Tiện Nô

Chương 12

Editor:

Băng Tiêu

Beta – reader:

Băng Tiêu

Gió từ bên tai lướt nhanh qua, Lưu dùng áo choàng bao lấy thân thể đầy vết thương của Ly, xuyên vào một hẻm nhỏ âm u của hoàng thành, Lưu không ngừng thì thầm, ” Ly, đừng chết, ngươi phải gắng gượng, Ly…. đừng rời khỏi ta…. Ly… Ly….” Thanh âm tan nát cõi lòng của Lưu không ngừng vang lên bên tai Ly.

Lưu ngồi thuyền đi hướng nam, sau đó chuyển xe ngựa chạy về hướng đông, đi tới một chân núi vô danh.

Khi Lưu đi tới giữa sườn núi, Ly cuối cùng cũng tỉnh lại sau bốn ngày dài hôn mê.

” Ly! Ly! Ly…. Ly….” Lưu căng thẳng kêu tên người thân duy nhất của mình đang hấp hối, những giọt nước mắt nóng bỏng chậm rãi rơi xuống.

” Là…. Lưu sao?….” Hai tròng mắt không có tiêu cự của Ly cố gắng nhìn rõ người trước mặt.

” Là ta, ta đây, tốt quá rồi, Ly, ngươi không chết, không chết, Ly còn sống, Ly không rời bỏ ta….” Tâm tình của Lưu bây giờ không cách nào dùng ngôn ngữ hình dụng được, chỉ có thể vừa cười vừa rơi lệ nhìn Ly, miệng thì thào không ngừng.

” Lưu …. chúng ta đang ở….”

” Đừng nói chuyện, chúng ta sắp về đến nhà rồi, không ai có thể thương tổn ngươi được nữa.” Giọng nói của Lưu có chút phát run.

” Nhà?…” Ly có chút mơ màng ngơ ngác, Lưu vừa nói đến nhà, có phải cái thứ chỉ có thể trong mộng mới gặp lại đúng không?

” Đúng vậy, nhà. Nhà của chúng ta, sẽ không còn ai bắt nạt ngươi nữa, tất cả chúng ta sẽ bảo vệ ngươi.” Bởi vì kích động khiến thân thể Lưu không kiềm chế được run rẩy.

” Ta …. chúng ta….. trốn….”

” Chúng ta trốn ra được rồi, không ai đuổi kịp chúng ta đâu….”

” Ân….” Ly yên tâm thở một hơi rồi lại chìm dần vào hôn mê.

Lần nữa tỉnh lại, Ly đang nằm trong một căn nhà gỗ đơn sơ sạch sẽ, vết thương của hắn cũng đã được băng bó cẩn thận, trên ngươi cũng đã mặc một bộ quần áo mới, trừ ba cái thứ phong ấn kia vẫn luôn nhắc nhở hắn, làm hắn không bao giờ quên những khuất nhục hành hạ mà hắn phải chịu.

” Ngươi tỉnh rôi…” Một giọng nói dễ nghe truyền vào, đồng thời, một cô hái Xích tộc xinh đẹp mang theo một làn gió thơm mát đi tới bên giường, ” Ngươi đã hôn mê bảy ngày rồi, Lưu cũng sốt ruột muốn chết, ngươi nếu không tỉnh lại, chắc chúng ta cũng gặp nạn mất thôi.” Cô gái lộ một nụ cười ngọt ngào.

” Lưu….?”

” Ngươi nếu không tỉnh lại, Lưu sẽ xuống núi bắt một tên đại phu lên khám cho ngươi đấy.”

” Sao hắn lại có thể làm như thế….” Ly kích động muốn nhảy dựng lên, nhưng vết thương đau xót khiến hắn ngã trở lại.

” Đừng nóng vội, Lưu không đi, ngươi yên tâm….” Cô gái bị phản ứng của Ly làm cho hoảng sợ, nhìn thấy vết thương lại chảy ra máu, nàng có chút hội hận đã đùa vị thiếu niên xinh đẹp này.

” Ta muốn gặp Lưu…. Gọi hắn đến… nhanh…”

” Được, được… ta đi ngay…” Cô gái vội bước nhanh đi, tâm lý thầm nghĩ, ” Quả là huynh đệ tình thâm, ngay cả cái tính sốt ruột nóng nảy cũng giống nhau kinh khủng.”

Ly nhìn thấy Lưu vô cùng hưng phấn chạy vọt vào trong nhà, trên mặt còn lộ ra nụ cười thản nhiên, ” Ly, ngươi tỉnh rồi.”

” Lưu thật là lỗ mãng, nếu như bị bắt thì sao đây?” Tuy nói thế nhưng trên mặt Ly không hề có chút trách cứ.

” Nhưng chúng ta đã trốn ra được rồi mà.”

” Có truy binh không?” Ly nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cứ cảm giác thấy có chỗ nào đó không ổn.

” Có… nhưng mà rớt rồi, cũng không ít đây.” Lưu đùa đùa nói.

” Vậy là tốt rồi…. Chắc do bị nhốt lâu quá nên cứ có cảm giác bất an.”

” Không sao, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ khoẻ hẳn, chúng ta sẽ cho bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta, ta muốn bọn chúng phải trả giá.”

” Các ngươi đã …. chuẩn bị tốt rồi chứ?” Ly cẩn thận hỏi.

” Chúng ta vô cùng may mắn, ở trên biển gặp lại được Ma tộc đã bị bọn Nhân tộc đuổi đi từ ngàn năm trước, bọn họ tìm được một đại lục mới, bây giờ đã trở nên cường đại rồi, ta đã gặp thủ lĩnh của bọn họ, bọn họ đồng ý trợ giúp chúng ta, sau khi thành công, chúng ta cùng bọn họ sẽ ngang hàng nhau.” Lưu kích động vừa nói vừa lộ ra hưng phấn.

” Như vậy…. có thể chứ….? Ngươi đã quên trước kia loài người cũng hứa hẹn với chúng ta đủ thứ, vậy mà giờ chúng ta phải sống như thế nào đây?” Ly nghĩ tới cuộc sống như địa ngục của mình không khỏi kích động lên.

” Ly…. ngươi bình tĩnh…..”