Editor:
Băng Tiêu
Beta – reader:
Băng Tiêu
Bóng đêm nặng nề bao trùm khắp không gian, một chút gió đêm lạnh lẽo thổi vào gian phòng âm u tĩnh mịch. Ly mặc một cái áo mỏng ngồi thẫn thờ bên cửa sổ… chờ Lưu….
Trời dần dần sáng lên, Ly lẳng lặng nhìn ra ngoài, hắn đã đợi cả đêm, nhưng Lưu vẫn không xuất hiện.
” Ha ha…” Ly nhẹ cười, chậm rãi đứng dậy, cả một đêm không đổi tư thế khiến cả người hắn đau nhức không thôi.
” Thật sự không tới sao…” Ly tự nhủ, ” Ngay cả một cơ hội giải thích… cũng không cho…. ha ha …. ha ha ha ….”
Không hỏi hắn có làm hay không, ngay cả một câu tại sao…. cũng keo kiệt…
Ly lảo đảo đi tới bên giường, chậm rãi nằm xuống, đắp cái chăn mỏng manh rồi lâm dần vào mê man.
” Vì việc khởi nghĩa, tất cả mọi người đã khổ cực nhiều ngày, không bằng tối nay chúng ta mở một bữa tiệc nho nhỏ cho mọi người giải khuây, được không?” Lưu tươi cười nhìn mấy vị trưởng lão.
” Vậy thì mọi người cùng nhau sung sướиɠ một chút đi, lâu lắm rồi cũng không được vui vẻ thoải mái…” Bích Ấn mỉm cười ủng hộ.
” Cứ vậy đi… mọi người chuẩn bị nhé.” Lưu đột nhiên nhớ tới lời hẹn của Ly ngày đó, nghĩ lại cũng đã ba ngày, mình quá bận bịu với việc khởi nghĩa cùng Ma tộc nên sớm quên mất, mà Ly cũng không thấy đi tìm mình, tiện thể mượn bữa tiệc đêm nay, nói chuyện một chút vậy.
Toàn bộ Xích tộc đều vui mừng vây quanh đống lửa trại, cất cao bài ca Xích tộc ngày xưa.
” Bích trưởng lão.” Lưu vừa vui vẻ vỗ trống vừa hỏi người ngồi bên cạnh: ” Ta …. sao không thấy Ly?”
” Bẩm tộc trưởng, tên gian tế này mấy ngày nay rất ít khi lộ diện…” Lưu không thèm nghe Bích Ấn nói tiếp, liền đứng dậy đi về phía căn phòng nhỏ của Ly.
” Ly, là ta, ngươi đã ngủ chưa?” Lưu đi tới gõ nhẹ cánh cửa hỏi.
Một lúc lâu cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì đáp lại.
” Ly… Ly….” Trong phòng an tĩnh khiến Lưu có chút nóng ruột, ” Ngươi không trả lời, ta vào đấy.”
Đẩy cửa phòng ra, một luồng không khí lạnh lẽo chết chóc đập vào mặt làm hắn
rùng mình một cái. Còn Ly chỉ yên tĩnh mà nằm trên giường không chút động tĩnh.
” Sao không đốt lửa cho ấm?” Lưu tưởng rằng vì mình lỡ hẹn mà Ly giận dỗi.
Đốt đèn lên, Lưu đi một vòng quanh phòng, cuối cùng mới phát hiện không có cái hỏa lò giữ ấm nào, ” Ly, xảy ra chuyện gì?” Lưu có chút tức giận vọt tới bên giường.
Hắn hoàn toàn sững sờ, gương mặt Ly đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở dồn dập nóng hây hẩy, cả người đều toả ra khí nóng, nhưng hắn lại gắt gao bọc trong tấm chăn mỏng mà run rẩy.
” Ly, Ly, ngươi sao vậy? Sao lại bị bệnh?” Lưu ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng ôm lấy Ly, làm cho hắn gối lên người mình, nhẹ giọng gọi: ” Ly, tỉnh lại, Ly….”
“… … …” Ly bị hắn gọi tỉnh sau nhiều ngày mê man, ” Lưu… ngươi…. đồng ý …. gặp ta rồi….” Giọng nói suy yếu nhưng lại chứa đầy niềm hạnh phúc.
” Xin lỗi, xin lỗi, ngươi đừng nói vội, ta đi tìm trưởng lão đến xem bệnh cho người.” Lưu cẩn thận đem Ly nằm xuống, xoay người rời đi.
” Đừng đi… Lưu, cầu xin ngươi…. đừng đi….” Ly không thèm quan tâm đến thân thể của chính mình, cố gắng bật dậy thật nhanh kéo góc áo Lưu.
” Ly, ngươi đừng như vậy, mau nằm xuống đi.” Lưu khẩn trương đỡ lấy Ly, rồi chậm rãi đưa Ly về giường nằm, ” Có gì chờ khỏi bệnh hãy nói, sức khoẻ quan trọng hơn.”
” Không… Lưu, ta muốn nói, ta không phải gian tế, ngươi phải tin tưởng ta… Lưu… Lưu.” Ly nhìn chằm chằm vào Lưu, đôi mắt mở to cầu khẩn.
” Ta… ta….” Lưu có chút do dự không biết nên nói gì.
” Gian tế thật hiểu rõ chúng ta như vậy, đối với ngươi sẽ vô cùng nguy hiểm. Lưu… cầu ngươi…. tin tưởng ta…. ta tuyệt đối không phải gian tế….”
” Ta … ta biết rồi…. chúng ta quyết định… nửa tháng sau…. sẽ cùng Ma tộc khởi nghĩa…. Ly, ngươi phải nhanh khoẻ lên.”
” Ừ….” Ly thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bắt đầu lâm vào hôn mê.