Edit:
Nguyệt Phong +
Beta:
Linh Linh
Giữa một mảnh đen tối, một điểm nhỏ đã thu hút ánh mắt hắn.
Đó là một kẻ gầy nhỏ đứng sau cùng trong đám Hắc Vũ, bên đai lưng màu đen lúc này lại để lộ ra một chút hà bao màu hồng nhạt, lộ ra bên ngoài áo tơi thập phần.
Hoàng Kim Lân thoáng kinh ngạc, gút mắc nhỏ trong lòng nhanh chóng liền thông suốt, vội đưa ánh mắt rời khỏi đám người, Khóe miệng không thể ức chế lộ ra một mạt tươi cười, phất tay cho người thân tin đến gần, nhỏ giọng phân phó một phen.
Khi đi vào một khoảng đất rộng rãi, chỉ một cái thủ thế, toàn bộ Hắc Vũ đã qua huấn luyện lập tức lui về sau, chỉ còn lại hai người vẫn đứng nguyên giữa sân, một cao một thấp, đơn độc đứng bên nhau.
“Cố Tích Triều, ngươi còn muốn trốn đến nơi nào?” Hoàng Kim Lân đứng trên con đường đây bùn đất. Sắc trời đã sáng hơn lúc vừa rồi một chút, gió lay động nhánh cây làm cho những giọt mưa còn đọng lại trên cành lá rơi xuống đất, hắn đứng ở nơi đó đưa ánh mắt âm trầm chắm chú nhìn người đối diện, những giọt nước lạnh lẽo quất vào mặt mang theo cảm giác thống khoái, trong lòng vui vẻ đến mức run rẩy.
Dưới bóng râm của đấu lạp, Cố Tích Triều nhẹ nâng môi mỉm cười, ý cười loan đến cả đầu mày khóe mắt, khinh miệt giống như đang xem một kẻ hề diễn trò, thanh âm lanh lảnh vang lên giữa mảnh đất trống trải: “Hoàng đại nhân khó có được một lần hảo nhãn lực.”
Chỉ một lời đã khiến cho tâm tình vui vẻ của Hoàng Kim Lân khi phát hiện được hành tung của Cố Tích Triều trong phút chốc vỡ vụn không để lại chút dấu vết. Điều làm kẻ khác không cam lòng chính là một Cố Tích Triều như vậy, một Cố Tích Triều mỉm cười khinh cuồng. Rõ ràng là bại phương, rõ ràng là con thú bị vây khốn giữa bầy thợ săn, rõ ràng chỉ một thân bố y tàm thường, một đứa con của kỹ nữ, ai cho y cái quyền kinh cuồng, ngạo mạn như vậy?
Trong lòng không khỏi tức giận, Hoàng Kim Lân nghiến răng nắm chặt tay, sắc mặt lại trở về vẻ âm trầm nhìn Cố Tích Triều, xem thủ hạ của mình như đám mây đen tụ tập lại thành một vòng tròn, đem hai người đơn độc vây lại ở giữa.
Hoàng Kim Lân âm trầm cười nói: “Cố Tích Triều, ta nhớ rõ không phải ngươi từng nuôi một con chim ưng sao? Đại khái trong lòng chắc cũng tự đem mình so sánh với chim ưng, sải cánh trời cao, ngao du cửu thiên. Chỉ tiếc là vùng vẫy lâu như vậy, ngay cả cánh cũng chẳng thể giương ra, bất quá cũng chỉ là con hoàng tước bị người khác nắm trong lòng bàn tay, vĩnh viễn cũng chỉ có thể coi năm ngón tay của người đó là thiên sơn.”
“Thật vậy sao?” Thanh âm của Cố Tích Triều vẫn trong trẻo nhưng lại thêm mấy phần lạnh lùng, không chút nào yếu thế, “Hoàng đại nhân là muốn nhắc nhở Cố Tích Triều đã làm cẩu cho phụ thân ngươi? Như vậy xin hỏi Hoàng đại nhân hiện tại là cẩu của ai? Thiên hạ biết rõ Cố Tích Triều thua ở kim điện, nhưng phó gia cũng chỉ là một kẻ bại trận, là thảm bại, hoàn toàn thảm bại, liên lụy cửu tộc, cả nhà lâm vào hạo kiếp không có ngày xoay chuyển tình thế. Giống như Hoàng đại nhân đây, cho dù may mắn thoát nạn cũng tránh không được cái hoàn cảnh chó nhà có tang, giống mấy con chuột chui rúc dưới cống rãnh, nhìn tình cảnh ấy cũng khiến Tích Triều tâm sinh thương hại.” ( Miệng mồn độc địa tỷ lệ thuận với khuôn mặt xinh đẹp >.