Ryan mới trải qua sự đời, Borg vốn lo lắng cho thân thể của cậu, thế nhưng Ryan thực tuỷ biết vị, vừa đến thuỷ lao liền quấn lấy hắn. Borg xưa nay đã dùng hết cách với Ryan, lại đang trong kỳ phát tình, nên liên tiếp vài tuần trên người Ryan đều mang theo dấu hôn cùng dấu răng của Borg.
Ryan cũng chẳng hề để ý đến việc Borg lưu lại dấu vết trên người mình, cậu thậm chí có chút vui vẻ, bởi vì đây là chứng minh mình và Borg càng thêm thân mật.
Còn đối với tinh linh vương Ed, Ryan không chút nào lắng phụ thân sẽ phát hiện chuyện mình với Borg. Ed thường xuyên bận rộn chính vụ, mà chuyện học của Ryan luôn khiến ông yên tâm, có lúc liên tiếp mấy tháng liền Ed cũng không nhớ đến việc đi gặp Ryan một lần.
Trên thực tế ông có đến thăm Ryan hay không, đối với Ryan mà nói cũng không khác nhau —— So với một vị phụ thân, thân phận của Ed càng giống như một người chuyên trách bồi dưỡng chức vụ thái tử. Theo Ryan nghĩ, ông chỉ quan tâm cậu có thể trở thành một vị vua ưu tú nhất trong lịch sử tinh linh tộc như trí giả đã tiên đoán hay không —— Chuyện này cũng không có gì là không đúng, các đời tinh linh vương đều dùng giáo điều như vậy để bồi dưỡng thái tử.
Nhưng mà Ryan lại không giống với những tinh linh khác.
“Ta phải đi về.” Ryan dựa vào Borg lười biếng duỗi người, “Tuần nay ta còn hai cuốn sách ma pháp phải đọc.”
“Ừm.” Borg đã sớm quen với nỗ lực khác hẳn người thường của Ryan, hắn đáp lời một câu, ôm lấy Ryan, dẫn nước hồ chảy xuống giúp cậu rửa sạch thân thể từ trong ra ngoài, rồi mặc quần áo tử tế cho Ryan đang mềm nhũn.
Đổi lại là trước đây, Borg như thế nào cũng không nghĩ đến chuyện chính mình sẽ nghiêm túc tắm rửa mặc quần áo cho một đứa nhóc. Nếu như ở long tộc, bạn tình nào muốn được hắn hầu hạ như thế liền bị hắn coi như thứ đồ vật dùng một lần quăng bỏ từ lâu.
… Không, Ryan không phải bạn tình.
Ryan đối với mình mà nói là cái gì?
Ryan vuốt quần áo một chút. Cậu ngáp một cái, ôm đầu của Borg, gặm một cái trên miệng hắn: “Ta đi đây, ngày mai gặp lại.”
“Ừm.” Borg nheo mắt liếʍ môi một cái. Hắn nhìn chăm chú bóng lưng của Ryan, cảm giác mình giống như là bà chủ gia đình tiễn chồng ra ngoài đi làm.
… Quái quỷ, ví dụ rách nát gì đây.
Ryan đi ra từ trong hồ nước. Thân thể của cậu có chút không thoải mái, hạ thân sử dụng quá độ còn đang âm ỉ đau nhức. Đối với tinh linh có tính dục lãnh đạm mà nói, làʍ t̠ìиɦ không phải là chuyện sẽ khiến người mê muội.
Nhưng đối phương là Borg.
Chỉ cần là Borg, đối phương làm chuyện quá đáng với cậu cũng không sao hết.
Bởi vì Borg đã cứu cậu.
Ryan chậm rãi trở về. Cậu vừa từ từ đi lên cầu thang dọc quanh cây sinh mệnh, vừa vén ống tay áo lên nhìn một vòng dấu răng Borg để lại trên cánh tay nhỏ của mình, bốn dấu răng nanh hơi lớn dính chút máu đặc biệt bắt mắt. Đây là Borg cắn lúc cậu quá xấu hổ che mặt, hắn luôn thích nhìn mặt mình làm.
Ryan nhớ đến khuôn mặt gần trong gan tấc cùng với những giọt mồ hôi trượt dài từ trán xuống cằm của Borg lúc làʍ t̠ìиɦ, khuôn mặt cậu càng lúc càng đỏ lên. Cậu cúi đầu, hai tay che mặt mạnh mẽ chà xát, khi ngẩng lên nhìn về phía trước, bước chân Ryan đột nhiên ngừng lại.
Trên đỉnh cao nhất của cây sinh mệnh, tinh linh vương Ed đang lạnh lùng chờ đợi Ryan. Ánh mặt trời choàng trên vai ông, như dát lên thánh quang —— Mỗi giờ mỗi khắc Ed luôn thuyết minh cho Ryan biết về một thứ mà cậu nên có, hình ảnh của một bậc đế vương.
Ryan sững sờ. Cậu lập tức sửa đổi nét mặt của mình, hơi khom lưng cung kính nói: “Phụ thân.”
Ed trầm mặc nhìn Ryan.
Ryan không biết mình nên nói cái gì. Ed ngày hôm nay xuất hiện ở đây, nhất định là đã biết được chuyện gì. Tinh linh vương trăm công ngàn việc sẽ không chờ con trai của mình về tẩm điện trong lúc rảnh rỗi.
Phụ thân đã biết được bao nhiêu, ở chỗ này chờ bao lâu? Hay là, ông ấy đã theo mình đi tới đây?
Mà lúc mình vừa mới vén ống tay áo lên, ông ấy đã nhìn thấy dấu hôn cùng dấu răng trên người mình chứ?
Ed chậm rãi mở miệng trong sự im lặng: “Mở cổ áo của ngươi ra.”
Ryan bất động. Trên mặt cậu chứa đầy lạnh lẽo như băng, thế nhưng lông mi run rẩy lại tiết lộ nỗi bất an của cậu.
“Ta đang nói chuyện với ngươi.” Ed nói.
Ryan cứng đờ mở một cái cúc áo. Cậu có ý định để mái tóc dài của mình che lấy cái cổ, thế nhưng dấu vết Borg để lại quá chói mắt, thật sự không thể nào che giấu, lập tức rơi vào trong mắt của Ed. Mà trong lúc Ryan giơ tay, ống tay áo của cậu cũng trượt xuống khuỷ tay, lộ ra dấu vết trên cánh tay cùng trên xương quai xanh ban nãy rõ ràng được tạo ra bởi cùng một người, mang theo vết răng nanh cắn.
Ed không nói một lời quan sát Ryan.
Cơn gió thổi qua làm những tán lá của cây sinh mệnh phất phơ chợt ngừng, bầu không khí cũng đọng lại trong yên tĩnh.
“Ngươi không biết xấu hổ sao?”
“Ngươi như vậy xứng đáng làm vua của tinh linh tộc sao?”
Ryan vẫn cứ không nói một lời lặng lẽ nhìn chằm chằm mặt đất, nhưng cậu đã làm xong chuẩn bị cho cơn giận của Ed. Trước đây Ed chưa bao giờ lộ ra tâm trạng quá kích động, Ryan thậm chí có chút mong chờ mơ hồ —— Phụ thân lần đầu phát hoả, là vì mình.
Thế nhưng Ed không có nổi trận lôi đình như Ryan dự liệu, nét mặt ông vẫn lạnh lùng giống như nghe nói Ryan đọc xong năm bản sử thư trong một tuần.
“Mở cửa thư khố vương tộc lớn nhất dành cho vương thất tinh linh từ thanh niên trở lên. Sau khi trở về ngươi liền sống ở trong đó, trước khi thành niên không được phép đi ra.” Ed nói, “Còn chuyện của ngươi, ta sẽ thương nghị cùng trí giả.”
Ryan cúi thấp đầu.
“Ta hi vọng ngươi biết rõ, đây là nỗi nhục vô cùng chưa từng có trong cả lịch sử tinh linh tộc.” Ed nói, quay người đi khỏi.
Ryan ngẩng đầu nhìn bóng lưng rời đi của Ed. Tinh linh vương dường như hoàn toàn không bị chuyện cực kỳ hoang đường này ảnh hưởng, sống lưng ông vẫn thẳng tắp như cũ, bước chân vẫn vững vàng như trước đây.
Vừa cao quý lại lạnh lùng.
Ryan cảm giác có chút mệt mỏi.
Vừa rồi Ed nói, cậu là nỗi nhục của “tinh linh tộc”, cũng không phải là nỗi nhục của chính ông.
Cho dù phát hiện ra chuyện như vậy, Ed vẫn đặt cậu tại vị trí thái tử mà đánh giá.
Giống như Ed đã nói, ông là tinh linh vương, mà Ryan là thái tử. Thân phận như vậy quan trọng hơn “phụ tử” rất nhiều, Ed sẽ không lướt qua tầng quan hệ này mà trước tiên đứng ở góc độ một người cha để nhìn Ryan.
Ryan đứng bên mép cầu thang quanh cây sinh mệnh, chân trước đặt lơ lửng giữa không trung.
Nhìn xuống cầu thang bên dưới tựa như một vòng xoắn ốc vô tận, Ryan có chút chóng mặt.
Cậu dùng khẩu hình không tiếng động thì thầm: Chờ em.
Tiếp theo cậu thu hồi bước chân, theo hướng Ed đi đến cung điện của tinh linh tộc.
Tác giả có lời muốn nói:
—— Ngày hôm nay Ryan có khóc không?
—— Be có ~