[Thích Cố] Đào Hoa Khai

Chương 1

“Ta nghe nói..... Ngàn dặm ngoài kia có một Đào Hoa Cốc, khi xuân về, khắp núi đồi hoa đào nở rộ, tầng tầng lớp lớp rực rỡ tựa yên hà, thảm hoa thật dày trải dài trên từng tấc đất, chẳng khác nào tiên cảnh.....”

Thích Thiếu Thương đứng trước cửa sổ, nhìn nhánh cây vẫn còn trơ trụi một màu ảm đạm, ánh mắt tràn ngập khát khao. Xuân năm nay đến chậm kì lạ. Đã là tháng hai, nhưng trên sông vẫn phủ một lớp băng lạnh giá.

“Hoa đào?” Cố Tích Triều ngồi trên bàn hí hoáy phác họa, “Là thế này sao?”

Thích Thiếu Thương quay đầu lại, chỉ thấy một mảnh đỏ loang lổ, cười lắc đầu: “Đương nhiên không phải, hoa đào màu hồng phấn.”

“Sắc hồng của hoa.....” Người bên cạnh sờ sờ mũi, “Nghĩ không ra, ta chỉ thường mơ thấy sắc đỏ rực mà thôi.”

Chất lỏng sềnh sệch, mùi hương nồng đậm xộc vào mũi, khiến y hô hấp khó khăn.

Thích Thiếu Thương lấy khăn tay thấm nước, cúi người giúp y lau màu dính trên chóp mũi, cười nói: “Vẽ hết cả lên mặt này.”

Lại thấy trên những sợi tóc quăn cũng dính bệt màu đỏ rực, liền cẩn thận giúp y lau sạch từng sợi. Mái tóc y rất dày đen nhánh hơn cả nghiên mực kia, hương màu vẽ nồng đậm theo tay hắn không ngừng tỏa ra.

Thích Thiếu Thương lau sạch xong, mới nhớ tới khoảnh khắc khi vừa cứu y trở về, mái tóc quăn này cũng thấm đẫm sắc đỏ, dính lẫn vào da. Hắn thử kéo tóc ra, lại khiến người đang hôn mê đau đớn đến toàn thân run rẩy, đành phải nhẫn tâm cắt đi.

Bất quá, đã là chuyện của hôm qua. Chớp mắt một cái, xuân đi đông đến, mái tóc đen nhánh kia lại như thác nước xõa xuống ngang vai.

“Ý của đại ca, là muốn dẫn Tích Triều cùng đi đến Đào Hoa Cốc kia?” Thanh âm khẽ khàng như suối nguồn mát lạnh truyền đến bên tai.

Thích Thiếu Thương hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn người trước mắt, thấy y nét mặt rạng rỡ, sắc hồng phảng phất trên đôi gò má mịn màng tái nhợt, nhưng bờ vai vẫn gầy gò, dáng người vẫn mảnh khảnh, cho dù khoác lên tầng tầng lớp lớp áo quần vẫn toát ra vẻ yếu đuối.

Hắn há miệng thở dốc, chưa kịp trả lời, đột nhiên tiếng gió chói tai rít lên ngoài cửa sổ, một mũi tên xé toạc không trung, xẹt qua bả vai bọn họ cắm phập vào vách.

Thích Thiếu Thương lập tức kéo Cố Tích Triều khom xuống, lấy thân người bảo vệ y. Chưa kịp định thần, tên lại liên tiếp bắn vào như chuỗi sao băng, đầu tiễn lấp lóe lam quang, chắc chắn có bôi kịch độc.

Thích Thiếu Thương khẽ kéo cửa mật đạo phía bên phải, đẩy Cố Tích Triều vào trong, cẩn thận che chắn.

Qua nửa nén hương, mưa tiễn đã dứt, hắn nắm chặt chuôi kiếm đứng dậy, ngẫm nghĩ một lát, sải bước đi ra ngoài.

Đêm dần buông, tuyết rơi càng lúc càng dày, cùng với gió bay lượn khắp nhân gian.

Thích Thiếu Thương ra đến cửa sân, đi thẳng đến bụi cây khô trước mặt, thế đứng vững vàng, khẽ quát:

“Lôi Chấn, ra đi.”

Vừa dứt lời, bóng đen núp sau bụi cây chuyển động, là một người ước chừng hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt không giấu được nét tàn độc.

Thích Thiếu Thương than nhẹ một tiếng: “Lần trước gặp mặt, còn là một đứa nhỏ nghịch đất, chớp mắt đã lớn như vậy.”

Lôi Chấn miễn cưỡng chắp tay nói: “Thích đại hiệp, đã lâu không gặp, mong ngài vẫn khỏe.”

“Hơn một năm qua, Phích Lịch Đường vô số lần ám sát, Thích mỗ sao dám bị bệnh một ngày.” Thích Thiếu Thương thản nhiên nói.

“Nếu Thích đại hiệp có gan cứu tên gian tặc từ tay thủ hạ Phích Lịch Đường, hẳn đã sớm đoán được hậu quả này.”

Thích Thiếu Thương nghe vậy trong lòng lửa giận sục sôi, cao giọng nói: “Ngày đó y đã bị tra tấn đến tứ chi đứt đoạn, thành phế nhân, các ngươi vẫn còn chưa thỏa mãn? Y chưa chết thì chưa vừa lòng?”

Lôi Chấn hừ lạnh một tiếng: “Người giang hồ làm chuyện giang hồ, tất nhiên không thể so với Thích đại hiệp, huyết hải thâm thù nói bỏ là bỏ. Mùng tám tháng tư năm ngoái, ta đã thề phải gϊếŧ y để tế huynh đệ đã vong mạng!”

Thích Thiếu Thương nhìn vẻ mặt dữ tợn của hắn, khóe miệng không khỏi lộ ra giọng điệu mỉa mai:

“Nghe nói mùng tám tháng tư năm ngoái, Lôi thế điệt đây muốn tiếp nhận vị trí tân đường chủ của Phích Lịch Đường, tiếc rằng đã để Cố Tích Triều chạy thoát, khiến một năm trôi qua hữu danh vô thực.”

“Vậy thì sao? Phích Lịch Đường là của ta!” Lôi Chấn tức giận quát, “Kẻ nào có gan cản đường, đừng trách ta hạ thủ vô tình!”

Thích Thiếu Thương lắc đầu: “Khẩu khí thật lớn. Nói tới nói lui, đơn giản chỉ vì hai chữ quyền lợi, như vậy nói, ngươi cùng Cố Tích Triều xưa kia có điểm nào khác biệt?”

Lôi Chấn chết trân tại chỗ, chỉ há to miệng không ngừng thở hào hển.

Thích Thiếu Thương quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Lôi Chấn ngươi

nghe đây, thủ đoạn cứ việc dùng, chỉ cần Thích mỗ còn một hơi thở, tuyệt không để ngươi mảy may động đến Cố Tích Triều!”

Lôi Chấn ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt như đao phong, sống lưng truyền đến từng cơn rét lạnh, chưa kịp phản ứng, Thích Thiếu Thương đã xoay người bỏ đi.

Hắn căm giận nhìn chằm chằm thân ảnh càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất trong gió tuyết thấu xương, to gan quát lớn:

“Thích Thiếu Thương, ngươi có từng hỏi chính mình, vì sao che chở cho y như vậy?!”

Thích Thiếu Thương nghe vậy dừng bước một lúc.

Trên đời, có một số câu hỏi, ngay cả bản thân cũng không biết đáp án.