“Hẹn ở đâu?” Bách Đồ hỏi, “Đã 11 giờ 30 rồi.”
Phạm Tiểu Vũ lúc này mới nhớ tới cuộc hẹn giả vừa rồi, giả mù sa mưa lấy sổ lịch trình từ trong túi ra xem, hoảng hốt nói: “Ah! Là ngày mai không phải hôm nay, tôi nhớ nhầm rồi!”
Bách Đồ ngồi ở đằng sau không lên tiếng.
Phạm Tiểu Vũ lo lắng không yên nhìn kính chiếu hậu, đúng lúc đối diện với ánh mắt Bách Đồ, vội chột dạ dời đi, thầm hận bản thân mình miệng quạ đen, hẹn ai không hẹn? Tại sao lại hẹn cái người không nên nói ra nhất!
Bách Đồ lại một lần nữa đeo kính râm lên, nhìn không ra cảm xúc nói: “Không có cuộc hẹn nào nữa, vậy về nhà.”
Phạm Tiểu Vũ nhẹ nhàng thở ra, vội khởi động xe. Tốt nhất là đừng nhắc lại nữa.
Tuần trước bộ phim điện ảnh Bách Đồ tham gia đã quay xong, khoảng thời gian tiếp theo cũng tạm thời không có công việc, ít nhất có thể nghỉ ngơi hơn nửa tháng. Bách Đồ và họ La vốn hẹn nhau cùng đi Châu Úc, hộ chiếu là do Phạm Tiểu Vũ xử lý. Kỳ thật cô muốn hỏi kế tiếp nên sắp xếp như thế nào, còn muốn hỏi anh
có muốn cô xin kéo dài thời gian nghỉ ngơi hay không.
Nhưng hiện tại rõ ràng Bách Đồ không muốn bàn những chuyện này với cô, không đúng, là không muốn nói chuyện.
Dù
biểu hiện thờ ơ, nhưng suy cho cùng cũng là bị thất tình thảm thiết, có nên đem tâm sự và nỗi bực dọc này ra giải quyết một lần luôn không?
Phạm Tiểu Vũ cũng biết mình không phải là người thích hợp để lắng nghe. Nhưng nếu cô đem việc này nói cho người thích hợp nhất, chắc chắn Bách Đồ sẽ càng tức giận.
Thật xoắn xuýt mà.
Sau khi ăn trưa xong, trở về căn hộ công ty sắp xếp, Phạm Tiểu Vũ cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tự anh về?”
Bách Đồ “Ừ” một tiếng, hỏi: “Muốn đi lên thăm Cầu Cầu?”
Trong lòng Phạm Tiểu Vũ điên cuồng hò hét: Tôi là muốn đi lên nhìn anh aaaaaa!!! Ngoài miệng lại nói: “Đúng vậy đúng vậy, tôi có hơi nhớ nó.”
Cầu Cầu là chú chó sư tử lông màu kem 2 tuổi, giống đực, ham ăn, mập như quả
bóng.
Phạm Tiểu Vũ vừa vào cửa, nó đã lập tức nhào về phía trước vẫy vẫy đuôi, lúc phát hiện cô đi tay không đến liền xoay người bỏ đi một cách vô tình.
Phạm Tiểu Vũ lầm bầm nói: “Mày cũng thực dụng quá đi!”
Cầu Cầu mắt điếc tai ngơ xoay quanh Bách Đồ cọ cọ, cái đuôi vẫy vẫy mấy cái, Bách Đồ cầm hai cái bánh hình xương cho nó, nó ngậm lấy chạy vào phòng khách chui vào ổ của mình, bắt đầu chăm chú tập trung ăn.
Bách Đồ ném lon nước ngọt cho Phạm Tiểu Vũ, cũng không nói gì với cô, chỉ ngồi phịch xuống ghế sofa mở TV xem.
Phạm Tiểu Vũ càng nhìn càng cảm thấy không ổn, tính Bách Đồ bình thường tuy không nói nhiều, nhưng cũng không sẽ cao lãnh đến mức mặc kệ người ta như vậy.
Trong TV đang chiếu một show giải trí rất ăn khách -《 Running Star 》, là một chương trình không có MC cố định, các nghệ sĩ được chia thành ba đội, mỗi đội
sẽ hoàn thành các nhiệm vụ khác nhau, ratting rất cao, mùa
1 đã sắp kết thúc, những nghệ sĩ cố định tham gia chương trình này đều trở thành gà “Đỏ”.
Bách Đồ xem không chớp mắt, nhiều lúc gây cười cũng phối hợp cười ra tiếng.
Đầu Phạm Tiểu Vũ lại bắt đầu đông chuyển tây chuyển, tảng đá ngầm yên lặng chìm xuống, nhưng có thể đυ.c thủng cả một con thuyền Titanic, Bách Đồ thật sự không sao, hay là giả bộ không sao? 《 Running Star 》tuy rất hài hước, nhưng thật sự có khả năng trị liệu như vậy sao? Thất tình chưa tới hai tiếng mà vẫn bình tĩnh như vậy được, thật sự là đại trượng phu sao?
Chương trình cuối cùng cũng đến hồi kết, nghệ sĩ vất vả lấy được cờ đang được các đội viên hoan hô chúc mừng, một nghệ sĩ khác tạm thời làm MC phỏng vấn đội trưởng đội chiến thắng, hậu kỳ vì hiệu quả và thời gian có hạn của chương trình mà đem đoạn phỏng vấn của hai người tua nhanh thành một đoạn không lời hoa chân múa tay, còn chêm phụ đề “Nơi này tỉnh lược 1001 chữ…”.
Đợi âm thanh trở lại, MC tạm thời hỏi một câu rất có tính ảnh hưởng: “Lương đội trưởng, mùa 1 sắp kết thúc, mùa tiếp theo, không biết đội viên anh muốn đổi đi nhất là ai?”
Người bị hỏi ngay cả một chút do dự cũng không có: “Người tôi muốn đổi nhất, chắc chắn là Cổ Văn Chương.” Đội viên ở phía sau lưng anh
bị điểm tên lập tức khoa trương khóc lóc kể lể “Tại sao là tôi” các loại, đổi lấy một trận cười vang của các thành viên còn lại.
MC tạm thời lại hỏi: “Vậy nếu quyền mời nghệ sĩ tham gia được chuyển cho Lương đội trưởng, anh sẽ mời ai?”
“Nếu tôi được mời,… sẽ mời ai?” Vị đội trưởng này cố ý bán cái nút thắt [1], suy nghĩ lấp lửng vài giây, khẽ cười nói, “Lựa chọn đầu tiên của tôi là Bách Đồ.”
[1] chỗ hấp dẫn
Bách Đồ debut lúc còn thiếu niên, đến nay đã gần mười năm, ngoại trừ các chương trình phỏng vấn thì hầu như không có tham gia show thực tế. Huống chi đây còn là một show giải trí, khách mời ngoại trừ nghệ sĩ đã có tuổi, diễn viên hài, thì cũng toàn lựa những nghệ sĩ trẻ có khiếu hài hước tham gia.
Vì vậy khi đáp án này vừa ra khỏi miệng, không chỉ có người trong màn hình TV mà ngay cả bản thân Bách Đồ bên ngoài màn hình cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc.
“Tại sao lại là Bách Đồ?”
Vị đội trưởng họ Lương giảo hoạt cười cười: “Cậu ấy diễn xuất 10 năm, hình tượng cũng đã bị thắt cổ chai rồi, đã đến lúc chuyển hình rồi, ừm, hơn nữa tôi còn cảm thấy cậu ấy cũng có tế bào hài hước đó, nếu như cậu ấy cũng xem chương trình của chúng ta, hy vọng cậu ấy có thể chấp nhận lời đề nghị này của tôi, mùa 2, chờ cậu đến!” Anh
hướng về phía màn ảnh làm một động tác bóp cò, phụ đề phối hợp tiếng ‘cạch cạch cạch’ rồi sau đó thả một hàng chữ “Bách Đồ, chờ anh đến đó!” chạy ngang, OST chương trình vang lên, show giải trí mùa này cuối cùng đã kết thúc.
Phạm Tiểu Vũ trợn tròn mắt.
Bách Đồ thất tình có lẽ còn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng bị người ta nói “Hình tượng đã bị thắt cổ chai rồi”, cậu Tuyệt! Đối! Không! Thể! Bình! Tĩnh!
Bách Đồ năm 17 tuổi được một đạo diễn nổi tiếng nhắm trúng lúc lên báo những học sinh ưu tú của trường, may mắn được tham gia bộ phim điện ảnh của vị đạo diễn đó, đóng vai thời thiếu niên của nam chính, bộ điện ảnh đó đến bây giờ vẫn còn là đỉnh cao của phim ảnh vườn trường trong nước. Bách Đồ nhớ lại tuổi 17 mặc áo sơ mi trắng nhận vai diễn, kể từ đó bước vào ngành giải trí, sau 10 năm diễn xuất đã được mấy mươi bộ điện ảnh, không nói đến những bộ kinh điển, ngay cả một bộ nát lạn cũng chưa từng có, một diễn viên trẻ mà có thể làm được như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong giới giải trí này, Bách Đồ là nhân vật hiếm thấy, cũng là người rất được mọi người quý trọng.
Vị đội trưởng gọi Lương Tỳ kia, ngoại trừ là thành viên cố định của show thực tế, thỉnh thoảng còn là khách mời của vài phim điện ảnh và truyền hình, còn phát hành 2 album nhạc, cũng từng làm người mẫu chụp cho tạp chí. Loại hình “Nghệ sĩ đa tài” như vậy, trong lòng mọi người đều biết rõ, nếu sau lưng không có gia thế sẽ không thể sống tự tại đến như vậy.
Tuy mọi người ai cũng biết Lương Tỳ có gia thế, nhưng chưa một ai đào ra được gia thế của hắn rốt cuộc là cái gì, hoặc có ai đào được cũng không dám nói ra.
Cũng chính vì như vậy, anh
mới dám ở trong chương trình mặc sức nói năng tùy tiện, tổ tiết mục cũng không thèm cắt, đúng lúc dùng làm bản tuyên truyền cho mùa mới.
Phạm Tiểu Vũ trơ mắt nhìn Bách Đồ, Bách Đồ cũng nhìn cô.
Cầu Cầu đã ăn xong bánh bích quy, lắc lắc thân hình mập ú chạy tới, ngồi nhìn hai người họ.
Phạm Tiểu Vũ nói: “Đừng nghe anh ta nói bậy, anh mới không có.”
Bách Đồ “Ah” một tiếng đứng lên, nói: “Tôi đi rửa tay.”
Cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, Phạm Tiểu Vũ đã lập tức lấy điện thoại ra vào danh bạ, Cầu Cầu lại cọ tới cọ lui muốn xem điện thoại, xem xong còn muốn thè lưỡi ra liếʍ, Phạm Tiểu Vũ cuống đến muốn khóc, vậy mà cũng bắt mùi được! Chỉ là buổi sáng ăn xong bánh bao súp chưa kịp rửa tay đã lấy điên thoại ra chơi thôi mà, mày mũi chó sao!
Cầu Cầu thè lưỡi bán manh ngốc ngốc cầu được liếʍ điện thoại.
Phạm Tiểu Vũ: “…” Đúng vậy, mày chính là mũi chó đó, có cái gì mà đắc ý hả!
May mà Bách Đồ qua thật lâu mới đi ra, vừa ra chỉ thấy Phạm Tiểu Vũ vội vàng cúp điện thoại, thuận miệng hỏi: “Có công việc?”
Phạm Tiểu Vũ ấp úng nói: “Không có, không có, không có.”
Bách Đồ nói: “Ba tháng sau cũng không có?”
Phạm Tiểu Vũ hoảng sợ nói: “Làm sao có thể!?” Vậy
chẳng phải là vứt chén cơm đi sao?
Bách Đồ nói: “Vậy cô lặp lại ba lần làm gì?”
Phạm Tiểu Vũ chợt phát hiện mặt cậu có điểm gì đó là lạ, vội nhảy dựng lên, Cầu Cầu đang ở trên chân chân cô cọ cọ lưng cũng bị hù hất lăn ra, thân hình mập ú lăn hoàn toàn không có chướng ngại, chỉ là lúc lỗ tại dựng lên hơi khó thấy một chút.
“Anh khóc sao? Không thể nào? Anh đừng dọa tôi nha!” Phạm Tiểu Vũ cả kinh một hồi mới bước lại gần, “Bách Đồ! Anh đừng như vậy! Chỉ là hai tên bỉ ổi thôi mà!”
Bách Đồ khóe mắt ửng đỏ, nhìn kỹ lông mi còn có chút ẩm ướt, bộ dáng thoạt nhìn giống như bị ủy khuất trốn vào một chỗ lén khóc.
Cậu nhíu nhíu mày nói: “Nói bậy, tôi chỉ rửa mặt.”
Phạm Tiểu Vũ bỏ khuôn mặt khóc tang xuống, nghiêm mặt nói: “Đừng lừa gạt bản thân, cũng đừng gạt tôi.”
Bách Đồ nói: “Được rồi, hôm trước nói tăng tiền lương cho cô là giả đó.”
Phạm Tiểu Vũ: “… Hả?”
Bách Đồ nói: “Lương của tôi không có tăng, nên tiền lương của cô cũng sẽ không tăng.”
Phạm Tiểu Vũ thở mạnh một hơi, cả khuôn mặt đều nhăn nhó.
Bách Đồ hừ một tiếng nói: “Gạt cô thôi.”
Phạm Tiểu Vũ khí vừa bốc lên lập tức xẹp xuống, nói: “Anh trêu tôi à?”
Bách Đồ nói: “Chỉ là muốn xem hành động của tôi có thắt cổ chai hay không, xem ra là không có.”
Phạm Tiểu Vũ không thể nói lý bĩu môi nói: “Cũng có thể là do tôi đần nên dễ bị lừa.”
Bách Đồ đi hai bước lại xoay người nói: “Vậy tiền lương của cô càng không thể tăng.”
Cầu Cầu thấy không có việc gì, liền đi tới bên cạnh đùi Bách Đồ cọ cọ, chờ Bách Đồ ngồi lên ghế sofa, nó cũng nhảy lên ghế sofa nhào vào trong lòng Bách Đồ.
Phạm Tiểu Vũ phun tào nói: “Mày tới 30 kg
đó!
Thịt xương còn nặng hơn papa của mày, còn bắt papa mày ôm?”
Cầu Cầu hoàn toàn không đếm xỉa tới cô, tiếp tục vô liêm sỉ cọ cọ l*иg ngực Bách Đồ.
Bách Đồ cũng lườm cô, nói: “Cầu Cầu dù nặng hơn nữa cũng có tôi nuôi, nếu là cô thì xong đời.”
Phạm Tiểu Vũ phẫn nộ nói: “Anh đây là kỳ thị giới tính! Con gái thời đại này căn bản không cần đàn ông nuôi, tự bản thân cũng có thể nuôi sống chính mình!”
Bách Đồ nói: “Vốn không có ai nuôi cô, ý tôi nói là nếu cô mập quá tôi sẽ đuổi việc cô, tôi ghét người nào mập mà cứ lắc tới lắc lui trước mặt tôi suốt ngày.”
Phạm Tiểu Vũ nghẹn đến nội thương, nhìn đồng hồ cảm thấy đã đến lúc nên bỏ chạy, chạy qua nâng mặt Cầu Cầu lên chà đạp một trận, cảm thấy mỹ mãn rồi mới tạm biệt Bách Đồ rời đi.
Cô đi chưa đến 10 phút, chuông cửa lại vang lên.
Cầu Cầu vãnh tai nghe, nhanh chóng nhảy xuống đất, ngoắt ngoắt cái đuôi chạy ra cửa, cái mông ú nần lắc tới lắc lui sắp thành bông hoa mất rồi.
Bách Đồ ngồi yên không nhúc nhích, cậu đoán được người đến là ai.
Là đại diện của cậu, Chu Niệm Sâm.