Bé Sho cuối cùng cũng chịu đi ngủ khi đồng hồ đã
chỉ hơn 10 giờ tối. Hanae nhẹ nhàng rời giường, chỉnh lại mép chăn cho
con trai. Thằng bé ngủ yên, dang hai tay lên trời như tư thế chúc mừng.
Càng ngắm gương mặt con trai mình, Hanae càng hiểu thằng bé thật sự
giống người đàn ông đó. Đôi mắt hai mí, cánh mũi nhỏ, thêm vào mái tóc
hơi xoăn, thằng bé không có một điểm nào giống Hanae hay Fumiya.
Cô từng nghĩ, giá mà ít nhất thằng bé giống mình, nếu vậy cũng không
có người để ý chuyện nó không giống ba nó. Bởi vì thằng bé không giống
cả mẹ nên người ta mới bắt đầu nghi ngờ.
Hanae nhẹ nhàng bước từng bước xuống cầu thang. Từ khe hở của cánh
cửa khép hờ, cô thấy đèn phòng khách vẫn sáng. Cô đẩy cánh cửa ra, thấy
Fumiya đang ngồi trên bàn làm việc tay cầm một chiếc bút mực, trên mặt
bàn là giấy viết thư.
"Anh viết thư cho ai à?"
"Ừ," anh đáp, đặt cây bút xuống mặt bàn. "Anh định viết thư cho gia đình chị Hamaoka."
Hanae như ngừng thở trong giây lát, cô hoàn toàn không nghĩ đến việc này.
"... anh định viết thư gì?"
"Đương nhiên là thư xin lỗi rồi. Dù anh nghĩ gia đình họ cũng không
thấy thoải mái gì khi nhận được lá thư này, nhưng chúng ta cũng không
thể không làm gì được." Fumiya cầm tờ giấy viết thư lên, đưa cho Hanae.
"Em xem giúp anh."
"Em đọc cũng được à?"
"Đương nhiên. Anh đề tên người viết là anh và em mà."
Hanae ngồi xuống chiếc ghế mây, đưa tay đón lấy tờ giấy. Những dòng chữ trên giấy được viết bằng mực xanh.
"Chúng tôi biết lá thư này sẽ gây phiền hà khó chịu cho gia đình
mình, nhưng chúng tôi vẫn xin mạo muội viết nó để chia sẻ những điều
muốn nói. Tôi biết tôi không có tư cách trách móc cho dù gia đình có ném lá thư này đi, nhưng tôi chân thành mong muốn ông bà đọc qua dù chỉ một lần.
Thưa ông bà Hamaoka, tôi xin bày tỏ lời xin lỗi chân thành đến ông bà về chuyện xảy ra lần này. Có lẽ ông bà ngay cả trong mơ cũng không dám
nghĩ, sinh mạng người con gái trân quý bao năm dưỡng dục lại bị tước đi
như vậy. Bản thân tôi cũng có một đứa con trai, vì thế tôi phần nào hiểu được cảm giác uất hận của ông bà. Đây không phải là cảm giác chỉ dừng
lại ở nỗi đau trong lòng.
Việc ba vợ tôi đã gây ra là hành vi tệ hại nhất của một con người,
tuyệt nhiên không thể tha thứ. Cho dù tòa án ra phán quyết thế nào, cho
dù tòa án kết luận ông ấy phải chết để đền tội, chúng tôi cũng không có
gì để biện bạch.
Tôi cũng không rõ chi tiết sự việc xảy ra, nhưng theo lời luật sư
giải thích, dường như hành vi của ba tôi là nhằm cướp tiền. Quả thật là
một hành động dại dột.
Nhưng nếu thực sự động cơ của ông ấy là tiền, thì trách nhiệm vốn dĩ ở phía bản thân tôi. Chúng tôi cũng biết phần nào chuyện ông ấy gặp khó
khăn về tài chính vì thất nghiệp và tuổi đã cao. Vợ tôi có nói lại trước hôm xảy ra vụ việc vài ngày, ông ấy đã tìm chúng tôi vì hết tiền. Quan
hệ giữa vợ tôi và ba vợ tôi vốn không được tốt, hơn nữa cô ấy cũng không muốn gây phiền hà cho tôi nên đã từ chối ba mình. Cô ấy đã nói với ông
rằng, từ nay trở đi chúng tôi sẽ không tiếp tục chu cấp tiền bạc cho ông nữa.
Cuộc sống của ba tôi túng quẫn đến mức nào tôi không được rõ, nhưng
nếu hành vi tội ác lần này của ông ấy xuất phát từ sự khó khăn do vợ tôi từ chối chu cấp, thì nguyên nhân dẫn đến tội ác cũng ở tôi một phần.
Tôi vô cùng giận dữ khi nhận ra điều này. Ba tôi sẽ bị trừng phạt, nhưng tôi nghĩ bản thân mình cũng phải xin lỗi quý gia đình.
Thưa ông bà Hamaoka, tôi chân thành mong muốn và cầu xin ông bà cho
tôi một cơ hội để bày tỏ lời xin lỗi của mình. Ông bà có thể đánh, có
thể mắng tôi thay cho ba tôi đang ở trại giam. Tôi hiểu có làm như vậy
thì những uất ức oán hận của ông bà cũng không biến mất, nhưng xin ông
bà hãy cho tôi được thể hiện thành ý của mình.
Trong lúc gia quyến bối rối lại nhận được lá thư dài dòng thế này, có lẽ chỉ làm ông bà buồn phiền hơn, tôi vô cùng xin lỗi.
Lời cuối thư, tôi thành tâm cầu khấn cho linh hồn chị nhà được siêu thoát thanh thản."
Ở cuối bức thư, đúng như Fumiya đã nói, là tên của anh và Hanae.
Cô ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt chồng.
"Em nghĩ sao?"
"Ổn ạ." Cô đưa trả tờ giấy cho anh. Lá thư do Fumiya viết, sao một
người không có học thức như cô có thể bình phẩm gì được. "Anh định gặp
gia đình họ à?"
"Nếu họ đồng ý gặp. Nhưng chắc không đâu." Fumiya gấp tờ giấy lại
ngay ngắn, cho vào phong bì đã để sẵn trên mặt bàn. Trên phong bì có ghi dòng chữ Kính gửi quý gia đình. "Mai anh sẽ đưa lá thư này cho luật sư
Oda."
Oda chính là luật sư biện hộ cho Sakuzou.
"Không biết ba em đã viết thư xin lỗi gia đình người ta chưa nhỉ. Anh định bảo ông ấy viết. Hôm trước anh cũng có nói với luật sư Oda rồi."
Hanae lắc đầu, "Ông ta vốn tùy tiện..."
"Phải thể hiện ra sự hối lỗi của mình. Chuyện này liên quan đến xét
xử ở tòa nữa. Bây giờ chuyện chúng ta cần phải lo nghĩ là làm thế nào để giảm mức hình phạt xuống. Ngày mai anh sẽ hỏi luật sư xem sao." Fumiya
mở cặp tài liệu bên cạnh ra cho phong bì đựng lá thư vào trong. "À, thế
chuyện ở trường mẫu giáo sao rồi?"
Hanae chuyển ánh nhìn xuống đất, "Chắc nên chuyển trường thì hơn anh ạ..."
"Họ nói với em thế à?"
"Vâng. Hôm nay hiệu trưởng có nói."
Fumiya nhíu mày, day day điểm giữa trán.
"Có chuyển trường thì cũng khác gì đâu. Ở trường mới mà người ta lại đồn ầm lên thì làm thế nào. Lại chuyển trường khác à?"
"Em nghĩ nếu trường nào xa xa một chút sẽ ổn. Lần này người nói chuyện này ra có lẽ là chị Fuji."
Fumiya thở dài một hơi, đảo mắt nhìn quanh phòng. "Ý em là mình cũng nên chuyển nhà à?"
"Nếu được thì tốt nhất."
"Vậy mình phải bán căn nhà này trước đã. Nếu để hàng xóm biết chuyện đồn đại ầm ĩ lên thì cũng khó mà bán được."
"Xin lỗi anh..." Hanae cúi gằm mặt.
"Em không có lỗi gì cả." Fumiya bực mình nói, đứng dậy. "Anh đi tắm đây."
"Vâng," cô trả lời, nói rồi nhìn theo bóng lưng chồng rời đi.
Ở lại trong phòng dọn dẹp mặt bàn, trên đó vương vãi những cục giấy
viết thư bị vo tròn, có lẽ vì anh đã đắn đo lựa chọn câu chữ viết đi
viết lại nhiều lần.
Hanae tự nhủ cô chỉ cần im lặng nghe theo Fumiya là có thể vượt qua
chuyện kinh khủng này, vì thế cô cũng tự nhắc bản thân không được yếu
lòng.
Tuần trước, Sho kể lại với cô rằng các bạn ở lớp mẫu giáo không chịu
chơi cùng nó. Ban đầu cô không hiểu ý thằng bé nói, nhưng sau nhiều lần
nghe con nói, cô cũng hiểu ra.
Ông ngoại bạn Sho là người xấu, mẹ bảo không được chơi với bạn Sho,
các bé cùng lớp mẫu giáo đã nói thằng bé như vậy. Không biết vì sao các
bạn lại nói mình như thế, Sho hỏi mẹ, "Ông ngoại là người xấu hả mẹ?"
Hanae đến trường mẫu giáo hỏi giáo viên, thì ông hiệu trưởng với dáng người nhỏ thó tiếp cô, với một thái độ thận trọng, "Chúng tôi cũng biết việc này." Ông ta nói, "Lời đồn về ông ngoại cháu Nishina Sho đã gϊếŧ
người hiện lan rộng trong trường, phụ huynh các bé khác cũng yêu cầu
chúng tôi giải thích. Về phía nhà trường hiện nay cũng không biết nên
giải quyết ra sao cho hợp tình hợp lý.
Cô biết được nguồn gốc tin đồn là từ gia đình Fuji sống cùng khu phố. Nhà họ cũng có một đứa nhỏ học cùng lớp mẫu giáo với Sho. Sau khi
Sakuzou bị bắt, cảnh sát đã tìm đến khu hàng xóm quanh nhà để điều tra,
có lẽ họ cũng đã gõ cửa nhà Fuji.
Cô cũng đã lường trước chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng này sau
khi biết hành vi phạm tội của Sakuzou, quả nhiên dư luận sẽ lên án gia
đình kẻ gϊếŧ người. Hanae không phải không hiểu cảm giác chán ghét khi
biết ai đó có quan hệ máu mủ với kẻ sát nhân. Nếu là cô, cô cũng hành xử như thế. Hơn nữa, bản thân cô cũng có trách nhiệm đã không giám sát để
người thân trở thành đối tượng nguy hiểm như vậy.
Cô biết mình cần phải nhẫn nhịn. Phải chấp nhận sự thật người sinh ra mình là một kẻ gϊếŧ người. Chuyện cần làm bây giờ chính là như lời
Fumiya nói, làm thế nào để giảm nhẹ tội của ông trước tòa. Nói cách
khác, chính là giảm mức độ tàn nhẫn của hành vi gϊếŧ người. Như thế, dư
luận có lẽ cũng sẽ thay đổi phần nào.
"Quan hệ giữa vợ tôi và ba vợ tôi vốn không được tốt", cô chợt nhớ lại một dòng trong bức thư Fumiya viết.
Đó là sự thật không gì chối cãi được.
Mẹ đẻ của cô tên là Katsue, bà vốn tự mình mở một quán rượu nhỏ. Ba
mẹ bà mất sớm, với mong muốn có một cửa hàng của riêng mình, bà đã dành
dụm từng chút thu nhập thời còn làm gái tiếp khách. Đến năm 30 tuổi, bà
mở quán rượu của riêng mình.
Trong số những khách quen của quán có Machimura Sakuzou. Ngày đó, ông ta làm nhân viên kinh doanh của một công ty chuyên về túi xách và trang sức phụ kiện. Trụ sở chính của công ty ở Tokyo, nhưng công xưởng lại
đặt ở Toyama, vì thế một tuần ông ta đi đi về về giữa hai nơi nhiều lần.
Hai người họ dần thân thiết, sau đó bắt đầu qua lại với nhau. Số lần
Sakuzou ngủ lại ở căn hộ mà Katsue thuê nhiều lên, thế rồi họ kết hôn.
Không lễ cưới, thậm chí còn không chuyển nơi ở, có chăng sự thay đổi duy nhất chỉ là có thêm một người đàn ông đến sống cùng. Sau này, mỗi khi
nhớ lại, bà Katsue đều thở dài, "Mẹ đúng là không có mắt nhìn đàn ông.
Chỉ vì một chút rung động mà kết hôn, rồi sau đó chịu khổ."
Nửa năm sau khi hai người lấy nhau, công ty nơi Sakuzou làm việc bị
phát hiện vi phạm luật bảo hộ thương hiệu. Sản phẩm chế tạo ở công xưởng Toyama là hàng nhái một nhãn hiệu nước ngoài. Chúng vốn được phân phối
đến các khách sạn ở Tokyo và Osaka dưới danh nghĩa một hiệp hội thương
mại đặc biệt.
Đương nhiên, công ty đó phá sản, nhưng Sakuzou giấu nhẹm sự vụ này
không cho bà Katsue biết. Ông ta giải thích chuyện mình không lên Tokyo
nữa là do đã được bổ nhiệm làm giám sát công xưởng. Khi bà Katsue biết
được sự thực thì trong bụng bà đã có cái thai 7 tháng.
Bà vẫn mở quán rượu cho đến trước ngày sinh, sau khi sinh một thời gian ngắn bà vừa địu con vừa mở quán lại.
Khi Hanae hỏi bà vì sao không bảo Sakuzou trông con hộ, bà nhíu mày, đáp.
"Mẹ mà nhờ ông ta trông con thì ông ta sẽ lấy đó làm cớ không đi tìm việc."
Sakuzou theo lời kể của bà Katsue là loại người chỉ biết tìm cớ để lười biếng.
Cũng có thời gian ông ta đi làm, nhưng không kéo dài được bao lâu.
Trong ký ức của Hanae không có hình ảnh người cha chăm chỉ làm việc. Ông ta chỉ nằm dài ở nhà xem ti vi, hoặc ra quán Pachinko, hay la cà uống
rượu. Cũng có lúc Hanae trên đường đi học về ghé qua quán trước giờ mở
cửa, cô đều thấy Sakuzou ngồi bên bàn vừa uống bia vừa xem bóng chày.
Thực ra nếu ông ta chỉ lười nhác thôi thì cũng không đến nỗi. Mỗi khi bà Katsue rời mắt, ông ta sẽ thò tay vào hộp đựng tiền phía sau quầy rút
ra một tờ mười nghìn yên. Nếu bị Hanae nhìn thấy, ông ta chỉ cười giả
lả, đặt ngón trỏ lên miệng ra ý giữ bí mật với mẹ.
Sakuzou không làm ra tiền, nhưng lại mắc bệnh chơi gái. Ông ta từng
nɠɵạı ŧìиɧ với một đứa con gái đàng điếm không biết quen ở đâu, vậy
nhưng bà Katsue cũng không đòi ly dị, vì nghĩ cho đứa con gái duy nhất.
Bà sợ con gái mình sẽ bị người đời chỉ chỏ vì không có cha.
Bà Katsue ngã bệnh vào mùa đông khi Hanae học lớp 11. Bà bị ung thư phổi, bác sĩ cũng nói khó có thể phẫu thuật cắt bỏ được.
Từ đó, ngày nào Hanae cũng đến bệnh viện, cô nhận thấy rõ mẹ mình
ngày một yếu đi. Đến một hôm, sau khi nhìn quanh biết là không có ai, bà đã bảo con gái về nhà mở thùng đựng dưa muối trong tủ lạnh ra.
"Mẹ để trong đó sổ ngân hàng và con dấu có tiền tiết kiệm cho Hanae. Con giữ cẩn thận, đừng để cho ba biết."
Mẹ cô đã chuẩn bị cho cuộc sống của cô sau khi bà ra đi. Lúc đó cô
chỉ biết khóc, "Mẹ đừng nói vậy, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe lại là được."
"Ừ, mẹ cũng sẽ cố mà." Bà Katsue gượng cười.
Sau khi về nhà, Hanae theo chỉ dẫn của mẹ mở thùng đựng dưa muối
trong tủ lạnh ra. Quả nhiên dưới đáy thùng có một bọc ni lông, bên trong đó là sổ ngân hàng và con dấu, trong tài khoản có khoảng hơn 1 triệu
yên.
Khoảng thời gian đó Sakuzou sống cùng một người phụ nữ khác nên ít
khi về nhà, Hanae cũng không biết bà ta là ai, không biết địa chỉ liên
lạc.
Một ngày nọ, Sakuzou gọi điện cho cô, vì một chuyện vẩn vơ.
Hanae nói qua chiếc điện thoại: "Mẹ bị ung thư, sắp chết rồi."
Sakuzou im lặng một hồi, rồi hỏi, "Bệnh viện nào."
"Tôi sẽ không cho ông biết."
"Mày nói gì?"
"Rác rưởi", dứt lời cô tắt máy.
Sau đó, không rõ vì sao ông ta lại biết bệnh viện bà Katsue nằm, nên
đã đến thăm bà vài lần. Chuyện đó là bà Katsue nói lại cho cô biết.
Nhưng cô không hỏi rõ, cô cũng chẳng muốn biết làm gì.
Ít lâu sau, bà Katsue ra đi. Lúc đó bà mới chỉ chưa đầy 50 tuổi, có
lẽ chính vì tuổi còn trẻ nên tế bào ung thư mới di căn nhanh như vậy.
Hàng xóm và khách quen của quán rượu giúp cô tổ chức đám tang cho mẹ. Cô biết mẹ mình được nhiều người yêu quý. Sakuzou không biết nghe tin ở đâu cũng đến. Hanae nhớ cô đã tức giận thế nào khi nhìn ông ta trưng ra dáng vẻ gia quyến, cho đến cuối buổi lễ cô cũng không nói với ông ta
một lời.
Sau tang lễ, cứ đến tối Sakuzou lại trở về nhà, nhưng ông ta ăn tối
trước khi về. Hàng ngày Hanae tự mình làm những món đơn giản và một mình ăn bữa tối.
Cứ đến buổi sáng là cô không thấy Sakuzou đâu nữa. Cách vài tuần,
trên bàn ăn lại đặt một chiếc phong bì, trong đó có tiền. Có vẻ ông ta
đưa tiền sinh hoạt phí cho cô.
Một chút cảm giác biết ơn cô cũng không có. Cô biết ông ta lấy tiền
này ở đâu, là từ quán rượu của bà Katsue mà ông ta đã để cho người đàn
bà khác đứng ra kinh doanh. Cô cũng biết quan hệ của họ. Cô tự nhủ không bao giờ tha thứ cho họ, đó là quán rượu quan trọng của mẹ cô.
Sau khi học hết cấp ba, Hanae rời khỏi ngôi nhà đó, làm việc tại một
công ty sản xuất linh kiện điện tử ở tỉnh Kanagawa. Công việc của cô là
làm công nhân ở công xưởng, mặc dù có chút không nguyện ý nhưng cô quyết định đến đó vì công ty có ký túc xá cho nữ công nhân ở. Cô muốn rời
khỏi người cha kia càng sớm càng tốt. Cô không cho ông ta biết về công
ty cũng như chỗ ở. Sau lễ tốt nghiệp hai ngày, cô đóng gói hành lý gửi
đi, mang theo hai túi xách rời khỏi nhà, lúc đó Sakuzou không có ở nhà.
Cô ngoái đầu lại nhìn ngôi nhà mình đã sống từ nhỏ. Ngôi nhà này là
bà Katsue đã cúi đầu van xin chủ nhà bán lại cho họ với giá rẻ, nhiều
chỗ đã mục nát đến thảm thương. Mặc dù tại đây từng xảy ra những chuyện
cô muốn quên đi, nhưng vẫn có những kỷ niệm đáng nhớ. Cô dường như vẫn
nghe đâu đó giọng nói của bà Katsue.
Nếu không có ông ta thì tốt biết mấy, cô nguyền rủa.
Hanae quay bước, đi thẳng về phía nhà ga. Cô tự thề, sẽ không bao giờ quay về nơi này, không bao giờ gặp lại người cha đó.
Thực tế là, 10 năm sau cô cũng không gặp lại Sakuzou lần nào. Cô cũng nói với Fumiya rằng có thể ông ta còn sống, nhưng sống ở đâu thì cô
không biết.
Vậy mà, sự việc lại không như cô mong muốn. Chính quyền địa phương
tỉnh Toyama tìm đến, nói rằng cần trao đổi về việc trợ cấp cho người tên là Machimura Sakuzou. Chẳng may lúc đó người nhận điện thoại lại là
Fumiya. Sau khi biết Sakuzou chính là cha đẻ của Hanae, anh đã ngay lập
tức trả lời họ rằng mình sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cho ông ta, mà
không hề hỏi qua ý Hanae. Đó là lần hiếm hoi Hanae quở trách chồng khi
biết chuyện.
"Anh cứ mặc kệ ông ta. Ông ta có phải ba ruột anh đâu."
"Không được. Chính quyền họ cũng hết cách rồi." Fumiya quyết định anh sẽ gặp mặt ông ta trước, chấm dứt cuộc nói chuyện ở đó.
Cô gặp lại ba mình trong một căn hộ cũ nát ở tỉnh Toyama. Sakuzou đầu đã bạc trắng, dáng vẻ gầy liêu xiêu không vững, trong ánh mắt nhìn
Hanae ẩn chứa sự hèn hạ.
"Xin lỗi," là lời đầu tiên ông ta nói ra. "Tốt rồi, dường như con sống cũng ổn," ông ta vừa nhìn Fumiya vừa nói thêm.
Hanae không nói gì nhiều. Cô dự cảm thấy những uất nghẹn chôn sâu trong tận góc trái tim đang nhen nhóm lại ngọn lửa thù hận.
Sau khi quay trở về Tokyo, Fumiya đã đề nghị để ông ta cùng sống với
gia đình. Hanae phản đối kịch liệt, có phải chết cô cũng không đồng ý.
"Đó là người cha duy nhất của em. Sao em lại nói vậy?"
"Anh không hiểu gì hết. Anh có biết vì ông ta em đã phải chịu tủi khổ thế nào không? Nói chung em nhất quyết không đồng ý. Nếu như anh cứ
khăng khăng đón ông ta về đây, em sẽ dẫn Sho rời khỏi nhà ngay lập tức."
Rút cục, Fumiya phải nhượng bộ. Anh đồng ý không để ông ta sống chung với gia đình, nhưng vẫn đưa ông ta lên Tokyo để chăm sóc.
Hanae nửa muốn nửa không đồng ý, cô tính rõ từng khoản chu cấp cho
Sakuzou, ra điều kiện về căn hộ họ sẽ thuê cho ông ta ở. Cô không đồng ý thuê cho ông ta ở gần nhà của họ. Cũng chính cô là người đi tìm căn hộ ở Kitasenju, đó là một căn hộ xiêu vẹo tuổi đời đã hơn 40 năm, nhưng cô
nghĩ nó đã là quá xa xỉ đối với người như ông ta.
Giá như lúc trước cô không đồng ý với Fumiya mà nhất quyết cắt bỏ hết mọi quan hệ với Sakuzou, thì ngày hôm nay sẽ thế nào nhỉ.
Hanae lắc đầu, dù nghĩ thế nào cũng vô ích, thời gian cũng chẳng thể quay ngược lại.