ hai tay ở trước mắt Phương Trăn: “Ý tao là cậu ta căn bản không quan tâm cái gì ‘chơi mạt trượt cởi đồ’ của mày!”

“Có gì đâu?” Phương Trăn cắn bánh quẩy, vẻ mặt đã khôi phục như bình thường, tươi cười: “Bây giờ cách thời gian hẹn của tao với Quả Quả còn lâu mà.”

“Mày đừng có tự tin quá.” Lý Mặc rót ly nước đưa cho Phương Trăn: “Tối nay nếu tao thật sự đi rồi, mày ở một mình không sợ sao?”

Phương Trăn thở dài, cắn cắn móng tay, vẻ mặt cô đơn: “Sợ có ích lợi gì? Quả Quả nếu không đến cứu tao, tao cũng phải chịu thôi.”

“Mày...... Mày nói thật, hay là nói giỡn đó?” Lý Mặc nhìn chằm chằm Phương Trăn, cẩn thận quan sát, trong khoảng thời gian ngắn không biết là thật hay là giả.

“Mày nói thật là thật, mày nói giả thì là giả đi.” Phương Trăn buông bánh quẩy trên tay, lấy khăn lau lau tay.

“Phương Trăn, mày định làm thiệt hả? Loại chuyện này...... Loại chuyện này......Mày muốn hối hận cũng không kịp đâu!” Lý Mặc xoắn xuýt.

Phương Trăn không để ý đến cậu ta, nhìn nhìn đồng hồ: “Tới lúc mày phải biến đi rồi đó.”

Lý Mặc còn muốn nói cái gì nữa, nhưng ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa. Tam Trương hưng phấn bừng bừng tiến vào: “Xin hỏi Phương học trưởng có ở đây không? ”

“Chúng tôi trải qua trăm chọn ngàn tuyển, chọn ra được ba người sau:.”

“XX”

“XXX”

“XOX”

Phương Trăn liếc nhìn Lý Mặc ra hiệu kêu cậu ta biến đi, sau đó nở nụ cười ngọt ngào như yêu tinh nói: “Hoan nghênh, hoan nghênh! Chờ mọi người đã lâu.”

Ba nam sinh hoàn toàn bị chìm đắm trong nụ cười ngọt ngào ấy, một chút cũng không có phát hiện đằng sau nụ cười như thiên thần ấy chính là hình dáng của một ác quỷ, hơn nữa còn đang từng chút từng chút dẫn dụ bọn họ vào cái bẫy đã gài sẵn.

Cửa đóng lại, Lý Mặc bị nhốt ở bên ngoài, đột nhiên cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi từ bàn chân lên sau gáy: “Má ơi, mới có tháng 11 thôi mà? Sao lại lạnh như thế?”

Phương Trăn ngồi ở trước bàn mạt trượt đã chuẩn bị sẵn, ngón tay thon dài tinh tế xốc lên xúc xắc, cười khanh khách nhìn ba người kia: “Để tôi mở đầu, không có vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề!”

“Không thành vấn đề!”

“Đương nhiên không thành vấn đề.”

Ba người liên tục lắc đầu, trao đổi ánh mắt cho nhau.

Trên đường tới đây, bọn họ đã sớm nhất trí với nhau, thay vì đơn phương độc đấu, không bằng hợp mưu liên thủ, như vậy phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều. Mặc dù chiến thắng chả có gì vẻ vang, nhưng mà chỉ cần có thể nhìn thấy thân hình “Yêu tinh” trong truyền thuyết, thì cho dù chết cũng xứng đáng.

Nghĩ đến đây, ba người không hẹn mà cùng mỉm cười xấu xa. Tổ hợp này nhìn thật giống như một con heo, một cái sói cộng thêm một con tinh tinh.

......

“Á, xong rồi, xong rồi, lại có quần áo bay qua cửa sổ rồi.” Bao Đại Đồng bây giờ quả thực có thể sánh ngang với MC của thế vận hội Olympic, mắt không ngừng quan sát, miệng không ngừng tường thuật, thông qua cái kính viễn vọng không ngừng đưa tin: “Căn cứ vào kiểu dáng của quần áo cùng màu sắc, cùng với tốc độ rơi xuống của thể và sự phân tích tỉ mỉ từ cái đầu thông minh của tao, vừa rồi là một cái áo sơmi, là cái áo sơmi kẻ ô vuông.”

“Mày câm miệng được không?” Không thể nhịn được nữa, Lâm Quả đứng lên, vươn tay gõ gõ lên vách ngăn trong phòng: “Mày có thể nhỏ tiếng một chút không? Tao đang đọc sách, mày có biết hay không? Còn làm ồn nữa, coi chừng tao đập mày!”

“Vậy mày đập đi.” Bao Đại Đồng hoàn toàn không đem uy hϊếp của Lâm Quả để vào trong mắt, bởi vì tuy rằng khoảng cách rất gần, nhưng mà cách một cái vách ngăn, Lâm Quả không thể lập tức nhào qua đánh cậu được.

“Tao biết mày trong lòng sốt ruột, lại sĩ diện.Nhưng than là bạn tốt, tao sẽ không để ý, tao hoàn toàn có thể thông cảm cho tâm tình của mày, cho nên mới thuê về một cái kính viễn vọng hệ số lớn giúp mày quan sát tình hình ở bên kia, mày phải mang ơn tao đó nha. Ha ha ha ha!”

Bao Đại Đồng cười rất đắc ý, đoán chắc Lâm Quả sẽ không có cách nào.

“Mày ngon! Tốt nhất cả đời này mày nên tránh mặt tao ra, nếu không tao sẽ chôn sống mày.” Lâm Quả tức giận đùng đùng ngồi trở lại, vừa định viết bài, lại phát hiện bút hết mực, tức giận đập đập bút cho ra mực, ai ngờ lại dụng lực quá mạnh, cây bút gãy làm đôi.

“Con mẹ nó, ngay cả mày cũng chống đối tao!”

Trong cơn tức giận, phía bên kia vách ngăn lại cố tình truyền đến tiếng la hét hưng phấn: “Lại cởi......” “Lại ném......” Vô cùng náo nhiệt, thật sự là làm cho Lâm Quả muốn bùng cháy.

“A, lại ném, lại ném, lần này là một đồ vật giống quần nhưng diện tích nhỏ hơn...... Thật sự là cách quá xa, không nhìn rõ là quần short hay qυầи ɭóŧ nữa!” Bao Đại Đồng phía bên kia vách ngăn không ngừng tường thuật cùng bình luận những tin tức làm cho người ta nghe xong hết hồn: “Xong đời, khẳng định đã có người lột sạch đồ, không biết có phải là Phương học trưởng hay không? Dựa theo số lượng quần áo bị ném ra, cho dù chia đều cho 4 người, thì quần áo trên người Phương học trưởng hiện giờ cũng không còn nhiều lắm, nếu cứ thế này, không quá năm phút đồng hồ tiếp theo,...... Phương học trưởng không chừng sẽ......”

“A, tao muốn xem......” Hồ Luân híp mắt, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.

“Ngu ngốc, đừng có mơ.” Bao Đại Đồng bắt chước nắm đấm của Lâm Quả, cốc vào đầu Hồ Luân: “Hên là mày chưa có nhìn thấy, đã không thể khống chế vậy rồi, đừng nói tới ba người kia nhìn trực tiếp, không chừng sẽ......”

“Ý của mày là Phương học trưởng sắp bị bọn họ......”

“Chắc là lúc này, đang đau khổ cầu xin, hoặc là liều chết giãy dụa đó.”

“Trời ạ, chẳng lẽ bọn họ muốn cưỡng bức sao?”

“Ba đấu một, thật sự là......”

“Phương học trưởng tuy rằng rất tuỳ tiện, nhưng mà nếu bị ô nhục như vậy, nhất định sẽ để lại bóng ma tâm lý, không chừng sẽ làm chuyện điên rồ......”

“Đúng vậy, nói không chừng kế tiếp không phải là quần áo bay qua cửa sổ, mà là......”

Hai người đồng thanh kết luận: “Phương học trưởng?”

Phía bên kia vách ngăn rốt cục có động tĩnh, đầu tiên là tiếng mở cửa vang lên, sau đó là âm thanh đóng cửa thật mạnh, rồi một tràng âm thanh chạy xuống lầu truyền tới, hơn nữa càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xa, Bao Đại Đồng cùng Hồ Luân nhìn nhau cười, hả hê đập tay ăn mừng với nhau.