Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 30

Là một loài hung thú, Giao nhân không biết những lời tỉ tê đường mật.

Chỉ dùng ngôn ngữ đơn giản nhất, cùng giọng điệu lưu manh nhất mà nói với Thư Cảnh Càn, “Ta thích cơ thể ngươi, và cả ngươi nữa. Cứ mỗi lần tiến vào cơ thể ngươi là ta lại cảm thấy như mình đang về tới cố hương.”

Thư Cảnh Càn sợ run người, không thể tưởng tượng ra cố hương của gã là cái kiểu gì.

Giao nhân cũng bộc bạch cho y nghe, “Ta vốn sinh ra và lớn nên trong cung điện trên biển, khi đó, ta có rất nhiều tộc nhân, họ tôn phụ thân ta là Giao Vương, và ta là thế tử. Chúng ta sống ngoài biển xa xôi, lánh đời, sống cuộc sống tự do thoải mái. Cho đến một ngày, một con tàu thương lái bị đắm, có một Giao nữ đã cứu một nam tử trong số nhân loại chìm xuống biển, đưa hắn lên bờ. Sau đó, họ yêu nhau đến chóng vánh.

Giao nữ diễm lệ vô ngần, nam tử anh tuấn vô song, Giao nữ giỏi ca múa, nam tử thiện đánh đàn. Hai người họ thật xứng đôi, khiến bao Giao nữ khác cũng phải ngưỡng mộ. Sau đó, hắn ta đốn củi trên đảo, đóng thuyền muốn rời đi. Giao nữ vì quá yêu hắn cũng bỏ tộc đi theo.

Sau đó…

A, sau đó hắn ta kéo theo nhiều chiến thuyền, thuyền buôn về đảo, lấy cớ báo ân mà sai người lén lút vây kín đảo, rồi bắt đầu cướp bóc điên cuồng. Già thì bị gϊếŧ, Giao nhân trẻ tuổi thì bị bắt đi, kỳ trân dị bảo cũng bị chúng cướp hết.

Khi ấy ta còn nhỏ, trốn trong vỏ trai khổng lồ nên thoát. Sau đó, ta bắt đầu đi tìm tộc nhân, từ nơi này sang nơi khác, đến Hoa Thành, thấy phong cảnh nơi đây rất đẹp thì ở lại, cũng được mấy trăm năm rồi.”

Thư Cảnh Càn nhìn gã suy sụp, nét mặt tang thương, dè dặt hỏi, “Tại sao họ lại làm thế?”

“Tại sao à?” – Giao nhân cười khẩy, “Nhân loại các ngươi hám lợi, vì tiền tài có thể không từ thủ đoạn nào. Chắc ngươi cũng biết, Giao nhân có khả năng thiên phú, cả người đều quý giá. Một nam Giao nhân có thể bán được ba nghìn lượng, nữ Giao nhân thì vì nhan sắc tuyệt trần có thể mua vui mà được bán với giá hơn ba vạn lượng. Cũng bởi thế mà chúng ta trở thành mục tiêu sát hại của chúng.”

Bị gã vơ đũa cả nắm, Thư Cảnh Càn cũng khó chịu, nhưng so với mối hận thù diệt tộc thì khó chịu nhiêu đó có là gì, thậm chí y còn thấy xót xa thay, hỏi: “Thế ngươi đã tìm được tộc nhân chưa?”

Giao nhân lắc đầu, “Chúng ta sống dưới đáy biển, không thích nghi với cuộc sống trên mặt đất, sau khi bị bắt chừng năm rưỡi, họ lần lượt sinh bệnh, chẳng mấy rồi chết. Ta trốn dưới nước nghe người qua đường kể lại. Có lẽ trên đời này chỉ còn mình gã Giao nhân là ta.”

Thư Cảnh Càn rũ mắt, hàng mi khẽ rung, “Thế rồi ngươi cứ cô độc ở đây mấy trăm năm à?”

“Chứ không thì làm gì. Ta cũng chỉ là một Giao nhân, biết chút yêu thuật, nào có thể hô mưa gọi gió trên nhân gian, cũng biết điều không khoác lác phải gϊếŧ sạch nhân loại trả thù cho Giao nhân. Việc ta có thể làm cũng chỉ ta bẻ cổ, ăn thịt kẻ nào bén mảng tới đây. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như ngươi, ta sẽ lột sạch rồi đè ra đất mà ăn ngươi.”

Lúc gã nói, ngọn lửa hận thù bùng cháy trong mắt gã. Nhưng chỉ nháy mắt sau đã bị tắt ngóm, gã giơ tay vỗ đầu Thư Cảnh Càn, “Trải qua nỗi đau diệt tộc, ta không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa, gặp một giệt một, gặp hai gϊếŧ hai. Nhưng sau này, ta muốn thử tin tưởng ngươi.”

Thư Cảnh Càn: …

Mình có cần khấu tạ Long ân không nhỉ?

Giao nhân cười, tỳ trán mình lên trán y, “Ta tên là Lâm Khê, ngươi còn nhớ chứ?”

“Lâm Khê?” – Thư Cảnh Càn lẩm nhẩm, sau đó thì khinh bỉ, “Mắc mớ gì ta phải nhớ tên ngươi?”

“Tên ta là do ngươi đặt, trước kia ngươi gặp ta gần con suối. Khi đó nếu ta không xóa trí nhớ của ngươi, có lẽ chúng ta đã yêu nhau lâu rồi.” – dứt lời, trên ấn đường đột nhiên lóe sáng.

Trán Thư Cảnh Càn dán lên trán gã, chỉ thấy giữa lông mày mình nóng bỏng, muốn rụt người về lại bị Giao nhân ghì chặt, cho đến khi phần kí ức bị phong ấn tận sâu trong trí nhớ dần dần tái hiện.

À đúng. Năm y bảy tuổi, y đã gặp Lâm Khê.

Khi ấy, cha y là Thư Minh Lan thấy nước trong khe Thiên Thủy vừa mát vừa ngọt, muốn xây dựng một tửu phường bên đó. Khi đi thăm dò địa điểm, Thư Cảnh Càn cũng đi theo.

Thấy người lớn bận mải công việc, không ai để ý, Thư Cảnh Càn chạy ra bờ suối, cởi sạch quần áo, nhảy tùm xuống nước bắt cá nô đùa.

Cách đó không xa, Lâm Khê đang chằm chằm nhìn bữa cơm trước mắt. Thư Cảnh Càn lúc đó tay chân ngắn tun hủn, không gợi lên chút thú tình nào cho Giao nhân, chỉ cho là nó trắng tròn mũm mĩm, tựa chừng rất ngon.

Giao nhân từ từ bơi lại, vừa định bổ nhào tới cắn đứt cổ nó, thì thấy trên bờ có tiếng gọi, “Tiểu Cảnh —”

Sau đó là tiếng bước chân hỗn độn, dường như còn có khá nhiều người.

“Con ở đây!” – Thư Cảnh Càn cất tiếng đáp, vừa cúi đầu đã đối diện với Giao nhân, sợ đến mức suýt thì thét tướng, nhưng lại thấy Giao nhân giơ tay lên môi, làm một động tác im lặng.

“Suỵt —” – Thư Cảnh Càn làm theo, sau đó gật đầu, “Ta sẽ không nói cho họ biết ngươi ở đây đâu.”

Sau đó lại trụi lủi trèo lên bờ.

Thư Cảnh Càn tuy nhỏ, nhưng rất giữ lời, không kể chuyện Giao nhân cho cha biết thật, chẳng qua từ đó cũng không nén nổi tò mò mà ngày nào cũng chạy đến bên suối.

“Cá chép tinh —” – nó chụm tay, gào lên gọi.

Giao nhân nổi lên, lạnh lùng bảo: “Ta không phải giống cá bậc thấp ấy.”

Thư Cảnh Càn ngồi xổm xuống, hỏi: “Thế ngươi là gì? Cá trích? Cá trắm? Cá mè? Cá bông…”

Rồi điểm danh tất cả những loại cá mà mình biết ra.

Giao nhân nhíu tít mày, bực dọc bảo: “Ta không phải cá, ta là Giao.”

“Giao?” – Thư Cảnh Càn nghệch đầu, “Là giống cá gì?”

Giao nhân đen mặt, “Đã bảo không phải cá.”

“Thế Giao —” – Thư Cảnh Càn cười hở hàm răng cửa mới thay, đưa gói bánh mè xửng cho gã, “Ngươi ăn thử đi, ngon lắm.”

Giao nhân không biết là gì, vươn tay nhận, cầm một miếng bỏ mồm nhai, thấy mùi vị khá lạ, thế là làm mấy miếng.

Thư Cảnh Càn hỏi: “Ngon Giao nhỉ.”

“Khó ăn.” – Giao nhân vừa nói vừa ngửa đầu, đổ hết đường vào mồm.

Liếʍ đôi môi ướŧ áŧ, Giao nhân hãy còn thèm thuồng nhìn thằng bé phấn điêu ngọc mài trước mắt, trông vẫn non mềm mũm mĩm, nhất định là rất ngon.

Thư Cành Càn không biết mình đã bị cho là thức ăn, còn thò tay sờ sờ mảnh vây trong suốt trong tai Giao nhân, “Đẹp quá, trông cứ như cánh quạt ấy.” – rồi lại vuốt ve mái tóc dài như thác đổ, “Mượt quá.”

Giao nhân hưởng thụ híp mắt, một lúc lâu sau đó mới mở choàng mắt ra, tự nhủ, mình có phải gia súc đâu mà mới bị người vuốt lông đã rầm rì thoải mái.

Đẩy cánh tay béo mập của Thư Cảnh Càn ra, Giao nhân đe dọa, “Ngươi biết ta là yêu quái còn chạy đến đây, muốn chết hử? Không sợ ta ăn thịt ngươi à?”

Thư Cảnh Càn cười híp tịt, “Ta không sợ đâu, ngươi đẹp thế này nào có ăn thịt người, chỉ có yêu quái xấu mới ăn thịt người thôi.”

Giao nhân: …

Cái vấn đề này sao mà trông mặt được chứ.

Khẽ nghiêng người, Giao nhân thấy mấy nam tử cách đó không xa, hỏi: “Các ngươi đến đây làm gì?”

“Cha ta muốn xây một tửu phường ở đây, nhưng quanh đây nhiều núi, đi lại khó khăn, nên đến trước để đo đạc địa hình rồi mới quyết định.”

Giao nhân nheo mắt, tuy không biết tửu phường là gì, nhưng đoán chắc cuộc sống yên ả của mình sẽ bị phá rối.

Như đã hẹn sẵn, Giao nhân lặn vào trong nước, Thư Cảnh Càn đứng dậy, không nhắc một câu nào về Giao nhân, chỉ bảo cha mình, “Cha ơi con đói, con muốn về nhà ăn sườn kho mẹ nấu.”

“Con mèo tham ăn.” – Thư Minh Lan bế nó, vừa đi vừa dặn: “Lần sau đừng chạy ra đây nghe chưa, rừng núi rậm rạp thế này, con mà chạy lung tung lạc đường là gặp thú dữ đó.”

“Không, con thích đến nữa cơ.” – Thư Cảnh Càn ngả vào lòng Thư Minh Lan làm nũng.

“Oắt con.” – Thư Minh Lan vỗ mông nó, “Cái tính bám càng này không biết giống ai.”

Hôm sau, Thư Cảnh Càn lại toét cười đến bên hồ, tay còn cầm một gói thịt khô, hỏi Giao nhân, “Ngươi có muốn thử không?”

“Có.” – Giao nhân rất thẳng thắn, chống người lên bờ, ngồi trên tảng đá, ăn thịt khô.

Trước giờ gã chưa ăn loại thịt nào như thế này, tuy vị có hơi lạ, nhưng vẫn khá ngon.

Bên cạnh, Thư Cảnh Càn xích lại gần, nịnh nọt, “Nếu ngươi thích, sau nay ta mang đến cho ngươi.”

“Ừm ừm.” – Giao nhân gật đầu, nhưng không quá lưu ý.

Vậy nhưng Thư Cảnh Càn thì khác, ngày nào cũng giữ lời hứa chạy đến, lần nào cũng mang theo thức ăn. Khi thì cá bông chiên vàng, khi thì sườn sốt chua ngọt, có khi là vịt nướng.

Sau một thời gian ngắn vỗ béo, dạ dày Giao nhân cũng ngày một kén chọn theo.

Hôm đó, Thư Cảnh Càn mang đồ ăn đến bên suối như thường lệ, hăm hở khoe, “Giao, hôm nay ta mang rượu Hoa Đào đến, ngươi có muốn thử không?”

Giao nhân nổi lên mặt nước, nghe tiếng hô hào cách đó xa xa, nhăn nhó hỏi: “Bên kia có chuyện gì thế?”

“Cha ta đang đào móng chuẩn bị xây tửu phường. Khi nào xây xong là ta có thể thường xuyên đến chơi với ngươi rồi.”

Giao nhân lạnh mặt, “Vậy là họ định ở đây không đi?”

“Ừ.” – Thư Cảnh Càn gật đầu.

“Ngươi làm họ đi đi.” – Giao nhân nói, “Nếu không cả đời nay ngươi đừng gặp ta nữa.”

Thư Cảnh Càn mếu máo, “Tại sao?”

“Tửu phường xây xong họ sẽ đến khe suối múc nước, nếu phát hiện ra ta, nhất định sẽ gϊếŧ ta. Ngươi có muốn ta chết không?”

Thư Cảnh Càn nấc cụt, lắc đầu, “Không…”

Giao nhân nghiêm nghị ra lệnh, “Vậy làm như ta bảo đi!”