Vương Phi Trở Về

Chương 8: Ngoài cuộc có cuộc

Nhạn Sơ vốn dựa vào Thuật khinh thân* không tệ mới dám vào thăm dò, hành động hơi thở vô cùng cẩn thận, ai ngờ vẫn bị hắn phát hiện, Nhạn Sơ thầm hối hận vì mình sơ ý, lòng biết đã không kịp rời khỏi, chỉ cần hắn kêu lên một tiếng thì nhất định sẽ thu hút thủ vệ bên ngoài, kinh động Tiêu Tề, lúc đó cho dù có mọc cánh cũng khó bay, kế hiện nay chỉ đành tạm thời xoa dịu hắn.

*Thuật làm nhẹ thân thể, chắc giống Khinh công

Nhạn Sơ quyết định như vậy nên bèn từ sau tường đá bước ra hành lễ: “Làm khách trong phủ, vô ý phát giác được động tĩnh, trong lúc hiếu kỳ đã lầm bước vào đây…”

Đôi mắt đỏ lóe lên ánh sáng, một loại ảo giác nhìn thấu lòng người, giọng người đó pha tiếng cười: “Không cần che giấu, cô và Tiêu Tề đối lập, vừa hay có thể trở thành lý do để cứu ta.”

Chưa chờ Nhạn Sơ nói tiếp thì hắn lại thở dài, đưa tay xoa lên gương mặt đáng sợ kia: “Nhìn xem bộ dạng hiện giờ của ta đi, đáng thương không? Đồng tình không?”

Phút trước còn cười, phút sau giọng điệu bỗng trở nên bi thương, sự vô lại của phút trước đã hoàn toàn biến mất, biến hóa quá nhanh khiến người ta khó lòng thích ứng, ngược lại lại nảy sinh một cảm giác giả tạo.

Nhạn Sơ cố hết sức giữ bình tĩnh: “Định vương chấp pháp nghiêm minh, ngươi chịu phạt nặng như vậy nhất định thân mang trọng tội, khó mà khiến người ta đồng tình.”

Người kia nói: “Nếu ta là huynh đệ của hắn thì cô còn cho là vậy không?”

Huynh đệ? Nhạn Sơ thật sự cả kinh.

Người kia gật đầu: “Ta chính là đệ đệ ruột của hắn!”

Nhạn Sơ cau mày: “Nếu ngài ấy thật sự có huynh đệ…”

“Các người chưa từng nghe nói về ta vì ta chưa sinh ra được bao lâu thì đã bị hắn và phụ thân bày kế giam lại,” Người đó dường như hiểu được suy nghĩ của nàng, “Không tin chứ gì, ta có thể kinh động bọn họ, thậm chí có thể gϊếŧ cô.”

Đầu ngón tay bừng lên ánh lửa.

Vạn lần không ngờ hắn vẫn còn sức lực để tung chiêu, Nhạn Sơ vốn đang âm thầm vận chân khí đề phòng, nào ngờ ngọn lửa kia tốc độ quá nhanh vốn không thể tránh kịp, mang theo hơi nóng lướt qua cổ nàng đánh vào tường đá, may là đá ở đây tố chất đặc thù nên chỉ bị đánh thủng một lỗ nhỏ.

Nhạn Sơ cả kinh lui về phía sau hai bước.

“Lý do của ta khiến cô tin chưa?” Người đó huơ huơ ngón tay, “Xưa nay chưa có ai dám vào đây, cô không phải là người của Tiêu Tề.”

Lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, đến lúc này Nhạn Sơ mới biết mình đã sơ suất dường nào, nhưng đối phương xuất chiêu lưu tình nên thiết nghĩ sẽ không gϊếŧ nàng, vậy là nàng định thần trở lại rồi hỏi: “Sức mạnh của ngươi đủ để quang diệu Vân Trạch tộc, sao họ lại đối xử với ngươi thế này?”

“Vì đây là sức mạnh khiến họ e dè.” Người đó thở dài, “Ta không thích tranh quyền đoạt lợi, không muốn nghe theo họ.”

Vân Trạch tộc ngoại trừ một Tiêu Tề theo đuổi quyền thế thì còn có một nhân vật như vậy nữa sao? Kẻ phản đồ không chịu mưu lợi cho gia tộc định sẵn là sẽ bị trừng phạt. Nhưng Nhạn Sơ không vì vậy mà tin hắn, nàng không có biểu hiện gì: “Dù sao ngươi cũng họ Vân Trạch mà.”

“Nhìn ta đi, thấy được sự vô tình của họ chưa? Họ có coi ta là người thân đâu? Ta muốn trả thù!” Người đó nghiến răng giãy dụa bò về phía trước, thân thể máu thịt lẫn lột ma sát với mặt đất, vạch thành một vệt máu khiến người ta kinh tâm động phách, “Chỉ có cô có thể cứu ta, nếu cô cứu ta ra ngoài thì ta sẽ bái cô làm sư phụ, nghe theo lệnh cô.”

Nhạn Sơ không hồ đồ: “Đây đều chỉ là lời một phía của ngươi, làm sao ta biết được thật giả?”

Người kia nói: “Cô không có lựa chọn, vì cô đến đây có mục đích, không hi vọng kinh động đến Tiêu Tề.”

Gương mặt bị tàn phá ngước lên nhìn nàng, cơ thịt động đậy, kéo thành một biểu hiện khó phân, trong mắt chứa đầy sự thành khẩn và cầu xin, hắn đã xem nàng là cứu tinh.

“Theo Diễm quốc pháp thì trò phản thầy là tử tội. Ta chọn cách tin cô, sao cô không thể tin ta?”

Nhạn Sơ ngập ngừng trong giây lát.

Giọng nói đau khổ đáng thương kia là vì có quá nhiều sức hút, nghe vào tai nảy sinh một loại cảm giác mê hoặc. Thiết nghĩ người bình thường chịu loại đối xử tàn khốc như vậy thì tâm tính khó tránh bị bóp méo, huống hồ tình hình trước mắt không nhận lời cũng không được rồi.

Nhạn Sơ quỳ xuống muốn xem xét thương thế của hắn.

Người kia tránh ra thấp giọng nói: “Chút vết thương này thì có là gì, tìm cho ta một hòn Hỏa diệm thạch, ta tự có thể thoát ra.”

Nhạn Sơ cũng nhìn ra được là hai sợi xích xuyên qua xương tỳ bà vốn không khống chế nổi hắn, phiền phức duy nhất chính là viên Ngưng tuyết thạch phong tâm môn của hắn, trên đời này đích thực là chỉ có Hỏa diệm thạch mới có thể giải phong ấn của Ngưng tuyết thạch. Nhạn Sơ trầm ngâm: “Việc này không khó, nhưng ta cần thời gian, ngươi phải nhẫn nại chờ đợi, hơn nữa sau khi ra ngoài phải nghe lệnh ta mà hành động.”

“Được.” Giọng nói của người kia lại mang ý cười trở lại, hắn đưa tay cho nàng, “Cho cô.”

Lòng bàn tay mở ra, bên trên là một viên trân châu, là vật được khảm trên váy nàng, vốn nên giữ lại để làm vật uy hϊếp, hắn lựa chọn trả lại tức đã biểu thị thập phần tin tưởng đối với nàng.

Nhạn Sơ không nói gì, chỉ nhận lấy cất đi.

Người kia quyến luyến kéo tay nàng: “Đừng bỏ ta nhé sư phụ.”

Giọng điệu vô cùng thê lương, cả cánh tay đầy vết cháy đen, có vài chỗ còn đang rỉ máu, Nhạn Sơ nhịn sự kích động muốn rút tay lại lập tức, nàng nhẹ nhàng vỗ cánh tay hắn nói “Yên tâm”, sau đó tức tốc đứng lên theo đường cũ rời đi.

Nhìn nàng biến mất, người kia chậm rãi bò xuống đất ngồi dựa vào tường, hắn lấy tay xoa xoa mặt rồi lại kéo kéo xích sắt trên người, bộ dạng vô cùng buồn chán.

Lần này trở về Phong viên trước sau không đến nửa canh giờ, bên ngoài bọn Hồng Diệp vẫn đang ngủ say, Nhạn Sơ lướt qua cửa sổ vào phòng nằm lại trên giường.

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy thật không biết là phúc hay họa, thân chịu dày vò nhiều năm, sự căm hận của hắn chắc không phải là giả, sức mạnh dường ấy cũng không phải là cao thủ bình thường, nếu thật sự có thể được sự giúp đỡ của hắn thì đúng là một điều tốt, nhưng con người của Tiêu Tề nàng hiểu rõ nhất, tuy tàn độc có chừng mực nhưng tuyệt không vô duyên vô cớ sử dụng khốc hình với đệ đệ ruột như vậy, giọng điệu biến hóa quá nhanh chưa chắc không phải là biểu hiện giỏi ngụy trang, vừa cầu xin lại vừa uy hϊếp, e rằng không phải hạng lương thiện, cần phải cân nhắc thêm mới được.

Nhạn Sơ cố gắng bình ổn tâm trạng nhắm mắt ngủ.

Bất tri bất giác đã qua một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, Nhạn Sơ dùng xong bữa sáng, thấy thời tiết tốt nên theo thường lệ đưa Hồng Diệp đi dạo, di chuyển tinh lực vào một việc khác.

Tối qua nghe hai thị vệ kia nói chuyện, Lư Sơn lão tướng quân muốn về Việt Ức Sơn, nếu tin tức này là thật thì đây chính là một cơ hội hiếm có, Ốc cốc ở Thành Tây là con đường phải đi qua để đến Việt Ức Sơn, chỉ cần thời gian một ngày là có thể thoát khỏi giám sát của Tiêu Tề lén gặp Lão tướng quân.

Nhưng mục đích đạt được quá dễ dàng ngược lại càng khiến người ta cảm thấy có nguy cơ, vì nó càng có thể là một cái bẫy được bố trí tỉ mỉ.

Nhạn Sơ không hề để tâm đến vướng mắc này quá nhiều mà chỉ đi về phía trước, đột nhiên trước mắt xuất hiện một đóa hoa tươi lớn khiến nàng bị dọa một mẻ.

“Mua đóa hoa cài đi, mẫu đơn tươi vừa hái đó, vừa hay hợp với dung mạo như hoa của cô nương.”

Thì ra là một đại nương bán hoa chào hàng, Nhạn Sơ định thần, thấy hoa kia đúng là rất tươi, bất giác khen ngợi vài câu, thuận tay đón lấy rồi kêu Hồng Diệp trả tiền.

Đại nương bán hoa cảm ơn rồi lại chỉ vào hoa nói: “Cô nương xem kĩ sẽ biết ngay, hoa nhà tôi không giống hoa nhà khác đâu.”

Nhạn Sơ nhìn đóa mẫu đơn trắng trong đám hoa, mỉm cười gật đầu.

Chờ đại nương bán hoa đi rồi, Hồng Diệp dẩu môi: “Mấy người này thật biết tự khen mình, cô nương đâu có cài, mua về làm gì?”

Nhạn Sơ vừa đi vừa chơi đùa đóa mẫu đơn trắng kia, rất nhanh đã mất hứng, chậm rãi xé cánh hoa tìm vui: “Đều là kinh doanh ít vốn, họ giữ kế sinh nhai cũng không dễ, có thể mua được thì mua một ít, dù sao cũng không phải tiền của chúng ta.”

Hồng Diệp cười nói: “Cô nương chỉ có miệng lưỡi lợi hại chứ bụng dạ tốt lắm.”

“Hôm khác sẽ đánh đòn ngươi, ngươi chỉ biết tốt với không tốt thôi.” Nhạn Sơ mắng nhưng trong mắt dâng lên ý cười.

Cánh hoa trong tay rất đặc biệt, sau lưng có khắc chữ “Kế” nhỏ như chân muỗi.

Suy đoán được xác nhận, Nhạn Sơ lập tức bóp nát cánh hoa trong tay: “Ta mệt rồi, về thôi.”

Từ xa, hai người trong bộ dạng thị vệ nhìn nhau rồi biến mất ở góc đường.

Trong tiền sảnh Vương phủ, Tiêu Tề đang dặn dò mấy quản sự điều gì đó, sự hiểu lầm tối qua bề ngoài không tạo thành ảnh hưởng gì lớn, cũng không thấy Lưu Vũ khóc la, thiết nghĩ là đã được hắn xoa dịu rồi.

Nhạn Sơ thần sắc như thường bước lên nói: “Ngày mai tôi muốn về Vĩnh hằng chi gian một chuyến, Định vương không cần phái người đi theo.”

Đưa nàng ra khỏi cửa, Tiêu Tề trầm mặc hồi lâu rồi gọi một thị vệ đến dặn dò: “Truyền lệnh của ta, không được làm tổn thương người.”

Ngày thứ hai là ngày nuôi hoa, Nhạn Sơ được đón về Vĩnh hằng chi gian, trong động tuyết, Tây Linh quân chắp tay đứng trước đài băng, trên người đã thay áo bào trắng, gần như hòa làm một thể với băng tuyết xung quanh, nếu không có mái tóc đen dài kia thì suýt nữa Nhạn Sơ không phát hiện ra hắn.

“Đến rồi à?” Hắn quay người lại.

Vì có thể chất của Băng quốc nên sắc mặt sắc môi đều trắng hơn bình thường, nhưng trông lại vô cùng cân đối ưa nhìn.

Tiếp xúc với ánh mắt đó, Nhạn Sơ vội cụp mi: “Sao Tây Linh quân lại ở đây?”

Tây Linh quân đáp: “Ngắm hoa, nhưng vừa khéo là lại gặp được cô.”

Chọn lúc này để ngắm hoa, đem sự thật rành rành nói thành trùng hợp nhưng mặt vẫn không biến sắc, Nhạn Sơ nhất thời không đoán được dụng ý của hắn, chỉ đành im lặng.

Tây Linh quân rảo vài vòng quanh đài đá, một tay hốt tuyết từ từ thả vào trong chậu.

Một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Cô sợ ta như vậy cũng thật hiếm thấy.”

Lòng bàn tay Nhạn Sơ toát mồ hôi lạnh, nghe không ra là hắn bất mãn hay có điều gì, chỉ đành nghiêm túc trả lời: “Này phong của Hoàng giả, Nhạn Sơ kính sợ.”

Đối với hai chữ Hoàng giả, Tây Linh quân không bác bỏ: “Trong mắt cô thì ta là một Hoàng giả thế nào?”

Vấn đề này rất nhạy cảm, Hoàng giả gần như bạo quân coi mạng người như cỏ rác, đồ sát Ngũ linh giới, đây chắc là ấn tượng của đa số mọi người đối với hắn, hắn không thể không biết, hỏi như vậy chắc chắn là có ý đồ. Nhạn Sơ nghĩ nghĩ rồi cẩn thận đáp: “Tôn hoàng nhất thống Ngũ linh giới, thành bá nghiệp thiên thu, mở ra trăm năm thịnh thế, công lao soi nhật nguyệt, người trong thiên hạ không ai không kính ngưỡng…”

Hắn không bình luận gì, tiếp tục thả tuyết vào trong chậu hoa: “Điều này khiến cô kính ngưỡng hay khiến cô sợ hãi?”

Nhạn Sơ đáp hàm súc ngắn gọn: “Thân là Hoàng giả đương nhiên phải vô tâm vô tình.”

“Vô tâm vô tình.” Tây Linh quân đọc theo một lần.

Bình luận ân nhân cứu mạng như vậy Nhạn Sơ cũng thấy vô cùng bất an, nàng cúi đầu không dám lên tiếng.

Một hắn sau hắn “Ừ” một tiếng rồi gọi: “Qua đây đi.”

Nhạn Sơ thở phào, bước nhanh đến bên đài đá, thấy nhụy hoa trong chậu ngọc không có thay đổi quá lớn, nàng muốn làm dịu không khí nên hỏi: “Tây Linh quân muốn nhờ quả này để xuyên qua cửa luân hồi sao?”

Tây Linh quân đáp: “Không phải.”

Đáp án bất ngờ khiến Nhạn Sơ không tiện tiếp tục chủ đề, nàng quay sang chậu hoa tàn vì bị bẻ: “Hoa chưa kết quả thì hái đi có ích gì?”

“Ăn cánh hoa có thể quên hết chuyện trước kia.”

Nói như vậy thì người bẻ hoa chỉ là muốn nhờ nó để quên đi chuyện trước kia sao? Nhạn Sơ kinh ngạc nhưng cũng không hỏi thêm, bí mật mà đệ tử của Vĩnh hằng chi gian cũng không biết thì làm sao có thể dễ dàng để nàng hỏi được đáp án.

Thấy nàng rạch cổ tay cho hoa uống máu xong, Tây Linh quân nói: “Nơi này cực hàn, không tốt cho thương thế của cô, ra ngoài đi.”

Nhạn Sơ đáp lời rồi cùng hắn ra khỏi động, theo đường mòn trở về Dịch nhai.

Tây Linh quân không lập tức rời đi mà quay người nói với nàng: “Năm xưa trên người cô còn có một hòn Hỏa diệm thạch, ta từng ra lệnh cho người cất lại cho cô, nay vật nên trả về cố chủ rồi.”

Bạch y sứ giả đang chờ ở đây nghe vậy liền hai tay dâng lên một hòn đá màu đỏ, xem ra đã chuẩn bị từ lâu.

Nhạn Sơ vốn muốn hỏi chuyện này, thấy vậy bèn đáp tạ rồi nhận lấy.

Hòn đá đỏ vẫn bỏng tay như cũ, nóng đến mức khiến lòng run lên, năm xưa Việt tướng quân không dễ gì mới tìm được nó để ái nữ mang theo bên người, giảm nhẹ đau đớn khi bệnh tim phát tác, nhưng lại giấu đi sự thật nàng trúng thuật Băng giải.

Chờ Bạch y sứ giả đưa nàng biến mất, nữ nhân áo tím ngồi xe lăn mới từ từ lên Dịch nhai, thấp giọng chất vấn: “Chàng cứu cô ta còn giấu cô ta ở Vĩnh hằng chi gian cả trăm năm sao?”

“Ta tự có đạo lý của ta.” Tây Linh quân không nhìn nàng ta, bước xuống Dịch nhai.

Trong đình nghỉ mát Ngự hoa viên, Diễm hoàng và Ảnh phi đang thưởng hoa tìm vui, rất nhanh có thị vệ bước đến, Diễm hoàng đứng dậy đến bên đình nghe bẩm báo rồi ra hiệu cho hắn lui ra.

Ảnh phi vội hỏi: “Cô ta trúng kế chưa?”

Diễm hoàng đáp: “Nàng ta không hề đến Ốc cốc chờ Lư Sơn Trì, xem ra là về Vĩnh hằng chi gian thật.”

“Không thể nào.” Ảnh phi nghi ngờ, “Lẽ nào cô ta thấy được sơ hở sao?”

“Diệu kế của ái phi làm sao có sơ hở được.” Diễm hoàng cười rồi nói, “Có người cáo mật cho nàng ta biết.”

“Cáo mật?” Ảnh phi cả kinh, “Người biết chuyện này không nhiều.”

“Thủ đoạn truyền tin rất cao minh, tiếc là người đã tự tận rồi, vẫn chưa biết kẻ đứng sau.” Diễm hoàng tiện tay ôm lấy vai nàng, “Có lẽ là Nam vương, trong cung có tai mắt của hắn.”

“Nam vương đương nhiên là có thể.” Ảnh phi gật đầu rồi dịu giọng nói: “Nhưng thần thϊếp nghe nói Tiêu Tề rất sủng ái cô ta, còn hơn cả Tân phu nhân nữa, mỹ sắc trước mắt chưa chắc Tiêu Tề đã kiềm chế được, có khi… hắn cố ý buông tay thì sao?”

Diễm hoàng không tán đồng: “Lão già Lư Sơn Trì ngu muội vô tri, từ lâu đã không nên giữ lại.”

Ảnh phi nghĩ nghĩ rồi nói: “Tiều Tề sẽ không đồng ý đâu, có quá nhiều người nhìn vào Lư Sơn Trì, năm xưa cũng do lão cầm đầu, nhờ uy vọng của lão mà chín đội của Việt quân mới thuận lợi về với Tiêu Tề, bây giờ Tiêu Tề vẫn chưa hoàn toàn khống chế được Việt quân, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì chắc sẽ không ra tay với lão đâu.”

Diễm hoàng “Ừ” một tiếng: “Nhạn Sơ kia chắc chắn là đến từ Vĩnh hằng chi gian không nghi ngờ gì nữa, nếu nàng ta quả thật không phải là Định vương phi thì có thể lôi kéo, đặt bên cạnh Tiêu Tề làm con cờ.”

Ảnh phi sắc mặt không tốt: “Cô ta là người của Nam vương, Bệ hạ không thể dễ dàng tin tưởng.”

“Nam vương có thể mua chuộc cô ta thì đương nhiên Trẫm cũng có thể.” Diễm hoàng kéo tay nàng vỗ vỗ, “Trẫm biết cô ta từng đắc tội với nàng, Trẫm tạ lỗi với nàng vậy.”

Không chờ Ảnh phi lên tiếng thì hắn lại cười nói: “Yên tâm, ván cờ này còn chưa xong đâu, Trẫm cũng không dễ dàng tin tưởng nàng ta.”

“Ý của Bệ hạ là…” Ảnh phi khó hiểu.

“Nàng ta có trợ thủ chẳng lẽ Trẫm không biết tương kế tựu kế sao?” Diễm hoàng nhíu mày, ngăn cản nàng tiếp tục truy hỏi, “Ái phi nói đúng, mỹ sắc trước mắt, đâu chỉ Tiêu Tề mà ngay cả Trẫm cũng không kiềm chế được.”

Dĩa hoa quả trên bàn bị tay áo dài hất xuống đất, Ảnh phi cười nũng nịu, mặc hắn đẩy ngã xuống bàn.

Mấy ngày nữa là thọ thần của một vị Lão thái phi trong cung, Diễm hoàng nhân hiếu, sáng sớm theo lễ đích thân đến bái thọ, lại lệnh cho Hoàng hậu thiết thọ yến, Tiêu Tề và Lưu Vũ đương nhiên phải nhập cung, Nhạn Sơ vốn muốn được yên tĩnh nên không định đi, nào ngờ thị vệ đến truyền lệnh lại nhắc đến nàng, nói là ý chỉ của Diễm hoàng, hi vọng nàng có thể nhập cung hiến vũ chúc thọ để trọn hiếu tâm của Diễm hoàng, vì có thân phận đệ tử của Vĩnh hằng chi gian nên lời lẽ rất khách sáo, phân nửa là mời, Nhạn Sơ suy nghĩ qua rồi cũng đồng ý.

Màn hiến vũ trong bữa tiệc rất thành công, Lão thái phi thích thú vô cùng, trước mặt mọi người thưởng cho vài món trang sức châu báu, rất nhanh sau đó Hoàng hậu và mấy vị Nương nương cũng có ban thưởng hậu hĩnh.

Giữa hoa viên, Nam vương cười nói: “Đệ nhất vũ cơ Diễm quốc thể hiện tài nghệ rồi.”

Nhạn Sơ đáp: “Điện hạ quá khen.”

Nam vương nói: “Múa tuy đẹp nhưng lại không phải hiến cho bổn vương, không xem cũng không đáng tiếc.”

Nhạn Sơ đáp: “Điện hạ hiện thân ở đây cũng không phải vì tôi, nghe nói sứ giả của Ngũ sắc địa hương đã vào Kinh.” Thấy thần tình Nam vương không đổi, lúc này nàng mới nói tiếp: “Tân hoàng của họ mới đăng cơ không lâu, phái sứ giả đến cũng là chuyện thường, có thể thấy Tân hoàng và Tiên hoàng có chỗ khác nhau.”

“Chưa hẳn.” Nam vương nói, “Lần này phái sứ giả đến là theo ý của Tướng vương.”

Nhạn Sơ nhìn hắn một hồi rồi bỗng nhiên cười nói: “Nghe nói… vị Tướng vương này không thua Điện hạ đâu.”

Ngũ sắc hương địa và Diễm quốc không có bang giao, hai bên trước nay không qua lại nhiều, nhưng việc này không hề trở ngại đến việc truyền tin tức, Tướng vương kia là con thứ tư của Tiên hoàng Địa quốc, vô cùng tài giỏi, lập vô số chiến công, Địa hoàng do vướng phải tổ chế nên mới truyền ngôi cho Trưởng tử, cũng hay Tân hoàng yếu kém nhu nhược nên vẫn còn thân thiết với vị huynh đệ công cao lấn chủ này, điểm này thì khác Diễm hoàng, vì Tướng vương này quyền thế có lớn đến đâu đi nữa thì cũng cúi đầu xưng thần tận trung, còn có thật sự cam tâm tình nguyện hay vướng danh tiếng nên lực bất tòng tâm thì người ngoài không biết được.

Nam vương liếc mắt nhìn nàng.

Nhạn Sơ biết điều im lặng, đang chuẩn bị cáo lui thì trong bụi hoa truyền đến một giọng nói, xuyên qua lá cây nhìn thì thấy người nói là hai thị vệ rất quen mặt, đều là người hầu hạ bên cạnh Tiêu Tề thường ngày.

“Lư Sơn lão tướng quân phái người đưa thư đến cho Vương thượng, còn có một phong thư cho Nhạn Sơ cô nương, ngươi đi gọi cô nương ra đây đi.”

“Không cần đâu, trình lên Vương thượng xem qua trước đi.”

“Nhưng hắn nói Lão tướng quân chính miệng dặn dò nhất thiết phải giao tận tay Nhạn Sơ cô nương.”

“Ngươi chờ bên ngoài hành lang trước đi, nói là không tìm được Nhạn Sơ cô nương, ta đi báo với Vương thượng, không được làm lớn chuyện.”

Sau khi hai thị vệ thương lượng thì ai nấy vội vã rời đi, không hề phát giác ở bụi hoa bên này có hai người.

Đối diện với tầm mắt của Nam vương, Nhạn Sơ cau mày

Nam vương nói: “Cơ hội có thể có nữa, nhưng cơ hội sai thì chỉ có một lần.”

Nhạn Sơ gật đầu: “Đa tạ Điện hạ nhắc nhở.”

Lần trước cố ý khắc chữ ở lưng bàn để thu hút sự chú ý của Tiêu Tề, nhưng nếu nói Lão tướng quân phát hiện ra ám thị của nàng nhanh như vậy thì thật không thể nào, trước mắt rõ ràng là một cái bẫy. Từ biệt Nam vương, Nhạn Sơ vừa đi vừa tính toán, dự tính trở về bàn tiệc chờ Tiêu Tề phái người đón mình xuất cung, nhưng vừa hay gặp một cung nga bưng chậu đi tới, trong chậu đầy hoa tươi, đều là hoa hái cả cành được chọn lựa tỉ mỉ.

Thấy nàng cung nga dừng lại cười nói: “Đây là Nhạn Sơ cô nương vừa mới hiến vũ phải không, ngày tốt của Lão thái phi, cô nương cũng cài một đóa hoa đi.

Nhạn Sơ trong lòng khẽ động, mỉm cười đáp tạ đón lấy đóa hoa sơn trà.

Trong hoa có chữ, nhưng lại là chữ “Thật”.

Nhìn bóng cung nga đi xa, Nhạn Sơ hít một hơi lạnh. Người đó tuyệt đối không gạt nàng, lẽ nào việc này là thật sao? Nếu đã chỉ định thư phải chính tay giao cho mình thì nội dung bên trong chắc có mấu chốt, nếu rơi vào tay Tiêu Tề thì nàng và Lão tướng quân đều nguy hiểm. Lần này Nhạn Sơ không dám nghĩ nhiều, vò nát cánh hoa quay đầu đi ra ngoài hoa viên.

Vừa đến cửa hoa viên thì đυ.ng phải Ảnh phi.

Nhạn Sơ kiềm chế hành lễ.

“Lại là ngươi!” Dù gì cũng từng là quan hệ chủ bộc, Ảnh phi khó tránh mất tự tin, ra vẻ trách mắng, “Lén lén lút lút muốn làm gì?”

Nhạn Sơ nhìn nàng ta một cái, giọng điệu khiêm tốn: “Dân nữ không phải Định vương phi, cũng không có ý mạo phạm Nương nương, chuyện trước đây mong Nương nương hải hàm.”

Ảnh phi hừ nhẹ, lấy chiếc quạt tròn hất cằm nàng: “Xem ngươi cũng không phải là Việt Tịch Lạc, ỷ vào diện mạo để tiếp cận Tiêu Tề rốt cuộc là có mục đích mờ ám gì?”

Nhạn Sơ đáp: “Nương nương chê cười rồi.”

Ảnh phi thu quạt, chậm bước rảo quanh nàng vài vòng, trong mắt dấy lên nụ cười ác ý: “Định vương đã phụng chỉ xuất cung hành sự từ lâu, bổn cung muốn xem thử hôm nay còn ai có thể làm chủ cho ngươi?”

Như một chậu nước lạnh tạt vào lòng, trong phút chốc Nhạn Sơ toát mồ hôi lạnh.

Tiêu Tề đã xuất cung từ lâu thì sao thị vệ có thể đến đưa thư? Lẽ nào chuyện mượn hoa truyền tin đã bị phát hiện, bởi vậy có người tương kế tựu kế, giả mượn hoa truyền tin để bày kế cho nàng sập bẫy?

Sai sót trong một bước mà suýt chút rơi vào bẫy, cũng may lần này có Ảnh phi làm khó.

Nhạn Sơ không dễ gì mới định thần rồi đáp: “Nhạn Sơ xin tạ tội tại đây, nếu Nương nương vẫn kiên quyết không hiểu cho thì Nhạn Sơ cũng không còn cách nào, xin cáo lui.”

“Hỗn xược!” Ảnh phi tức giận, “Vả vào miệng!”

Cung nga bên cạnh nghe dặn dò vội bước lên phía trước, nhưng chưa ra tay thì dã nghe hai tiếng động giòn giã vang lên, cung nga đã bị tát hai cái trước.

Ảnh phi lui về phía sau vài bước: “Ngươi… ngươi dám đánh người ở trong cung, phản rồi!”

Mấy lần chịu thiệt vì nàng, Ảnh phi đại nộ, nhưng lại sợ nàng biết võ công nên nhất thời không dám phát tác, chỉ trừng mắt nhìn bóng nàng biến mất, móng tay đỏ tươi bấu chặt vào mặt quạt: “Chờ mà xem!”

Sau lưng nơi nào cũng có tai mắt, nếu đã biết là kế thì đột nhiên quay lại sẽ khiến người ta sinh nghi, Nhạn Sơ bèn quyết định đi thẳng ra khỏi hoa viên, tùy tiện tìm một thị vệ hỏi xem xe đón mình đã đến chưa, thị vệ kia nhận lời đi xem cho nàng, Nhạn Sơ bèn một mình đứng chờ ở hành lang.

“Nhạn Sơ cô nương.” Chu bào đỏ tươi đập vào mắt.

Ngẩng đầu lên nhìn rõ người đến, Nhạn Sơ vội hoảng hốt quỳ bái: “Bệ hạ.”

“Miễn lễ.” Diễm hoàng cười đưa tay đỡ nàng, “Sao lại một mình ra đây?”

“Bên trong không cần dân nữ nữa.” Nhạn Sơ trả lời theo sự thật, “Nghe nói Lư Sơn lão tướng quân gởi thư đến nên dân nữ muốn tìm Định vương.”

Diễm hoàng ngạc nhiên: “Nàng quen Lão tướng quân sao?”

Nhạn Sơ đáp: “Từng gặp một lần.”

Diễm hoàng gật đầu nói: “Lư Sơn lão tướng quân cũng là công thần của bổn triều, có điều tính tình hơi cổ quái, nàng có thể khiến ông ấy vui cũng thật hiếm có, rảnh rỗi thì đến chỗ Lão nhân gia thăm hỏi giúp Trẫm.”

“Bệ hạ thật quan tâm đến thần tử.” Nhạn Sơ cười không tự nhiên lắm, “Nhưng tướng mạo Nhạn Sơ giống Vương phi, lại quen biết Nam vương, làm sao có thể gặp riêng Lão tướng quân được.”

“Định vương chuyện gì cũng tốt, có điều quá đa nghi.” Diễm hoàng lắc đầu nói, “Ngày thường Trẫm khó lòng xuất cung nên cũng rất buồn chán, hôm nào có cơ hội thì hãy kể vài chuyện mới lạ ở Định vương phủ cho Trẫm nghe, nếu Định vương đối xử với nàng không tốt thì Trẫm sẽ làm chủ cho nàng.”

Đối diện với ánh mắt đầy thâm ý, Nhạn Sơ lập tức cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tạ Bệ hạ.”

“Nếu không phải Định vương lấy Vương phi quá cố làm lý do cầu xin thì lúc đầu Trẫm sẽ không…” Diễm hoàng than nhẹ, như có thâm ý khác, “Nghe nói nàng vũ kĩ siêu quần, không biết sau này Trẫm có nhãn phúc không?”

Nhạn Sơ vội đáp: “Tiểu kĩ thô thiển, không lọt vào mắt Bệ hạ được.”

Diễm hoàng nói thêm vài câu rồi rời đi, rất nhanh lại ra lệnh cho thị vệ đem điểm tâm đến thưởng cho nàng, Nhạn Sơ tùy ý dùng một ít, chờ qua giờ Ngọ Tiêu Tề mới phái người đến đón nàng về phủ, chuyến này được ban thưởng không ít nhưng Nhạn Sơ cũng không để tâm, đem hơn nửa vàng bạc châu báu phát cho các nha hoàn ở Phong viên.

Trải qua hiểm cục lần này, Nhạn Sơ đã đoán được người tính kế mình là ai, hôm nay Ảnh phi làm khó ngược lại khiến nàng nhờ họa được phúc, bước đầu lấy được sự tin tưởng của người đó, thân phận đệ tử của Vĩnh hằng chi gian khiến hắn hoài nghi nhưng càng muốn lôi kéo hơn, để nàng trở thành con cờ bên cạnh Tiêu Tề. Quân chủ vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ nghi kị đối với quyền thần.

Đêm khuya, gió thổi qua rừng phong phát ra tiếng kêu xào xạc.

Đang khoác áo nhưng Nhạn Sơ vẫn cảm thận được độ nóng của Hỏa diệm thạch.

Đệ đệ ruột khiến Tiêu Tề mạnh tay giam cầm như vậy tuyệt đối không vô tội như biểu hiện bên ngoài, nhưng bây giờ tình thế nguy cấp, người cần phải đối mặt quá nhiều, bên cạnh thêm một trợ thủ cũng là một chuyện tốt, có chung kẻ địch đủ để trở thành lý do hợp tác, còn cuộc giao dịch này sẽ dẫn đến hậu quả gì thì nàng không lo được nữa.

Sau khi suy đi nghĩ lại, Nhạn Sơ âm thầm xuống giường.

Bên ngoài hành lang l*иg đèn đong đưa, yên ắng không một tiếng động, nhiều năm nay chưa từng xảy ra chuyện gì nên các thủ vệ càng sơ xuất hơn.

Đường đi đã không còn lạ, Nhạn Sơ vượt qua tường xuống miệng giếng, thuận lợi đến được gian thạch thất kia.

“Sư phụ.” Người kia tùy tiện ngồi bên tường, dường như không hề quá kinh ngạc với sự xuất hiện trở lại của nàng, “Nguyên nhân nào khiến sư phụ quyết định trở lại vậy?”

Nhạn Sơ đáp: “Ngươi biết ta có thể không trở lại, sao còn trả hạt trân châu đó cho ta?”

Người kia thấp giọng cười, có thể nhìn ra được vài phần mất mát: “Vì muốn có sự tin tưởng, dù thế nào thì cô cũng trở lại rồi, tuy là vì nguyên nhân khác.”

Nhạn Sơ im lặng.

“Còn nữa, con người lương thiện của cô đang đồng tình với ta.” Người kia ngẩng mặt, thở nhẹ một hơi, “Cô mang Hỏa diệm thạch đến rồi, mang theo sự ấm áp.”

Nhạn Sơ sực tỉnh nhàn nhạt nói: “Tiếp theo phải xem ngươi làm thế nào để ta tin tưởng.”

Người kia đưa tay: “Ta thề với Diễm thần, bái cô làm thầy.”

Lúc này Nhạn Sơ mới yên tâm, bình tĩnh cho hắn biết sắp xếp của mình: “Tiêu Tề phát giác ngươi trốn đi nhất định sẽ phái người truy bắt, ngươi chỉ việc đi về hướng Đông, đến Xích Phong sơn cách nơi này ngoài năm mươi dặm, không được khinh suất vọng động, đợi đến khi ta đến tìm ngươi.”

Người kia ngoan ngoãn gật đầu: “Đồ nhi hiểu rồi, sư phụ yên tâm.”

Đánh tan tia do dự cuối cùng, Nhạn Sơ nắm Hỏa diệm thạch trong tay đi đến trước mặt hắn: “Tiêu Tề sẽ nghi ngờ ta, nhưng ta không thể để hắn nắm được bất kỳ sơ hở nào, ngươi nhất thiết phải chờ sau khi ta rời đi rồi mới được hành động…”

Cổ tay bỗng nhiên truyền đến cảm giác bỏng rát, đau đến mức nàng buông lỏng mười ngón, trong chớp mắt, Hỏa diệm thạch đã rơi vào tay người kia.

Gần như không hề dừng lại, một luồng chân khí mạnh mẽ tràn ngập, trong hòn đá sáng lên ánh lửa chiếu rọi gương mặt đầy vết thương và đôi mắt đỏ mang ý cười kia.

“Nữ nhân, cô dễ tin quá rồi.”

Không kịp phản ứng, cả gian thạch thất tràn ngập ánh sáng đỏ, nóng bỏng cuồn cuộn nuốt chửng cả con người hắn.

Lúc này, hàn khí trong thạch thất nồng đậm, chắc là đến từ Ngưng tuyết thạch trên người hắn.

Lạnh và nóng xung đột kịch liệt, phát ra âm thanh giòn giã như có thứ gì bị nứt vỡ, chân khí cuồn cuộn bộc phát trong chốc lát, dâng trào trong thạch thất, cả thạch thất rung lắc mạnh mẽ, sau đó lại truyền đến âm thanh răng rắc, hai sợi xích sắt bị đứt ra thành từng đoạn, vụn sắt bắn lên tường tạo ra vô số sao lửa, nhưng đều bị Nhạn Sơ dùng nội lực đẩy ra.

Cuối cùng một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên!

Sau chấn động, ánh sáng rất nhanh đã trở nên yếu ớt.

Nhìn người lại xuất hiện trước mắt, Nhạn Sơ thoái lui liên tiếp, lưng dựa vào vách đá nóng bỏng, nhưng trong lòng lại lạnh đến mức đóng băng.