Thiên Sư Chấp Vị – Phần 3

Quyển 1 - Chương 9

Dưới sơn cốc mây mù kéo dài liên miên, dày đặc, không thể nhìn thấy gì khác ngoài sương trắng, khi Niếp Hành Phong mau rơi xuống đáy cốc thì, phát hiện đợt sóng nhiệt đập vào mặt, dưới cốc nóng cháy một cách kỳ lạ, pháp lực không đủ, nhưng trực giác cho anh biết dù nơi này là cảnh trong mơ của Yểm Ma, nhưng rơi xuống đất vẫn không thể tránh khỏi cái chết, sống chết trước mắt, mình chỉ có thể tự mình bảo mệnh, gọi tê nhận ra, bổ xuống vách núi, trong tiếng ầm vang, trọng lực làm bụng quặn đau, tê nhận đặt bên bụng che chở anh chậm rãi rơi xuống.

Khi mau rơi xuống đất, Niếp Hành Phong lộn người trở mình, rơi xuống đất lảo đảo một chút mới đứng vững, chợt nghe phía trước có tiếng nổ vang, giống như tiếng sấm hạ xuống từ chân trời, chấn làm cho mặt đất run rẩy, Niếp Hành Phong không thể đứng vững, bên tai còn tiếng nổ, tiếng sấm, cũng những tiếng thú giận giữ gào thét, các loại âm thanh kỳ quái vang lên không dứt, như có bóng đè trong ảo cảnh.

Đỉnh núi Truy Vân Phong rét buốt, đáy cốc lại nóng rẫy không thể chịu đựng, nhiệt độ quỷ quái trong nháy mắt làm trán Niếp Hành Phong ướt đẫm mồ hôi, anh kêu vài tiếng gọi Trương Huyền, tiếng nói bị tạp âm che chắn, đành phải dùng tê nhận phá vỡ màn sương, theo tiếng nổ vang chạy về phía trước, đúng lúc này, đằng trước vang tiếng huyên náo của Hán Bảo.

"Nóng quá nóng quá, loại nhiệt độ này có thể đốt chim thành than. Ê, ta khuyên ngươi không nên đi, đằng trước sát khí nặng nề, cho dù là thần cũng không nhất định có thể chống đỡ."

Niếp Hành Phong tâm động, vội hỏi: "Trương Huyền có phải hay không ở trong kia?"

Hán Bảo trát trát điểu mắt, không nói, có điều phản ứng của nó chính là câu trả lời tốt nhất, Niếp Hành Phong lập tức bước nhanh hơn, sương mù bị khí thế của hắn kinh sợ, tản ra hai bên theo bước chân của anh, Hán Bảo gấp gáp ở phía sau kêu to: "Ngươi muốn đi chịu chết sao? Ngươi muốn đi chịu chết sớm nói cho ta biết làm thế nào để về nhà được không?"

Tiếng nó cho dứt, Niếp Hành Phong đã muốn đi xa, thấy mây mù một lần nữa tụ lại, Hán Bảo sợ mất dấu, cũng bất chấp sợ hãi, cánh rung lên đuổi theo.

Càng đi về phía trước, tiếng sét càng nặng nề, Niếp Hành Phong ẩn ẩn cảm giác được hơi thở Trương Huyền, rồi lại bị sương mù dày đặc che tầm mắt, anh tức giận, tê nhận tùy ý đánh xuống, kêu to: "Phá!"

Cương khí dọc theo khí thế đường hoàng phá không đi ra, sương mù dày đặc lập tức bị phá vỡ tản loạn, trước mắt Niếp Hành Phong là một pháp trận thật lớn, âm phong vừa nãy cuốn lấy đùi anh thì ra vốn thoát ra từ nơi này.

Mây mù trong pháp trận biến hoá kỳ lạ, tám phương vị đều treo kiếm thể vô hình màu xanh, kiếm khí nấn ná va chạm lẫn nhau ở trong trận, hình thành thế sấm sét lôi đình, Niếp Hành Phong nhìn thấy thân hình thon dài của Trương Huyền bị nhốt trong gió, nhưng không thể ngăn lại cương khí trong trận, thân thể hơi cong lên, cho thấy cậu giờ phút này đau đớn thế nào.

Tim Niếp Hành Phong nhói lên, vung tê nhận muốn vọt vào pháp trận, lại luôn bị kiếm khí treo ở trên ngăn cản, cương khí tám hướng tạo thành trận thiên vận, dưới hợp thành khí hậu ở mỗi phương, tru tiên trận bố trí hoàn mỹ, cho dù anh có liều mạng toàn lực, đều không thể tiến thêm chút nào, trơ mắt nhìn Trương Huyền ở trong trận chịu kiếm khí công kích, trái tim đau đớn nóng nảy, không ngờ vai trái bị kiếm khí đâm đến, huyết châu theo kiếm phong văng ra.

"Thật là khủng khϊếp!" Hán Bảo bám sát, thấy Trương Huyền bị nhốt trong trận, gấp gáp kêu to: "Hải thần đại nhân mau giải trừ phong ấn a, giải trừ phong ấn, tru tiên trận nho nhỏ này làm sao có năng lực kìm giữ ngài?"

Một tiếng bừng tỉnh người trong mộng, hai mắt Niếp Hành Phong híp lại, nhìn lôi điện tàn sát bừa bãi trong trận, đột nhiên giơ lên tê nhận, mặc kệ vết thương bên vai trái đổ máu, lấy nhận làm bút, nghênh hướng kiếm khí trước mắt, lấy mấy cương phù phá trận, anh đi theo Trương Huyền coi như lâu ngày mưa dầm thấm đất, nhiều ít cũng hiểu chút phù chú, phù chú lấy huyết làm dẫn nổi trên không trung, giống trục họa đón gió phất phới.

Niếp Hành Phong vẽ xong, mũi đao chỉ hướng kiếm khí, quát: "Kẻ chắn đường ta, cho dù là tiên đạo, ta cũng chấp sát!"

Nói xong, tay trái cầm cổ tay phải đưa lên cao huy xuống, tê nhận xẹt qua đường ánh sáng lạnh, thẳng tắp chỉ vào trận, tiếng nổ ầm vang, kiếm khí ở trên nhất thời bị đánh tan hơn phân nửa, kết giới mở rộng ra, tùy ý Niếp Hành Phong vọt vào trong.

Niếp Hành Phong phá trận giúp Trương Huyền có thời cơ giảm xóc ngắn ngủi, thở hổn hển một hơi, cuối cùng chống đỡ không được, thân mình ngã về đằng trước, Niếp Hành Phong vội vàng xông lên ôm lấy cậu, thấy quần áo của cậu đều cháy xém, trên người đằng trước đằng sau đều bị kiếm khí vạch hàng loạt vết thương, trên trán cũng có vết máu, đôi xanh lam như biển rộng, mê ly lại yêu diễm, nhìn thấy anh, mắt sáng rực lên, giống như trước đây thổi tiếng sáo trêu chọc.

"Chủ tịch, anh lại cướp cơ hội nổi bật của em."

Niếp Hành Phong không có tâm tư nói giỡn với Trương Huyền, nhìn thấy trên da thịt cậu từng vết cháy đen, giống như vết thương sau khi bị hỏa thiêu, tâm loạn thình thịch, vội hỏi: "Có đau không?"

"Không có việc gì." Trương Huyền đúng lúc cầm tay anh, ngăn anh chạm đến, cười hì hì nói: "Không đau bằng cái tát của anh."

Tiếng cười không chút để tâm, nghe vào trong tai Niếp Hành Phong, lại thấy đau lòng, nhìn hai má Trương Huyền, quả thật đỏ cả mảng lớn, vài cái dấu tay có thể thấy rõ ràng, lại đau lòng lại hối hận, tức giận không chỗ phát tiết, ngẩng đầu nhìn đến phía thanh kiếm vô hình lưu lại trên kiếm trận, lập tức giơ lên tê nhận, dưới sát khí lạnh lùng quyết tuyệt, lại có hai thanh kiếm bị đánh trúng dập nát, biến mất trên không trung.

Pháp trận phá vỡ, sương mù chậm rãi tiêu tán, Niếp Hành Phong còn chưa hết giận, lại huy kiếm đem trên mặt đất chém loạn tru diệt bùa khắc trên mặt đất, Trương Huyền thấy hành vi của anh thất thường, phì cười nói: "Bình tĩnh bình tĩnh, phong độ phong độ."

Lúc mới quen trước đây, cậu thường khiến Niếp Hành Phong tức giận giơ chân, thường xuyên dùng chiêu này, mỗi thấy cậu nói vậy, Niếp Hành Phong sẽ nở nụ cười, nhưng lần này không có, chưa từng thấy người yêu thất thố như vậy, hai mắt Trương Huyền híp lại, sâu trong con mắt hiện lên nét sầu lo.

Niếp Hành Phong phát tiết xong lửa giận, lúc này mới nghĩ đến lệ khí của pháp trận, không dám ở lâu, đỡ Trương Huyền đi ra ngoài trận, đối mặt với cậu, nói: "Tát anh đi."

"Cái gì?"

"Vừa rồi thật xin lỗi." Niếp Hành Phong nói: "Vừa nãy anh rất rối rắm, em đánh anh đi."

Lại còn nghiêm nghị banh mặt, cho thấy Niếp Hành Phong không hề đùa giỡn, hai mày thanh tú của Trương Huyền nhếch lên, mỉm cười nói: "Tốt lắm, anh nhắm mắt lại."

Niếp Hành Phong nhắm mắt lại theo yêu cầu của cậu, trên mặt không hề có cảm giác đau đớn, trên môi truyền cảm giác ấm áp, cổ bị ôm lấy, Trương Huyền dựa vào anh, cái hôn nhẹ nhàng đặt lên khóe môi anh.

Niếp Hành Phong nở nụ cười, không mở mắt, trực tiếp ôm chặt lấy Trương Huyền, nhận lấy cái hôn nhiệt tình của cậu, sau hàng loạt truyện quái lạ xảy ra, anh cần có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ an ủi lấy tâm tư hỗn loạn của mình, mà nụ hôn với Trương Huyền chính là sự trấn an tốt nhất, đang lặng yên nói cho anh biết, cậu đã đến đây, giờ phút này đang ở bên cạnh anh, cùng anh đối mặt với tất thảy.

Mất đi cương khí từ pháp trận bức bách, dã thú xa xa chậm rãi xúm lại gần, Hán Bảo bay lượn trên không trung hai vòng, không thấy chỗ ra lại vòng trở về, nhìn thấy các loại dã thú ở gần đó chạy lại gần, nó hoảng sợ, lại thấy Niếp Hành Phong cùng Trương Huyền còn ở đó thân mật tiếp xúc, nó giận giữ phát ra tiếng thở phì phì từ mũi, bay đến cành cây ở xa trên cao, móng vuốt như chỉ huy dàn nhạc đạp đạp nhánh cây, kêu to: "Ngại mặt mũi chưa kìa ngại mặt mũi ngại mặt mũi..."

Oán niệm của nó không có khả năng xuyên tới không khí hồng phấn của đôi tình nhân kia. Sau cái hôn ngắn ngủi mà nhiệt tình, Trương Huyền ngả trên đầu vai Niếp Hành Phong phát ra tiếng cười khẽ: "Em là sẽ đánh trả lại, có điều không phải đối với anh."

Niếp Hành Phong sửng sốt, mở to mắt. Vừa nãy Trương Huyền khi nhìn hắn, đôi mắt thâm thúy, tràn ngập hưng phấn, nhưng cũng tiều tụy. Sắc mặt tái nhợt cho thấy tình trạng cậu không được tốt cho lắm. Niếp Hành Phong vẫn còn muốn hỏi, Trương Huyền tranh nói trước.

"Mặc kệ nói như thế nào, có thể tìm được anh đúng lúc đều là chuyện làm cho người ta cao hứng."

Trương Huyền lợi hại nhất không phải pháp thuật hoặc thân phận của cậu, mà là mặc kệ bất luận thời điểm đối mặt bất luận cái gì gian nan khốn cảnh, cậu đều nhìn đến một mặt kia tích cực hạnh phúc. Loại cảm xúc này cuốn hút Niếp Hành Phong, nỗi lòng lo lắng lúc ban đầu đã bình thản hơn rất nhiều. Quay đầu nhìn ra bốn phía, sau khi nguy hiểm đã giải trừ, đầu tiên hắn nghĩ đến trước hết chính là việc Trương Tam ngã xuống núi. Nhưng chung quanh sương mù trùng điệp, chỉ có các loại dị thú đứng lặng ở trong bóng tối đối bọn họ nhìn chằm chằm, lại tìm không thấy thân ảnh Trương Tam.

"Anh đang tìm cái gì?"

Bên tai truyền đến câu hỏi, Niếp Hành Phong hơi do dự. Chuyện trải qua lúc trước không phải một lời hai tiếng có thể nói rõ hết, hơn nữa anh vô pháp phán đoán chính mình nhìn đến có phải là sự thật hay không. Do dự một chút đang muốn nói, Trương Huyền nhanh nhảu chen vào, nhìn hướng đàn thú đang tới gần bọn họ kêu: "Oa oa, chủ tịch! Chúng ta đã đi đến thế giới động vật! Thật nhiều kỳ trân dị thú, đó là bò tót sao? Đem sừng bẻ lấy, lại làm một thanh tê nhận cho em đi!"

Niếp Hành Phong nhẹ nhàng thở ra. Mặc kệ Trương Huyền cướp lời dù là cố ý hay trùng hợp, đều làm cho anh tạm thời thoát được hoàn cảnh phiền não. Gặp quái thú cao lớn đến cả trượng tới gần trước mặt , đôi mắt mở to như chuông đồng, hai bên răng nanh nhếch lên thật dài, trông giống như một con trâu mộng, bốn vó phủ một lớp da lông màu vàng, nhìn chằm chằm bọn họ, trong mắt tràn ngập đề phòng cùng hưng phấn khi sắp săn được con mồi.

Này đương nhiên không phải bò tót, có điều ánh mắt kia lại làm cho Niếp Hành Phong liên tưởng đến một việc. Nhìn quái thú to lớn có điểm khác hẳn những loại thú kỳ dị hướng bọn họ xúm lại, thân hình khổng lồ che lấp tạo thành cái bóng lớn đủ để đem bọn họ nằm gọn trong đó. Niếp Hành Phong nhẹ nhàng cầm tay Trương Huyền hỏi: "Này có thể lấy thứ khác làm vật trao đổi được không? Ta cảm thấy được so với đưa sừng thú cho chúng ta, nó càng muốn đem chúng ta làm bữa trưa hơn."

Trương Huyền nhìn ra không trung phía dưới chợt tối đen như mực, nói: "Có lẽ là bữa tối."

"Lúc này mà các ngươi còn có tâm tình thảo luận cơm trưa bữa tối?!"

Hán Bảo vừa rồi mới bị mấy con quái điểu truy đuổi, bay vài vòng mới vất vả cắt đuôi được bọn nó. Sau khi trở về, như là tìm được chỗ tránh nạn, lao xuống một cái trốn tới trên vai Trương Huyền. Nhìn đến lông chim xinh đẹp xanh biếc của mình bị vặt mất vài cái, nó đau lòng mạnh vỗ cánh, kêu to: "Ta không muốn bị làm bữa sáng nữa đâu, chạy mau chạy mau!"

Lúc này lũ dã thú đã xâm nhập hoàn toàn vào bên trong giới tuyến, đây là đã chuẩn bị một hồi thế cục chiến đấu. Niếp Hành Phong thấy được trong mắt chúng nó lóe ra trạng thái hưng phấn, đem tay Trương Huyền cầm thật chặt, nhỏ giọng hỏi: "Có thể chạy được không?"

Trương Huyền không đáp hỏi lại: "Chủ tịch có chơi Angry bird không? Piu một cái đá một con, siêu thích luôn."

Niếp Hành Phong trong đầu nhảy ra mấy dấu chấm hỏi lớn, có điều lúc ánh liếc tới trên người Hán Bảo, lập tức hiểu được ý tứ của cậu, không khỏi mỉm cười.

Tự nhiên thấy một trận rét lạnh, lông tóc trên đầu Hán Bảo dựng đứng thẳng. Khi phát hiện ra nguy hiểm, nó lập tức phát cánh bay đi, nhưng đã bị Trương Huyền bắt lại trong tay. Đột nhiên cảm thấy thân mình lao thẳng về phía trước hướng thẳng tới bọn dã thú. Hán Bảo giống quả bóng chày bị ném bay ra ngoài. Sau đó Trương Huyền bắt lấy tay Niếp Hành Phong xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu: "Chủ tịch nhìn xem có buồn cười không?"

Niếp Hành Phong vốn là muốn cười, nghe xong lời này, cố hết sức nhìn xuống. Hai người xuyên qua sương mù chạy vội về phía trước, nghe thấy phía sau âm thanh gào thét vang lên rung trời, anh có chút lo lắng hỏi: "Dã thú nhiều như vậy, Hán Bảo một mình nó chịu được sao?"

...

"Đừng lo, nó vốn dĩ là làm việc ở Âm phủ, Diêm Vương gia không thu nó, còn ai dám thu?"

Quả nhiên hai người chạy không bao lâu, phía sau gió lạnh truyền đến, lông vũ đen tuyền bay trên không xẹt qua như một đạo tia chớp. Quang hoa ở trên cao xẹt qua thật dài, dừng lại trước mặt hai người họ. Cánh ưng tinh mịn mạnh mẽ, quạt ra cuồn cuộn gió lạnh, làm nhiệt độ xung quanh hạ xuống một tầng. Trương Huyền nhìn đến nó, đối Niếp Hành Phong nháy mắt nói: "Thấy rồi chứ, hẳn là nó không có việc gì đâu mà."

"Ngươi... đồ bại hoại, ngươi trừ bỏ ngược đãi động vật ra còn có thể làm gì!?"

Khi gặp nguy hiểm, anh vũ đương nhiên sẽ biến trở về bộ dáng của nó khi ở dưới âm phủ. Nguyên hình của nó to lớn khổng lồ, móng vuốt đen tuyền còn tỏa ra kim quang tràn ngập sát khí. Bởi vì tức giận nên đôi mắt chớp động ngoan lệ, gắt gao nhìn thẳng Trương Huyền, như cậu chỉ cần nói sai một từ thôi sẽ trực tiếp bay tới công kích.

"Còn có thể ném lựu đạn..." Con chim to béo ở trong mắt Trương Huyền cùng lựu đạn không có gì khác nhau, làm sao có thể sợ nó, hỏi: "Ngươi không muốn về nhà à?"

Một câu nhẹ nhàng như gió nhưng lập tức làm cho âm ưng phải nuốt xuôi xuống. Trương Huyền nhân cơ hội quay đầu nhìn, phía sau đuổi tới một tầng khói bụi, nghe âm thanh vang vọng tới hẳn là chúng nó đã lại sắp đuổi kịp lần nữa, vội đối Hán Bảo nói: "Mau biến trở lại mau!"

"Để làm gì chứ?" Hán Bảo khó chịu hỏi.

Làm chim đều thật ngu ngốc a, trong tình cảnh này còn có thể không chọn bộ dáng nhỏ xinh cá chậu chim l*иg đó sao. Bộ dáng của tiểu anh vũ mới có thể trở thành món ăn yêu thích của người Trung Quốc nha.

"Để chơi game... ta phát hiện ngươi cũng rất lợi hại! Có điều ngươi to béo như vậy, ta ném lên sẽ rất phiền toái..."

"Ta mới không cần!"

Cả một bầu trời tự trọng của một âm ưng chuyên mang tin tức dưới âm phủ, Hán Bảo lần này nhịn không được nữa rồi. (bé định cứng với vợ anh kìa =))) ) Lông vũ đen nhánh xoay tròn, liền bay về phía Trương Huyền lao tới. Ngay tới lúc sắp chạm được tới cậu, Niếp Hành Phong ra tay ngăn trở, nói: "Đừng làm rộn, đi mau!"

Âm ưng có nổi cơn hung tàn đến đâu cũng không dám đi đối đầu với Niếp Hành Phong. Xem xét một chút tình cảnh hiện nay, nội chiến đối với chính mình thật không có lợi, vì thế nó đành ngừng chiến lao về phía trước bay đi.

Đôi mắt ưng lợi hại, Hán Bảo nhìn bao quát đường bay một lượt. Trong sơn cốc cây cối mọc dầy đặc, gây trở ngại cho bọn quái thú đang truy đuổi. Một vài con chim đuổi theo thực sự rất nhanh nhưng đều bị âm khí trên người Hán Bảo làm kinh sợ mãnh liệt, cũng không dám bay quá sát, chỉ dám ở xa xa theo dõi.

Như vậy cứ trốn mãi cũng không phải biện pháp.

Không bao lâu Niếp Hành Phong cũng cảm giác được tốc độ của Trương Huyền đang chậm lại nhưng lệ thú vẫn gắt gao đuổi theo phía sau. May mắn có rừng núi ngăn cản, nếu không khó có thể đem sức người ra so sánh với bọn dã thú kia. Nhìn phía sau bụi mù cuồn cuộn, chỉ có thể thấy rằng số lượng của đàn thú đang từ từ tăng lên, mà nếu cứ tiếp tục chạy như thế này, e rằng bọn họ chưa ra khỏi cốc đã bị đàn thú vây quanh cắn xé thành thịt vụn .

Hán Bảo cũng không khá hơn bao nhiêu. Chim bay tụ lại ở trên trời càng ngày càng nhiều. Rốt cục có quái điểu không sợ lệ khí trên người nó, liều lĩnh cầm đầu hướng nó bao vây lại.Nhất thời ở trên trời các loại quái thú hí vang một đoàn, lông chim bay xớn xác, rơi xuống đất như một trận tuyết lớn.

Không còn Hán Bảo dẫn đường, Niếp Hành Phong đành dừng lại, cõng Trương Huyền trèo lên một thân cây. Thấy sắc mặt cậu càng thêm khó coi, đầu đầy mồ hôi, vội hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi?"

Trương Huyền chưa kịp mở miệng nói, trên không đột nhiên truyền đến tiếng kêu thật to. Một luồng lửa lớn từ không trung phóng tới. Phun lửa chính là một con chim to lông màu sặc sỡ, trông giống như phượng. Móng vuốt trắng nhọn nhắm xuống bọn họ, trong lúc thét chói tai ngọn lửa vẫn không ngừng phun ra. Hán Bảo thấy tình thế không ổn, đã sớm bay ra xa. Hai người đứng ở phía dưới lại trốn không kịp. Nếu Niếp Hành Phong không kịp thời đem Trương Huyền nhảy ra, bọn họ cũng sẽ bị nó đánh trúng. Có điều cái cây phía sau Trương Huyền lại không may mắn như vậy. Lửa lớn phun lên cây thượng, nháy mắt đem thân cây đốt trọi một tầng.

Trương Huyền bị ngã xuống đất chật vật không chịu nổi, trong lòng vẫn đang nghẹn cục tức. Giờ con chim dám to gan khiêu chiến với cậu như vậy không khác nào lửa cháy đổ thêm dầu. Cậu chửi một câu con bà nó, thoát ra khỏi bàn tay Niếp Hành Phong đang cầm lấy mình, hướng không trung vung một chưởng kèm theo đạo phù chú. Đao nhỏ mang theo khí thế sắc bén đánh xuống. Một bên cánh chim chợt bị lực lớn làm bị thương, không dám quay lại dây dưa, kêu thảm bay ra xa.

Lúc phát uy cậu quả thật vô cùng tiêu sái nhưng lại làm động đến vết thương trên người. Trương Huyền hít một ngụm khí, nhịn xuống đau quay đầu lại tìm Niếp Hành Phong. Niếp Hành Phong lại nhìn về phía sau, mắt lộ vẻ lo lắng.

Rõ ràng còn chưa đến đêm nhưng không trung lại tối đen một mảnh. Các loài chim hình thù kỳ quái ở phía chân trời xoay lượn, thật khó mà đếm được số lượng đến bao nhiêu, như hổ đói rình mồi mà nhìn thẳng về hướng bọn họ. Phía sau đám bui đất ở gần đấy, chấn động từ đàn thú di chuyển truyền tới thông qua mặt đất cho bọn họ biết, mặt trời lặn xuống thật giống như muốn tuyệt luôn đường sống của bọn họ.

Bên cạnh thân cây vẫn còn đang cháy đượm, Niếp Hành Phong tâm vừa động, nghĩ ra ý tưởng lấy lửa lớn để bức lui đàn thú. Tuy rằng làm như vậy sẽ rất phiêu lưu mạo hiểm, nhưng hiện tại tình huống hiện nay cũng chỉ có thể tìm đường sống trong chỗ hiểm.

Tay giơ lên, lại bị Trương Huyền ngăn lại, cười cười, hỏi: "Anh nói đây vẫn là trong mộng cảnh, vậy chúng ta bị thương có thể chết được hay không?"

"Sẽ đau cũng sẽ chết."

Xem vết thương trên người hai người chỉ biết, nếu đây mới thật là mộng, đó cũng là một hồi ác mộng khó có thể thức tỉnh lại được.

Trương Huyền đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhăn lại, thấp giọng tự nói: "Kia phải làm như thế nào mới có thể chạy thoát khỏi đây?"

"Em vào đây bằng cách nào?"

"Pháp trận." Trương Huyền trả lời: "Em nhìn thấy mắt pháp trận đang mở, nên thử đi vào trong."

Nghe xong câu trả lời, Niếp Hành Phong quả thật muốn hộc máu, rống cậu, "Em không nghĩ tới là sẽ gặp nguy hiểm đấy à?"

"Không nguy hiểm em còn tiến vào để làm gì?"

Trương Huyền rống lại còn to hơn. Bị cậu mắng, Niếp Hành Phong ngược lại bình tĩnh trở lại, đem chuỗi sự kiện trải qua trong khoảng thời gian này nghĩ trước nghĩ sau, đại khái đã rõ ràng. Trương Huyền nhìn biểu tình của anh, vội hỏi: "Nghĩ ra được biện pháp giải quyết?"

"Đương nhiên là nghĩ ra rồi!" Âm phong thổi tới, Hán Bảo sau khi phát hiện phụ cận tạm thời đã an toàn, lại bay trở về, bay ở xung quanh gần chỗ của hai người. Thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà quát: "Các ngươi thật ngu ngốc a, cả hai đều là thần tiên mà cùng đánh không lại một tên ma-cà-bông nhãi nhép sao! Đừng có liếc mắt đưa tình nữa, nhanh giải trừ phong ấn lẹ lên, nếu không giải trừ sẽ không còn kịp rồi!"

Hán Bảo huyên náo ầm ĩ đổi lấy cái trừng mắt tức giận của Trương Huyền. Nếu không phải vì bảo tòan sức lực, cậu đã sớm vung cho nó một chưởng ấn rồi, mắng: "Ta nếu có thể giải trừ phong ấn đã sớm giải trừ , còn cần ngươi nhắc nhở sao! ?"

"Cái quái gì?" Nghe xong lời này, Hán Bảo bị đả kích trầm trọng, "Ngươi có phải hay không quên cả khẩu quyết ? A di đà phật, trên đời này như thế nào còn có người ngu ngốc đến quên cả khẩu quyết phong ấn của chính mình! Ngươi là thần a, ngươi không phải nhân loại ngu xuẩn a a a..."

Trương Huyền không thèm để ý tới Hán Bảo đang trong cơn kích động nữa. Mắt xanh lưu chuyển, đảo qua đã thấy đàn thú gần trong gang tấc. Nhãn thần hiện lên vẻ khinh thường, đối Niếp Hành Phong mỉm cười nói: "Em đã có biện pháp bức lui đàn súc sinh này, còn lại tùy anh muốn xử lí ra sao đều được."

Niếp Hành Phong đang muốn trả lời, tê nhận trên tay đã không còn. Lúc Trương Huyền đoạt đi đồng thời hai ngón bắn ra không trung một đạo lỗ hổng sáng chói, quát: "Ngũ hồ tứ hải, tụ hội về đây, khởi!"

Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vừa dứt, từng giọt máu nhỏ ra thành chuỗi tựa như có linh khí tự động tản ra tám hướng. Mặt đất sau khi thừa nhận huyết khí rất nhanh phát ra chấn động kịch liệt. Xa xa sơn cốc nổ vang liên miên, một tiếng lại tiếp một tiếng truyền đến đã là tới gần bọn thú. Chúng đều không chịu nổi chấn động, hí lên điên cuồng, ngã xếp chồng lên lẫn nhau thành một đoàn. Mấy loài chim cũng chịu không nổi chấn vang từ không trung ngã xuống dưới. Hán Bảo tốt hơn được một chút. Có điều kiên trì không bao lâu, nó cũng biến trở về bộ dáng anh vũ, bay đến bên người Trương Huyền, khẩn cầu che chở.

Niếp Hành Phong không biết thanh âm đó, chỉ cảm thấy tiếng vang thật lớn, bá đạo không thua gì chiến trận gϊếŧ tiên. Rất nhanh ngọn núi trước mắt cũng lung lay sắp đổ. Mặt đất bị chấn động làm nứt ra, nước ngầm cứ thế theo các kẽ nứt nhanh chóng trào ra, nháy mắt liền tụ lại thành dòng nước lũ. Tuyết đọng trên sườn núi cũng bị hòa tan với tốc độ kinh dị. Tuyết tan trôi xuống núi cùng nước lũ nhanh chóng hòa vào nhau, hóa thành dòng nước lớn cuồn cuộn phóng về phía trước. Hai người bọn họ cũng bị nước lũ cuốn đi ra ngoài.

Để tránh bị nước cuốn trôi, Niếp Hành Phong cầm chặt tay Trương Huyền. Quái thú tuy rằng thân hình khổng lồ, cũng không chống lại được thế nước chảy tới mãnh liệt. Có con bị nước cuốn đi, có con thì bị đẩy văng khỏi thân cây đang cố bám trụ vào phát ra tiếng kêu thê thảm. Trong nhất thời các loại tiếng vang tụ thành một đoàn ở sơn cốc cũng với tiếng chấn động động lớn rầm rĩ, khiến lòng người kinh hãi.

Nước từ trên núi chảy xuống buốt lạnh. Cũng may hai người thể chất khác hẳn với người thường, ôm chặt lẫn nhau cùng một chỗ cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ. Trương Huyền vốn định làm phép tránh đi hồng thủy nhưng mà linh lực lại hết, sau lại không có khí lực chống đỡ lại dong nước và đá. Hai người theo dòng nước cuồn cuộn một đường trôi xuống dưới, từ từ tiếp cận pháp trận vây khốn Trương Huyền.

Niếp Hành Phong gặp sắc mặt khó coi của Trương Huyền cũng không nói nhiều, thu hồi tê nhận, giơ lên chém xuống. Một tia sáng phá vỡ màn đêm, ngày càng mở rộng đem biển nước xanh tuyền phía trước bổ ra. Dòng nước lạnh tiếp nhận lệ khí bức bách từ tê nhận liền rẽ ra hai bên mà chảy, hiện ra pháp trận gϊếŧ tiên.

"Rút đao chém nước, chủ tịch anh thật sự là..."

Niếp Hành Phong pháp lực gọi là rất rất bình thường, nhưng ngẫu nhiên linh lực bùng nổ cũng làm người ta thưởng thức vậy là thật đáng ngạc nhiên rồi. Trương Huyền nghĩ muốn khen ngợi anh hai câu, nói đến một nửa, cũng bởi vì miệng vết thương làm đau đành dừng lại. Niếp Hành Phong vội vàng dìu cậu tiến vào pháp trận, nói: "Anh là bị pháp trận mang đến nơi này, em cũng vậy. Cho nên anh nghĩ phù trận này có thể là cầu nối giữa sự thật cùng cảnh trong mơ. Nếu muốn trở về, chỉ có thể dựa theo trong mắt trận này."

Anh dừng một chút, nhìn lại phía trên pháp trận sát khí chưa hoàn toàn tiêu trừ, như cảm ứng được hơi thở của bọn họ đích, sát khí đột nhiên lại chuyển động, kiếm khí vô hình bắt đầu bay lượn nhanh dần, tựa hồ rất nhanh sẽ lại hướng bọn họ bắt đầu công kích. Anh vội vàng chuẩn bị thế Qxuất đao.

Có điều cứ như vậy, Niếp Hành Phong sẽ không có tâm trí dùng pháp lực ngăn cản nước đá cuồn cuộn hai bên. Kết giới pháp trận đã phá, hồng thủy chính là tạm thời bị thần lực tê nhận mà mở ra một khoảng trống. Theo pháp lực đang yếu dần của anh, sóng nước dần dần hình thành một hàng rào bao vây tứ phía, đem hai người bọn họ dồn tới ở giữa trung tâm pháp trận. Sát khí phía trên pháp trận cũng rục rịch biến đổi theo, hai bên đều mang theo khí thế cường đại khó có thể chống cự.Niếp Hành Phong biết chỉ cần chính mình hơi lơi là sơ hở thì tiếp đó bọn họ nếu không phải bị sát khí kiếm trận bủa vây thương tổn thì cũng chính là bị cuốn vào trong từng đợt sóng lớn mãnh liệt.

Bởi vì khí lực quá yếu nên tê nhận trong tay chỉ hơi hơi run rẩy. Thần lực của Niếp Hành Phong đang bị phong ấn nên anh vẫn chỉ là một người bình thường, có thể trụ vững ngăn cản đến hiện tại đã là kỳ tích. Nhưng kỳ tích có thể duy trì bao lâu anh cũng không đoán được, vì thế tay kia ôm gọn lấy thắt lưng Trương Huyền đích, nói: "hình như anh đã đoán lầm rồi."

"Sai cũng có cái hay của nó mà." Đối với khái niệm sinh mạng thì Trương Huyền luôn luôn đều mơ hồ như vậy. Nhìn biển nước khiến lòng người phải run sợ trước mặt cùng pháp trận kiếm khí vô hình kia ngược lại cảm thấy thực hưng phấn, cười cười nói: "Ngẫu nhiên đi Hoàng Tuyền vui đùa một chút cũng không sao, nghe nói hai bên đường nơi đó đều có hoa nở rất đẹp, anh hái cho em nhé."

Niếp Hành Phong liếc mắt nhìn Trương Huyền một cái, tâm nói phát trận gϊếŧ tiên đây rõ ràng chính là bày ra để đối phó thần tiên bọn họ. Bọn họ có thể sẽ bị kiếm khí đánh cho hồn phi phách tán hồn vía lên mây, nào có cơ hội đi chơi trên đường dưới Hoàng Tuyền? Có điều nếu Trương Huyền nói như vậy, anh liền không phản bác, cười gật đầu, nói: "được!"

Trong lúc nói chuyện thế nước cứ như một cái hộp càng ép càng gần. Chung quanh bọn họ chỉ còn lại có một góc hiện ra mặt đất và khoảng không gian nhỏ. Nhìn đến đỉnh đầu kiếm phong sắp hạ xuống, Niếp Hành Phong ngược lại tỉnh táo hơn, chuẩn bị nghênh đón một kích trí mạng. Ai ngờ đúng lúc này, dưới chân bọn họ mặt đất được khắc đầy phù chú đột nhiên sáng lên kim quang. Tiếng nổ ầm vang, trong kim quang hình thành một dòng khí cường đại. Lốc xoáy lấy mắt trận làm trung tâm hướng hai bên tản ra, gió bão gào thét, đem hai người cuốn vào trong.

Hồng thủy không còn gì chống lại nó, lập tức cuồn cuộn vây lấy, đem pháp trận lấp kín hoàn toàn. Đúng lúc này, một vật thể xanh biếc chui vào giữa trận, kêu to: "Chờ ta với!"

Lốc xoáy sắp biến mất. Ngay trong lúc nguy cấp, Trương Huyền vung tác hồn ti quăng ra bên ngoài, kéo lấy thân thể mập mạp của Hán Bảo đem nó kéo vào trong không gian tối tăm đang bao trùm lấy họ.

...