Nhìn bộ dáng hùng hổ của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương chợt ngơ ngẩn.
Lại nhớ đến năm đó ở khách điếm An Thuận, y nghiến răng nghiến lợi: “Mãi mà ngươi không chết, ta sắp bị ngươi bức điên rồi!”
Gϊếŧ người, cũng có thể gϊếŧ một cách đúng lý hợp tình như vậy.
Thích Thiếu Thương không khỏi lắc đầu cười.
Cố Tích Triều mắt thấy nam nhân kia chẳng hề phản ứng, chỉ cười ngây ngốc thì không thèm để tâm nữa, ngồi xuống quầy tiếp tục uống rượu giải sầu.
Rượu vào càng quay quắt, ly rượu rất nhanh đã cạn, Cố Tích Triều đầy khí thế giơ lên cái ly trống rỗng, quát to, “Thêm một ly nữa!”
Tay cậu bị nắm lấy.
Tư thế rất quen thuộc, tựa như đã xảy ra ngàn lần vạn lần, tim Cố Tích Triều nảy lên một nhịp, ngay tức khắc nhớ đến tình cảnh trong giấc mơ, bàn tay ai đó là phao cứu mạng chấm dứt mọi tuyệt vọng khốn cùng.
Hơi thở trấn an lòng người, dịu dàng lan tỏa.
Cố Tích Triều ngoái đầu, nhìn chủ nhân của bàn tay, chính là người con trai vừa nãy.
Sắc mặt dở khóc dở cười, chăm chú nhìn hắn.
“Tửu lượng của cậu không cao, uống ít một chút.” Hắn nói thật nhỏ, giọng khàn khàn trầm thấp, lại chứa đựng cảm tình vô tận.
“Làm sao anh biết?”
Cố Tích Triều muốn hỏi, trong thâm tâm lại thấy không cần, dường như hắn vốn nên biết.
Băn khoăn hồi lâu, câu hỏi thốt ra, lại nhằm vào một vấn đề khác.
“Anh là ai?”
Thích Thiếu Thương buông tay Cố Tích Triều, nhận thấy có chút đường đột, “Tôi tên Vincent, là chủ quán bar này.”
“Vincent?” Cố Tích Triều lục lọi trong trí nhớ, vẫn không có chút khái niệm về cái tên đó.
Vậy cảm giác quen thuộc rốt cuộc ở đâu ra?
Cậu nhìn Thích Thiếu Thương, bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú tò mò, thầm nghĩ, phải đến quán bar này thêm vài lần.
Đêm đó, Cố Tích Triều yên ổn mà ngủ, không gặp phải giấc mơ quái lạ kia.
Cho nên ngày hôm sau và hôm sau nữa, cậu lại đến Waiting Bar, tần suất vượt quá tưởng tượng.
Thích Thiếu Thương ngồi yên, vẫn là tư thế chờ đợi ai đó, là đang chờ cậu sao?
Chưa kịp mở miệng hỏi, một ly Waiting đã được đặt ở trước mặt.
Chỉ một ly.
Ký thực đối với Cố Tích Triều mà nói, một ly là quá đủ, cậu bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại giấc mơ của mình.
Giấc mơ này đã quấy nhiễu cậu bao lâu nay, nhưng chưa bao giờ nhắc đến trước mặt người khác.
Thậm chí cả ý định muốn kể cũng chưa từng xuất hiện trong đầu.
Vậy mà chẳng hiểu vì sao, hôm nay cậu muốn nói ra, còn muốn nói thật chi tiết.
“Anh nói xem, có khi nào kiếp trước tôi là một đại ma đầu không?”
Cố Tích Triều cười hỏi, trên gương mặt tinh thế như điêu khắc thoáng ửng hồng.
Thích Thiếu Thương thất thần.
Hắn muốn nói: “Đúng vậy, ngươi là đại ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng là đại ma đầu tuyệt diễm nhất thiên hạ.”
Nhưng lời đến cửa miệng lại biến thành: “Chỉ là mơ mà thôi, nói ra rồi, sau này sẽ không gặp nữa.”
Đơn giản chỉ là lời an ủi, không ngờ hai mắt Cố Tích Triều lại sáng lên, kích động như một đứa nhỏ, nắm lấy tay hắn: “Thật sao? Anh từng bị qua rồi à?”
Thích Thiếu Thương có chút đau lòng, giấc mơ đó đã tra tấn cậu dữ dội như thế nào mới khiến cậu sợ hãi đến nhường này?
Một tháng sau, Waiting Bar là nơi Cố Tích Triều lui tới sau khi xong việc.
Uống một chén rượu, men say ngất trời, huyên thuyên không dứt.
Thích Thiếu Thương không ngại, ở bên cạnh yên lặng lắng nghe.
Nghe cậu kể, cậu đã đấu tranh anh dũng như thế nào lúc thi cử để đổi lấy con đường vào tương lai rộng mở.
Nhìn thấy trên laptop của cậu là bản đồ với vô số điểm đỏ, còn cậu thì nghiến răng nghiến lợi thề phải đem sản phẩm của mình đến từng ngóc ngách trên thế giới.
Sau đó cười phá lên, lộ ra răng nanh nho nhỏ.
Thích Thiếu Thương cũng cười, ngập tràn hạnh phúc, mỗi một hơi thở đều mang theo tư vị ngọt ngào.
Bất tri bất giác, trong đáy mắt toát ra ánh nhìn sủng ái, nồng nàn cơ hồ có thể nhấn chìm bất cứ ai.
Cố Tích Triều cảm nhận được.
Nhưng quái lạ thay, cậu không chán ghét khó chịu.
Qua ba tháng, giấc mơ không đến nữa, Cố Tích Triều bắt đầu quên dần.