Hắn vô cùng nghiêm túc nói với tôi rằng hắn yêu tôi, giống như một đứa trẻ đang hứa hẹn vậy, muốn tôi an tâm, thái độ cố chấp mà quật cường.
—— "Ngủ ngon, Paris"
Náo nhiệt đều như là của người khác, rất không thích sự náo nhiệt ấy, cầu mong chỉ là một phần an bình.
Sau khi về đến nhà, Châu Tử Bùi thở phào một hơi, than thở, "Hờ —— lạnh chết mất." Chàng trai bật chế độ sưởi ấm trên máy điều hòa kiểu đứng trong phòng khách lên.
"Dù gì cũng uống hai lon chúc mừng chứ?" Châu Tử Bùi xách ra vài lon Heineken, đặt lên bàn trà.
Lò sưởi nhanh chóng làm nguyên cả căn phòng trở nên ấm áp, hai người ngồi trên sàn nhà trống trơn cũng không cảm thấy lạnh.
Đường nhìn của Thịnh Minh dừng lại ở một hộp quà trên bàn trà, mãi đến khi nghe thấy Châu Tử Bùi nói, "Mở ra nhìn xem đi", hắn nhìn Châu Tử Bùi, đưa tay cầm lấy cái hộp —— khá nặng.
Lúc xé mở giấy gói cũng rất là cẩn thận, sau khi lột xuống cả tấm thì thấy được hình chiếc máy ảnh Nikon trên mặt hộp. Thịnh Minh ngơ ngác nhìn thoáng qua Châu Tử Bùi đang ngồi bên cạnh mình, anh chàng đang cười, rót một ngụm Heineken vào miệng.
Hít thở cũng chẳng dám lớn tiếng, nhẹ nhàng mở cái hộp ra, bên trong quả thực có một cái máy Nikon, là mới toanh.
Châu Tử Bùi, mình nghĩ rằng cậu là nói đùa thôi. Mình cho rằng...
"Chúc mừng năm mới." Châu Tử Bùi kề sát đến hôn một cái lên mặt Thịnh Minh với vẻ yêu chiều.
"Đi nhà hàng rửa đĩa ba tháng góp tiền mua cho cậu một máy Nikon" lời này không phải thuận miệng nói chơi. Kỳ thực trước khi mở miệng nói với cậu thì đã sớm có dự định rồi, nghiêm túc bắt tay vào làm, xem đó là một chuyện đại sự. Ở Hamo làm bán thời gian tiếp khách hai tháng, cũng đã làm ở nhà bếp, phần tiền còn lại cũng là thường ngày tiết kiệm được. Chắt chắt chiu chiu trông như có chút nghèo túng, nhưng mình nghĩ, chắc là cậu, sẽ không để ý đâu?
Thịnh Minh chỉ cảm thấy yết hầu hơi nghèn nghẹn. Thứ hiển hiện trước mắt, dường như là sự xanh tươi vô biên của vùng núi rừng. Hắn nâng hai tay lên một chút, nhẹ nhàng ôm lấy lưng Châu Tử Bùi, "... Cảm ơn."
Nhịp thở có hơi gấp gáp, khuôn mặt chôn bên cổ Châu Tử Bùi, xoang mũi hít vào hơi thở thuộc về chàng trai.
Thịnh Minh có phần hoảng hốt, chỉ là vì ý thức được mùi nước hoa có vị cam quýt và tuyết tùng nọ hình như đã không thấy nữa.
Hơi thở ấm nóng phà bên gáy mình, chọc cho Châu Tử Bùi hơi nhột nhột, "Sao vậy?" Ngửi tới ngửi lui, như cún con vậy.
Thịnh Minh cũng không buông chàng ra, chỉ lơ đãng nói, "Hôm nay ở Hamo, mình ngửi thấy mùi hương cùng loại trên người nam sinh nọ..."
Lời càng nói càng nhẹ, Châu Tử Bùi nghe rồi ngây ra một hồi mới hiểu được.
Thì ra là vì chuyện đó.
Chàng trai buông Thịnh Minh ra: "Cậu nói Hạ Trăn? Cậu ta vốn là làm chào hàng nước hoa trong siêu thị, bữa đó cậu ta đến tiệm, bảo mình thử giúp mùi hương xem sao."
"..."
Thấy người trước mặt chỉ là cúi đầu thấp thấp, Châu Tử Bùi lại bảo, "Huống hồ mình nói cậu ta là bạn ông chủ mà, hai người bọn họ như vậy đó, đã sớm cùng nhau rồi."
Hình như những lời này khá có hiệu quả, Thịnh Minh nghe rồi, con ngươi trốn phía sau chiếc kính gọng đen chợt lấp lánh.
Đôi mắt màu nâu nhạt của Châu Tử Bùi sáng long lanh, giọng điệu như mang theo ý cười, kề sát vào hắn: "Đầu gỗ... cậu ghen rồi."
"Nào có... mình chỉ là..."
Chẳng chờ hắn nói xong, Châu Tử Bùi đã nhào đầu hôn lên. Đôi môi khô ráo ấm áp dán vào hắn, lúc nhẹ nhàng mυ'ŧ vào thì cảm thấy hắn căng thẳng cắn chặt răng. Châu Tử Bùi dán cả người lên, tay phải đỡ gáy hắn lấn người đè tới. Thịnh Minh giãy dụa kháng nghị, làm đổ một lon Heineken. Lon bia mới uống được phân nửa ngã xuống, bia vàng óng ánh tràn ra hết, chảy khắp nơi.
"... Đổ, đổ kìa..."
Chớp lấy thời cơ Thịnh Minh mở miệng, đầu lưỡi liền trượt cả vào, bắt lấy Thịnh Minh một cách linh hoạt tự nhiên.
Sau nụ hôn dài khiến người ta hít thở không thông, Châu Tử Bùi buông Thịnh Minh ra, vén vài sợi tóc lộn xộn trên trán hắn, nhẹ nhàng lấy kính đen của hắn xuống, ngón tay cái vuốt ve cái trán bằng phẳng của hắn.
"Mình yêu cậu. Cho nên chuyện như thế này, chỉ làm với cậu. Cậu đừng không an tâm."
Thịnh Minh nghe chàng trai hứa hẹn như vậy, chỉ cảm thấy đầu ong ong vang hệt như là bị thiếu dưỡng khí.
Nụ hôn của Châu Tử Bùi trịnh trọng khắc ở trán, nhiệt độ nóng rực khiến cho Thịnh Minh không tự chủ được nhắm mắt lại.
Từ mi tâm đến chóp mũi, từng chút từng chút. Chốc lát sau, khi vành tai bị liếʍ láp đầy tìиɧ ɖu͙©, hắn không khỏi muốn né đi. Chiếc áo len màu trắng cùng với áo sơmi bị cuốn lên cùng một thể, cảm thấy bàn tay Châu Tử Bùi đang mơn trớn trên thân thể mình. Đến khi đầu ngón tay chạm vào ngực thì, nén không được rên ra tiếng.
Châu Tử Bùi thấp giọng cười, "Như vầy sẽ có cảm giác?"
Cúi người xuống ngậm lấy một bên nhũ tiêm, hài lòng khi nghe được Thịnh Minh rêи ɾỉ. Cứ có cảm giác đầu óc mình bị kɧoáı ©ảʍ trùng kích dồn dập, cũng sắp không thể suy nghĩ nữa, Thịnh Minh không biết làm sao, chỉ biết ôm chặt lấy người ở trên.
Bàn tay Châu Tử Bùi không an phận chui vào trong quần hắn, chạm vào trung tâm yếu đuối nọ, "... Đã hơi ướt rồi nè."
"Ôi, đừng mà... Không nên đυ.ng..." Cái chỗ đã bắt đầu phản ứng nọ thình lình bị nắm chặt, khiến hắn cảm thấy xấu hổ không thôi.
Cũng hết cách, Châu Tử Bùi chính là không dừng tay. Bàn tay rộng lớn vuốt động du͙© vọиɠ đang rục rịch của Thịnh Minh với tốc độ khiến lòng người nhộn nhạo.
Bởi vì biết rõ thân thể lẫn nhau, cùng là con trai, Châu Tử Bùi đương nhiên biết làm sao để hắn thoải mái.
"A a... Đừng mà, không nên..." Thân thể hệt như không phải do chính mình khống chế, dưới những vuốt ve của Châu Tử Bùi nó đã cho ra phản ứng thành thực.
Biết rõ hắn gần đến rồi, tay Châu Tử Bùi không ngừng lại, đồng thời liên tục mυ'ŧ vào bộ ngực mẫn cảm của Thịnh Minh. Khi đầu lưỡi phớt qua nhũ tiêm, Thịnh Minh rốt cục cao trào bắn tinh.
Không biết là do lò sưởi trong phòng quá nóng, hay là cái gì khác, thân thể nằm trên sàn nhà nhẵn bóng đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Sau khi cao triều Thịnh Minh thở hổn hển, đôi mắt không có kính nhìn ra ngoài hệt như cả một thế giới đã hoàn toàn biến mất rồi.